Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1489: Thu lưới câu cá lớn 03
Vệ Sơ Lãng
09/02/2015
Kể từ khi cùng Tô Mạt nói về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược
lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn
nạn, rất ăn ý với nhau.
Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”
Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.
Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.
Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.
Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.
Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.
Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”
Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”
Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”
Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”
Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.
Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.
Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….
Không ai chắc chắn.
Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”
Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.
Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.
Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.
Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.
Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.
Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”
Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”
Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”
Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”
Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.
Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.
Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….
Không ai chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.