Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 593: Tình ý khắc cốt ghi tâm 01
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Tô Mạt vừa nghe thấy liền biết là có thể thương lượng, cười nói:“Ngươi nói, một ngàn điều hay một vạn điều ta đều đáp ứng.”
Hoàng Phủ Cẩn lại nói:“Ta chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho nàng.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết mặc kệ mình nói cái gì, chỉ cần nàng đã nhận định, hắn vốn không có biện pháp thay đổi.
Nhưng hắn, thật sự sẽ bị nàng hù chết.
Cho nên không bằng đòi một điều kiện, làm khó nàng.
Tô Mạt cười hì hì, nhảy lên lưng hắn,“Huấn luyện bắt đầu rồi, xem xem dưới tình huống như vậy, ngươi còn có khí lực không!”
Hoàng Phủ Cẩn cười khổ, nâng nàng lên, lúc nhìn thấy nàng bị thủy quỷ cuốn lấy trong nháy mắt, trái tim của hắn cơ hồ như ngừng đập.
Chỉ có lúc hắn tự tay đem nàng đưa lên khỏi mặt nước, mới cảm giác được máu huyết trong người đang chậm rãi lưu động, trái tim từng chút một khởi đập lại.
Hiện tại, hắn mới thật sự, cảm giác mình như sống lại.
Hai chân mềm nhũn của hắn mới dần dần khôi phục khí lực, vững vàng cõng nàng đi từng bước một về phía trước.
“Mạt nhi, nàng vì cứu hắn mà xảu ra tình huống như vậy, nàng có từng nghĩ tới ta không? Nghĩ tới ta sẽ ra sao?”
Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo hơi thở nồng đậm ẩm ướt.
Tô Mạt ôm lấy gáy hắn, đem làn môi dán tại trên cổ hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, cười ôn nhu nói:“Cẩn ca ca, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không ngốc như vậy. Ta tính toán qua, quân cứu viện khẳng định tới kịp. Mà nếu thật ta trì hoãn, hắn thật sự sẽ chết. Ngươi không thấy, mặt hắn đều trắng bệch sao.”
Hoàng Phủ Cẩn dừng lại cước bộ, ánh tịch dương chiếu ở trên người bọn họ, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà nói:“Mạt nhi, nàng nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ta có khát vọng gì, có ân oán gì. Từ khi có nàng, nàng chính là quan trọng nhất với ta. Nếu nàng có cái gì sơ xuất, ta nói cho nàng biết......”
“Đừng nói nữa!”
Tô Mạt che cái miệng của hắn,“Cẩn ca ca, ngươi đừng nói nữa. Ta cam đoan qua. Ta sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu.”
Hắn chịu vì nàng buông tha những cái kia, vậy nàng liền nhất định phải vì hắn hoàn thành những thứ đó.
Mọi người đều có sự kiên trì, đều phải có trả giá.
Nếu bảo nàng hiện tại liền cùng hắn rời khỏi nơi này, đi tiêu dao trên giang Hồ, hoặc là tìm một chỗ thôn trang, nam trồng trọt nữ dệt vải, cũng không có cái gì không tốt.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, như vậy không hoàn mỹ.
Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói:“Ta chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho nàng.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết mặc kệ mình nói cái gì, chỉ cần nàng đã nhận định, hắn vốn không có biện pháp thay đổi.
Nhưng hắn, thật sự sẽ bị nàng hù chết.
Cho nên không bằng đòi một điều kiện, làm khó nàng.
Tô Mạt cười hì hì, nhảy lên lưng hắn,“Huấn luyện bắt đầu rồi, xem xem dưới tình huống như vậy, ngươi còn có khí lực không!”
Hoàng Phủ Cẩn cười khổ, nâng nàng lên, lúc nhìn thấy nàng bị thủy quỷ cuốn lấy trong nháy mắt, trái tim của hắn cơ hồ như ngừng đập.
Chỉ có lúc hắn tự tay đem nàng đưa lên khỏi mặt nước, mới cảm giác được máu huyết trong người đang chậm rãi lưu động, trái tim từng chút một khởi đập lại.
Hiện tại, hắn mới thật sự, cảm giác mình như sống lại.
Hai chân mềm nhũn của hắn mới dần dần khôi phục khí lực, vững vàng cõng nàng đi từng bước một về phía trước.
“Mạt nhi, nàng vì cứu hắn mà xảu ra tình huống như vậy, nàng có từng nghĩ tới ta không? Nghĩ tới ta sẽ ra sao?”
Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo hơi thở nồng đậm ẩm ướt.
Tô Mạt ôm lấy gáy hắn, đem làn môi dán tại trên cổ hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, cười ôn nhu nói:“Cẩn ca ca, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không ngốc như vậy. Ta tính toán qua, quân cứu viện khẳng định tới kịp. Mà nếu thật ta trì hoãn, hắn thật sự sẽ chết. Ngươi không thấy, mặt hắn đều trắng bệch sao.”
Hoàng Phủ Cẩn dừng lại cước bộ, ánh tịch dương chiếu ở trên người bọn họ, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà nói:“Mạt nhi, nàng nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ta có khát vọng gì, có ân oán gì. Từ khi có nàng, nàng chính là quan trọng nhất với ta. Nếu nàng có cái gì sơ xuất, ta nói cho nàng biết......”
“Đừng nói nữa!”
Tô Mạt che cái miệng của hắn,“Cẩn ca ca, ngươi đừng nói nữa. Ta cam đoan qua. Ta sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu.”
Hắn chịu vì nàng buông tha những cái kia, vậy nàng liền nhất định phải vì hắn hoàn thành những thứ đó.
Mọi người đều có sự kiên trì, đều phải có trả giá.
Nếu bảo nàng hiện tại liền cùng hắn rời khỏi nơi này, đi tiêu dao trên giang Hồ, hoặc là tìm một chỗ thôn trang, nam trồng trọt nữ dệt vải, cũng không có cái gì không tốt.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, như vậy không hoàn mỹ.
Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.