Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1454: Từ trước đến nay tạo phản luôn là thắng làm vua thua làm giặc
Vệ Sơ Lãng
06/01/2015
Lúc này từ trên xà nhà có hai người bay xuống, đều mặc áo đen gọn gàng, hướng về phía Hoàng đế đang phân tâm đâm tới.
Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này rõ ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.
Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền cô cô đã ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.
Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, những người ở đây sau này sẽ được phong hầu thưởng tước.”
Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ đang bảo vệ Hoàng đế sắp không duy trì được nữa.
Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền cô cô ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”
Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.
Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói đi, Điện Hạ chắc sẽ không bạc đãi người đâu, sẽ để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”
“Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát một tiếng, cửa cung bị đá văng, một đám người xông vào.
Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, hắn mặc giáp chiến, tay cầm đao, không giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.
Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công không tầm thường, nhưng lại không thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện không ổn liền muốn rút lui.
Lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ cản lại, không tể trốn thoát.
Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn đi.
Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh một chưởng, nhất thời bị bắt.
Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”
Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”
Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ Đã dọn sạch rồi ạ.”
Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải hắn đến quỳ trước mặt Hoàng đế, hắn thẫn thờ không có phản ứng gì.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia không tệ, thật không ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”
Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.
Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này rõ ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.
Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền cô cô đã ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.
Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, những người ở đây sau này sẽ được phong hầu thưởng tước.”
Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ đang bảo vệ Hoàng đế sắp không duy trì được nữa.
Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền cô cô ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”
Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.
Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói đi, Điện Hạ chắc sẽ không bạc đãi người đâu, sẽ để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”
“Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát một tiếng, cửa cung bị đá văng, một đám người xông vào.
Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, hắn mặc giáp chiến, tay cầm đao, không giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.
Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công không tầm thường, nhưng lại không thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện không ổn liền muốn rút lui.
Lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ cản lại, không tể trốn thoát.
Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn đi.
Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền cô cô và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh một chưởng, nhất thời bị bắt.
Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”
Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”
Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ Đã dọn sạch rồi ạ.”
Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải hắn đến quỳ trước mặt Hoàng đế, hắn thẫn thờ không có phản ứng gì.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia không tệ, thật không ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”
Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.