Chương 3: Luận chỉ số thông minh của nữ nhị
Cổ Ngôn Cửu Khanh
06/11/2022
Một giọt huyết này đã trở thành khúc nhạc dạo đầy bi kịch đặt Long Kiểu Nguyệt dưới áp lực bi thảm toàn văn, trở thành phục bút được chôn xuống thâm hậu để ngày sau Tần Cúc Cự làm nữ nhị thành tiên nhập ma, lên dây cót cho bánh răng vận mệnh chuyển động.
Đối với Long Kiểu Nguyệt- đệ nhất mỹ nhân, đệ nhị nữ chủ, đệ tử Tam Ti điện tâm ngoan thủ lạt dưới ngòi bút mình này, Tần Cúc Cự tỏ vẻ áp lực như núi [tâm như tro tàn].
Kỳ thật áp lực căn bản có thể không nặng như núi, đáng tiếc vừa tới đây đã bị người hạ cổ độc. Nếu thời gian lùi lại sớm hơn một chút, vậy nàng tuyệt đối sẽ làm một thiên kim tiểu thư nhà giàu quý tộc, an an phận phận ngốc ở Long Đình thị tộc. Bằng dung mạo này, bằng gia thế này, bằng xuất thân này, không lo ăn không lo mặc không lo tiêu xài, làm sao còn dở hơi đi tới Trường Lưu, làm pháo hôi chứng kiến nam chủ và nữ chủ ân ái, hạnh phúc?
Bánh răng vận mệnh đã chậm rãi chuyển động, tình tiết vở kịch như nước lũ lấy thế không kịp đỡ cuồn cuộn đến.
Tần Cúc Cự dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, đại khái bấm đốt ngón tay tính toán mốc thời gian.
Long Kiểu Nguyệt sau khi bị ma tộc thiếu hoàng hạ cổ, dùng bản sự kiềm chế được một tháng, rồi sau đó thật sự bị độc nghiện phát tác không chịu nổi, chỉ đành lên núi, bái nhập Tam Tư điện, một trong tam thánh điện của Trường Lưu, bái nhập vào môn hạ của Trầm Vọng Sơn để làm đồ đệ.
Tần Cúc Cự dùng sức nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng chỉ đại khái nhớ khoảng chừng ba bốn năm sau nam chủ mới đến bái nhập Trường Lưu. Quay ngược trở lại, hai tháng trước khi nam chủ bái nhập Trường Lưu đã bán mình để táng phụ, cho nên dịp sơ ngộ của hắn và nữ chủ Hạ Nhược Hoa là vào ba bốn năm sau, khoảng hai tháng trước đại hội chiêu sinh của Trường Lưu.
Long Kiểu Nguyệt nhấc túi hành lý, hạ quyết tâm.
Hừ hừ, bản Cúc Cự hiện tại thuộc về đảng thông hiểu hết lộ tuyến chính của vở kịch, toàn bộ cái sườn của thế giới này đều do một tay ta sáng tạo ra, ta chính là tạo hoá của thế giới này, muốn biết động thái hay hướng đi của nam chủ cuồng ngạo phách thiên, muốn biết tam quan mà nữ chủ thiện lương vô tội trải qua, quả thực tiểu case!
Muốn cho ta làm pháo hôi lĩnh cặp lồng cơm, muốn để ta vô tư kính dâng, muốn ta tuân theo hướng đi của kịch bản, cuối cùng ngoan ngoãn bị vạn tiễn xuyên tâm? Nghĩ hay quá!
Hừ, nam chủ thân mang lệ khí mở bàn tay vàng phải không? Hừ, thiện lương đa tình bạch liên hoa nữ chủ chứ gì? Toàn bộ đều đi tìm chết hết cho ta! Ta Tần Cúc Cự nếu đã thế thân vào thân thể nữ nhị, biết được kết cục của nữ nhị, ta đây dưới điều kiện tiên quyết là không can thiệp ảnh hưởng tới sự phát triển chung của vở kịch, sẽ tận lực tránh để kết cục cuối cùng trong nguyên tác xảy ra. Ta muốn dùng thân thể của nữ nhị đi hưởng hết vinh hoa phú quý, ôm hết tiểu thịt tươi trong thiên hạ, xem ai còn có thể ngăn cản ta!
Hồi tưởng lại thiết định cơ bản đặt ra cho thế giới này, Long Kiểu Nguyệt che mặt đứng lên, sau khi một phen chân chó hướng về ma tôn biểu đạt lòng trung thành, liền bị hắn đuổi về gia tộc.
Trừ ở thâm sơn rừng già có môn phái thuộc về Tu Chân giới được tạo nên xuất thế không tranh với đời ra, ở kinh đô còn có hai tu chân đại gia tộc nhập thế, là Vương quyền thế gia cùng Giang Nam - Long Đình. Hai nhà này đều là phục ma thế gia, giao tình cũng coi như không tệ.
Long Kiểu Nguyệt giận dỗi trốn đi làm cho Giamg Nam - Long Đình gà bay chó sủa. Tên ma tôn kia cũng coi như nghĩa khí, không bỏ mặc Long Kiểu Nguyệt ở lại thâm sơn cùng cốc, mà đưa nàng đến một khu chợ gần nhất.
Long Kiểu Nguyệt lưng vác gói đồ ăn vặt nho nhỏ của Ma giới mà ma tôn rất có tình nghĩa ban cho, đi qua đi lại ở đầu đường một lát liền có một người qua đường Giáp đi ngang qua phố xá sầm uất, đúng lúc đi lướt qua người nàng đột nhiên dừng cước bộ, há hốc miệng như thể có người ngay đương trường bạch nhật phi thăng vậy, chỉ vào nàng, nửa ngày sau mới thốt một câu: "Tiểu thư của Long Đình thế gia?"
Không phải chứ, che mặt cũng có thể nhận ra ta? Long Kiểu Nguyệt này nổi danh đến mức nào?
Một câu này như sấm nổ bên tai, người qua đường Ất cũng dừng lại, rất giống bị bệnh suyễn, một bàn tay run run rẩy rẩy chỉ vào Long Kiểu Nguyệt đang căng da mặt bảo trì vẻ đoan trang, một lúc sau tên kia mới vẻ mặt không thể tin nổi run rẩy nói: "Long? Long tiểu thư?"
Một đám người vây quanh Long Kiểu Nguyệt chỉ trỏ, lại không có ai dám vươn cổ rống loạn. Từ những lời xì xào ở xa truyền đến, Long Kiểu Nguyệt ngẫu nhiên nghe được mấy từ đầy phấn khích như "ngang ngược", "hoàn khố thế gia", "rời nhà trốn đi".
Nói mãi cũng không có cái rắm gì dùng, Tần Cúc Cự căng da mặt thanh thanh cổ họng, mỉm cười nói: "Xin hỏi, Long Đình thế gia ở đâu nhỉ?"
Vừa dứt lời, từ đám đông nhảy ra một người, một nam tử đương tráng niên mặc hắc y giống gia đinh, dùng tứ lạng bạt thiên cân, hai cánh tay tráng kiện tách đám người, ỏn a ỏn ẻn muốn nhào vào lòng Long Kiểu Nguyệt: "Tiểu thư!"
Đệch, ai đây?
Tần Cúc Cự lủi sang bên cạnh trốn, hắc y đại hán mắt hổ rưng rưng, vươn đôi tay to đầy lông về phía nàng: "Tiểu thư! Người khiến đám nô tài chúng ta khổ quá!"
Dung mạo thô cuồng phối với thân hình cao lớn thô kệch lưng hùm vai gấu, kia một tiếng "tiểu thư" dùng giọng vùng sông nước Giang Nam giống như thẹn thùng sân si gọi lên khiến Tần Cúc Cự thân hổ chấn động. Nhưng Tần Cúc Cự là loại người nào? Trăm ngàn bản tiểu thuyết xuyên thư vụt lướt qua trong óc, sáo lộ* lưu chuyển trong lòng. Nhưng thời điểm này lại trăm ngàn lần không thể làm bộ vẻ mặt mờ mịt hỏi một câu "Ngươi là ai"?
(*cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy. nguồn: http://vietnamese.cri.cn/561/2017/01/10/1s229871.htm)
Tần Cúc Cự trấn định xuống, nhìn cánh tay đầy lông của hắn, vẻ mặt còn sợ hãi, ôn hoà hỏi: "Ừ, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chắc không phải thiếp thân nha hoàn của ta đấy chứ? Đại hán lông lá đầy mình này? So với muội tử nhanh mồm nhanh miệng trung thành tận tâm bên cạnh thiên kim tiểu thư cũng kém quá xa đi?
Hắc y đại hắn hết sức thẹn thùng, gắt giọng: "Ta chỉ đang trên đường đi dạo thôi, không ngờ nhất thời lại gặp tiểu thư."
Vậy ngươi làm chi vừa đến liền rống lên "tìm thật sự vất vả"?! Ta còn tưởng ngươi là người thân cận của ta bị phái ra ngoài tìm ta chứ! Mệt!
Long Kiểu Nguyệt như trước thản nhiên "ồ" một tiếng, đại hán kia hưng phấn nói: "Tiểu thư cuối cùng cũng trở lại. Tiểu thư, người cũng không biết đâu," Hắn lại có chút ưu thương, trên khuôn mặt thô cuồng hiện ra nét ưu thương như nữ tử, cầm lấy tay áo muốn chấm chấm nước mắt.
Đáy lòng Tần Cúc Cự nổi lên một trận ác hàn, lông tơ như muốn dựng hết cả lên, nhưng lại vẫn lạnh nhạt "ừ" một tiếng.
Đại hán kia sắc mặt ưu thương nói tiếp: "Người cũng không biết đâu, bởi vì hạ nhân trong tộc không trông giữ tiểu thư cẩn thận, tông chủ đã chôn sống hơn mười người rồi."
Người cha này! Cha này! Đáng sợ biết bao nhiêu ah!!!!!!
Thỉnh nói cho ta biết! Kiểu cha mà động tí lại muốn chôn sống người khác này! Ta rốt cuộc trở về để làm gì?! Lần này ta trốn ra ngoài, hắn liền chôn sống hơn mười người. Này này này, một người cha hở tí là giết người như thế, sao có thể có lòng thương yêu với nữ nhi của mình đây?
Dĩ vãng ở trong tiểu thuyết luôn thấy nam nhị nam tam nam xxx sủng nịnh nói với nữ chủ, nếu xxx muốn đả thương nàng một phần, ta đây liền thay nàng tru cửu tộc xxx.
Nam nhân khác vì ngươi khăng khăng một mực đi giết người, nghe vào tai thực phong cách phải không? Nghe thôi thấy rất sủng nịnh nhỉ? Nghe có cảm giác quá ha?
Nhưng khi rơi xuống đầu một người hiện đại từ nhỏ tư tưởng độc lập biết sinh mệnh đáng quý, thì làm sao có khả năng yên tâm thoải mái nhìn người khác bị giết vì mình? Này quả thực rất có cảm giác, nhưng mà là cảm giác áy náy ah!
Long Đình thế gia không hổ là nhất đại môn phái độc tài Tu Chân Giới ở nhân gian. Khí phái của phủ môn kia, hai con sư tử bằng đá so với tước kia Tần Cúc Cự nhìn thấy ở trên tivi còn càng hùng vĩ hơn.
Tần Cúc Cự một mặt lo sợ bất an, một mặt lại vui sướng vào cửa. Mấy tên hạ nhân mặc hắc y đứng bên ngoài cửa nhìn thấy tiểu thư trở lại thật giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, mau chóng nhào tới thỉnh an.
Qua đại môn, Tần Cúc Cự đi trên bậc thềm bằng bạch ngọc trong nội phủ, chợt nghe một trận gầm như sấm nổ vang: "Nghịch tử! Ngươi còn có mặt mũi trở về?!"
Không cần nói, đây khẳng định là người phụ thân đáng sợ có thể chôn sống người kia.
"Cha" đứng ở cửa, sắc mặt không tốt, ánh mắt loé tinh quang ẩn hàm nộ khí, mặc một thân hoa phục màu tím nhạt, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Cúc Cự đi trên bậc thềm. Một đám môn sinh đứng đằng sau đều im lặng cẩn thận đứng sau lưng hắn.
Long Kiểu Nguyệt đờ ra, một nữ tử quyến rũ khóc sướt mướt nhào tới, miệng nhỏ nhắn vừa kêu, vừa ôm nàng, khóc hô lão gia bớt giận, lại vội vàng hạ giọng ghé sát tai Tần Cúc Cự nói: "Mau nhận sai, đừng bướng."
Nói xong nàng lại bổ nhào vào dưới thân lão gia, điềm đạm đáng yêu khóc sướt mướt nói: "Tông chủ! Kiểu Nguyệt nhưng là độc nữ của tông chủ mà! Tông chủ, nếu ngài đánh chết Kiểu Nguyệt, kia phu nhân ở dưới suối vàng biết được thì sẽ.......... [vế sau lược bỏ một vạn chữ]"
Màn kịch này diễn ra dị thường sống động, căn cứ vào tin tức hiện có, Long Kiểu Nguyệt nhanh chóng làm ra phán đoán, vội vàng cúi cái đầu [cao ngạo], nặn ra hai giọt lệ, một mặt quật cường cắn răng, một mặt không cam lòng nửa như không muốn nửa như nức nở hô: "Cha."
Tiếng "cha" này, khi hô lên bao hàm ngạo khí của Long Kiểu Nguyệt thân là tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia, lại thành công biểu đạt vẻ làm nữ nhi không thể không khuất phục trước dâm uy của phụ thân. Vừa bất đắc dĩ, lại càng sâu sắc đào móc lên nỗi quyến luyến cùng bi thương của Long Kiểu Nguyệt đối với mẫu thân đã mất! Ngữ khí biến đổi bất ngờ, hiệu quả ùn ùn!
Chậc, nhìn hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuôi ra từ hốc mắt, nghe một tiếng gọi "cha" nhu tình trăm chuyển ngàn hồi đầy nhịp điệu như thế, Long tông chủ nhất định sẽ khóc hô lại đây ôm ta, mọi người cùng nhau ôm đầu khóc rống nhỉ?
Lùi một vạn bước mà nói, nếu không ôm đầu khóc rống, vậy ngài trước hết cho ta vào cửa để ta suy nghĩ một chút được không?
Long tông chủ đầu tiên là sửng sốt, tiện đà mày rậm nhíu chặt. Nữ tử dung mạo xinh đẹp kia cũng sốc, đám môn sinh đứng phía sau cũng trợn mắt há hốc mồm, hít một ngụm khí lạnh, nghẹn trong lồng ngực, không dám thở mạnh.
Ai da ai da ai da, gọi "cha" không đúng à? Chẳng lẽ muốn gọi "nương"?
Long tông chủ giơ ngón tay, giống như hậu kỳ sau khi trúng gió, chỉ vào nàng run rẩy nửa ngày mới như thể không dám tin trầm giọng hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Gọi lần nữa xem?"
Tần Cúc Cự trong lòng một trận kinh hoàng, kiên trì khô khốc hô: "Cha."
Nữ tử kia buông đùi Long tông chủ ra, khuôn mặt điểm trang tinh xảo không kiềm được vui vẻ, nhịn không được rơi lệ nói: "Tông chủ, tông chủ ngài xem, Kiểu Nguyệt hài tử này trưởng thành rồi!"
Đệch, trưởng thành rồi thì sẽ gọi cha hả? Không đến mức đó chứ?
Long tông chủ nhìn nàng, chậm rãi thở dài một hơi, từ ái nhìn nàng, cơn tức giận lúc trước tan thành mây khói, vươn tay về phía nàng nói: "Kiểu Nguyệt, con cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cha."
Không phải chứ, chỉ gọi một tiếng "cha" thôi mà, cái gì vậy trời?
Vị phu nhân kia đứng dậy, kéo Long Kiểu Nguyệt một mặt thầm mắng "đờ mờ" mà biểu tình vẫn hờ hững vào lòng, lắc mông đi vào nhà trong: "Sớm làm vậy không phải tốt rồi sao? Không có chuyện gì thì làm gì cần rời nhà trốn đi? Bên ngoài có rất nhiều người xấu, con về sau chớ chọc giận cha con tức giận."
Long Kiểu Nguyệt thản nhiên "ừ" một tiếng, trong lòng lại rít gào "Tỷ tỷ ngươi trước nói cho ta biết ngươi là ai a?! Là tỷ tỷ, là di nương, hay là mẹ kế thế?! Ngươi cứ không đầu không đuôi nói vậy, ta thực sợ hãi mà!
Hết chương 3
Đối với Long Kiểu Nguyệt- đệ nhất mỹ nhân, đệ nhị nữ chủ, đệ tử Tam Ti điện tâm ngoan thủ lạt dưới ngòi bút mình này, Tần Cúc Cự tỏ vẻ áp lực như núi [tâm như tro tàn].
Kỳ thật áp lực căn bản có thể không nặng như núi, đáng tiếc vừa tới đây đã bị người hạ cổ độc. Nếu thời gian lùi lại sớm hơn một chút, vậy nàng tuyệt đối sẽ làm một thiên kim tiểu thư nhà giàu quý tộc, an an phận phận ngốc ở Long Đình thị tộc. Bằng dung mạo này, bằng gia thế này, bằng xuất thân này, không lo ăn không lo mặc không lo tiêu xài, làm sao còn dở hơi đi tới Trường Lưu, làm pháo hôi chứng kiến nam chủ và nữ chủ ân ái, hạnh phúc?
Bánh răng vận mệnh đã chậm rãi chuyển động, tình tiết vở kịch như nước lũ lấy thế không kịp đỡ cuồn cuộn đến.
Tần Cúc Cự dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, đại khái bấm đốt ngón tay tính toán mốc thời gian.
Long Kiểu Nguyệt sau khi bị ma tộc thiếu hoàng hạ cổ, dùng bản sự kiềm chế được một tháng, rồi sau đó thật sự bị độc nghiện phát tác không chịu nổi, chỉ đành lên núi, bái nhập Tam Tư điện, một trong tam thánh điện của Trường Lưu, bái nhập vào môn hạ của Trầm Vọng Sơn để làm đồ đệ.
Tần Cúc Cự dùng sức nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng chỉ đại khái nhớ khoảng chừng ba bốn năm sau nam chủ mới đến bái nhập Trường Lưu. Quay ngược trở lại, hai tháng trước khi nam chủ bái nhập Trường Lưu đã bán mình để táng phụ, cho nên dịp sơ ngộ của hắn và nữ chủ Hạ Nhược Hoa là vào ba bốn năm sau, khoảng hai tháng trước đại hội chiêu sinh của Trường Lưu.
Long Kiểu Nguyệt nhấc túi hành lý, hạ quyết tâm.
Hừ hừ, bản Cúc Cự hiện tại thuộc về đảng thông hiểu hết lộ tuyến chính của vở kịch, toàn bộ cái sườn của thế giới này đều do một tay ta sáng tạo ra, ta chính là tạo hoá của thế giới này, muốn biết động thái hay hướng đi của nam chủ cuồng ngạo phách thiên, muốn biết tam quan mà nữ chủ thiện lương vô tội trải qua, quả thực tiểu case!
Muốn cho ta làm pháo hôi lĩnh cặp lồng cơm, muốn để ta vô tư kính dâng, muốn ta tuân theo hướng đi của kịch bản, cuối cùng ngoan ngoãn bị vạn tiễn xuyên tâm? Nghĩ hay quá!
Hừ, nam chủ thân mang lệ khí mở bàn tay vàng phải không? Hừ, thiện lương đa tình bạch liên hoa nữ chủ chứ gì? Toàn bộ đều đi tìm chết hết cho ta! Ta Tần Cúc Cự nếu đã thế thân vào thân thể nữ nhị, biết được kết cục của nữ nhị, ta đây dưới điều kiện tiên quyết là không can thiệp ảnh hưởng tới sự phát triển chung của vở kịch, sẽ tận lực tránh để kết cục cuối cùng trong nguyên tác xảy ra. Ta muốn dùng thân thể của nữ nhị đi hưởng hết vinh hoa phú quý, ôm hết tiểu thịt tươi trong thiên hạ, xem ai còn có thể ngăn cản ta!
Hồi tưởng lại thiết định cơ bản đặt ra cho thế giới này, Long Kiểu Nguyệt che mặt đứng lên, sau khi một phen chân chó hướng về ma tôn biểu đạt lòng trung thành, liền bị hắn đuổi về gia tộc.
Trừ ở thâm sơn rừng già có môn phái thuộc về Tu Chân giới được tạo nên xuất thế không tranh với đời ra, ở kinh đô còn có hai tu chân đại gia tộc nhập thế, là Vương quyền thế gia cùng Giang Nam - Long Đình. Hai nhà này đều là phục ma thế gia, giao tình cũng coi như không tệ.
Long Kiểu Nguyệt giận dỗi trốn đi làm cho Giamg Nam - Long Đình gà bay chó sủa. Tên ma tôn kia cũng coi như nghĩa khí, không bỏ mặc Long Kiểu Nguyệt ở lại thâm sơn cùng cốc, mà đưa nàng đến một khu chợ gần nhất.
Long Kiểu Nguyệt lưng vác gói đồ ăn vặt nho nhỏ của Ma giới mà ma tôn rất có tình nghĩa ban cho, đi qua đi lại ở đầu đường một lát liền có một người qua đường Giáp đi ngang qua phố xá sầm uất, đúng lúc đi lướt qua người nàng đột nhiên dừng cước bộ, há hốc miệng như thể có người ngay đương trường bạch nhật phi thăng vậy, chỉ vào nàng, nửa ngày sau mới thốt một câu: "Tiểu thư của Long Đình thế gia?"
Không phải chứ, che mặt cũng có thể nhận ra ta? Long Kiểu Nguyệt này nổi danh đến mức nào?
Một câu này như sấm nổ bên tai, người qua đường Ất cũng dừng lại, rất giống bị bệnh suyễn, một bàn tay run run rẩy rẩy chỉ vào Long Kiểu Nguyệt đang căng da mặt bảo trì vẻ đoan trang, một lúc sau tên kia mới vẻ mặt không thể tin nổi run rẩy nói: "Long? Long tiểu thư?"
Một đám người vây quanh Long Kiểu Nguyệt chỉ trỏ, lại không có ai dám vươn cổ rống loạn. Từ những lời xì xào ở xa truyền đến, Long Kiểu Nguyệt ngẫu nhiên nghe được mấy từ đầy phấn khích như "ngang ngược", "hoàn khố thế gia", "rời nhà trốn đi".
Nói mãi cũng không có cái rắm gì dùng, Tần Cúc Cự căng da mặt thanh thanh cổ họng, mỉm cười nói: "Xin hỏi, Long Đình thế gia ở đâu nhỉ?"
Vừa dứt lời, từ đám đông nhảy ra một người, một nam tử đương tráng niên mặc hắc y giống gia đinh, dùng tứ lạng bạt thiên cân, hai cánh tay tráng kiện tách đám người, ỏn a ỏn ẻn muốn nhào vào lòng Long Kiểu Nguyệt: "Tiểu thư!"
Đệch, ai đây?
Tần Cúc Cự lủi sang bên cạnh trốn, hắc y đại hán mắt hổ rưng rưng, vươn đôi tay to đầy lông về phía nàng: "Tiểu thư! Người khiến đám nô tài chúng ta khổ quá!"
Dung mạo thô cuồng phối với thân hình cao lớn thô kệch lưng hùm vai gấu, kia một tiếng "tiểu thư" dùng giọng vùng sông nước Giang Nam giống như thẹn thùng sân si gọi lên khiến Tần Cúc Cự thân hổ chấn động. Nhưng Tần Cúc Cự là loại người nào? Trăm ngàn bản tiểu thuyết xuyên thư vụt lướt qua trong óc, sáo lộ* lưu chuyển trong lòng. Nhưng thời điểm này lại trăm ngàn lần không thể làm bộ vẻ mặt mờ mịt hỏi một câu "Ngươi là ai"?
(*cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy. nguồn: http://vietnamese.cri.cn/561/2017/01/10/1s229871.htm)
Tần Cúc Cự trấn định xuống, nhìn cánh tay đầy lông của hắn, vẻ mặt còn sợ hãi, ôn hoà hỏi: "Ừ, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chắc không phải thiếp thân nha hoàn của ta đấy chứ? Đại hán lông lá đầy mình này? So với muội tử nhanh mồm nhanh miệng trung thành tận tâm bên cạnh thiên kim tiểu thư cũng kém quá xa đi?
Hắc y đại hắn hết sức thẹn thùng, gắt giọng: "Ta chỉ đang trên đường đi dạo thôi, không ngờ nhất thời lại gặp tiểu thư."
Vậy ngươi làm chi vừa đến liền rống lên "tìm thật sự vất vả"?! Ta còn tưởng ngươi là người thân cận của ta bị phái ra ngoài tìm ta chứ! Mệt!
Long Kiểu Nguyệt như trước thản nhiên "ồ" một tiếng, đại hán kia hưng phấn nói: "Tiểu thư cuối cùng cũng trở lại. Tiểu thư, người cũng không biết đâu," Hắn lại có chút ưu thương, trên khuôn mặt thô cuồng hiện ra nét ưu thương như nữ tử, cầm lấy tay áo muốn chấm chấm nước mắt.
Đáy lòng Tần Cúc Cự nổi lên một trận ác hàn, lông tơ như muốn dựng hết cả lên, nhưng lại vẫn lạnh nhạt "ừ" một tiếng.
Đại hán kia sắc mặt ưu thương nói tiếp: "Người cũng không biết đâu, bởi vì hạ nhân trong tộc không trông giữ tiểu thư cẩn thận, tông chủ đã chôn sống hơn mười người rồi."
Người cha này! Cha này! Đáng sợ biết bao nhiêu ah!!!!!!
Thỉnh nói cho ta biết! Kiểu cha mà động tí lại muốn chôn sống người khác này! Ta rốt cuộc trở về để làm gì?! Lần này ta trốn ra ngoài, hắn liền chôn sống hơn mười người. Này này này, một người cha hở tí là giết người như thế, sao có thể có lòng thương yêu với nữ nhi của mình đây?
Dĩ vãng ở trong tiểu thuyết luôn thấy nam nhị nam tam nam xxx sủng nịnh nói với nữ chủ, nếu xxx muốn đả thương nàng một phần, ta đây liền thay nàng tru cửu tộc xxx.
Nam nhân khác vì ngươi khăng khăng một mực đi giết người, nghe vào tai thực phong cách phải không? Nghe thôi thấy rất sủng nịnh nhỉ? Nghe có cảm giác quá ha?
Nhưng khi rơi xuống đầu một người hiện đại từ nhỏ tư tưởng độc lập biết sinh mệnh đáng quý, thì làm sao có khả năng yên tâm thoải mái nhìn người khác bị giết vì mình? Này quả thực rất có cảm giác, nhưng mà là cảm giác áy náy ah!
Long Đình thế gia không hổ là nhất đại môn phái độc tài Tu Chân Giới ở nhân gian. Khí phái của phủ môn kia, hai con sư tử bằng đá so với tước kia Tần Cúc Cự nhìn thấy ở trên tivi còn càng hùng vĩ hơn.
Tần Cúc Cự một mặt lo sợ bất an, một mặt lại vui sướng vào cửa. Mấy tên hạ nhân mặc hắc y đứng bên ngoài cửa nhìn thấy tiểu thư trở lại thật giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, mau chóng nhào tới thỉnh an.
Qua đại môn, Tần Cúc Cự đi trên bậc thềm bằng bạch ngọc trong nội phủ, chợt nghe một trận gầm như sấm nổ vang: "Nghịch tử! Ngươi còn có mặt mũi trở về?!"
Không cần nói, đây khẳng định là người phụ thân đáng sợ có thể chôn sống người kia.
"Cha" đứng ở cửa, sắc mặt không tốt, ánh mắt loé tinh quang ẩn hàm nộ khí, mặc một thân hoa phục màu tím nhạt, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Cúc Cự đi trên bậc thềm. Một đám môn sinh đứng đằng sau đều im lặng cẩn thận đứng sau lưng hắn.
Long Kiểu Nguyệt đờ ra, một nữ tử quyến rũ khóc sướt mướt nhào tới, miệng nhỏ nhắn vừa kêu, vừa ôm nàng, khóc hô lão gia bớt giận, lại vội vàng hạ giọng ghé sát tai Tần Cúc Cự nói: "Mau nhận sai, đừng bướng."
Nói xong nàng lại bổ nhào vào dưới thân lão gia, điềm đạm đáng yêu khóc sướt mướt nói: "Tông chủ! Kiểu Nguyệt nhưng là độc nữ của tông chủ mà! Tông chủ, nếu ngài đánh chết Kiểu Nguyệt, kia phu nhân ở dưới suối vàng biết được thì sẽ.......... [vế sau lược bỏ một vạn chữ]"
Màn kịch này diễn ra dị thường sống động, căn cứ vào tin tức hiện có, Long Kiểu Nguyệt nhanh chóng làm ra phán đoán, vội vàng cúi cái đầu [cao ngạo], nặn ra hai giọt lệ, một mặt quật cường cắn răng, một mặt không cam lòng nửa như không muốn nửa như nức nở hô: "Cha."
Tiếng "cha" này, khi hô lên bao hàm ngạo khí của Long Kiểu Nguyệt thân là tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia, lại thành công biểu đạt vẻ làm nữ nhi không thể không khuất phục trước dâm uy của phụ thân. Vừa bất đắc dĩ, lại càng sâu sắc đào móc lên nỗi quyến luyến cùng bi thương của Long Kiểu Nguyệt đối với mẫu thân đã mất! Ngữ khí biến đổi bất ngờ, hiệu quả ùn ùn!
Chậc, nhìn hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuôi ra từ hốc mắt, nghe một tiếng gọi "cha" nhu tình trăm chuyển ngàn hồi đầy nhịp điệu như thế, Long tông chủ nhất định sẽ khóc hô lại đây ôm ta, mọi người cùng nhau ôm đầu khóc rống nhỉ?
Lùi một vạn bước mà nói, nếu không ôm đầu khóc rống, vậy ngài trước hết cho ta vào cửa để ta suy nghĩ một chút được không?
Long tông chủ đầu tiên là sửng sốt, tiện đà mày rậm nhíu chặt. Nữ tử dung mạo xinh đẹp kia cũng sốc, đám môn sinh đứng phía sau cũng trợn mắt há hốc mồm, hít một ngụm khí lạnh, nghẹn trong lồng ngực, không dám thở mạnh.
Ai da ai da ai da, gọi "cha" không đúng à? Chẳng lẽ muốn gọi "nương"?
Long tông chủ giơ ngón tay, giống như hậu kỳ sau khi trúng gió, chỉ vào nàng run rẩy nửa ngày mới như thể không dám tin trầm giọng hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Gọi lần nữa xem?"
Tần Cúc Cự trong lòng một trận kinh hoàng, kiên trì khô khốc hô: "Cha."
Nữ tử kia buông đùi Long tông chủ ra, khuôn mặt điểm trang tinh xảo không kiềm được vui vẻ, nhịn không được rơi lệ nói: "Tông chủ, tông chủ ngài xem, Kiểu Nguyệt hài tử này trưởng thành rồi!"
Đệch, trưởng thành rồi thì sẽ gọi cha hả? Không đến mức đó chứ?
Long tông chủ nhìn nàng, chậm rãi thở dài một hơi, từ ái nhìn nàng, cơn tức giận lúc trước tan thành mây khói, vươn tay về phía nàng nói: "Kiểu Nguyệt, con cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cha."
Không phải chứ, chỉ gọi một tiếng "cha" thôi mà, cái gì vậy trời?
Vị phu nhân kia đứng dậy, kéo Long Kiểu Nguyệt một mặt thầm mắng "đờ mờ" mà biểu tình vẫn hờ hững vào lòng, lắc mông đi vào nhà trong: "Sớm làm vậy không phải tốt rồi sao? Không có chuyện gì thì làm gì cần rời nhà trốn đi? Bên ngoài có rất nhiều người xấu, con về sau chớ chọc giận cha con tức giận."
Long Kiểu Nguyệt thản nhiên "ừ" một tiếng, trong lòng lại rít gào "Tỷ tỷ ngươi trước nói cho ta biết ngươi là ai a?! Là tỷ tỷ, là di nương, hay là mẹ kế thế?! Ngươi cứ không đầu không đuôi nói vậy, ta thực sợ hãi mà!
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.