Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước
Chương 25
Mộ Từ
06/06/2022
Sau khi cảm nhận được sự phẫn nộ của Hứa Quân Dao, Ngôn Vũ sợ hãi rụt cổ vào, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Phải mất một lúc sau Hứa Quân Dao mới lấy lại được bình tĩnh, nàng nghiến răng, ở trong lòng nói ra từng câu uy hiếp: Sau này, trừ khi bản cung gọi tên của ngươi còn không thì ngươi đừng xuất hiện, càng không được phép coi trộm ý nghĩ của bản cung. Nếu không, bản cung sẽ vặn gãy cổ ngươi, đánh cho đầu ngươi vỡ tung, sau đó ta sẽ tìm cao tăng làm phép cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Ngôn Vũ bị nàng dọa, sợ đến nỗi dù nước mắt đã chảy ròng ròng, cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ dám phát ra vài tiếng nghẹn ngào đáng thương.
Dao Dao xấu quá đi, không còn dịu dàng, cũng không tốt như ngày trước nữa…
‘Nghe rõ chưa hả?’ Hứa Quân Dao tức giận.
“Nghe, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, ngươi đừng tức giận nữa. ta không dám nữa đâu, sau này cũng không dám nữa….” Ngôn Vũ nức nở trả lời.
Dường như có thể hình dung ra bộ dạng ấm ức, tủi thân, đầy đáng thương của đối phương; Hứa Quân Dao bỗng thấy chột dạ nhưng nàng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, tiếp tục ra vẻ cứng rắn.
Đằng trước, huynh đệ Đường Bách Niên và Nguyễn Thị vẫn không ai chịu nhường ai, Nguyễn Thị nắm chặt tay của Hạ Thiệu Đình, đứng trước che chở cho thằng bé, cả khuôn mặt của nàng ngập tràn cảnh giác nhìn chằm chằm hai huynh đệ Đường Thị, giống như sợ bọn họ sẽ xông lên cướp người.
Đường Bách Niên cáu giận khi bị Nguyễn Thị từ chối hết lần này đến lần khác, hắn nhìn Vương Thị với vẻ tức giận, nói: “Mẫu thân, ý của người thế nào? Tùng Niên cũng là huynh đệ của con, bây giờ đệ ấy gặp khó khăn, chẳng lẽ người không mong đệ ấy bình an hay sao?”
Vương Thị mấp máy môi, hết nhìn Nguyễn Thị vẫn không chịu nhượng bộ, lại nhìn sang gương mặt căm hận của Đường Bách Niên và gương mặt tràn đầy lo lắng của Đường Chương Niên, cuối cùng bà ta dừng ánh mắt trên người Hạ Thiệu Đình vẫn luôn trầm mặc được Nguyễn Thị bảo vệ đằng sau lưng, một lát sau, bà nói với giọng khàn khàn: “Nguyễn Thị, chúng ta nên nghe theo hai huynh đệ bọn họ, dù sao thì Đình ca cũng là người trong cuộc, nếu thằng bé chịu ra mặt, oan khuất trên người Tùng Niên càng dễ rửa sạch hơn.”
“Nương!” Nguyễn Thị không đồng ý khẽ hô lên, theo bản năng càng gắt gao bảo vệ Hạ Thiệu Đình.
“Nghe lời nương, giao Đình ca cho Bách Niên đi.” Nói đến đây, Nguyễn Thị nhìn Hạ Thiệu Đình đầy áy náy.
“Không được, con không đồng ý!” Nguyễn Thị vẫn kiên quyết nói.
“Đúng là con đàn bà ngu xuẩn, cút ra!” Sự nhẫn nại của Đường Bách Niên hoàn toàn cạn kiệt, hắn không chút nghĩ ngợi lướt qua Nguyễn Thị kéo lấy Hạ Thiệu Đình.
“Huynh dám?!” Nguyễn Thị trợn trừng hai mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, lớn tiếng quát.
Đường Bách Niên dừng lại động tác, ở trước mặt nhiều người hắn không tiện động tay động chân với em dâu, chỉ có thể trừng đôi mắt giận dữ về phía Vương Thị.
Thấy con dâu cố chấp như thế, Vương Thị không vừa lòng, trầm giọng cảnh cáo: “Nguyễn Thị!”
Nhân cơ hội Nguyễn Thị bị phân tâm, Đường Bách Niên lập tức vươn tay kéo Hạ Thiệu Đình từ sau lưng Nguyễn Thị ra.
Nguyễn Thị kinh hãi, lập tức kéo cánh tay còn lại của Hạ Thiệu Đình, hai bên giống như đang chơi kéo co, ai cũng không chịu buông tay.
“Không cho phép bắt nạt nương ta và Đình ca!” Châu ca không biết từ đâu lao ra, ôm chặt lấy eo Hạ Thiệu Đình, trừng ánh mắt hung ác nhìn Đường Bách Niên.
Hai cánh tay của Hạ Thiệu Đình đều bị Đường Bách Niên và Nguyễn Thị cầm lấy, eo thì bị Châu ca ôm chặt, ba bên không ai chịu buông tay, cứ thế rơi vào thế giằng co.
Hắn mím môi, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thị đang cắn chặt môi không chịu buông tay, sau đó cúi đầu nhìn Châu ca vì dùng nhiều sức mà mặt đỏ bừng bừng, bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm xúc khó tả thành lời, dường như là cay đắng song cũng thật ngọt ngào.
Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân, người buông tay cháu đi ạ. Cháu bằng lòng đi theo hắn, đại nhân là người ngay thẳng, cháu không thể trơ mắt nhìn người chịu bất công.”
Nguyễn Thị không ngờ rằng thằng bé sẽ nói như vậy, nàng ngẩn người. Nhân cơ hội này, Đường Bách Niên kéo mạnh Hạ Thiệu Đình về phía mình.
“Huynh thả thằng bé ra!” Nguyễn Thị gấp đến độ kêu to.
“Em dâu, ngươi không nghe thấy thằng bé nói gì sao? Thằng bé tự nguyện đi. Đến cả một thằng bé cũng chủ động xin đi rửa oan cho tam đệ, nhưng người làm thê tử như ngươi lại ra sức khước từ, thật sự làm cho người khác không thể không hoài nghi lòng dạ của ngươi.” Đường Bách Niên cười lạnh.
Vương Thị và Đường Chương Niên theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Thị, trong ánh mắt bọn họ mang theo cả nghi ngờ.
Nguyễn Thị mấp máy môi, muốn giải thích vài câu nhưng cuối cùng lại không nói gì, nàng lo lắng nhìn Hạ Thiệu Đinh.
Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn nàng, kéo tay Châu ca đang ôm eo mình ra, sau đó nói: “Phu nhân yên tâm, không sao đâu ạ.”
Nguyễn Thị hít một hơi thật sâu, nói:” Đình ca có thể đi theo, nhưng phải để Mã bổ đầu đi cùng hắn.”
“Ngươi có ý gì?” Đường Bách Niên mặt mày u ám.
“Không có ý gì cả, chẳng qua là ta lo thằng bé sợ người lạ, dù sao Mã bổ đầu và hắn cũng là chỗ quen biết, có hắn đi cùng cũng tốt cho mọi người.” Nguyễn Thị bình tĩnh nói.
Ánh mắt hung ác của Đường Bách Niên nhìn chòng chọc nàng, lát sau giận dữ nói:” Tùy ngươi, muốn đi thì bảo Mã bộ đầu tự cưỡi ngựa mà đi, để ta đỡ phải đưa hắn về.”
Nguyễn Thị đồng ý.
Hứa Quân Dao lặng lẽ quan sát hồi lâu, vẻ mặt trầm tư.
Quả thật có gì đó không ổn…
“Cô nương?” Thấy nàng đứng yên đã lâu mà không nói năng gì, Bích Văn cảm thấy kì lạ bèn gọi.
Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm quan tâm đến nàng ta, trước khi Mã bộ đầu dắt Hạ Thiệu Đình đi theo Đường Bách Niên, nàng bước thật nhanh về bên đó, vừa đi vừa tháo khóa trường mệnh trên cổ ra.
“Cho huynh!” Nàng đi thẳng đến trước mặt Hạ Thiệu Đình, nhét khóa trường mệnh vào trong tay hắn, cất giọng trong trẻo nói.
Hạ Thiệu Đình giật mình, nhìn khóa trường mệnh trong tay vẫn còn vương hơi ấm của nàng, hắn lắc đầu, muốn trả lại cho tiểu cô nương đang đứng trước mặt mình: “Ta không cần, muội đeo đi.”
“Trở lại, trả muội.” Hứa Quân Dao khoát tay nói.
“Cô nương làm như vậy là hi vọng Đình ca đi đường bình an đó.” Bích Văn cười nói.
Nguyễn Thị không ngờ nữ nhi sẽ đến đây, nàng thấy Hạ Thiệu Đình vẫn không chịu nhận, thì không khỏi nhẹ giọng nói: “Đình ca cứ nhận đi, đây là tấm lòng của Bảo Nha đấy, lúc về cháu trả cho Bảo Nha là được.”
Hạ Thiệu Đình thấy Nguyễn Thị nói như vậy thì cũng không từ chối nữa. Hắn nâng niu trân trọng chiếc khóa và cất vào trong lòng, nhìn tiểu nha đầu cam đoan nói:” Muội yên tâm, ta sẽ giữ gìn nó thật tốt, khi nào trở về sẽ trả lại nó cho muội.”
Hứa Quân Dao nhìn hắn cười ngọt ngào.
Châu ca nhìn Hạ Thiệu Đình, lại nhìn sang muội muội, lanh lảnh nói: “Lúc Đình ca về, ta sẽ chia bánh đường của mình cho huynh.”
“Được.” Hạ Thiệu Đình gật đầu.
“Được rồi, được rồi. Có thôi đi không, không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.” Đường Bách Niên đứng bên cạnh sốt ruột thục giục.
Hạ Thiệu Đình nhìn lần lượt từng gương mặt của mọi người, gương mặt lo lắng của Nguyễn Thị, gương mặt ngây thơ của Châu ca, gương mặt đang cười ngọt ngào của Hứa Quân Dao cùng gương mặt với biểu tình phức tạp của Vương Thị, sau đó mới xoay người theo Đường Bách Niên rời đi.
Bên trong khóa trường mệnh, Ngôn Vũ vừa ấm ức vừa ghen ghét dùng sức cắn chặt khăn tay.
Không ngờ Dao Dao lại cười với Đình ca xinh đẹp như thế, nàng ấy còn chưa bao giờ cười như thế với mình nữa. Đúng rồi, đúng rồi. Nàng ấy còn bảo mình phải bảo vệ Châu ca này nữa chứ, không công bằng, không công bằng chút nào, quá bất công!!!
Đường Bách Niên trực tiếp xách Hạ Thiệu Đình nhét vào xe ngựa, sau đó lạnh nhạt nói với Mã bộ đầu: “Ngươi tự cưỡi ngựa đi theo sau đi, xe ngựa của ta không có chỗ cho ngươi đâu!”
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của Mã bộ đầu, hắn leo tót lên xe, phân phó xa phu lên đường.
Mã bộ đầu’ Hừ’ một tiếng, thầm mắng vài câu, sau đó mới thúc ngựa đi theo sau.
Trong xe ngựa, Hạ Thiệu Đình căng thằng ngồi ngay ngắn một chỗ, cố ý ngồi cách Đường Bách Niên một cánh tay.
Đường Bách Niên quan sát hắn từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói:” Ta nghe nói, đêm hôm đó phu thê Tôn Thị cãi nhau là do Đổng Thị cố ý châm ngòi?”
Nghe thấy hai từ Đổng Thị, Hạ Thiệu Đình không khỏi siết chặt nắm tay, dùng sức cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy oán hận.
Trong lòng Đường Bách Niên biết rõ, nói hết sức dịu dàng, mê hoặc: “Nếu không phải Đổng Thị kia ăn không nói có, cố ý đặt điều gièm pha thì phu thê Tôn Thị đã không nổi lên tranh chấp và dì của ngươi cũng không phải mất mạng vô ích. Tất cả mọi chuyện đều do Đổng Thị mà!”
“Bây giờ dì Tôn của ngươi đã chết, nhưng Đổng Thị vẫn còn sống sờ sờ, tất cả tài sản của Tôn gia đều nằm trong tay nữ nhi của nàng ta. Dì ngươi làm lụng vất vả nửa đời, còn chưa kịp hưởng phúc đã mất mạng oan ức, đến cả phần mộ của Tôn gia cũng không được tiến vào. Ngươi nói xem, hết thảy còn không phải là Đổng Thị sai sao? Nàng ta còn không phải kẻ đầu sỏ sao?”
Ánh mắt Hạ Thiệu Đình tràn ngập thù hận.
Đường Bách Niên không sỏ xót bất kì vẻ biểu cảm nào trên mặt hắn, trong lòng càng thêm chắc chắc, hạ giọng tiếp tục nói: “Loại người giống như Đổng Thị ắt phải chết, chỉ cần nàng ta còn sống một ngày, dì Tôn của ngươi ở dưới cửu tuyền sẽ không thể yên lòng, ngươi nói xem có phải hay không?”
Tay của Hạ Thiệu Đình đặt trên đầu gối ngày càng siết chặt hơn, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Đường Bách Niên ánh mắt lóe lên, cảm thấy đã đến lúc, hắn thì thào: “Bây giờ có một cơ hội ngàn năm có một, nó có thể giúp ngươi báo thù cho dì Tôn.”
Hạ Thiệu Đình đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn không chớp mắt, Đường Bách Niên thấy hắn nhìn mình thì thấp giọng nói tiếp:” Chỉ cần lát nữa ngươi ở trước mặt tri phủ đại nhân xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết chết dì và chú ngươi, tri phủ đại nhân nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ. Khi đầu Đổng Thị rơi xuống đất thì cũng là lúc dì và chú ngươi có thể yên tâm nhắm mắt. Ngươi xem cách này được không?”
Hạ Thiệu Đình mở to hai mắt.
“Sao thế? Đây chính là cơ hội cực tốt đấy, ngươi vừa có thể để kẻ ác gặp ác báo, lại vừa có thể mượn cơ hội này báo thù rửa hận.” Đường Bách Niên tiếp tục mê hoặc.
Hạ Thiệu Đình nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt nói: “Ngươi không phải người tốt, cũng không thật lòng vì Đường đại nhân mà rửa sạch oan khuất!”
Sắc mặt của Đường Bách Niên khẽ biến: “Ngươi nói cái gì cơ?!’
Hạ Thiệu Đình lớn tiếng nói:”Ngươi hoàn toàn không có ý tốt, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta hãm hại Đường đại nhân, ta không đi theo ngươi nữa, ngươi không phải người tốt!”
“Thằng nhãi con này, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Đường Bách Niên bị một thằng bé vạch trần ý đồ thật sự thì khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, hắn dồn sức trói gô hai tay thằng bé lại làm cho Hạ Thiệu Đình không khỏi bật lên tiếng kêu đau đớn.
“Buông ta ra, ngươi buông ta ra!” Hạ Thiệu Đình đau đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai chân giãy dụa đạp loạn xạ.
Đường Bách Niên đe dọa đầy thâm độc: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không ta sẽ vặn đứt tay của ngươi, sau đó quăng ngươi xuống núi để ngươi ngã tan xương nát thịt.”
Mặc dù Hạ Thiệu Đình phải chịu đau đớn, nhưng thằng bé vẫn ra sức giãy dụa, trong lúc đạp lung tung Hạ Thiệu Đình đã đá trúng ‘chân nhỏ’ của Đường Bách Niên.
Đường Bách Niên giận tím mặt, hắn trở tay cho thằng bé một cái tát.
Hạ Thiệu Đình bị hắn tát lệch mặt, ánh mắt thằng bé ngày càng hung ác, liều chết bổ nhào về phía Đường Bách Niên hết đánh thì đá, hết đá lại cắn, xé không ngừng.
Đường Bách Niên không ngờ rằng thằng bé này lại không sợ chết như vậy, thấy thằng bé ăn liên tiếp mấy quả đấm của mình mà vẫn không hề gì, làm hắn càng ngày càng tức giận; sau đó, hắn bắt lấy nắm đấm đang đánh về phía mình của thằng bé, dùng sức vặn một cái thật mạnh.
Hạ Thiệu Đình kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn liều mạng đấm đá túi bụi, đây rõ ràng là bộ dạng liều mạng không thiết sống.
Mã bộ đầu cưỡi ngựa đi phía sau, bỗng thấy thùng xe trước mặt lắc lư hồi lâu. Hắn còn đang cảm thấy kì quái, chợt nghe thấy trong thùng xe vang ra một tiếng kêu thảm thiết. Mã bộ đầu mặt mày biến sắc, đang định thúc ngựa đuổi lên xem thế nào thì nghe thấy một tiếng ‘ầm ầm’ vang lên. Một bên thùng xe vỡ ra, theo sau đó là một bóng người nhỏ bé bay ra khỏi xe, đáp xuống đất, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.
Nguy rồi, là Đình ca! Mã bộ đầu cực kỳ hoảng sợ, hắn tung người lên, vươn tay bắt lấy thân thể nhỏ bé kia. Nhưng đầu ngón tay hắn chỉ kịp chạm đến giày của thẳng bé, Mã bộ đầu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Đình lăn xuống sườn núi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Phải mất một lúc sau Hứa Quân Dao mới lấy lại được bình tĩnh, nàng nghiến răng, ở trong lòng nói ra từng câu uy hiếp: Sau này, trừ khi bản cung gọi tên của ngươi còn không thì ngươi đừng xuất hiện, càng không được phép coi trộm ý nghĩ của bản cung. Nếu không, bản cung sẽ vặn gãy cổ ngươi, đánh cho đầu ngươi vỡ tung, sau đó ta sẽ tìm cao tăng làm phép cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Ngôn Vũ bị nàng dọa, sợ đến nỗi dù nước mắt đã chảy ròng ròng, cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ dám phát ra vài tiếng nghẹn ngào đáng thương.
Dao Dao xấu quá đi, không còn dịu dàng, cũng không tốt như ngày trước nữa…
‘Nghe rõ chưa hả?’ Hứa Quân Dao tức giận.
“Nghe, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, ngươi đừng tức giận nữa. ta không dám nữa đâu, sau này cũng không dám nữa….” Ngôn Vũ nức nở trả lời.
Dường như có thể hình dung ra bộ dạng ấm ức, tủi thân, đầy đáng thương của đối phương; Hứa Quân Dao bỗng thấy chột dạ nhưng nàng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, tiếp tục ra vẻ cứng rắn.
Đằng trước, huynh đệ Đường Bách Niên và Nguyễn Thị vẫn không ai chịu nhường ai, Nguyễn Thị nắm chặt tay của Hạ Thiệu Đình, đứng trước che chở cho thằng bé, cả khuôn mặt của nàng ngập tràn cảnh giác nhìn chằm chằm hai huynh đệ Đường Thị, giống như sợ bọn họ sẽ xông lên cướp người.
Đường Bách Niên cáu giận khi bị Nguyễn Thị từ chối hết lần này đến lần khác, hắn nhìn Vương Thị với vẻ tức giận, nói: “Mẫu thân, ý của người thế nào? Tùng Niên cũng là huynh đệ của con, bây giờ đệ ấy gặp khó khăn, chẳng lẽ người không mong đệ ấy bình an hay sao?”
Vương Thị mấp máy môi, hết nhìn Nguyễn Thị vẫn không chịu nhượng bộ, lại nhìn sang gương mặt căm hận của Đường Bách Niên và gương mặt tràn đầy lo lắng của Đường Chương Niên, cuối cùng bà ta dừng ánh mắt trên người Hạ Thiệu Đình vẫn luôn trầm mặc được Nguyễn Thị bảo vệ đằng sau lưng, một lát sau, bà nói với giọng khàn khàn: “Nguyễn Thị, chúng ta nên nghe theo hai huynh đệ bọn họ, dù sao thì Đình ca cũng là người trong cuộc, nếu thằng bé chịu ra mặt, oan khuất trên người Tùng Niên càng dễ rửa sạch hơn.”
“Nương!” Nguyễn Thị không đồng ý khẽ hô lên, theo bản năng càng gắt gao bảo vệ Hạ Thiệu Đình.
“Nghe lời nương, giao Đình ca cho Bách Niên đi.” Nói đến đây, Nguyễn Thị nhìn Hạ Thiệu Đình đầy áy náy.
“Không được, con không đồng ý!” Nguyễn Thị vẫn kiên quyết nói.
“Đúng là con đàn bà ngu xuẩn, cút ra!” Sự nhẫn nại của Đường Bách Niên hoàn toàn cạn kiệt, hắn không chút nghĩ ngợi lướt qua Nguyễn Thị kéo lấy Hạ Thiệu Đình.
“Huynh dám?!” Nguyễn Thị trợn trừng hai mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, lớn tiếng quát.
Đường Bách Niên dừng lại động tác, ở trước mặt nhiều người hắn không tiện động tay động chân với em dâu, chỉ có thể trừng đôi mắt giận dữ về phía Vương Thị.
Thấy con dâu cố chấp như thế, Vương Thị không vừa lòng, trầm giọng cảnh cáo: “Nguyễn Thị!”
Nhân cơ hội Nguyễn Thị bị phân tâm, Đường Bách Niên lập tức vươn tay kéo Hạ Thiệu Đình từ sau lưng Nguyễn Thị ra.
Nguyễn Thị kinh hãi, lập tức kéo cánh tay còn lại của Hạ Thiệu Đình, hai bên giống như đang chơi kéo co, ai cũng không chịu buông tay.
“Không cho phép bắt nạt nương ta và Đình ca!” Châu ca không biết từ đâu lao ra, ôm chặt lấy eo Hạ Thiệu Đình, trừng ánh mắt hung ác nhìn Đường Bách Niên.
Hai cánh tay của Hạ Thiệu Đình đều bị Đường Bách Niên và Nguyễn Thị cầm lấy, eo thì bị Châu ca ôm chặt, ba bên không ai chịu buông tay, cứ thế rơi vào thế giằng co.
Hắn mím môi, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thị đang cắn chặt môi không chịu buông tay, sau đó cúi đầu nhìn Châu ca vì dùng nhiều sức mà mặt đỏ bừng bừng, bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm xúc khó tả thành lời, dường như là cay đắng song cũng thật ngọt ngào.
Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân, người buông tay cháu đi ạ. Cháu bằng lòng đi theo hắn, đại nhân là người ngay thẳng, cháu không thể trơ mắt nhìn người chịu bất công.”
Nguyễn Thị không ngờ rằng thằng bé sẽ nói như vậy, nàng ngẩn người. Nhân cơ hội này, Đường Bách Niên kéo mạnh Hạ Thiệu Đình về phía mình.
“Huynh thả thằng bé ra!” Nguyễn Thị gấp đến độ kêu to.
“Em dâu, ngươi không nghe thấy thằng bé nói gì sao? Thằng bé tự nguyện đi. Đến cả một thằng bé cũng chủ động xin đi rửa oan cho tam đệ, nhưng người làm thê tử như ngươi lại ra sức khước từ, thật sự làm cho người khác không thể không hoài nghi lòng dạ của ngươi.” Đường Bách Niên cười lạnh.
Vương Thị và Đường Chương Niên theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Thị, trong ánh mắt bọn họ mang theo cả nghi ngờ.
Nguyễn Thị mấp máy môi, muốn giải thích vài câu nhưng cuối cùng lại không nói gì, nàng lo lắng nhìn Hạ Thiệu Đinh.
Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn nàng, kéo tay Châu ca đang ôm eo mình ra, sau đó nói: “Phu nhân yên tâm, không sao đâu ạ.”
Nguyễn Thị hít một hơi thật sâu, nói:” Đình ca có thể đi theo, nhưng phải để Mã bổ đầu đi cùng hắn.”
“Ngươi có ý gì?” Đường Bách Niên mặt mày u ám.
“Không có ý gì cả, chẳng qua là ta lo thằng bé sợ người lạ, dù sao Mã bổ đầu và hắn cũng là chỗ quen biết, có hắn đi cùng cũng tốt cho mọi người.” Nguyễn Thị bình tĩnh nói.
Ánh mắt hung ác của Đường Bách Niên nhìn chòng chọc nàng, lát sau giận dữ nói:” Tùy ngươi, muốn đi thì bảo Mã bộ đầu tự cưỡi ngựa mà đi, để ta đỡ phải đưa hắn về.”
Nguyễn Thị đồng ý.
Hứa Quân Dao lặng lẽ quan sát hồi lâu, vẻ mặt trầm tư.
Quả thật có gì đó không ổn…
“Cô nương?” Thấy nàng đứng yên đã lâu mà không nói năng gì, Bích Văn cảm thấy kì lạ bèn gọi.
Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm quan tâm đến nàng ta, trước khi Mã bộ đầu dắt Hạ Thiệu Đình đi theo Đường Bách Niên, nàng bước thật nhanh về bên đó, vừa đi vừa tháo khóa trường mệnh trên cổ ra.
“Cho huynh!” Nàng đi thẳng đến trước mặt Hạ Thiệu Đình, nhét khóa trường mệnh vào trong tay hắn, cất giọng trong trẻo nói.
Hạ Thiệu Đình giật mình, nhìn khóa trường mệnh trong tay vẫn còn vương hơi ấm của nàng, hắn lắc đầu, muốn trả lại cho tiểu cô nương đang đứng trước mặt mình: “Ta không cần, muội đeo đi.”
“Trở lại, trả muội.” Hứa Quân Dao khoát tay nói.
“Cô nương làm như vậy là hi vọng Đình ca đi đường bình an đó.” Bích Văn cười nói.
Nguyễn Thị không ngờ nữ nhi sẽ đến đây, nàng thấy Hạ Thiệu Đình vẫn không chịu nhận, thì không khỏi nhẹ giọng nói: “Đình ca cứ nhận đi, đây là tấm lòng của Bảo Nha đấy, lúc về cháu trả cho Bảo Nha là được.”
Hạ Thiệu Đình thấy Nguyễn Thị nói như vậy thì cũng không từ chối nữa. Hắn nâng niu trân trọng chiếc khóa và cất vào trong lòng, nhìn tiểu nha đầu cam đoan nói:” Muội yên tâm, ta sẽ giữ gìn nó thật tốt, khi nào trở về sẽ trả lại nó cho muội.”
Hứa Quân Dao nhìn hắn cười ngọt ngào.
Châu ca nhìn Hạ Thiệu Đình, lại nhìn sang muội muội, lanh lảnh nói: “Lúc Đình ca về, ta sẽ chia bánh đường của mình cho huynh.”
“Được.” Hạ Thiệu Đình gật đầu.
“Được rồi, được rồi. Có thôi đi không, không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.” Đường Bách Niên đứng bên cạnh sốt ruột thục giục.
Hạ Thiệu Đình nhìn lần lượt từng gương mặt của mọi người, gương mặt lo lắng của Nguyễn Thị, gương mặt ngây thơ của Châu ca, gương mặt đang cười ngọt ngào của Hứa Quân Dao cùng gương mặt với biểu tình phức tạp của Vương Thị, sau đó mới xoay người theo Đường Bách Niên rời đi.
Bên trong khóa trường mệnh, Ngôn Vũ vừa ấm ức vừa ghen ghét dùng sức cắn chặt khăn tay.
Không ngờ Dao Dao lại cười với Đình ca xinh đẹp như thế, nàng ấy còn chưa bao giờ cười như thế với mình nữa. Đúng rồi, đúng rồi. Nàng ấy còn bảo mình phải bảo vệ Châu ca này nữa chứ, không công bằng, không công bằng chút nào, quá bất công!!!
Đường Bách Niên trực tiếp xách Hạ Thiệu Đình nhét vào xe ngựa, sau đó lạnh nhạt nói với Mã bộ đầu: “Ngươi tự cưỡi ngựa đi theo sau đi, xe ngựa của ta không có chỗ cho ngươi đâu!”
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của Mã bộ đầu, hắn leo tót lên xe, phân phó xa phu lên đường.
Mã bộ đầu’ Hừ’ một tiếng, thầm mắng vài câu, sau đó mới thúc ngựa đi theo sau.
Trong xe ngựa, Hạ Thiệu Đình căng thằng ngồi ngay ngắn một chỗ, cố ý ngồi cách Đường Bách Niên một cánh tay.
Đường Bách Niên quan sát hắn từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói:” Ta nghe nói, đêm hôm đó phu thê Tôn Thị cãi nhau là do Đổng Thị cố ý châm ngòi?”
Nghe thấy hai từ Đổng Thị, Hạ Thiệu Đình không khỏi siết chặt nắm tay, dùng sức cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy oán hận.
Trong lòng Đường Bách Niên biết rõ, nói hết sức dịu dàng, mê hoặc: “Nếu không phải Đổng Thị kia ăn không nói có, cố ý đặt điều gièm pha thì phu thê Tôn Thị đã không nổi lên tranh chấp và dì của ngươi cũng không phải mất mạng vô ích. Tất cả mọi chuyện đều do Đổng Thị mà!”
“Bây giờ dì Tôn của ngươi đã chết, nhưng Đổng Thị vẫn còn sống sờ sờ, tất cả tài sản của Tôn gia đều nằm trong tay nữ nhi của nàng ta. Dì ngươi làm lụng vất vả nửa đời, còn chưa kịp hưởng phúc đã mất mạng oan ức, đến cả phần mộ của Tôn gia cũng không được tiến vào. Ngươi nói xem, hết thảy còn không phải là Đổng Thị sai sao? Nàng ta còn không phải kẻ đầu sỏ sao?”
Ánh mắt Hạ Thiệu Đình tràn ngập thù hận.
Đường Bách Niên không sỏ xót bất kì vẻ biểu cảm nào trên mặt hắn, trong lòng càng thêm chắc chắc, hạ giọng tiếp tục nói: “Loại người giống như Đổng Thị ắt phải chết, chỉ cần nàng ta còn sống một ngày, dì Tôn của ngươi ở dưới cửu tuyền sẽ không thể yên lòng, ngươi nói xem có phải hay không?”
Tay của Hạ Thiệu Đình đặt trên đầu gối ngày càng siết chặt hơn, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Đường Bách Niên ánh mắt lóe lên, cảm thấy đã đến lúc, hắn thì thào: “Bây giờ có một cơ hội ngàn năm có một, nó có thể giúp ngươi báo thù cho dì Tôn.”
Hạ Thiệu Đình đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn không chớp mắt, Đường Bách Niên thấy hắn nhìn mình thì thấp giọng nói tiếp:” Chỉ cần lát nữa ngươi ở trước mặt tri phủ đại nhân xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết chết dì và chú ngươi, tri phủ đại nhân nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ. Khi đầu Đổng Thị rơi xuống đất thì cũng là lúc dì và chú ngươi có thể yên tâm nhắm mắt. Ngươi xem cách này được không?”
Hạ Thiệu Đình mở to hai mắt.
“Sao thế? Đây chính là cơ hội cực tốt đấy, ngươi vừa có thể để kẻ ác gặp ác báo, lại vừa có thể mượn cơ hội này báo thù rửa hận.” Đường Bách Niên tiếp tục mê hoặc.
Hạ Thiệu Đình nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt nói: “Ngươi không phải người tốt, cũng không thật lòng vì Đường đại nhân mà rửa sạch oan khuất!”
Sắc mặt của Đường Bách Niên khẽ biến: “Ngươi nói cái gì cơ?!’
Hạ Thiệu Đình lớn tiếng nói:”Ngươi hoàn toàn không có ý tốt, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta hãm hại Đường đại nhân, ta không đi theo ngươi nữa, ngươi không phải người tốt!”
“Thằng nhãi con này, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Đường Bách Niên bị một thằng bé vạch trần ý đồ thật sự thì khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, hắn dồn sức trói gô hai tay thằng bé lại làm cho Hạ Thiệu Đình không khỏi bật lên tiếng kêu đau đớn.
“Buông ta ra, ngươi buông ta ra!” Hạ Thiệu Đình đau đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai chân giãy dụa đạp loạn xạ.
Đường Bách Niên đe dọa đầy thâm độc: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không ta sẽ vặn đứt tay của ngươi, sau đó quăng ngươi xuống núi để ngươi ngã tan xương nát thịt.”
Mặc dù Hạ Thiệu Đình phải chịu đau đớn, nhưng thằng bé vẫn ra sức giãy dụa, trong lúc đạp lung tung Hạ Thiệu Đình đã đá trúng ‘chân nhỏ’ của Đường Bách Niên.
Đường Bách Niên giận tím mặt, hắn trở tay cho thằng bé một cái tát.
Hạ Thiệu Đình bị hắn tát lệch mặt, ánh mắt thằng bé ngày càng hung ác, liều chết bổ nhào về phía Đường Bách Niên hết đánh thì đá, hết đá lại cắn, xé không ngừng.
Đường Bách Niên không ngờ rằng thằng bé này lại không sợ chết như vậy, thấy thằng bé ăn liên tiếp mấy quả đấm của mình mà vẫn không hề gì, làm hắn càng ngày càng tức giận; sau đó, hắn bắt lấy nắm đấm đang đánh về phía mình của thằng bé, dùng sức vặn một cái thật mạnh.
Hạ Thiệu Đình kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn liều mạng đấm đá túi bụi, đây rõ ràng là bộ dạng liều mạng không thiết sống.
Mã bộ đầu cưỡi ngựa đi phía sau, bỗng thấy thùng xe trước mặt lắc lư hồi lâu. Hắn còn đang cảm thấy kì quái, chợt nghe thấy trong thùng xe vang ra một tiếng kêu thảm thiết. Mã bộ đầu mặt mày biến sắc, đang định thúc ngựa đuổi lên xem thế nào thì nghe thấy một tiếng ‘ầm ầm’ vang lên. Một bên thùng xe vỡ ra, theo sau đó là một bóng người nhỏ bé bay ra khỏi xe, đáp xuống đất, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.
Nguy rồi, là Đình ca! Mã bộ đầu cực kỳ hoảng sợ, hắn tung người lên, vươn tay bắt lấy thân thể nhỏ bé kia. Nhưng đầu ngón tay hắn chỉ kịp chạm đến giày của thẳng bé, Mã bộ đầu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Đình lăn xuống sườn núi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.