Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 83: Chấp niệm

Cổ Ngôn Cửu Khanh

07/04/2023

Long Kiểu Nguyệt cảm thấy xương cốt toàn thân nàng giống như vỡ vụn.

Bóng tối, bóng tối không thể tách rời. Bao phủ trên đỉnh đầu của nàng, lang thang trên linh đài của nàng.

Nàng hẳn là chết rồi.

Đau đớn như khoan tim như thế, từ lồng ngực nổ tung, đem trái tim còn đỏ bừng, nóng bỏng kia, còn sống sót vỡ vụn.

Một đôi tay dịu dàng lướt trên khuôn mặt của nàng, lông mày của nàng, đôi mắt của nàng.

Chất lỏng tinh tế ấm áp rơi trên mặt của nàng. Bên cạnh có một thân thể mềm mại, ấm áp, ôm nàng vào trong ngực.

Cái tay kia thuận theo tứ chi của nàng bách hải du tẩu, đi tới đâu cũng là cảm giác đau đớn tê dại mà nóng bỏng.

Đây là..... đang tiên thi sao?

"Sư phó, tỉnh dậy đi......"

Tỉnh lại? Ta không muốn, Long Kiểu Nguyệt ta không muốn tỉnh lại......

Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt còn nguyên vẹn của nàng. Người bên cạnh chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi nàng. Máu tươi từ mỗi chỗ thân thể người kia phun ra, một đôi mắt chỉ còn lại một đôi huyết hồng ám sắc.

Nàng chật vật đứng lên, chỉ đem hết toàn lực đưa tay lướt qua khuôn mặt của Long Kiểu Nguyệt, giống như là bất đắc dĩ mà sủng nịch từ khóe miệng chảy ra một đạo máu tươi, tí tách tí tách rơi trên cổ Long Kiểu Nguyệt, chỉ bi ai nói: "Sư phó...Sư phó...Ngươi mau tỉnh dậy đi...."

"Bạch Lộ muốn gặp sư phó một lần cuối...Sư phó, ngươi tỉnh dậy đi, Bạch Lộ van cầu ngươi, ngươi tỉnh dậy đi...."

Long Kiểu Nguyệt nhắm chặt hai mắt. Không, nàng không muốn tỉnh lại, nàng không muốn nhìn thấy Bạch Lộ, nàng hiện tại hận nàng ấy, Bạch Lộ từ bỏ nàng, nàng phải đối mặt với nàng ấy như thế nào? Cho dù là ảo giác, nàng cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Lộ nữa!

Khuôn mặt nàng từng tha thiết ước mơ hồn khiên mộng nhiễu, hiện giờ làm cho trong lòng nàng chảy máu, chết cũng không được an bình! Đã từng có bao nhiêu yêu, bây giờ liền có bao nhiêu hận!

Long Kiểu Nguyệt nàng hẳn là đã chết, hồn phi phách tán, xương cốt thành tro.

Bây giờ còn có thể nghe được, chạm được, da thịt còn có xúc cảm dịu dàng. Có lẽ Thiên Nhận Phong chỉ là một giấc mộng? Nhưng cho dù là mộng, nàng cũng không muốn nhìn thấy Bạch Lộ nữa.

Sau khi bị người mình yêu phản bội, bị đả kích lớn như thế, nàng còn có thể đối mặt với Bạch Lộ như thế nào?

Nàng nhắm mắt lại, nghẹn ngào, run rẩy, nhưng chính là không nguyện ý mở mắt.

Người bên cạnh ho khan ra máu, chỉ nhẹ như bay vuốt ve lông mày nàng, chảy nước mắt nói: "Sư phó... Không nguyện ý gặp ta sao? Cũng tốt...Vậy Bạch Lộ...Bạch Lộ rời khỏi sư phó, không cản trở tầm mắt của sư phó...."

Long Kiểu Nguyệt cảm giác được, Bạch Lộ chật vật bò lên, lảo đảo đi về phía bên cạnh.

Nàng không nguyện ý mở mắt.

Nàng phải làm sao đối mặt với người mình từng yêu, đã từng yêu, nếu như mới có thể trải nghiệm, mối hận đau như cắt như vậy. Cho dù là Bạch Lộ đã cứu được nàng, nàng biết khi đó Bạch Lộ không cứu được nàng, nhưng vì sao lại phải nói ra những lời vô tình như vậy?

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt tràn mi mà ra.

Long Kiểu Nguyệt ta nhất định là kđã chết, đây nhất định là hồi mộng của ta ở dưới u minh hoàng tuyền. Ta sẽ không gặp lại Bạch Lộ, ta không muốn gặp lại nàng ấy.

Bên người rốt cục không có bất kỳ thanh âm nào nữa.

Không biết nằm bao lâu, Long Kiểu Nguyệt giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt.

Toàn bộ thân thể giống như là thay da đổi thịt, nhẹ nhàng mà ấm áp. Long Kiểu Nguyệt giơ tay lên, xuyên qua tia sáng bầu trời,ngón tay trắng nõn không tỳ vết, cổ tay hoàn hảo không tổn hao gì.

Làm sao, làm sao lại như vậy?

Nàng ngây ngẩn cả người, không thể tin giật giật ngón tay, cổ tay hoàn hảo không chút tổn hại, nàng sờ lên mặt mình, một mặt nước mắt, nước mắt trong suốt óng ánh ở trong tay nàng lóe lên ánh sáng trong suốt.

Thân thể của nàng, thân thể của nàng tốt rồi?

Nàng nằm trên mặt đất, không tin sờ lên cổ họng của mình, trong cổ họng không còn cảm giác đau đớn phệ tâm nóng rực như vậy, toàn bộ khoang bụng giống như là sống lại, tốt lên làm cho chính Long Kiểu Nguyệt cũng không dám tin tưởng.

Lạc Thủy Trì, Ma Cung, Trầm Vọng Sơn, Thiên Nhận Phong, Bạch Lộ, những thứ đó đều là ảo giác của mình sao? Vì cái gì mình không chết, còn một lần nữa có được thân thể tốt như vậy?

Bốn phía hình như là một trạch viện nhà nông, cây rau xanh mướt trong gió khẽ lay động. Nàng nhìn lên bầu trời, với một tia sáng trên bầu trời. Nàng nhớ rõ lúc mình chịu hình là giữa trưa, là ở Thiên Nhận Phong, hiện giờ làm sao lại đến nơi này?

Còn không hiểu sao lại một lần nữa có được thân thể tốt như vậy? So với lúc nàng tu hành ở Tiên Xu Phong thân thể càng thêm nhẹ nhàng, linh lực thậm chí còn dồi dào hơn?

Long Kiểu Nguyệt bò lên, giống như là đã lâu không nhúc nhích, nàng lay động một lát, lúc này mới một lần nữa đứng vững.

Dưới thân một pháp trận kỳ dị, giống như là dùng máu tươi đổ vào. Mũi Long Kiểu Nguyệt không ngửi được mùi máu tanh, chỉ là vừa mới nghe thấy thanh âm Bạch Lộ, kìm lòng không được rơi xuống nước mắt, mũi chua xót, cho nên mới không ngửi thấy.

Long Kiểu Nguyệt đứng dậy, chờ choáng váng một lát sau mới đánh giá đình viện nhỏ bên cạnh.

Nơi xa có một bóng người ám sắc, chỉ ngã trên mặt đất. Long Kiểu Nguyệt bước nhanh tới.

Là Bạch Lộ.

Long Kiểu Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt Bạch Lộ, trong lòng vừa thương tâm vừa khổ sở. Có lẽ Bạch Lộ chữa khỏi cho mình, nhưng vậy thì như thế nào, Bạch Lộ nàng từng nói qua những lời đả thương nàng như vậy, nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ấy.

Long Kiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh người kia, màn đêm bao phủ, ánh mắt của nàng còn có chút không thích ứng, không thấy rõ Bạch Lộ ngã trên mặt đất đang làm gì, nàng chỉ đứng ở bên cạnh, vừa là đau đớn vừa là hận ý nói: "Bạch Lộ, ta sẽ không nguyện ý tha thứ cho ngươi, ta cũng không có đồ đệ như ngươi. "

Bạch Lộ cũng không hề nhúc nhích.

Long Kiểu Nguyệt trong mắt rưng rưng, vừa oán hận vừa thương tâm, chỉ nói: "Ta biết lúc đó ta phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ngươi vì sao phải nói ra loại lời này? Ta rõ ràng, ta đối với ngươi rõ ràng là thật lòng, ngươi lại tin tưởng những lời đồn nhảm kia, ta hận...."

Long Kiểu Nguyệt đột nhiên ngừng lại.

Máu tươi dưới thân Bạch Lộ chỉ dọc theo thân thể tràn ra. Long Kiểu Nguyệt ngồi xổm xuống, muốn chạm vào mặt người nọ.

Huyết lệ màu đen, từ hốc mắt của Bạch Lộ chảy xuống, ngưng kết thành một vết tích màu đen. Long Kiểu Nguyệt không dám tin chạm vào mặt nàng ấy, tay run rẩy rơi xuống dưới mũi nàng ấy.

Giống như bị kim đâm, Long Kiểu Nguyệt đột nhiên cứng đờ, giống như bị kinh hãi, cả người run rẩy lẩm bẩm: "Ta không tin, ta không tin! "

Nàng giống như bị điên, chạm vào bàn tay của Bạch Lộ. Trên tay, cổ tay vỡ vụn, xương ngón tay, không có xương cốt.

Nàng tuyệt vọng gào khóc, đem Bạch Lộ ôm vào trong ngực. Bạch Lộ hô hấp vừa mới đình chỉ, thân thể hãy còn ấm áp, máu đen từ trái tim chảy xuống lan tràn.

"Làm sao có thể, làm sao có thể, ta không tin, ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!"

Nàng giống như là chứng thực, xắn mở tay áo của Bạch Lộ ra. Vừa rồi nàng nhìn lầm, Bạch Lộ sở dĩ là một bóng người màu đen, chỉ là bởi vì máu tươi trên người nàng chảy đầy xiêm y màu bạch lam của nàng, ở trong màn đêm, chỉ là một bóng người toàn thân đỏ tươi.

Trên cánh tay Bạch Lộ, tất cả đều là vết thương huyết nhục mơ hồ. Chỗ vết thương sâu nhất, không có một khối xương.

Long Kiểu Nguyệt thần sắc đờ đẫn thuận tay của nàng đặt trên bụng của nàng, bên trong chỉ là một mảnh trống rỗng.

Nàng biết những thứ vốn tràn đầy sức sống, đỏ tươi, ấm áp, ở đâu.

Tất cả đều ở trong thân thể của Long Kiểu Nguyệt nàng!

Long Kiểu Nguyệt điên cuồng ngẩng đầu lên, gào thét: "Ta không muốn, ta không muốn ngươi như vậy, ngươi trở về, ta không muốn, ta không muốn cõng mạng của ngươi, ta không muốn thiếu nhân tình này của ngươi, ngươi trở về, ta van cầu ngươi trở về!"

Vì sao, vì sao lại nói ra những lời vô tình như vậy, còn có thể đem xương cốt của mình, thân thể của mình, toàn bộ đổi cho Long Kiểu Nguyệt nàng!

Long Kiểu Nguyệt điên cuồng ôm Bạch Lộ, khàn cả giọng gào thét: "Ta không muốn, ta không muốn nhận nhân tình này của ngươi, ngươi trả lời ta, ngươi nói chuyện đi!"

Nước mắt tí tách tí tách rơi trên mặt của Bạch Lộ, nhưng Bạch Lộ đã không còn tỉnh lại nữa.

Ngay khi vừa rồi, nàng còn chống đỡ một phần khí lực cuối cùng, muốn Long Kiểu Nguyệt tỉnh lại, muốn xin lỗi nàng, nói những lời cất giấu sâu trong đáy lòng, thế nhưng bây giờ, không còn cơ hội.

Ngay cả một lần cuối, Long Kiểu Nguyệt cũng không nguyện ý gặp nàng.

Long Kiểu Nguyệt si ngốc ngồi dưới đất, ôm Bạch Lộ dần dần lạnh đi.

Làm sao có thể, nàng làm sao có thể chết đây? Bạch Lộ chính là nữ chủ? Nàng ấy chính là chủ định của thế giới này, nàng ấy là trung tâm của thế giới này, nàng ấy làm sao có thể chết đây?

Long Kiểu Nguyệt ngồi dưới đất, nhìn máu tươi dần dần ngưng kết, chỗ miệng vết thương lộ ra huyết nhục mơ hồ làm người ta rét lạnh.

Không đúng, nàng chỉ cần vá lại vết thương, nàng chỉ cần cầm máu cho Bạch Lộ, Bạch Lộ sẽ không phải chết, đúng hay không?



Long Kiểu Nguyệt ôm lấy thân thể kia, loạng choạng đi vào phòng.

Làm thế nào để cầm máu cho nàng đây?

Đúng, vá lại, vá lại. Long Kiểu Nguyệt cử chỉ giống như điên rồ, ở bên trong phòng xá lục tung tìm kiếm kim khâu. Nàng tìm ra kim khâu từ một ngăn tủ, không cảm thấy đau mà túm một nắm tóc, dùng tay đầy máu tươi run rẩy xuyên qua mắt kim, khâu vết thương cho Bạch Lộ.

Tay của nàng run rẩy, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, Bạch Lộ sẽ không chết, nàng ấy như thế nào đi nữa cũng sẽ không chết. Nàng ấy là nữ chủ, nàng ấy không thể chết.

Nàng run bờ môi, mặc cho nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, chỉ ôm Bạch Lộ, đem mỗi một vết thương trên người nàng vá lại.

Nàng không biết, một người hóa ra có thể có nhiều máu như vậy.

Nàng không biết, một người có thể vì một người khác sống sờ sờ khoét con mắt của bản thân mình ra, sống sờ sờ khoét xương cốt của mình ra, sống sờ sờ móc nội tạng của mình ra, sống sờ sờ nhìn mình chết đi, còn muốn vì tâm tình của người kia, mà dùng thân thể không có xương cốt, di chuyển ra xa như vậy.

Nàng không biết, người có hai trăm linh sáu khối xương, xương sọ tổng cộng hai mươi sáu khối, còn lại một trăm bảy mươi bảy khối xương, ngoại trừ phải một đao cắt ra huyết nhục, còn là muốn từng đao từng đao đem gân mạch phía trên loại bỏ, mới có thể khoét ra.

Long Kiểu Nguyệt ôm Bạch Lộ, toàn thân nàng ấy trên dưới tất cả đều là kim khâu màu đen xấu xí, lít nha lít nhít vá kín lại.

Nàng đem đầu đặt ở trên trán của Bạch Lộ, dường như mê muội nhẹ giọng nỉ non: "Sư phó, sư phó ở chỗ này chờ ngươi tỉnh lại. Sư phó ở cùng ngươi, nơi nào cũng không đi. Sư phó không hận ngươi, nếu ngươi còn sợ sư phó tức giận, liền tỉnh lại, ngươi cùng sư phó trò chuyện, sư phó sẽ không giận ngươi."

Nàng ôm Bạch Lộ, ngồi trong căn phòng bị lục tung ở nông viện nhỏ.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Long Kiểu Nguyệt đem cằm nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Lộ đã lạnh buốt như tuyết, tựa mê muội, nhẹ nhàng nói: "Vì sao ngươi còn không tỉnh lại? Bạch Lộ, sư phó rất nhớ ngươi, sư phó muốn nghe ngươi nói chuyện, muốn nhìn ngươi cười, muốn ở cùng ngươi, đi nơi nào cũng được. Ta cùng ngươi về hoàng cung, ta cùng ngươi đi Trường Lưu, sư phó cái gì cũng không sợ, chỉ cần Bạch Lộ cùng sư phó trò chuyện. Ngươi mau tỉnh lại, sư phó khổ sở, ngươi không phải sợ nhất sư phó khổ sở sao?"

Thi thể lạnh lẽo, trong ngực nàng. Nước mắt của Long Kiểu Nguyệt thuận khuôn mặt trượt xuống, liền rơi vào hốc mắt nàng, thuận theo hốc mắt của Bạch Lộ, không ngừng chảy xuống.

Long Kiểu Nguyệt không biết thời gian qua bao lâu.

Bạch Lộ trong ngực từ đầu đến cuối băng lãnh tái nhợt, nhắm chặt hai mắt. Long Kiểu Nguyệt ôm nàng, chỉ si ngốc hướng nàng cười: "Sư phó ở cùng ngươi, sư phó yêu ngươi, sư phó sẽ vĩnh viễn ở cùng với ngươi."

Trời đã chuyển xế chiều.

Nguyên Trùng Dương rốt cuộc đã đến.

Long Kiểu Nguyệt ngồi ở dưới mặt đất, ôm Bạch Lộ si ngốc cười ngây ngô. Nguyên Trùng Dương đứng ở trước mặt nàng, một mảnh góc áo màu đen rơi ở trước mặt nàng, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào.

Nguyên Trùng Dương lui về phía sau hai bước, nhìn nữ tử đã chết trong ngực nàng đã lâu, tuyệt vọng, thống khổ không chịu nổi nói: "Công chúa vẫn làm như vậy. "

Hắn đứng ở nơi đó, giống như một vong hồn lặng yên không một tiếng động, đỏ hốc mắt, rốt cục có một giọt nước mắt rơi xuống, theo mặt nạ bạc của hắn, rơi vào trong tay hắn: "Công chúa đi cầu ta ở Mẫn Sinh Cung cướp ngươi, ta cho rằng nàng chỉ là tuổi còn nhỏ vô tri, đem nhầm tình cảm ngưỡng mộ xem như tình yêu, huống chi các ngươi đều là nữ tử."

"Ta đem chuyện này nói cho Đế hậu, bọn họ giam lỏng công chúa, không thả nàng đi. Thẳng đến ngày Thánh Tôn phán quyết ở Thiên Nhận Phong, nàng nói nàng biết sai rồi, nàng nói ngày xưa đủ loại, giờ nàng muốn một kết thúc, chúng ta đều tin."

"Ta chỉ là không biết, công chúa sẽ có quyết tâm lớn như vậy. Long Kiểu Nguyệt, hiện giờ có loại kết quả này, ngươi hài lòng không? "

Nguyên Trùng Dương tháo mặt nạ xuống, đỏ mắt cúi người, từ trong tay nàng muốn tiếp nhận thi thể Bạch Lộ. Long Kiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn, nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy hắn duỗi tay, muốn cướp đoạt thi thể Bạch Lộ trong ngực, oán độc tràn ngập sát ý nhìn hắn, ôm chặt Bạch Lộ trong ngực.

Nguyên Trùng Dương lẳng lặng nhìn nàng, giống như tự giễu nở nụ cười. Hắn nhìn quanh bốn phía, bi thương cười nói với Long Kiểu Nguyệt: "Long Kiểu Nguyệt, đây là nhà mà Bạch Lộ mua cho ngươi. Nàng làm cho tất cả mọi người cho rằng ngươi đã chết, để cho ngươi đi lưu lạc thiên nhai, để ngươi được đền bù tâm nguyện, ngươi có hài lòng không? Dùng mạng của Bạch Lộ đổi lấy tự do, ngươi có hài lòng không? Bạch Lộ chết rồi, ngươi có hài lòng!"

Lời nói cuối cùng, hắn đã giống như nhịn không được cỗ hận ý mãnh liệt trong lòng, rút kiếm ra, đặt trên cổ nàng, giống như tiếng gào thét của cô lang trong đêm, đôi mắt đỏ bừng, gầm gừ nói: "Ngươi có biết! Nàng đã nói sau khi trở về từ Thiên Nhận Phong sẽ gả cho ta, lòng ta tràn đầy vui vẻ, ta cho rằng ta có được cả thế giới! Ta từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, ta cho là, ta cho là nàng sẽ lưu luyến ta, cho dù chỉ có một phần như vậy...Nàng thậm chí còn lừa gạt ta...Long Kiểu Nguyệt, ta rốt cuộc chỗ nào không bằng ngươi?"

Long Kiểu Nguyệt chỉ si ngốc ôm Bạch Lộ, đôi mắt tràn đầy nước mắt kia, cực kỳ giống bầu trời đêm sao trời lấp lánh trong đêm tối.

Đó là đôi mắt của Bạch Lộ.

Một cái nhăn mày một nụ cười, làm cho Nguyên Trùng Dương mãi mãi cũng không cách nào tiêu tan, ma chú tình yêu mãi mãi.

Hắn đem kiếm đặt trên cổ nàng, trên cổ, mạch máu sáng long lanh, làn da óng ánh. Chỉ cần một kiếm như vậy, hắn có thể giết nàng, để nàng vì công chúa đền mạng.

Thế nhưng là cặp mắt kia.

Cặp mắt kia, ở trên người nàng, Nguyên Trùng Dương hắn không xuống tay được.

Thanh kiếm từ trong tay của hắn rơi xuống. Nguyên Trùng Dương cúi người, đưa tay ra: "Đưa ta."

Long Kiểu Nguyệt giống như mẫu thú bị uy hiếp, nhe răng trợn mắt, trong mắt cảnh giác mà sát ý trùng điệp. Nguyên Trùng Dương nhìn nàng, bi thương cười một tiếng: "Hại chết nàng hai lần còn chưa đủ sao? Tây Phong Đàm lần trước, lần này, ngươi còn muốn hại chết nàng lần thứ ba sao?"

Long Kiểu Nguyệt đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Nàng run rẩy, trong mắt chứa đầy nước mắt. Vậy sao, vậy sao? Nàng nhớ kỹ, nàng nên nhớ kỹ, cái kia, vật trang sức cá biệt hồ điệp màu lam bảo thạch không có trên tóc Bạch Lộ, đó chính là, đó chính là Ngưng phách thạch thiêu đốt sinh mệnh Bạch Lộ!

Bảo thạch màu lam kia ở trên người nàng, khi Bạch Lộ đâm vào trái tim nàng, đồng thời cũng đâm vào trái tim của mình!

Long Kiểu Nguyệt chỉ si ngốc từ trên cổ lấy ra bảo thạch màu lam dùng dây đỏ buộc, trên viên bảo thạch kia đã có vết nứt, nàng giơ tay lên, còn chưa kịp chạm tới, nó liền hóa thành vỡ nát.

Nó, nó nát rồi. thứ cứng rắn nhất lạnh lẽo nhất trên đời này như vậy, ở trên người nàng, vỡ vụn.

Vì sao, vì sao nàng mới có thể lưu lại một cái mạng, vì sao phù vân dưới đỉnh Thiên Nhận Phong không hút đi tinh phách của nàng, bởi vì những phù vân kia, hút đi chính là hồn phách của Bạch Lộ!

Ngày xưa, Bạch Lộ đứng trên đỉnh Tiên Xu Phong, ở giữa rừng trúc xanh mướt, cẩn thận nói với nàng: "Đều là Bạch Lộ không cẩn thận, mới có thể ở dưới Tây Phong Đàm làm vỡ viên bảo thạch kia. Sư phụ nhất định phải cẩn thận, bảo quản tốt viên bảo thạch này, bằng không nếu bị mất, Bạch Lộ sẽ thương tâm."

Long Kiểu Nguyệt cuồng loạn gào thét, nàng ôm đầu, điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt của nàng, nàng vì cái gì cái gì cũng không biết, vì sao, vì sao a!

Nàng tưởng rằng Bạch Lộ không tin nàng, nàng tưởng rằng Bạch Lộ cũng từ bỏ nàng, nhưng xưa nay nàng không biết, Bạch Lộ vì sao lại yên tâm nàng như vậy, bởi vì cho dù nàng chết, Bạch Lộ cũng có thể dùng mạng đổi lấy nàng trở về.

Nàng không biết, nàng không biết!

Vì sao không từ bỏ nàng, vì sao không giết nàng, tại sao phải cứu nàng, Long Kiểu Nguyệt nàng có cái gì tốt, nàng không đáng, nàng không đáng! Nàng tình nguyện Bạch Lộ thật sự từ bỏ nàng, nàng tình nguyện Bạch Lộ thật sự hận nàng, nàng tình nguyện Bạch Lộ chưa từng yêu nàng!

Tại sao phải vì ta chết đi, cho dù là bởi vì yêu ta, cho dù là vì ta, ngươi chết, ta sống trên đời này, ta sẽ vui vẻ sao? Ta muốn lưu lạc thiên nhai, ta muốn tự do, ta muốn sống sao?

Ta chỉ là muốn cùng ngươi cùng nhau lưu lạc thiên nhai, ta chỉ là muốn có thể cùng ngươi tự do yêu nhau, ta chỉ là muốn còn sống có thể cùng ngươi có tư cách dựa vào nhau!

Vì sao, ta không muốn, ngươi trở về, ta không muốn ngươi chết, ta muốn ngươi còn sống!

Long Kiểu Nguyệt tuyệt vọng kêu rên, Nguyên Trùng Dương thừa cơ đưa tay từ trong tay nàng bỗng nhiên đoạt lấy Bạch Lộ, nhìn ánh mắt nàng đã ảm đạm một mảnh, nước mắt mãnh liệt tuôn ra, nàng té trên mặt đất, giống như là muốn bò tới bắt Bạch Lộ, Nguyên Trùng Dương chỉ lui về sau một bước, bi thương mà hận ý mười phần nói ra: "Điên rồi sao?"

Hắn tuyệt vọng cong khóe miệng, đem mặt dán lên trán Bạch Lộ lạnh như băng, kéo ra một nụ cười bi thương tuyệt vọng: "Điên rồi cũng tốt, so với chúng ta những người còn sống, muốn không buồn không lo hơn nhiều."

Nguyên Trùng Dương đi rồi.

Long Kiểu Nguyệt ngồi dưới đất, trên tay tràn đầy máu tươi.

Nàng si ngốc nhìn tay mình, là máu tươi của ai, nàng có chút không nhớ rõ.

Nàng chỉ ngồi dưới đất, si ngốc cười như điên, là máu tươi của ai? Là máu tươi của ai? Là máu tươi của ai? Ta không biết, Long Kiểu Nguyệt ta không biết, Long Kiểu Nguyệt ta không biết!

Nàng đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa. Vừa rồi có người cướp đi ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của nàng từ tay nàng, vừa mới có người từ trong tay nàng cướp đi lý do duy nhất nàng còn sống, tự do, sinh tồn, thiên nhai, hết thảy hết thảy, đều tan thành mây khói.

Nàng muốn đem nàng ấy, đem người kia cướp về. Chết, nàng cũng phải cùng chết với nàng ấy.

Đi tìm nàng ấy, đi tìm nàng ấy, đi tìm nàng ấy.

Mình đã làm sai điều gì, Kiểu Nguyệt mơ hồ mơ hồ nghĩ, mình muốn đi tìm nàng ấy, mình muốn đi xin lỗi nàng ấy, mình muốn bên nàng ấy, muốn hợp táng bên trong một quan tài, cho dù người đó có hóa thành bạch cốt âm u, cũng muốn ôm nàng ấy cùng nhau an nghỉ.

***

Trong kinh đô, đến bây giờ có một tin đồn kỳ lạ.

Truyền thuyết kể rằng Trường Lưu đứng đầu tu chân giới sau ngày xử tử phản đồ Ma tộc, dưới bầu trời đối ứng với hoàng cung xuất hiện một vòng hồng quang.

Hồng quang chói sáng, giống như máu tươi từ chân trời lan tràn ra, nồng đậm không tan ra được. Tất cả con dân kinh đô đều kìm lòng không được ngẩng đầu lên, nhìn tia huyết quang bên cạnh ngày đó.

Có bách tính gan lớn vụng trộm thầm nói: "Đây là trong hoàng cung có đại biến! Ngươi nhìn điềm xấu ngày đó, cũng không biết là vị hoàng tử nào muốn kế vị! "

Một bách tính bên cạnh xụ mặt, nói ra: "Này! Nói bậy! Hoàng thượng tại vị đang lúc thịnh niên, kinh đô này cũng quản lý tốt lắm, kế vị, kế vị cái gì?! "

Một đội nhân mã vào kinh, trên xe ngựa đi theo phía sau là một đám tỳ nữ mới tiến cung. Một bách tính ở bên cạnh, nhìn xe ngựa tới, vội vàng thu hồi quầy hàng, sợ bị xe ngựa không có mắt kia đá ngã hàng hóa mình phải chịu trách nhiệm.



Bên cạnh một nam tử trung niên nói: "Gần đây trong hoàng cung này, cả ngày đều chiêu tỳ nữ. Mỗi ngày nhiều người tiến cung như vậy, cũng chưa từng thấy qua mấy người đi ra. "

Bên cạnh có một cô nương chọn hàng hóa cực kỳ hâm mộ nhìn chiếc xe ngựa thật dài kia, chỉ quay đầu thở dài nói: "Đó đều là tiểu thư danh môn tầng tầng lớp lớp chọn lựa mới vào được. Nếu là nói mỗi ngày, ngược lại cũng không đến mức. "

Nam tử trung niên nói: "Trước đây cũng không tấp nập như vậy nha? Ta ngược lại nghe nói, là từ sau khi Trường Lưu phán quyết Long Đình tiểu thư hồn phi phách tán, trong cung mới bắt đầu triệu tỳ nữ không phải sao? "

Cái cô nương kia vẫn không nói gì, người bán hàng rong bên cạnh liền nói: "Ôi, các ngươi thế nhưng là không biết! Người bán hàng rong như ta quanh năm suốt tháng chạy bốn phía, lần trước đại hội thẩm vấn gì đó, ta cũng vừa vặn ở trong làng bên dưới Trường Lưu. Nghe đệ tử Trường Lưu trên núi xuống mua hàng nói, Long Kiểu Nguyệt kia, người chết thảm nha! Vẫn là bị tiểu công chúa trong cung chúng ta dùng đao đâm, từ phía trước đâm vào như vậy. "

Hắn khoa tay múa chân trong ngực mình một lát, lại hí một hơi nói: "Từ sau lưng đều lộ ra đầu kiếm, Long Kiểu Nguyệt kia có xem như thần tiên cũng phải chết hẳn! Nghe nói Long Kiểu Nguyệt sau khi chết xương cốt bị nghiền thành tro bụi, Thánh Tôn thấy công chúa chúng ta xuống tay tàn nhẫn như vậy, cũng yên lòng, không sai người đi xuống Thiên Nhận Phong kiểm tra hài cốt của Long Kiểu Nguyệt kia. "

Cô nương kia chỉ hít vào hàn khí, xương sống lưng phát lạnh nói: "Có tàn nhẫn như vậy sao? Thật sự là... Long Kiểu Nguyệt rốt cuộc là phạm phải sai lầm gì? "

Người bán hàng vừa nghe có cô nương cảm thấy hứng thú với câu chuyện mình kể, không khỏi càng thêm sinh động như thật nói: "Làm sao biết?! Nghe nói thảm án diệt môn Tây Bắc Tề Vân Phủ chính là do Long Kiểu Nguyệt làm, nàng cấu kết với Ma tộc, còn lừa gạt thế tôn Trường Lưu xuống Tây Phong Đàm, hại Trường Lưu chết thật nhiều người! Nghe nói nàng ở trên núi phụ cận Trường Lưu tư thông với Ma Tôn, bị một vị chưởng môn Trường Lưu bắt được tại chỗ, Long Kiểu Nguyệt cũng là thủ đoạn độc ác, xuống tay muốn giết chưởng môn ngày thường giao tình không tệ kia, còn một chưởng đánh chết đệ tử vô tội bên cạnh! "

Cô nương kia chỉ nói: "Quả thật như thế? Vậy thật sự là tội ác tày trời!"

Nam tử trung niên bên cạnh cũng tiếp lời: "Nghe nói nàng còn đả thương ân sư của mình, Hoá mục Thánh Thủ Tam Ti Điện, còn đem đôi khôi lỗi hóa mục kia hủy đi! "

Cô nương kia thẳng lắc đầu nói: "Đây thật sự là ác đồ khi sư diệt tổ, khó trách vị công chúa trong cung chúng ta luôn từ bi nhân hậu, còn muốn tự tay kết thúc ác nhân này!"

Nam tử trung niên bên cạnh kia chỉ nói: "Đúng vậy, nghe nói tên ác đồ kia đến cuối cùng cũng không chịu nhận tội, còn đối với công chúa nói ra lời vô lễ, thật sự là tội đáng chết vạn lần! Rơi vào kết cục này thật sự là chết chưa hết tội!"

Tiếng vó ngực lộc cộc bên cạnh đi vào trong cung. Bởi vì vào cung có quá nhiều tỳ nữ, hai tỳ nữ cùng ngồi cùng một xe. Một thiếu nữ được chọn khẩn trương ngồi ở trong xe ngựa, bên cạnh một thiếu nữ cẩn thận vén rèm lên, nhìn hoàng cung, chỉ đánh giá hoàng cung bốn góc tường thành màu son, vừa vui mừng vừa mê mang nói: "Hoàng cung, hoàng cung thật lớn! "

Nàng buông rèm xuống, chỉ hướng một thiếu nữ khác xoa xoa góc áo bất an nói: "Nghe nói lần này chúng ta tiến cung là đi hầu hạ đích công chúa, ta thật khẩn trương, ta đến bây giờ còn không gặp công chúa. Nghe nói công chúa dáng dấp rất xinh đẹp, vừa dịu dàng lại thiện lương, lát nữa ta gặp công chúa vạn nhất khẩn trương thì làm sao bây giờ? Điều gì sẽ xảy ra nếu chọc giận công chúa? "

Bên cạnh một thiếu nữ xoắn góc áo cũng vẻ mặt chờ mong cùng bất an, chỉ nói: "Không, công chúa rất tốt, mọi người đều nói như vậy. "

Nàng duỗi một tay, đặt lên đùi của thiếu nữ kia, cầm tay của nàng, chỉ nói: "Công chúa là người rất tốt, sẽ không tức giận với chúng ta. Bên cạnh nhà ta Tiểu Ngọc mụ mụ trước đó làm cung nữ trong cung một thời gian, bà ở trong cung phá vỡ bồn hoa ngự hoa viên bị đại cung nữ chưởng quở trách, công chúa lúc đó nhỏ như vậy, liền biết nói Đại cung nữ không nên mắng mụ mụ."

Thiếu nữ kia hơi hóa giải một chút tâm tình khẩn trương, chỉ nói ra: "Đúng vậy, công chúa từ nhỏ đã biết đau lòng người khác, các lão nhân trong cung đều nói chưa từng thấy qua người thiện lương như công chúa, một chút cũng không có dáng vẻ của công chúa. Chỉ là mấy năm nay công chúa đi Trường Lưu tu hành, đến bây giờ mới trở về. "

Thiếu nữ bên cạnh kia nắm chặt tay của nàng, chỉ mỉm cười nói: "Không có việc gì, chỉ cần cẩn thận làm việc, liền không sao."

***

Chân trời một tia hoàng hôn.

Bên trong Tam Ti Điện đèn đuốc sáng trưng.

Thu Minh Uyên chỉ cầm một quyển sách, ngồi ở đầu giường tẩm điện Tam Ti Điện. Hắn cầm sách, trên quyển sách là tàn quyển hắn thật vất vả theo Vân Kỳ đạo nhân từ trong tay một thế hệ cao nhân Trấn Nam cầu được.

Bên trên quyển cổ tịch này, lấm ta lấm tấm lưu lại một ít ghi chép về việc hóa mục khôi lỗi thuật tẩu hỏa nhập ma lúc trước.

Vết thương trên lưng còn nóng bỏng đau đớn. Ngày đó hắn vì để cho Thánh Tôn có lý do lưu lại một hồn phách cho Long Kiểu Nguyệt, đem một phần tội cấu kết của Long Kiểu Nguyệt cùng ma tộc đẩy lên người mình, chịu một trăm cái hàn thiết roi, quất vào trên lưng, dược thạch vô linh, chỉ có thể chờ nó tự mình chậm rãi tốt lên.

Hôm trước hắn cởi y phục ra, phát hiện huyết nhục trên lưng đều dính vào bên trên y phục, vừa xé xuống chính là một lớp da. Hắn chỉ nhíu mày, suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao trong đoạn thời gian này Thánh Tôn đã ra khỏi núi, Tam Ti điện cũng không có bao nhiêu người đến, dứt khoát cởi sạch, trần nửa người ngồi trong Tam Ti Điện.

Long Kiểu Nguyệt đã hồn phi phách tán một tháng rồi.

Trên đời này không còn có Long Kiểu Nguyệt người này, không có hồn của nàng, không có phách của nàng, không có thân thể của nàng. Ngày đó Bạch Lộ công chúa đâm xuyên một kiếm ngay tại ngực, làm cho tất cả mọi người đều thấy tận mắt Long Kiểu Nguyệt tử vong.

Thái độ quyết tuyệt của công chúa Bạch Lộ, một kiếm không thể nghi ngờ, làm cho Thánh Tôn đều có chút cảm thán. Ra tay gọn gàng, đem trái tim của Long Kiểu Nguyệt không chút do dự xuyên thủng.

Trên đời này vẫn là trên đời này, Long Kiểu Nguyệt chết rồi, cũng không có nhiều biến hoá.

Long tông chủ Long Đình cũng không bao giờ chịu đến Trường Lưu nữa, đệ tử Long Đình mặc dù biết Long Kiểu Nguyệt phạm tội, cấu kết cùng Ma giáo, nhưng vẫn là dưới sự ngầm đồng ý của Long tông chủ thỉnh thoảng đến Trường Lưu gây chuyện. Các đệ tử mua sắm dưới chân núi thường xuyên mặt mũi bầm dập trở về. Vương quyền thế gia vội vàng xếp đặt chuyện Tây Bắc Tề Vân phủ, Bạch Lộ công chúa trở về kinh đô, trước đó đã nghe nói là muốn thành thân cùng tướng quân Nguyên Trùng Dương. Trầm Vọng Sơn còn đang ngủ say, không biết khi nào mới tỉnh lại. Thu Minh Uyên hắn vẫn giống như trước kia trông coi Trầm Vọng Sơn.

Trên đời vẫn là trên đời này, chung quy là có thứ gì khác biệt.

Thu Minh Uyên chỉ chấp nhất cuốn tàn quyển kia, trong lòng từng cơn đau đớn, thỉnh thoảng co quắp.

Thu Minh Uyên hắn cùng Trầm Vọng Sơn bất đồng, Vọng Sơn ôn hòa, nhân từ, cùng ai cũng sẽ ung dung nói chuyện, đối với ai cũng đều ôn tồn lễ độ. Nhưng Thu Minh Uyên hắn thích so đo, thích từ trên cao nhìn xuống, thích xem thường người khác, thích lấy ngoại hình đánh giá người khác, thích cùng đồng môn ganh đua so sánh, hắn không có nhiều bằng hữu.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn bởi vì tính cách cay nghiệt xem thường người khác của mình mà chịu thiệt, là bị mấy đệ tử vây đánh. Hắn xuất thân cũng coi như phú quý, được đưa lên núi cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa vui vẻ, một chút tâm tư cũng không để ở trên đạo pháp.

Hắn đắc tội không ít người, những người đó tìm người giúp đỡ, ngày thường những bằng hữu rượu thịt cùng hắn giao hảo tất cả đều không dám thay hắn ra mặt, trơ mắt nhìn hắn bị người đưa đến phía sau núi, nói muốn để hắn ghi nhớ thật lâu.

Không có người giúp hắn. Hắn bị đánh đến không được, nằm rạp trên mặt đất, có người giẫm trên đầu hắn, đem mặt của hắn ép vào trong đất cát.

Hắn nằm rạp trên mặt đất, trong lòng khuất nhục ước gì việc này liền chết đi. Hắn liều mạng phản kháng, bất chấp những nắm đấm kia, nhưng vẫn là quả không địch lại, chỉ đành chịu khuất nhục của bọn họ.

Có người ra tay, nhanh như gió đem những người giẫm lên đầu hắn đánh ngã, một tay vươn ra trước mặt hắn, Trầm Vọng Sơn khi đó còn chỉ là một thiếu niên gầy yếu, lông mày thanh tú, phong độ nhẹ nhàng.

Thu Minh Uyên đỏ hốc mắt, rõ ràng rất cảm động, nhưng mặt dày không chịu tiếp nhận sự bố thí của người xa lạ này. Trầm Vọng Sơn đứng ở trước mặt hắn, chỉ thu tay lại, ôn hoà nói với hắn: "Chuyện hôm nay, ta chưa hề thấy qua."

Sau đó bởi vì ở Trường Lưu tự mình ẩu đả, Trầm Vọng Sơn cùng Thu Minh Uyên còn có những người đó đều cùng nhau chịu đòn roi. Thu Minh Uyên vẫn không chịu để ý tới những đệ tử sau khi bị đánh muốn yêu cầu hòa giải, Trầm Vọng Sơn lại cùng bọn họ bắt chuyện, còn cùng bọn họ giao hảo, nói để cho bọn họ cùng Thu Minh Uyên hảo hảo ở chung.

Thu Minh Uyên rất chán ghét hắn, mắng một câu ngươi coi ngươi là ai, ai muốn ngươi quan tâm, liền như một làn khói chạy mất.

Hắn đến phía sau núi Linh Thú Phong, ngồi trên bậc thang thông thiên rơi lệ ngắm sao. Hắn chính là chanh chua như vậy, chính là khẩu thị tâm phi như vậy, chính là tự phụ thanh cao như vậy, hắn chỉ chảy nước mắt nhìn lên những ngôi sao trên trời, nghĩ đến hôm nay khuất nhục và bị người ta giảng dạy, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Hắn vì đánh bại Trầm Vọng Sơn, từ nay về sau khổ tu đạo pháp. Hắn muốn nhìn Trầm Vọng Sơn xấu mặt, hắn muốn đợi khi Trầm Vọng Sơn bị người vây đánh hắn sẽ giống như hắn lúc trước như thế, đứng trước mặt Trầm Vọng Sơn phiêu phiêu dục tiên tài trí hơn người, vươn một tay về phía hắn, âm dương quái khí nói: "Ta cứu được ngươi, tiện tay mà thôi, không cần cảm tạ." Hắn muốn đoạt lại tự tôn của mình, đem tất cả bố thí này trả lại cho hắn.

Chỉ là về sau đợi đến khi Trầm Vọng Sơn bị vây đánh, cũng đã là khi bọn họ trưởng thành. Trong mười kỳ tài kiệt suất được lựa chọn sau khi đại hội tiên kiếm ở Trường Lưu đại hội tiên kiếm kết thúc, hắn cùng Trầm Vọng Sơn cùng được liệt vào, còn có một người chính là tổ phụ của Long Kiểu Nguyệt Long Đình.

Nhiệm vụ lần đó vượt mọi khó khăn gian khổ, Trầm Vọng Sơn bị vây ở giữa bầy thú vô cùng vô tận. Khi đó là đội do chưởng môn đời trước dẫn dắt, bản thân Thu Minh Uyên cũng bị bầy thú dây dưa đến vô lực nhưng ngay khi Trầm Vọng Sơn sắp bị một con lang yêu nhào tới, hắn cũng không biết khí lực từ đâu tới, nhảy lên một cái, dùng thân thể ngăn trở miệng to như chậu máu của con lang yêu kia.

Chuyện sau đó, đều là đồng môn nói cho mình biết. Trầm Vọng Sơn dùng phương pháp hóa mục khôi lỗi tiêu diệt ngàn vạn lang yêu, từ nay về sau một trận chiến thành danh.

Đó đều là những chuyện xảy ra sau đó.

Trầm Vọng Sơn cõng hắn, lảo đảo từ trong bầy lang yêu chạy thoát. Hắn nằm trên lưng Trầm Vọng Sơn, cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, chỉ mơ mơ màng màng chảy nước mắt nói: "Ta không muốn nhận ân tình của ngươi."

Trầm Vọng Sơn dừng lại một lát, nhẹ gật đầu.

Trong hang động tối tăm sâu thẳm vô tận, Thu Minh Uyên vùi đầu vào lưng hắn, nước mắt làm ướt đẫm lưng Trầm Vọng Sơn, lời nói không có mạch lạc nói: "Ta vừa mới cứu được ngươi, ngươi không cần để ý, đó chỉ là tiện tay mà thôi."

Trầm Vọng Sơn gật đầu, chỉ ôn hoà nói: "Ừm, ta biết. Chúng ta sẽ không chết, ngươi chớ có khóc nữa."

Trong đầu Thu Minh Uyên cũng u ám một mảnh, chỉ vùi đầu trên lưng của hắn, nghe giọng điệu này của hắn thật sự không để ý. Hắn vừa thương tâm lại ảo não nói: "Ta, trong lòng ta, trong lòng ta có ngươi."

Thân thể Trầm Vọng Sơn cứng đờ trong nháy mắt, không dấu vết khôi phục động tác đi tiếp, chỉ nói: "Ngươi mệt mỏi, ngươi đang nói mê sảng."

Vậy sao, hắn đang nói mê sảng sao?

Thu Minh Uyên chỉ nặng nề khép mắt lại, nằm sấp trên lưng hắn, thương tâm ngủ thiếp đi.

Sau đó bọn họ trở về Trường Lưu, còn sống, không có thiếu cánh tay hay gãy chân mà trở về Trường Lưu.

Trầm Vọng Sơn đánh một trận thành danh, hắn vốn không dám dùng thuật khôi lỗi hóa mục quy làm tà môn ma đạo, nhưng nếu lúc đó không dùng, hai người bọn họ đều phải táng thân lang huyệt, huống chi hắn tiêu diệt lang yêu, thực sự có công. Khi đó chủ sự chưởng môn là sư phó của Trầm Vọng Sơn, tin tưởng nhân phẩm Trầm Vọng Sơn, bỏ qua lập trường, đem thuật khôi lỗi hoá mục thuật sắp xếp vào trong đạo pháp của Trường Lưu.

Tất cả mọi người đều nói Thu Minh Uyên được Thẩm Vọng Sơn cứu trở về, Trầm Vọng Sơn cõng hắn một sâu một cạn từ lang huyệt đi ra, dẫn hắn chạy thoát. Thu Minh Uyên rất ảo não, nhưng ảo não không phải Là Trầm Vọng Sơn lại một lần nữa cứu được hắn, ccòn giống như không có việc gì nói không cần để ý, hắn ảo não chính là mình thế nhưng lại đối với Trầm Vọng Sơn nói ra loại lời không biết xấu hổ này.

Hắn không biết Trầm Vọng Sơn suy nghĩ như thế nào, hắn thoạt nhìn giống như không có chuyện gì phát sinh. Thu Minh Uyên ngồi trên cây ngô đồng nhìn Trầm Vọng Sơn luyện kiếm, hắn đứng ở bên cạnh đầm nước trúc hiên nhìn hắn luyện tâm pháp, Trầm Vọng Sơn nhìn thấy hắn, chỉ là ôn hòa cười một tiếng.

Hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn không hỏi ra miệng.

Bọn họ cùng nhau làm thế tôn Trường Lưu, đó cũng là chuyện đã qua nhiều năm. Hai người đều gặp qua sóng gió, trải qua tôi luyện chưởng môn, dáng vẻ nội liễm, tâm tư cẩn mẫn.

Hắn nghĩ, ở chung đã lâu như vậy, có một số việc, không cần hỏi cũng biết. Trầm Vọng Sơn đối với bất luận người nào đều ôn hoà lương thiện, đây là đặc quyền của tất cả mọi người, đây là đặc quyền Thu Minh Uyên hắn cầu không được.

Long Kiểu Nguyệt đã chết. Không biết Vọng Sơn tỉnh lại, sẽ phản ứng như thế nào. Nếu như mình nói cho hắn biết Long Kiểu Nguyệt hồn phi phách tán, hắn có lẽ sẽ đi tìm Thánh Tôn lý luận đi.

Trên đời này, ngay cả công chúa Bạch Lộ cũng tự tay đâm Long Kiểu Nguyệt một kiếm, đưa nàng vào hoàng tuyền. Vọng Sơn cho dù phẫn uất không cam lòng, muốn cứu Long Kiểu Nguyệt, vậy cũng không có khả năng.

Người đều chết rồi, hắn cũng không thể làm gì được.

Thu Minh Uyên chấp nhất với quyển sách kia, vuốt vuốt mi tâm. Bây giờ, Tam Ti Điện to như vậy, Trầm Vọng Sơn đang ngủ say, Long Kiểu Nguyệt hồn phi phách tán.

Người cùng hắn nói chuyện, không có bất kỳ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook