Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1219: Thật sự buông xuống sao? 02
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Đã không nhìn ra sự thương cảm. Cảm giác có người đang nhìn mình, đại tiểu thư ngẩng lên, hướng Tô Mạt cười cười.
Lao phu nhân lại nói: “Nha đầu Mạt nhi có việc phải làm, đó là hoàng mệnh, không thể trái. Tháng tám có thể về thì tận lực trở về, không về được cũng không miễn cưỡng.”
Tô Mạt cười nói: “Lão tổ mẫu, con sẽ tận lực trở về.”
Lão phu nhân gật gật đầu: “Các con đều nghỉ ngơi đi thôi.’’
Trương mẹ cùng bọn nha đầu bước lên phía trước nâng lão phu nhân đi nghỉ, Tô Nhân Vũ chờ lão phu nhân nghỉ ngơi mới xoay người đưa nhóm nữ nhi trở về.
Cuối cùng đến trước cửa viện Tô Mạt, Tô Nhân Vũ sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói:“Nay chúng ta, cha và con gái đều làm người chạy lang thang, chính mình ngược lại không có thời gian trò chuyện .”
Tô Mạt nhào vào trong lòng phụ thân,“Cha, dù sao bọn họ còn muốn chuẩn bị, sáng mai cũng không thể lập tức xuất phát. Hai ngày nay con xin phép, ban đêm không đi bàn cờ viện , buổi tối ta về nhà bồi cha chơi cờ được chứ?”
Tô Nhân Vũ cười cười, “Tốt.”
Mặc kệ dưới tình huống gì, nữ nhi trong lòng còn muốn một người cha như hắn là đủ rồi.
Ban đêm ngày cuối xuân thơm ngát hương hoa, làm cho người ta lâm vào say mê,
Tô Nhân Vũ biết nhữ nhi của mình không phải nữ hài tử bình thường cho nên hắn cũng không có cách nào sủng nịnh nàng như nữ nhi bình thường được. Sẽ bị nàng khinh bỉ.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng hắn Tô Mạt đã rời giường, cũng không rửa mặt mà chỉ khoác áo choàng rồi đến phòng đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã tỉnh chỉ là chưa rời giường mà thôi. Nàng nghe Minh Nguyệt nói ngũ tiểu thư đến đây, nàng đứng dậy: “Mạt nhi”.
Tô Mạt cuốn theo một làn gió lạnh vào phòng, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, muội ngủ không được.”
Đại tiểu thư xốc chăn lên, Tô Mạt ném áo choàng chạy nhanh tiến vào. Minh Nguyệt chấn án các bà tử cùng nha đầu của Tô Mạt, để cho họ tự về viện.
Tô Mạt ôm cổ tỷ tỷ, hai người cùng gối một cái gối đầu: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thông suốt sao?”
Nàng phải rời nhà đi vài tháng, nếu trong thời gian đó tỷ tỷ khó chịu thì sao, nàng cảm thấy rất lo lắng. Đại tiểu thư nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu tâm sự với tỷ hai canh giờ, tỷ đã thông suốt rất nhiều chuyện.”
Hoặc là nói bản thân đã biết nhưng còn mơ hồ, không có thành hình mà thôi, cũng không có đủ dũng khí. Hiện tại khi tổ mẫu vừa nói, nàng cảm thấy tổ mẫu thay mình quyết định là tốt.
Lao phu nhân lại nói: “Nha đầu Mạt nhi có việc phải làm, đó là hoàng mệnh, không thể trái. Tháng tám có thể về thì tận lực trở về, không về được cũng không miễn cưỡng.”
Tô Mạt cười nói: “Lão tổ mẫu, con sẽ tận lực trở về.”
Lão phu nhân gật gật đầu: “Các con đều nghỉ ngơi đi thôi.’’
Trương mẹ cùng bọn nha đầu bước lên phía trước nâng lão phu nhân đi nghỉ, Tô Nhân Vũ chờ lão phu nhân nghỉ ngơi mới xoay người đưa nhóm nữ nhi trở về.
Cuối cùng đến trước cửa viện Tô Mạt, Tô Nhân Vũ sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói:“Nay chúng ta, cha và con gái đều làm người chạy lang thang, chính mình ngược lại không có thời gian trò chuyện .”
Tô Mạt nhào vào trong lòng phụ thân,“Cha, dù sao bọn họ còn muốn chuẩn bị, sáng mai cũng không thể lập tức xuất phát. Hai ngày nay con xin phép, ban đêm không đi bàn cờ viện , buổi tối ta về nhà bồi cha chơi cờ được chứ?”
Tô Nhân Vũ cười cười, “Tốt.”
Mặc kệ dưới tình huống gì, nữ nhi trong lòng còn muốn một người cha như hắn là đủ rồi.
Ban đêm ngày cuối xuân thơm ngát hương hoa, làm cho người ta lâm vào say mê,
Tô Nhân Vũ biết nhữ nhi của mình không phải nữ hài tử bình thường cho nên hắn cũng không có cách nào sủng nịnh nàng như nữ nhi bình thường được. Sẽ bị nàng khinh bỉ.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng hắn Tô Mạt đã rời giường, cũng không rửa mặt mà chỉ khoác áo choàng rồi đến phòng đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã tỉnh chỉ là chưa rời giường mà thôi. Nàng nghe Minh Nguyệt nói ngũ tiểu thư đến đây, nàng đứng dậy: “Mạt nhi”.
Tô Mạt cuốn theo một làn gió lạnh vào phòng, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, muội ngủ không được.”
Đại tiểu thư xốc chăn lên, Tô Mạt ném áo choàng chạy nhanh tiến vào. Minh Nguyệt chấn án các bà tử cùng nha đầu của Tô Mạt, để cho họ tự về viện.
Tô Mạt ôm cổ tỷ tỷ, hai người cùng gối một cái gối đầu: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thông suốt sao?”
Nàng phải rời nhà đi vài tháng, nếu trong thời gian đó tỷ tỷ khó chịu thì sao, nàng cảm thấy rất lo lắng. Đại tiểu thư nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu tâm sự với tỷ hai canh giờ, tỷ đã thông suốt rất nhiều chuyện.”
Hoặc là nói bản thân đã biết nhưng còn mơ hồ, không có thành hình mà thôi, cũng không có đủ dũng khí. Hiện tại khi tổ mẫu vừa nói, nàng cảm thấy tổ mẫu thay mình quyết định là tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.