Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1433: Trong khổ có vui, cuộc đời là như vậy
Vệ Sơ Lãng
04/11/2014
Hắn kéo chăn lộ ra tấm lưng bị đánh, nhìn mà thấy ghê người.
Tô Mạt cùng Thủy Muội điều phối thuốc mỡ, còn Kim Kết thì giúp bôi thuốc.
Tô Việt đau oa oa kêu lên, Kim Kết nói: “Nhị thiếu gia ngài đừng kêu, nếu như tay ta run lên sẽ càng đau.”
Nói xong thì bôi lên thật mạnh, Tô Việt ngao một tiếng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô: “Mạt Nhi, muội nói cho Tần Nguyên Quân biết, về sau để hắn ở rể nhà chúng ta, giúp chúng ta phụng dưỡng tổ mẫu cùng phụ thân, như vậy roi này mới không phí công.”
Tô Mạt cười dài nói: “Có muốn để cho huynh ấy buôn bán, tiền lời đều cho huynh, việc gì cũng thay huynh làm hay không.”
Tô Việt cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tô Mạt vỗ hắn một cái: “Nhị ca nghĩ thật tốt.”
Mấy người nói nói cười cười, bôi thuốc xong Tô Việt kinh ngạc nói: “Vậy mà quên mất cả đau.”
Kim Kết giúp hắn băng bó lại phủ thêm áo: “Nếu thiếu gia nghe tin tức tiếp theo, chỉ sợ cả người cũng sẽ thoải mái.”
Tô Việt quay đầu nhìn nàng: “Có tin gì tốt?”
Thủy Muội mím môi cười yếu ớt: “Nghe lão phu nhân nói đã mời bà mối đến xem xét việc hôn nhân cho Nhị thiếu gia.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Việt lập tức đỏ lên, nhất là đáy mắt giống như uống rượu, giống như sắc màu hoa đào xinh đẹp khiến đôi mắt càng thêm ướt át.
Kim Kết cười nói: “Nhị thiếu gia thành thân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư… Như vậy tiểu thư của chúng ta sẽ…”
Tô Mạt nghiêm mặt, nhào qua đè Kim Kết ở trên giường: “Được lắm hai nha đầu ngươi, khẳng định là muốn chính mình lớn lên, vội vã muốn lập gia đình, ngại các tiểu thư bán các ngươi đi.”
Kim Kết vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư tốt, mau tha cho ta, không phải ta nói, là Hồ tiểu thư nói.”
Từ khi Hồ Tú Hồng đến Tô gia thì trong đại viện thường xuyên truyền đến tiếng cười vui đùa. Nàng lanh lẹ lại có nhiều chuyện để nói, vài nha đầu cũng bị nàng lôi kéo. Chỉ cần lão gia cùng lão phu nhân không có ở nhà thì cả đám đều dám nói dám cười.
Nhưng thật ra thì lại thường nghe được tiếng cãi nhau của nàng và Tô Hinh Nhi hơn. Hai ba ngày cãi nhau, giận dỗi lại tự bỏ qua, ngày khác lại tiếp tục, vòng đi vòng lại, rất có tư vị.
Nay một nhà Hồ tiên sinh ở tại Tô phủ, ngoài chiếu cố Tần Nguyên Quân cũng giúp lão phu nhân, Hỉ Thước, tiểu thiếu gia điều dưỡng thân thể. Một lần trong lúc vô ý kể lại, Hồ tiên sinh nhìn chân Tô Hinh Nhi cảm thấy nếu uốn thẳng lại phối hợp với dùng thuốc, mặc dù không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng sẽ không nặng như hiện tại, hơn nữa thời điểm mưa xuống cũng sẽ không quá mức đau đớn.
Tô Mạt cùng Thủy Muội điều phối thuốc mỡ, còn Kim Kết thì giúp bôi thuốc.
Tô Việt đau oa oa kêu lên, Kim Kết nói: “Nhị thiếu gia ngài đừng kêu, nếu như tay ta run lên sẽ càng đau.”
Nói xong thì bôi lên thật mạnh, Tô Việt ngao một tiếng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô: “Mạt Nhi, muội nói cho Tần Nguyên Quân biết, về sau để hắn ở rể nhà chúng ta, giúp chúng ta phụng dưỡng tổ mẫu cùng phụ thân, như vậy roi này mới không phí công.”
Tô Mạt cười dài nói: “Có muốn để cho huynh ấy buôn bán, tiền lời đều cho huynh, việc gì cũng thay huynh làm hay không.”
Tô Việt cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tô Mạt vỗ hắn một cái: “Nhị ca nghĩ thật tốt.”
Mấy người nói nói cười cười, bôi thuốc xong Tô Việt kinh ngạc nói: “Vậy mà quên mất cả đau.”
Kim Kết giúp hắn băng bó lại phủ thêm áo: “Nếu thiếu gia nghe tin tức tiếp theo, chỉ sợ cả người cũng sẽ thoải mái.”
Tô Việt quay đầu nhìn nàng: “Có tin gì tốt?”
Thủy Muội mím môi cười yếu ớt: “Nghe lão phu nhân nói đã mời bà mối đến xem xét việc hôn nhân cho Nhị thiếu gia.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Việt lập tức đỏ lên, nhất là đáy mắt giống như uống rượu, giống như sắc màu hoa đào xinh đẹp khiến đôi mắt càng thêm ướt át.
Kim Kết cười nói: “Nhị thiếu gia thành thân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư… Như vậy tiểu thư của chúng ta sẽ…”
Tô Mạt nghiêm mặt, nhào qua đè Kim Kết ở trên giường: “Được lắm hai nha đầu ngươi, khẳng định là muốn chính mình lớn lên, vội vã muốn lập gia đình, ngại các tiểu thư bán các ngươi đi.”
Kim Kết vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư tốt, mau tha cho ta, không phải ta nói, là Hồ tiểu thư nói.”
Từ khi Hồ Tú Hồng đến Tô gia thì trong đại viện thường xuyên truyền đến tiếng cười vui đùa. Nàng lanh lẹ lại có nhiều chuyện để nói, vài nha đầu cũng bị nàng lôi kéo. Chỉ cần lão gia cùng lão phu nhân không có ở nhà thì cả đám đều dám nói dám cười.
Nhưng thật ra thì lại thường nghe được tiếng cãi nhau của nàng và Tô Hinh Nhi hơn. Hai ba ngày cãi nhau, giận dỗi lại tự bỏ qua, ngày khác lại tiếp tục, vòng đi vòng lại, rất có tư vị.
Nay một nhà Hồ tiên sinh ở tại Tô phủ, ngoài chiếu cố Tần Nguyên Quân cũng giúp lão phu nhân, Hỉ Thước, tiểu thiếu gia điều dưỡng thân thể. Một lần trong lúc vô ý kể lại, Hồ tiên sinh nhìn chân Tô Hinh Nhi cảm thấy nếu uốn thẳng lại phối hợp với dùng thuốc, mặc dù không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng sẽ không nặng như hiện tại, hơn nữa thời điểm mưa xuống cũng sẽ không quá mức đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.