Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 961: Tỷ muội phản bội do tranh giành tình nhân?03
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Chẳng lẽ không đủ để chứng minh ra vấn đề sao?
Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.
Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.
Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.
Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.
Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh thường.
Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.
Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.
Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?
Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?
Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?
Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Bọn họ nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, chết sống cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.
Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.
Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.
Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”
Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.
Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.
Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.
Hắn theo bản năng nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ mặc?”
Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa về bẩm báo nữa.”
Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.
Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.
Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.
Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.
Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh thường.
Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.
Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.
Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?
Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?
Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?
Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Bọn họ nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, chết sống cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.
Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.
Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.
Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”
Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.
Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.
Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.
Hắn theo bản năng nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ mặc?”
Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa về bẩm báo nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.