Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1291: Vương đối vương -- đệ nhất hiệp 01
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Hắc tháp hán tử nhìn
mà giật mình. Người này công phu quả nhiên không thua kém công tử, trách không được công tử luôn dặn dò hắn không được khinh địch.
Giờ nghĩ gì cũng chậm, lưới đánh cá với cạm bẫy hắn chuẩn bị sãn không lấy ra kịp, chỉ có thể nghiến rang huơ đai đao chém tới, nhân lúc Hoàng Phủ Cẩn chưa chuẩn bị một nhát đòi mạng.
Hoàng Phủ Cẩn phất tay, tay áo rộng thùng thình như tram ngàn cánh bướm quét về đầu hắc tháp hán tử.
Hán tử cả kinh vội lách nhưng đao bỗng run lên, Hoàng Phủ Cẩn đã chiễm chệ đứng trên lưỡi đao không tình là dày lắm.
Hán tử ngẩn ra vừa huy quyền đấm về mắt cá chân Hoàng Phủ Cẩn thì mắt đã hoa lên, chân Hoàng Phủ Cẩn đã dá thằng mày hắn.
Hắn cuống quít buông tay nhưng thanh đao như gắn chặt vào tay hắn. Hoàng Phủ Cẩn lướt trên đao, tung liên hoàn cước làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Liên tục bị tấn công, gã liền lộ ra điểm yếu, Hoàng Phủ Cẩn liền hướng cổ họng hắn chuẩn bị đá tới, bất ngờ, một âm thanh lạnh lẽo cắt ngang: “Dừng tay!”
Hoàng Phủ Cẩn tâm niệm vừa động, lập tức bay ngược, hắc tháp hán tử bị hắn mượn lực té bịch xuống đất.
Mượn lực đạo hắc tháp hán tử, Hoàng Phủ Cẩn một mạch lướt qua khe núi, phi thân trở về nhưng vẫn không kịp, một gã áo đen đã đưa đao chỉ thằng Tô Mạt đang cách hắn ba thước.
Vu Hận Sinh lạnh nhạt nói: “Đứng lại! Ngươi nên biết lấy lực đạo của ta, muốn lấy mạng kẻ nào trong vòng ba thước là quá đơn giản. Ngươi có thể giết ta nhưng ả chắc chắn sẽ cùng ta chôn cùng.”
Hoàng Phủ Cẩn lặng người, hắn không thể đem tính mạng Mạt nhi ra đặt cược.
Tô Mạt bị Vu Hận Sinh dùng mũi đao chỉ vào, cảm thấy ngực đau thắt lại. Cứ như hắn không chỉ đao vào nàng mà dung đao cắm thăng vào tim nàng.
Nàng cố giữ vẻ tự nhiên, nở nụ cười, nói:“Đại công tử quả nhiên lợi hại, trở về thật đúng lúc.”
Vu Sinh lạnh nhạt nói: “ Nếu không phải ngươi bày cạm bẫy từ phủ nha tới tận sơn đạo, ta chắc chắn sẽ trở về nhanh hơn.”
Tô Mạt vẫn cười như gió xuân: “Xin hỏi đại công tử trên đường đi có gặp một vị tuyệt sắc mĩ nam. Tiểu nữ có duyên gặp gỡ người đó, thật làm người ta nhớ mãi không quên.”
Nàng nhớ tới lần gặp sự cố ở Lai Châu có gặp một kẻ giả dạng tuyệt sắc nam nhân, sau đó lại là một người mặt hắc y, nhưng hai người đó không phải Vu Hận sinh.
Vu hận sinh nhướng mi: “Ngươi thực thông minh, đáng tiếc nữ nhân thông minh không được người yêu thích, hơn nữa đoản mệnh.”
Hồ ly, không trả lời nàng!
Tô Mạt tới gần hắn hai bước, Hoàng Phủ Cẩn trong lòng nhảy rộn: “Mạt nhi!”
Giờ nghĩ gì cũng chậm, lưới đánh cá với cạm bẫy hắn chuẩn bị sãn không lấy ra kịp, chỉ có thể nghiến rang huơ đai đao chém tới, nhân lúc Hoàng Phủ Cẩn chưa chuẩn bị một nhát đòi mạng.
Hoàng Phủ Cẩn phất tay, tay áo rộng thùng thình như tram ngàn cánh bướm quét về đầu hắc tháp hán tử.
Hán tử cả kinh vội lách nhưng đao bỗng run lên, Hoàng Phủ Cẩn đã chiễm chệ đứng trên lưỡi đao không tình là dày lắm.
Hán tử ngẩn ra vừa huy quyền đấm về mắt cá chân Hoàng Phủ Cẩn thì mắt đã hoa lên, chân Hoàng Phủ Cẩn đã dá thằng mày hắn.
Hắn cuống quít buông tay nhưng thanh đao như gắn chặt vào tay hắn. Hoàng Phủ Cẩn lướt trên đao, tung liên hoàn cước làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Liên tục bị tấn công, gã liền lộ ra điểm yếu, Hoàng Phủ Cẩn liền hướng cổ họng hắn chuẩn bị đá tới, bất ngờ, một âm thanh lạnh lẽo cắt ngang: “Dừng tay!”
Hoàng Phủ Cẩn tâm niệm vừa động, lập tức bay ngược, hắc tháp hán tử bị hắn mượn lực té bịch xuống đất.
Mượn lực đạo hắc tháp hán tử, Hoàng Phủ Cẩn một mạch lướt qua khe núi, phi thân trở về nhưng vẫn không kịp, một gã áo đen đã đưa đao chỉ thằng Tô Mạt đang cách hắn ba thước.
Vu Hận Sinh lạnh nhạt nói: “Đứng lại! Ngươi nên biết lấy lực đạo của ta, muốn lấy mạng kẻ nào trong vòng ba thước là quá đơn giản. Ngươi có thể giết ta nhưng ả chắc chắn sẽ cùng ta chôn cùng.”
Hoàng Phủ Cẩn lặng người, hắn không thể đem tính mạng Mạt nhi ra đặt cược.
Tô Mạt bị Vu Hận Sinh dùng mũi đao chỉ vào, cảm thấy ngực đau thắt lại. Cứ như hắn không chỉ đao vào nàng mà dung đao cắm thăng vào tim nàng.
Nàng cố giữ vẻ tự nhiên, nở nụ cười, nói:“Đại công tử quả nhiên lợi hại, trở về thật đúng lúc.”
Vu Sinh lạnh nhạt nói: “ Nếu không phải ngươi bày cạm bẫy từ phủ nha tới tận sơn đạo, ta chắc chắn sẽ trở về nhanh hơn.”
Tô Mạt vẫn cười như gió xuân: “Xin hỏi đại công tử trên đường đi có gặp một vị tuyệt sắc mĩ nam. Tiểu nữ có duyên gặp gỡ người đó, thật làm người ta nhớ mãi không quên.”
Nàng nhớ tới lần gặp sự cố ở Lai Châu có gặp một kẻ giả dạng tuyệt sắc nam nhân, sau đó lại là một người mặt hắc y, nhưng hai người đó không phải Vu Hận sinh.
Vu hận sinh nhướng mi: “Ngươi thực thông minh, đáng tiếc nữ nhân thông minh không được người yêu thích, hơn nữa đoản mệnh.”
Hồ ly, không trả lời nàng!
Tô Mạt tới gần hắn hai bước, Hoàng Phủ Cẩn trong lòng nhảy rộn: “Mạt nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.