Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 146: Ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng.
Vệ Sơ Lãng
23/10/2014
Mang nàng rời đi đồng
thời hắn cũng cho người lén lút đi theo Kim Kết, cũng báo tin cho Hoàng
Oanh, hơn nữa còn nói thời cơ thích hợp sẽ đón các nàng đoàn tụ cùng
tiểu thư.
Hắn săn sóc như vậy, nàng có thể nói cái gì đây.
Đương nhiên cũng không oán giận.
Tóm lại là có điểm không thoải mái, muốn chống đối với hắn, không thèm để ý đến hắn nhất định phải kiên trì đến cùng a….
Nàng buồn bã nói:“Cũng không biết Tô gia hiện tại thế nào.”
Không được nhìn thật sự tiếc nuối a, buồn thúi ruột a.
Tĩnh ác ma cười ha ha, kỳ thật nói trừng phạt nàng cũng bất quá là lấy cớ thôi, điều chủ yếu là hắn sợ Tô Mạt sẽ bị tổn thương. Hắn sâu sắc biết hậu quả của việc trả thù là cái gì. Trả thù người khác chính mình căn bản sẽ không cảm thấy một chút vui vẻ gì, bởi vì người bị trả thù kia cũng chính là người nàng để tâm sâu sắc nhất.
Cho nên hắn trực tiếp quyết định, mang nàng rời khỏi Ninh Châu, đi thẳng lên phía Bắc đi kinh thành.
Hắn hơi hơi cười, giảo hoạt nhìn nàng, giang hai cánh tay đem nàng ôm vào lòng:“Từ nay về sau, nàng rốt cục chỉ thuộc về một mình ta. Về sau cũng chỉ có thể đi theo ta.”
Tô Mạt nhíu mi, lại giãy dụa, cũng không thoát khỏi hắn, đành phải ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, nghe nhịp tim đập, nàng có điểm mơ màng:“ Tĩnh Ác ma, ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”
Tĩnh ác ma cười cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng nghịch ngợm:“Đương nhiên là nhất kiến chung tình! Dù sao sau khi hôn nàng, ta như bị trúng ma pháp, không quên được nàng. Ta cũng thấy rất kỳ quái, không biết lí do a. Sau nghĩ lại, ta nhất định là đã yêu nàng.”
Cứ như vậy mà đem tình yêu thoải mái bày tỏ, lại còn đối với tiểu hài tử, Tô Mạt thật sự là bó tay. Nàng hất mắt xem thường hắn.
Hắn dán bên tai của nàng, ôn nhu nói:“Nàng yên tâm, về sau ta sẽ không để ai ức hiếp nàng nữa, có ta bên cạnh nàng.”
Tô Mạt học ngữ điệu của hắn:“Ngươi yên tâm, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người khác khi dễ ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Tĩnh ác ma phì cười:“Được, tiểu nương tử của ta phải bảo vệ ta đó.”
Tô Mạt không nói gì nữa, quên đi, nếu hiện tại không có cách nào khác phản kháng, liền tạm thời câm miệng lại, chờ nàng lớn lên một chút rồi tính sau.
“Ngươi dạy ta võ công đi.”
Nàng ở trong lòng hắn lầm bầm nói.
Ánh mắt Tĩnh ác ma sáng trong suốt, ôn nhu nhìn nàng, không còn vẻ tà ác lãnh khốc như ngày thường nữa, hắn cười nói:“Luyện võ rất cực khổ, có ta bảo vệ nàng không tốt sao?”
Hắn săn sóc như vậy, nàng có thể nói cái gì đây.
Đương nhiên cũng không oán giận.
Tóm lại là có điểm không thoải mái, muốn chống đối với hắn, không thèm để ý đến hắn nhất định phải kiên trì đến cùng a….
Nàng buồn bã nói:“Cũng không biết Tô gia hiện tại thế nào.”
Không được nhìn thật sự tiếc nuối a, buồn thúi ruột a.
Tĩnh ác ma cười ha ha, kỳ thật nói trừng phạt nàng cũng bất quá là lấy cớ thôi, điều chủ yếu là hắn sợ Tô Mạt sẽ bị tổn thương. Hắn sâu sắc biết hậu quả của việc trả thù là cái gì. Trả thù người khác chính mình căn bản sẽ không cảm thấy một chút vui vẻ gì, bởi vì người bị trả thù kia cũng chính là người nàng để tâm sâu sắc nhất.
Cho nên hắn trực tiếp quyết định, mang nàng rời khỏi Ninh Châu, đi thẳng lên phía Bắc đi kinh thành.
Hắn hơi hơi cười, giảo hoạt nhìn nàng, giang hai cánh tay đem nàng ôm vào lòng:“Từ nay về sau, nàng rốt cục chỉ thuộc về một mình ta. Về sau cũng chỉ có thể đi theo ta.”
Tô Mạt nhíu mi, lại giãy dụa, cũng không thoát khỏi hắn, đành phải ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, nghe nhịp tim đập, nàng có điểm mơ màng:“ Tĩnh Ác ma, ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”
Tĩnh ác ma cười cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng nghịch ngợm:“Đương nhiên là nhất kiến chung tình! Dù sao sau khi hôn nàng, ta như bị trúng ma pháp, không quên được nàng. Ta cũng thấy rất kỳ quái, không biết lí do a. Sau nghĩ lại, ta nhất định là đã yêu nàng.”
Cứ như vậy mà đem tình yêu thoải mái bày tỏ, lại còn đối với tiểu hài tử, Tô Mạt thật sự là bó tay. Nàng hất mắt xem thường hắn.
Hắn dán bên tai của nàng, ôn nhu nói:“Nàng yên tâm, về sau ta sẽ không để ai ức hiếp nàng nữa, có ta bên cạnh nàng.”
Tô Mạt học ngữ điệu của hắn:“Ngươi yên tâm, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người khác khi dễ ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Tĩnh ác ma phì cười:“Được, tiểu nương tử của ta phải bảo vệ ta đó.”
Tô Mạt không nói gì nữa, quên đi, nếu hiện tại không có cách nào khác phản kháng, liền tạm thời câm miệng lại, chờ nàng lớn lên một chút rồi tính sau.
“Ngươi dạy ta võ công đi.”
Nàng ở trong lòng hắn lầm bầm nói.
Ánh mắt Tĩnh ác ma sáng trong suốt, ôn nhu nhìn nàng, không còn vẻ tà ác lãnh khốc như ngày thường nữa, hắn cười nói:“Luyện võ rất cực khổ, có ta bảo vệ nàng không tốt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.