Chương 132
Yên Nùng
20/09/2016
Nhà chính trong trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, từng đôi mắt rơi vào người Tương Nghi.
Tương Nghi có mấy phần quẫn bách, từ trong túi tay áo móc ra một khăn tay, dụi mắt thay Lâm Mậu Dung một cái: "Tỷ là tỷ tỷ rồi, thế nào chẳng bằng muội muội ta đây vậy? Lúc nãy còn hoan hoan hỉ hỉ đụng chạm, sao lại rơi nước mắt rồi?"
Lâm Mậu Dung rất ngoan cố kéo tay Tương Nghi nói: " Muội nói trước đi, có thể theo ta cùng đi Quảng Đông không."
Lâm tri phủ ngồi đó cũng vui sướng hớn hở nói: "Tương Nghi, Dung nhi nói đúng, con theo chúng ta cùng đi Quảng Đông đi, như vậy con cũng an ổn rồi." Hôm nay hắn được tin này, trong lòng quả thực vui mừng, chỉ cảm thấy mang nhiều một người đi Quảng Đông thật sự là một chuyện rất dễ dàng, đừng nói trong tay Tương Nghi còn có bạc và cửa tiệm, coi như là một nha đầu nghèo mất tất cả, đến lúc đó mình không câu nệ một bộ gương thì có thể đuổi nàng xuất giá, còn có thể cho Dương lão phu nhân cảm thấy mình nhân nghĩa.
Trong lòng Lâm phu nhân lại hơi bận tâm, trên mặt nàng bất động thanh sắc, ánh mắt lại liếc xuống Lâm Mậu Chân ngồi ở một bên, chỉ thấy đôi mắt hắn vững vàng dính vào trên người Tương Nghi, rất là chuyên chú, tựa hồ chuyện gì đều không thể dời ánh mắt đi.
Mình cũng nhận Lạc đại tiểu thư làm con gái nuôi rồi, sao phần si mê kia của con trai giống như một chút cũng không giảm bớt, mới nãy bà tử qua báo tin nói Nhị thiếu gia té lộn mèo một cái trong vườn, trên đầu đụng sưng, Lâm phu nhân nghe một trận sợ hãi: "Không té bị thương chỗ khác chứ? Sao lại té bị thương?"
Bà tử nói một lần chuyện vừa rồi, Lâm phu nhân nhất thời tỉnh ngộ lại, Lâm Mậu Chân không muốn đụng vào trên người Tương Nghi, mới tình nguyện tự mình đi đụng núi giả. Nàng nghe chỉ cảm thấy bực trong lòng, không nghĩ tới Chân nhi còn có một phần tình ý với Lạc đại tiểu thư kia, thà bị thương mình cũng không nguyện ý đả thương nàng.
Phải tìm cách tách hai người ra mới phải, qua vài năm không thấy mặt, Chân nhi dĩ nhiên là sẽ quên Lạc đại tiểu thư. Lâm phu nhân nhìn chăm chú vào Lâm tri phủ thật chặt, trong lòng hơi không vui, sao phu quân có thể nói nhẹ nhàng như vậy, cũng không thương lượng trước với mình!
"Đa tạ ý tốt của Nghĩa phụvà Dung tỷ tỷ." Tương Nghi thấy ánh mắt Lâm phu nhân lấp lánh, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ mỉm cười: "Sao ta có thể đi Quảng Đông chứ? Ta còn có mấy cửa hang ở Hoa Dương cần quản lý, đầu mùa xuân năm nay đi Động đình hồ tham gia tiệc trà, còn có nhiều chuyện làm đây."
"Tiệm ở Hoa Dương giao cho người làm xử lý là được." Lâm Mậu Dung bĩu môi hơi mất hứng, chẳng qua là trong mắt không có nước mắt, nàng kéo ống tay áo Tương Nghi: " Muội kiếm nhiều bạc như vậy làm chi? Chúng ta chỉ để ý xài bạc là được, chuyện kiếm bạc trắng để cho người khác đi làm là tốt rồi."
Tương Nghi nghe lời này trong lòng thầm than, nếu nàng là tiểu thư được nuông chiều như Lâm Mậu Dung, nàng cũng có thể không bận tâm, nhưng nàng không có cha mẹ thương yêu mình, một thân một mình, không dựa vào mình còn dựa vào ai? Hơn nữa, nàng đã sống qua một đời, thấy qua không ít quý nữ trước khi xuất giá là kim tôn ngọc quý, đến nhà chồng, lại bị mẹ chồng dùng mọi cách hành hạ, nói chung đều là bởi vì trước xuất giá bị kiều sủng hư rồi, sau khi xuất giá tự nhiên không lưu ý lời nói cử chỉ của mình như vậy, cuối cùng bị mẹ chồng chán ghét, cuối cùng mới rước lấy đủ loại chuyện phiền toái.
Người sống chỉ có thể dựa vào mình, cha mẹ không nhờ vả được, phu quân cũng không nhờ vả được, chỉ có mình mới là núi dựa lớn nhất. Nếu ký thác cả đời vào người khác, tốt số còn có thể vui vui vẻ vẻ qua ngày, nếu là trúng hỗn đản, rất có thể không tránh khỏi thảm hại.
"Dung tỷ tỷ, ta là không tốt số như tỷ." Tương Nghi cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: "Nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng không phải cha ruột mẹ ruột của ta, nào có vừa nhận thì vững vàng kề cận không buông? Tỷ yên tâm, tỷ ở Quảng Châu chờ ta, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ đi thăm tỷ, sẽ không để cho tỷ ở đó không được chơi đùa vui vẻ."
"Có thật không?" Ánh mắt Lâm Mậu Dung sáng lên, bắt được tay Tương Nghi: " Muội thật sẽ đến thăm ta?"
"Ta nói lời giữ lời!" Tương Nghi gật đầu một cái: "Ta nhất định sẽ đi Quảng Châu."
Dưới sự chỉ điểm của Dương lão phu nhân, nàng đã bắt đầu có dã tâm bừng bừng, trước kinh doanh tốt Trà Trang Thúy Diệp ở Hoa Dương, sau đó sẽ đi nơi khác mở chi nhánh. Dương lão phu nhân nói cho nàng biết, cõi đời này ngoại trừ Đại Chu còn rất nhiều quốc gia khác, bọn họ đều thích đồ vật Trung quốc sản xuất, nói cách khác là đồ sứ, tơ lụa, thêu thùa và lá trà.
"Thêu thùa con không cần đi sát thực tế, Dung Tứ tiểu thư và con cùng mở Trân Lung phường ở Hoa Dương, nàng cũng không nói muốn cùng con mở khắp Đại Chu, con không có nàng giao hàng, khó mà chống đỡ được, hơn nữa cũng không phải càng làm ăn nhiều lại càng kiếm nhiều tiền, chỉ cần làm tinh một món, cũng có thể kiếm nhiều tiền như thường." Trong thư Dương lão phu nhân cho nàng viết rõ ràng: "Con làm Trà Trang Thúy Diệp cho tốt, sau này có thể đi Tuyền Châu hoặc là Quảng Châu mở một Trà Trang, bên kia đều là thành thị thông thương với nước ngoài, làm ăn với người ngoại quốc là địa bàn tốt nhất, giá cả bên kia cũng bán tốt hơn một chút, chỉ muốn cần liên lạc với một chiếc thuyền hàng ngoại quốc, con một lần có thể bán lá trà một năm của Trà Trang Thúy Diệp đó."
Được Dương lão phu nhân chỉ điểm, Tương Nghi chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, lòng của nàng dần dần lớn lên, nàng không chỉ cần làm phong sinh thủy khởi ở Hoa Dương, còn phải lái cửa hang ra bên ngoài ! Tương Nghi khoác lên tay của Lâm Mậu Dung cười nói: "Dung tỷ tỷ, đến lúc đó ta tới tìm tỷ, tỷ cũng đừng không nhận ta."
"Sao lại không nhận chứ? Dung tỷ tỷ con không nhận con, còn có nghĩa mẫu ta đây." Lâm phu nhân nghe Tương Nghi nói như vậy, mới yên lòng, vị Lạc đại tiểu thư này vẫn là rất thức thời, không muốn để cho nàng và phu quân khó xử, dứt khoát uyển chuyển dịu dàng yêu cầu Dung nhi, về mặt xử sự, Lâm phu nhân vẫn rất thưởng thức Tương Nghi—— nếu nàng có thể sinh ở nhà tốt một chút, chắc chắn mình cũng sẽ suy nghĩ để cho nàng làm con dâu mình.
Lâm Mậu Chân ở bên cạnh một mực yên lặng nghe, thấy Tương Nghi cự tuyệt thỉnh cầu của muội muội, mà mẹ cũng để lộ ra ý tứ không muốn Tương Nghi đi theo, hơi thờ ơ vô tình, một đôi mắt nhìn Tương Nghi, trong lòng có mấy phần phiền muộn.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại quan tâm vị Lạc đại tiểu thư này như vậy, hắn chỉ biết là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tư thái điềm đạm đáng yêu của nàng quả thực làm người ta cảm thấy thương tiếc, mình phải làm đến phía trước nàng bảo vệ nàng thật tốt. Có lẽ đây là thiên tính của một nam tử hán, thấy nữ tử nhu nhược, sẽ có tâm trạng như vậy.
Chẳng qua là mấy ngày nữa mình sẽ phải theo cha mẹ đi Quảng Châu, cũng không thể thường xuyên thấy Lạc đại tiểu thư nữa.
Mấy tháng qua này, hắn đi ra từ học đường, rất thích vòng qua phố đông, có lúc đi Trà Trang Thúy Diệp và Trân Lung phường nói mấy câu với Tương Nghi, có lúc chỉ ngồi trên xe ngựa, vén rèm cửa lên nhìn một cái, nhìn xem Tương Nghi có phải vừa vặn ở trong cửa hàng không, hắn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng sau khi gặp mặt cái gì cũng nói không ra miệng.
Tối nay, hắn muốn nói với nàng lời trong lòng, đây là cơ hội duy nhất trước ly biệt, Lâm Mậu Chân siết chặt quả đấm, bất kể thế nào, hắn cũng nên để cho Tương Nghi biết hắn thích nàng.
Dùng cơm tối xong, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân phụng bồi Lâm Mậu Dung và Tương Nghi đi ra ngoài xem hoa đăng, Lâm tri phủ và Lâm phu nhân hơi không yên lòng, an bài không ít người làm đi theo thật chặt: "Một khắc cũng không thể mất tập trung, đi theo thiếu gia tiểu thư, cẩn thận kẻ buôn người."
Mọi người đáp ứng một tiếng, cùng đi theo ra ngoài.
Lâm Mậu Thâm mua bốn cái mặt nạ, hai con yêu quái, một màu làm, một màu tím. Còn có hai mặt nạ hết sức đẹp mắt, một là hằng nga tiên tử, một là chiêu quân xuất tắc. Lâm Mậu Dung cướp mặt nạ hằng nga tiên tử đeo vào, mắt đen lúng liếng vòng vo một vòng: "Như thế nào? Có giống hằng nga không? Có đẹp không?"
Tương Nghi cười gật đầu: "Rất đẹp, thật sự là đẹp."
Lâm Mậu Dung nghe thì cười đắc ý: "Có thể không phải sao? Ta cũng biết ta xinh đẹp."
Lâm Mậu Thâm ở một bên bất đắc dĩ cười cười: "Ai, Dung nhi, muội cũng quả thực rất thích khen mình rồi."
Tương Nghi đứng một bên, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lâm Mậu Chân không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, hơi quẫn bách, vội vàng đeo chiêu quân xuất tắc kia lên, cách một tầng mặt nạ, tựa hồ thư thái một chút. Lâm Mậu Thâm bên cạnh sợ hãi than một tiếng: "Mang mặt nạ này, nhìn từ xa, Dung nhi và Nhị muội thật giống tỷ muội đồng bào."
Lâm phu nhân mới làm mấy bộ y phục cho Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, hôm nay hai người cũng chọn tiểu áo tiểu váy màu đỏ thắm mặc, hai người lại lược đôi hoàn kế, vóc người cũng không kém cao thấp, nếu không phải mặt nạ khác biệt, xa xa nhìn đúng là không phân được với nhau.
Lâm Mậu Dung nghe thấy thì đắc ý, vươn tay ra kéo Tương Nghi tràn đầy phấn khởi nói: "Chúng ta nhìn hoa đăng đi."
Đầu đường Hoa Dương khắp nơi đều là đèn, Tương Nghi bị Lâm Mậu Dung kéo chạy khắp nơi, nàng một khắc cũng không chịu ngừng nghỉ, chỉ chốc lát sau trên người đã thấm một mảnh mồ hôi.
"Dung tỷ tỷ, chúng ta nghỉ ngơi một chút." Tương Nghi ngừng lại, quay đầu nhìn một chút, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân ngay cách đó không xa, lúc này mới yên lòng. Nàng vén mặt nạ lên, lộ ra gương mặt trắng như tuyết: "Thật đúng là có chút bực mình."
Lâm Mậu Dung cầm mặt nạ của nàng đưa qua nhìn một chút: "Chúng ta đổi lại mang đi." Nàng đưa mặt nạ hằng nga tiên tử qua, nhìn ra sau một chút, tề mi lộng nhãn nói: "Chúng ta đi trêu cợt hai vị ca ca, xem bọn họ có biết chúng ta ai là ai không."
Tương Nghi cầm mặt nạ mới mang, Lâm Mậu Dung đặt tay của mình ở trong lòng bàn tay của nàng: "Ta muốn học dáng đi của muội, muội kéo ta đi, chúng ta đi trêu chọc bọn họ chơi."
Chờ các nàng đeo mặt nạ lên, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân đã đi tới, Lâm Mậu Dung không mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng đó, Tương Nghi thấy ánh mắt của Lâm Mậu Chân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nạ chiêu quân xuất tắc kia, khẽ mỉm cười, đi tới một bên, xem ra Lâm Mậu Chân nhận lầm người.
Trong lòng Lâm Mậu Dung đắc ý, đang chuẩn bị mở miệng nói "Nhị ca huynh nhận lầm người", bỗng nhiên Lâm Mậu Chân vươn tay ra đưa kéo nàng tới một bên, thấp giọng nói bên tai nàng: "Nghi muội muội, ta thích muội."
"À?" Lâm Mậu Dung ngây dại, đứng đó không nhúc nhích, thật không thể tin vào tai mình. Khi nàng còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mậu Chân lại thêm vào một câu: "Lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã thích muội rồi, thật đó."
Tương Nghi có mấy phần quẫn bách, từ trong túi tay áo móc ra một khăn tay, dụi mắt thay Lâm Mậu Dung một cái: "Tỷ là tỷ tỷ rồi, thế nào chẳng bằng muội muội ta đây vậy? Lúc nãy còn hoan hoan hỉ hỉ đụng chạm, sao lại rơi nước mắt rồi?"
Lâm Mậu Dung rất ngoan cố kéo tay Tương Nghi nói: " Muội nói trước đi, có thể theo ta cùng đi Quảng Đông không."
Lâm tri phủ ngồi đó cũng vui sướng hớn hở nói: "Tương Nghi, Dung nhi nói đúng, con theo chúng ta cùng đi Quảng Đông đi, như vậy con cũng an ổn rồi." Hôm nay hắn được tin này, trong lòng quả thực vui mừng, chỉ cảm thấy mang nhiều một người đi Quảng Đông thật sự là một chuyện rất dễ dàng, đừng nói trong tay Tương Nghi còn có bạc và cửa tiệm, coi như là một nha đầu nghèo mất tất cả, đến lúc đó mình không câu nệ một bộ gương thì có thể đuổi nàng xuất giá, còn có thể cho Dương lão phu nhân cảm thấy mình nhân nghĩa.
Trong lòng Lâm phu nhân lại hơi bận tâm, trên mặt nàng bất động thanh sắc, ánh mắt lại liếc xuống Lâm Mậu Chân ngồi ở một bên, chỉ thấy đôi mắt hắn vững vàng dính vào trên người Tương Nghi, rất là chuyên chú, tựa hồ chuyện gì đều không thể dời ánh mắt đi.
Mình cũng nhận Lạc đại tiểu thư làm con gái nuôi rồi, sao phần si mê kia của con trai giống như một chút cũng không giảm bớt, mới nãy bà tử qua báo tin nói Nhị thiếu gia té lộn mèo một cái trong vườn, trên đầu đụng sưng, Lâm phu nhân nghe một trận sợ hãi: "Không té bị thương chỗ khác chứ? Sao lại té bị thương?"
Bà tử nói một lần chuyện vừa rồi, Lâm phu nhân nhất thời tỉnh ngộ lại, Lâm Mậu Chân không muốn đụng vào trên người Tương Nghi, mới tình nguyện tự mình đi đụng núi giả. Nàng nghe chỉ cảm thấy bực trong lòng, không nghĩ tới Chân nhi còn có một phần tình ý với Lạc đại tiểu thư kia, thà bị thương mình cũng không nguyện ý đả thương nàng.
Phải tìm cách tách hai người ra mới phải, qua vài năm không thấy mặt, Chân nhi dĩ nhiên là sẽ quên Lạc đại tiểu thư. Lâm phu nhân nhìn chăm chú vào Lâm tri phủ thật chặt, trong lòng hơi không vui, sao phu quân có thể nói nhẹ nhàng như vậy, cũng không thương lượng trước với mình!
"Đa tạ ý tốt của Nghĩa phụvà Dung tỷ tỷ." Tương Nghi thấy ánh mắt Lâm phu nhân lấp lánh, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ mỉm cười: "Sao ta có thể đi Quảng Đông chứ? Ta còn có mấy cửa hang ở Hoa Dương cần quản lý, đầu mùa xuân năm nay đi Động đình hồ tham gia tiệc trà, còn có nhiều chuyện làm đây."
"Tiệm ở Hoa Dương giao cho người làm xử lý là được." Lâm Mậu Dung bĩu môi hơi mất hứng, chẳng qua là trong mắt không có nước mắt, nàng kéo ống tay áo Tương Nghi: " Muội kiếm nhiều bạc như vậy làm chi? Chúng ta chỉ để ý xài bạc là được, chuyện kiếm bạc trắng để cho người khác đi làm là tốt rồi."
Tương Nghi nghe lời này trong lòng thầm than, nếu nàng là tiểu thư được nuông chiều như Lâm Mậu Dung, nàng cũng có thể không bận tâm, nhưng nàng không có cha mẹ thương yêu mình, một thân một mình, không dựa vào mình còn dựa vào ai? Hơn nữa, nàng đã sống qua một đời, thấy qua không ít quý nữ trước khi xuất giá là kim tôn ngọc quý, đến nhà chồng, lại bị mẹ chồng dùng mọi cách hành hạ, nói chung đều là bởi vì trước xuất giá bị kiều sủng hư rồi, sau khi xuất giá tự nhiên không lưu ý lời nói cử chỉ của mình như vậy, cuối cùng bị mẹ chồng chán ghét, cuối cùng mới rước lấy đủ loại chuyện phiền toái.
Người sống chỉ có thể dựa vào mình, cha mẹ không nhờ vả được, phu quân cũng không nhờ vả được, chỉ có mình mới là núi dựa lớn nhất. Nếu ký thác cả đời vào người khác, tốt số còn có thể vui vui vẻ vẻ qua ngày, nếu là trúng hỗn đản, rất có thể không tránh khỏi thảm hại.
"Dung tỷ tỷ, ta là không tốt số như tỷ." Tương Nghi cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: "Nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng không phải cha ruột mẹ ruột của ta, nào có vừa nhận thì vững vàng kề cận không buông? Tỷ yên tâm, tỷ ở Quảng Châu chờ ta, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ đi thăm tỷ, sẽ không để cho tỷ ở đó không được chơi đùa vui vẻ."
"Có thật không?" Ánh mắt Lâm Mậu Dung sáng lên, bắt được tay Tương Nghi: " Muội thật sẽ đến thăm ta?"
"Ta nói lời giữ lời!" Tương Nghi gật đầu một cái: "Ta nhất định sẽ đi Quảng Châu."
Dưới sự chỉ điểm của Dương lão phu nhân, nàng đã bắt đầu có dã tâm bừng bừng, trước kinh doanh tốt Trà Trang Thúy Diệp ở Hoa Dương, sau đó sẽ đi nơi khác mở chi nhánh. Dương lão phu nhân nói cho nàng biết, cõi đời này ngoại trừ Đại Chu còn rất nhiều quốc gia khác, bọn họ đều thích đồ vật Trung quốc sản xuất, nói cách khác là đồ sứ, tơ lụa, thêu thùa và lá trà.
"Thêu thùa con không cần đi sát thực tế, Dung Tứ tiểu thư và con cùng mở Trân Lung phường ở Hoa Dương, nàng cũng không nói muốn cùng con mở khắp Đại Chu, con không có nàng giao hàng, khó mà chống đỡ được, hơn nữa cũng không phải càng làm ăn nhiều lại càng kiếm nhiều tiền, chỉ cần làm tinh một món, cũng có thể kiếm nhiều tiền như thường." Trong thư Dương lão phu nhân cho nàng viết rõ ràng: "Con làm Trà Trang Thúy Diệp cho tốt, sau này có thể đi Tuyền Châu hoặc là Quảng Châu mở một Trà Trang, bên kia đều là thành thị thông thương với nước ngoài, làm ăn với người ngoại quốc là địa bàn tốt nhất, giá cả bên kia cũng bán tốt hơn một chút, chỉ muốn cần liên lạc với một chiếc thuyền hàng ngoại quốc, con một lần có thể bán lá trà một năm của Trà Trang Thúy Diệp đó."
Được Dương lão phu nhân chỉ điểm, Tương Nghi chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, lòng của nàng dần dần lớn lên, nàng không chỉ cần làm phong sinh thủy khởi ở Hoa Dương, còn phải lái cửa hang ra bên ngoài ! Tương Nghi khoác lên tay của Lâm Mậu Dung cười nói: "Dung tỷ tỷ, đến lúc đó ta tới tìm tỷ, tỷ cũng đừng không nhận ta."
"Sao lại không nhận chứ? Dung tỷ tỷ con không nhận con, còn có nghĩa mẫu ta đây." Lâm phu nhân nghe Tương Nghi nói như vậy, mới yên lòng, vị Lạc đại tiểu thư này vẫn là rất thức thời, không muốn để cho nàng và phu quân khó xử, dứt khoát uyển chuyển dịu dàng yêu cầu Dung nhi, về mặt xử sự, Lâm phu nhân vẫn rất thưởng thức Tương Nghi—— nếu nàng có thể sinh ở nhà tốt một chút, chắc chắn mình cũng sẽ suy nghĩ để cho nàng làm con dâu mình.
Lâm Mậu Chân ở bên cạnh một mực yên lặng nghe, thấy Tương Nghi cự tuyệt thỉnh cầu của muội muội, mà mẹ cũng để lộ ra ý tứ không muốn Tương Nghi đi theo, hơi thờ ơ vô tình, một đôi mắt nhìn Tương Nghi, trong lòng có mấy phần phiền muộn.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại quan tâm vị Lạc đại tiểu thư này như vậy, hắn chỉ biết là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tư thái điềm đạm đáng yêu của nàng quả thực làm người ta cảm thấy thương tiếc, mình phải làm đến phía trước nàng bảo vệ nàng thật tốt. Có lẽ đây là thiên tính của một nam tử hán, thấy nữ tử nhu nhược, sẽ có tâm trạng như vậy.
Chẳng qua là mấy ngày nữa mình sẽ phải theo cha mẹ đi Quảng Châu, cũng không thể thường xuyên thấy Lạc đại tiểu thư nữa.
Mấy tháng qua này, hắn đi ra từ học đường, rất thích vòng qua phố đông, có lúc đi Trà Trang Thúy Diệp và Trân Lung phường nói mấy câu với Tương Nghi, có lúc chỉ ngồi trên xe ngựa, vén rèm cửa lên nhìn một cái, nhìn xem Tương Nghi có phải vừa vặn ở trong cửa hàng không, hắn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng sau khi gặp mặt cái gì cũng nói không ra miệng.
Tối nay, hắn muốn nói với nàng lời trong lòng, đây là cơ hội duy nhất trước ly biệt, Lâm Mậu Chân siết chặt quả đấm, bất kể thế nào, hắn cũng nên để cho Tương Nghi biết hắn thích nàng.
Dùng cơm tối xong, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân phụng bồi Lâm Mậu Dung và Tương Nghi đi ra ngoài xem hoa đăng, Lâm tri phủ và Lâm phu nhân hơi không yên lòng, an bài không ít người làm đi theo thật chặt: "Một khắc cũng không thể mất tập trung, đi theo thiếu gia tiểu thư, cẩn thận kẻ buôn người."
Mọi người đáp ứng một tiếng, cùng đi theo ra ngoài.
Lâm Mậu Thâm mua bốn cái mặt nạ, hai con yêu quái, một màu làm, một màu tím. Còn có hai mặt nạ hết sức đẹp mắt, một là hằng nga tiên tử, một là chiêu quân xuất tắc. Lâm Mậu Dung cướp mặt nạ hằng nga tiên tử đeo vào, mắt đen lúng liếng vòng vo một vòng: "Như thế nào? Có giống hằng nga không? Có đẹp không?"
Tương Nghi cười gật đầu: "Rất đẹp, thật sự là đẹp."
Lâm Mậu Dung nghe thì cười đắc ý: "Có thể không phải sao? Ta cũng biết ta xinh đẹp."
Lâm Mậu Thâm ở một bên bất đắc dĩ cười cười: "Ai, Dung nhi, muội cũng quả thực rất thích khen mình rồi."
Tương Nghi đứng một bên, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lâm Mậu Chân không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, hơi quẫn bách, vội vàng đeo chiêu quân xuất tắc kia lên, cách một tầng mặt nạ, tựa hồ thư thái một chút. Lâm Mậu Thâm bên cạnh sợ hãi than một tiếng: "Mang mặt nạ này, nhìn từ xa, Dung nhi và Nhị muội thật giống tỷ muội đồng bào."
Lâm phu nhân mới làm mấy bộ y phục cho Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, hôm nay hai người cũng chọn tiểu áo tiểu váy màu đỏ thắm mặc, hai người lại lược đôi hoàn kế, vóc người cũng không kém cao thấp, nếu không phải mặt nạ khác biệt, xa xa nhìn đúng là không phân được với nhau.
Lâm Mậu Dung nghe thấy thì đắc ý, vươn tay ra kéo Tương Nghi tràn đầy phấn khởi nói: "Chúng ta nhìn hoa đăng đi."
Đầu đường Hoa Dương khắp nơi đều là đèn, Tương Nghi bị Lâm Mậu Dung kéo chạy khắp nơi, nàng một khắc cũng không chịu ngừng nghỉ, chỉ chốc lát sau trên người đã thấm một mảnh mồ hôi.
"Dung tỷ tỷ, chúng ta nghỉ ngơi một chút." Tương Nghi ngừng lại, quay đầu nhìn một chút, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân ngay cách đó không xa, lúc này mới yên lòng. Nàng vén mặt nạ lên, lộ ra gương mặt trắng như tuyết: "Thật đúng là có chút bực mình."
Lâm Mậu Dung cầm mặt nạ của nàng đưa qua nhìn một chút: "Chúng ta đổi lại mang đi." Nàng đưa mặt nạ hằng nga tiên tử qua, nhìn ra sau một chút, tề mi lộng nhãn nói: "Chúng ta đi trêu cợt hai vị ca ca, xem bọn họ có biết chúng ta ai là ai không."
Tương Nghi cầm mặt nạ mới mang, Lâm Mậu Dung đặt tay của mình ở trong lòng bàn tay của nàng: "Ta muốn học dáng đi của muội, muội kéo ta đi, chúng ta đi trêu chọc bọn họ chơi."
Chờ các nàng đeo mặt nạ lên, Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân đã đi tới, Lâm Mậu Dung không mở miệng nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng đó, Tương Nghi thấy ánh mắt của Lâm Mậu Chân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nạ chiêu quân xuất tắc kia, khẽ mỉm cười, đi tới một bên, xem ra Lâm Mậu Chân nhận lầm người.
Trong lòng Lâm Mậu Dung đắc ý, đang chuẩn bị mở miệng nói "Nhị ca huynh nhận lầm người", bỗng nhiên Lâm Mậu Chân vươn tay ra đưa kéo nàng tới một bên, thấp giọng nói bên tai nàng: "Nghi muội muội, ta thích muội."
"À?" Lâm Mậu Dung ngây dại, đứng đó không nhúc nhích, thật không thể tin vào tai mình. Khi nàng còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mậu Chân lại thêm vào một câu: "Lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã thích muội rồi, thật đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.