Chương 154
Yên Nùng
05/11/2016
Trời tờ mờ sáng vô cùng yên lặng, bỗng nhiên "Két " một tiếng, phần yên lặng này bị phá vỡ.
Trong khoảnh khắc tiếng gà gáy lẫn chó sủa, rất là náo nhiệt, cửa một nông trại mở ra, từ trong đi ra vài người. Đi phía trước đích là một vị công tử mặc trường bào vân cẩm màu tím, bên người đi theo một gã sai vặt, phía sau hắn là một đôi lão phu thê cao tuổi, mặt đầy đều là cười: "Công tử, đi về trước hai mươi dặm, thì đến Hoa Dương rồi."
Gia Mậu chắp tay: "Đa tạ hai vị lão nhân gia."
Lão phu thê vội vàng khoát tay: "Công tử quả thực quá khách khí, tá túc một đêm, trả cho nửa lượng bạc, chúng ta nhận cũng cảm thấy thật ngại."
"Không việc gì không việc gì, Nhị lão đừng quá nhớ chuyện này, Đại thiếu gia nhà chúng ta xưa nay phóng khoáng." Gã sai vặt vội vàng giúp Gia Mậu đáp lại, mới vừa quay đầu, chỉ thấy Gia Mậu đã chui vào trong xe ngựa.
Từ Giang Lăng đi Hoa Dương hơi xa, chạy mấy bốn ngày đường mới đến Hoa Dương, xe ngựa vào thành đã sắp đến giờ Thìn, Gia Mậu nhìn xa xa một đường tường thành, trong lòng ngọt từng trận.
Đã tám tháng chưa gặp nàng, Gia Mậu đếm đầu ngón tay, không biết Tương Nghi cao hơn bao nhiêu, gần đây sống thế nào. Đầy tớ hắn sắp xếp ở Hoa Dương kia nói cho hắn rất nhiều chuyện của Tương Nghi, nhưng hắn lại luôn cảm thấy chưa đủ, chỉ mong có thể tới bên người nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nghe nàng cười nói, mới có thể yên lòng.
Xe ngựa vào thành, chạy thẳng một mạch đến thành nam, nghe nói là đến tìm Lạc tiểu thư, người canh cửa kia lắc đầu một cái: "Cô nương đã đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài?" Gia Mậu có vài phần giật mình: "Nàng đi đâu?"
"Dĩ nhiên là đi vườn trà thành bắc." Người kia toét miệng cười nói: "Từ hồi mùng sáu, Cô Nương đã bắt đầu vội vội vàng vàng, chờ đầu mùa xuân dời đến chỗ vườn trà ở."
Đi vườn trà ở? Gia Mậu chỉ cảm thấy hơi không dám tin tưởng, hắn nghe nói chuyện Tương Nghi mua vườn trà, nhưng lại không nghĩ rằng Tương Nghi lại dự định dời đến vườn trà ở. Những chỗ như vườn trà kia, có thể cho người ở hay sao? Gió núi lớn, mùa xuân gặp ngày mưa dầm, chắc chắn sẽ ngập nước khắp nơi, nghĩ đến những thứ này, chân mày Gia Mậu nhíu lại, hắn có thể khuyên nhủ Tương Nghi, thân thể nàng mảnh mai, làm sao có thể chịu đựng mưa gió?
"Mau mau, đi thành bắc." Tâm tâm niệm niệm nghĩ tới nàng, sợ rằng đi trễ Tương Nghi cũng sẽ bị gió núi thổi bay mất, trong lòng Gia Mậu khẩn trương đến sắp nói không ra lời.
Hóa ra hắn quan tâm đến nàng như vậy.
Trong vườn trà một mảnh tiều điều, mới mùng tám tháng giêng, gió xuân còn chưa kịp thổi qua núi, cả vườn trà hiện ra màu bụi xanh, trên phiến lá còn có vết tích màu nâu loang lổ. Tường rào vườn trà hơi thấp, cửa lớn vẫn còn mở rộng, đứng ngoài nhìn vào, chỉ thấy chen chúc chen chúc dầy đặc cây trà, có mấy căn phòng, mặt tường màu trắng miếng ngói màu đen, chỉnh chỉnh tề tề đứng lặng trong một mảnh bụi xanh.
Trên mặt đất có chút bùn lầy, Gia Mậu vén áo choàng vân cẩm lên, ở bên hông mang cái kết, mới thận trọng chọn chỗ không bùn đất mà đi qua. Cây trà cao đến vai hắn, giữa cây và cây chỉ chừa đường mòn đủ một người đi qua, Gia Mậu đi xuyên qua cây trà, xa xa nhìn, giống như là đang ngồi thuyền vậy.
Gã sai vặt ở phía trước mở đường thay Gia Mậu, vẹt cành trà ra, một tay cầm cây gậy gõ trên mặt đất: “Không biết bây giờ đã có rắn đi ra chưa."
Gia Mậu rùng mình một cái, tỉ mỉ nghĩ lại, nói rắn đi ra thì còn sớm, bây giờ khí trời tháng giêng, khắp nơi đều là băng thiên tuyết địa, rắn thế nào sẽ bò ra ngoài chứ. Hắn nhìn gã sai vặt nhíu mày một cái: "Chứ nói bậy bạ, sau này tiểu gia không mang ngươi ra ngoài."
Lúc này gã sai vặt mới ngừng miệng, ném cây gậy trong tay ra, hai bước chạy nhanh tới kia trước mấy căn phòng, vỗ cửa một cái: "Có người ở không?"
Từ sau cửa lớn lộ ra một cái đầu tới: "Các ngươi tìm ai?"
"Chúng ta tìm Lạc tiểu thư, nàng có ở trong đó không?" Gia Mậu tiến lên, đứng trên bậc thang, để áo choàng vân cẩm xuống, giữa màu tím đắt tiền dính chút tro mặt màu xám vô cùng chói mắt.
Người kia thấy Gia Mậu là một công tử quý giới, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cô Nương đi làm việc trong vườn trà."
"Làm việc trong vườn trà?" Gia Mậu thật là không thể tin vào lỗ tai của mình: "Ở đâu? Mời dẫn ta tới xem xem."
Người kia tay chỉ chỉ về phía nam: "Hôm nay nghe nói là phải đi kéo nhánh cho mấy cây trà phía nam, công tử tự mình đi tìm đi, ta còn có chút việc cần làm."
Không có cách nào, Gia Mậu chỉ có để gã sai vặt phụng bồi, đi qua phía nam đồi.
Cây trà phía nam hình như cao hơn một chút, đi trong buội rậm, chỉ có thể thấy mấy thước trước mặt. Ánh mắt Gia Mậu xuyên qua một mảnh bụi xanh kia, từ đầu đến cuối không thấy bóng người.
Gã sai vặt oán trách một tiếng: "Đây là đi đâu? Đi xa như vậy còn chưa thấy người?"
Vừa dứt lời, thì nghe đến cách đó không xa có giọng nói, giống như vang ở bên tai, nhưng đưa ánh mắt lại không thấy bóng người. Gia Mậu tới sức mạnh: "Dài dòng cái gì, mau mau đi! Không phải là ở phía trước sao?"
Đằng đằng bay lên mấy con chim hoảng sợ, rơi xuống một trận tiếng vỗ cánh, vườn trà phảng phất sinh động hẳn lênliền nghe đến bên kia có người tinh tế hát: "Trên núi trà có em gái nhỏ, dáng cười mười ngón tay sắc nhọn..."
"Tương Nghi!" Gia Mậu lớn tiếng kêu một câu, thì nghe đến dư âm lượn lờ, bay lượn lên.
"Ai tìm Cô Nương?" Câu trả lời này hết sức thanh thúy vang dội, Gia Mậu đứng đó, thấy bóng cây đung đưa, bỗng nhiên từ đường bên trái một thiếu nữ cõng giỏ trúc sau lưng đi tới.
"Dung Đại thiếu gia!" Liên Kiều rất là kinh ngạc: "Sao lại tới nơi này?"
"Ta tới Kim Ngọc Phường tuần tra, thuận tiện đến tìm Lạc tiểu thư." Gia Mậu hơi ngượng ngùng, chỉ có thể tìm một cái cớ: "Nàng đang ở đâu vậy? Làm sao chạy đến vườn trà ở?"
Liên Kiều chỉ chỉ cây trà một bên: " Cô Nương đang tỉa cành bên kia!"
Gia Mậu đi theo Liên Kiều chui trong buội rậm, cúi đầu vòng tới vòng lui bên dưới cây trà, vòng một đoạn đường, mới thấy bên kia có mấy người, trong tay mỗi người cầm một cây kéo lớn, bận bịu kéo cành khô, cành nhỏ vụn rơi đầy trên đất, tông màu nâu và màu xám trắng, vương vãi khắp nơi.
"Tương Nghi!" Gia Mậu nóng bỏng kêu một tiếng, ánh mắt ngừng trên người cô gái mặc miên bào xanh xám kia, trong lòng ấm áp một trận, khổ cực trước đây không cánh mà bay.
Tương Nghi quay mặt lại từ dưới tàng cây, cây trà tối xanh làm nổi bật gò má trắng tinh như ngọc, ấm áp dịu dàng như ngọc, nàng nhàn nhạt cười một tiếng, bên môi lộ ra hai lúm đồng tiền: "Gia Mậu, sao huynh lại tới đây?"
Gia Mậu đi qua, từ trong tay Tương Nghi cầm lại cây kéo: "Sao muội có thể làm chuyện này chứ?" Hắn nắm tay nàng nhìn một chút, trên tay nàng có mấy bọng nước, màu sắc trong suốt mơ hồ, nước trong đó như đang lưu động: " Tự muội nhìn xem, đôi tay này của muội, là liên quan đến việc nặng này?"
"Gia Mậu, ta nhận thư của bà ngoại huynh Dương lão phu nhân, nói lúc này tốt nhất nên tu bổ cây trà trước, tỉa hết cành khô đi, càng có lợi với sự sinh trưởng của cây trà. Giờ mới là mùng tám, người làm việc trong vườn trà mười sáu mới lên đến, " Tương Nghi cười rút tay ra: "Ta mang bọn họ đi tới, tự mình tỉa trước."
" Muội để cho bọn họ làm là được, cần gì phải tự mình động thủ." Gia Mậu than thở nói: " Muội nhìn bàn tay này của muội biến thành ra sao rồi? Nhanh đi về cầm châm chọn, nặn nước ra trước, sau đó sẽ bôi thuốc mỡ, dưỡng thật tốt."
Tương Nghi hé miệng cười một tiếng, cầm cây kéo lên: "Gia Mậu, không có gì đáng ngại, ta một chút cũng không đau."
Trong lòng Gia Mậu quýnh lên, đoạt lấy cây kéo trong tay nàng: "Ta đây đến cắt giúp muội."
"Thiếu gia, thiếu gia!" Gã sai vặt đứng bên cạnh sầu mi khổ kiểm nói: "Hay là tiểu nhân tới cắt đi."
Cây kéo vòng vo một vòng, đến trên tay của gã sai vặt đó, Liên Kiều đi tới bên cạnh hắn, dạy hắn tu bổ nhánh cây thế nào, một đám người từ từ càng đi càng xa, chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi mặt đối mặt đứng đó.
"Gia Mậu, tại sao huynh lại tới?" Tương Nghi chỉ cảm thấy không khí này hơi kỳ lạ, thần tình Gia Mậu nhìn nàng chằm chằm quả thực rất chuyên chú, làm nàng không thể kiềm chế xoay đầu sang một bên, một tay nâng cành trà lên nhìn: "Hôm nay mới mùng tám, chẳng lẽ huynh không phải nên ở nhà phụng bồi cha mẹ qua mùa xuân sao?"
"Ta muốn gặp muội." Giọng nói Gia Mậu khàn khàn: "Ta chỉ muốn gặp muội."
" Nhưng..." Trên mặt Tương Nghi trong nháy mắt bay lên một khối mây đỏ: “Nhưng cha mẹ huynh làm sao lại đồng ý cho huynh đến Hoa Dương?"
"Ta len lén chạy ra ngoài." Gia Mậu đến gần một bước, khí tức ấm áp kia thẳng tắp nhào tới trên mặt Tương Nghi: "Ta muốn gặp nàng, cho nên ta chạy ra ngoài, đơn giản như vậy."
"Làm sao có thể? Cha mẹ huynh nhất định sẽ tức giận, sau này trở về còn không biết sẽ chịu bao nhiêu giáo huấn." Tương Nghi cúi đầu, chỉ cảm thấy một đôi chân đứng không vững —— Gia Mậu ở ngay bên người, nàng không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của hắn, để cho nàng có một loại tâm hoảng ý loạn vô hình.
"Bọn họ tức giận của bọn họ, ta phải làm chuyện ta phải làm." Gia Mậu bắt được tay Tương Nghi: "Tương Nghi, ai cũng không thể ngăn cản ta tới gặp muội, chuyện ta muốn làm, tất nhiên sẽ đi làm, bất kể người khác nói thế nào, ta cũng sẽ làm."
" Huynh đây là tội gì!" Tương Nghi dùng sức hất tay hắn ra, lui về phía sau hai bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn Gia Mậu mặt đầy kinh ngạc: "Gia Mậu, cõi đời này có rất nhiều chuyện càng đáng giá cho huynh đi làm, so với đến Hoa Dương thăm ta, huynh càng phải làm là ở nhà đi cùng cha mẹ, chẳng lẽ hiếu đạo cơ bản này huynh cũng không biết rồi hả?" Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Tất cả mọi người nói con em Dung gia Giang Lăng thủ lễ biết quy củ nhất, ta thấy cũng không hẳn vậy."
"Tương Nghi, sao muội có thể nói như vậy!" Gia Mậu có vài phần không nén giận được, tức giận bất bình hô lên: "Ta vì tới thăm muội, mới làm như vậy, chẳng lẽ muội không hiểu ta?"
Tương Nghi cắn răng nói: " Phải, ta không thể hiểu được, huynh không nên hồ đồ như vậy."
"Ta hồ đồ?" Hỏa khí của Gia Mậu bắt đầu từ từ chui lên, hắn nhìn chằm chằm Tương Nghi, cuối cùng gật đầu lia lịa: " Phải, ta hồ đồ, ta hồ đồ, ta không nên tới Hoa Dương tìm muội!"
Hắn chợt xoay người lại, vẹt cành trà ra, bước thật nhanh tới con đường mòn.
Trong khoảnh khắc tiếng gà gáy lẫn chó sủa, rất là náo nhiệt, cửa một nông trại mở ra, từ trong đi ra vài người. Đi phía trước đích là một vị công tử mặc trường bào vân cẩm màu tím, bên người đi theo một gã sai vặt, phía sau hắn là một đôi lão phu thê cao tuổi, mặt đầy đều là cười: "Công tử, đi về trước hai mươi dặm, thì đến Hoa Dương rồi."
Gia Mậu chắp tay: "Đa tạ hai vị lão nhân gia."
Lão phu thê vội vàng khoát tay: "Công tử quả thực quá khách khí, tá túc một đêm, trả cho nửa lượng bạc, chúng ta nhận cũng cảm thấy thật ngại."
"Không việc gì không việc gì, Nhị lão đừng quá nhớ chuyện này, Đại thiếu gia nhà chúng ta xưa nay phóng khoáng." Gã sai vặt vội vàng giúp Gia Mậu đáp lại, mới vừa quay đầu, chỉ thấy Gia Mậu đã chui vào trong xe ngựa.
Từ Giang Lăng đi Hoa Dương hơi xa, chạy mấy bốn ngày đường mới đến Hoa Dương, xe ngựa vào thành đã sắp đến giờ Thìn, Gia Mậu nhìn xa xa một đường tường thành, trong lòng ngọt từng trận.
Đã tám tháng chưa gặp nàng, Gia Mậu đếm đầu ngón tay, không biết Tương Nghi cao hơn bao nhiêu, gần đây sống thế nào. Đầy tớ hắn sắp xếp ở Hoa Dương kia nói cho hắn rất nhiều chuyện của Tương Nghi, nhưng hắn lại luôn cảm thấy chưa đủ, chỉ mong có thể tới bên người nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nghe nàng cười nói, mới có thể yên lòng.
Xe ngựa vào thành, chạy thẳng một mạch đến thành nam, nghe nói là đến tìm Lạc tiểu thư, người canh cửa kia lắc đầu một cái: "Cô nương đã đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài?" Gia Mậu có vài phần giật mình: "Nàng đi đâu?"
"Dĩ nhiên là đi vườn trà thành bắc." Người kia toét miệng cười nói: "Từ hồi mùng sáu, Cô Nương đã bắt đầu vội vội vàng vàng, chờ đầu mùa xuân dời đến chỗ vườn trà ở."
Đi vườn trà ở? Gia Mậu chỉ cảm thấy hơi không dám tin tưởng, hắn nghe nói chuyện Tương Nghi mua vườn trà, nhưng lại không nghĩ rằng Tương Nghi lại dự định dời đến vườn trà ở. Những chỗ như vườn trà kia, có thể cho người ở hay sao? Gió núi lớn, mùa xuân gặp ngày mưa dầm, chắc chắn sẽ ngập nước khắp nơi, nghĩ đến những thứ này, chân mày Gia Mậu nhíu lại, hắn có thể khuyên nhủ Tương Nghi, thân thể nàng mảnh mai, làm sao có thể chịu đựng mưa gió?
"Mau mau, đi thành bắc." Tâm tâm niệm niệm nghĩ tới nàng, sợ rằng đi trễ Tương Nghi cũng sẽ bị gió núi thổi bay mất, trong lòng Gia Mậu khẩn trương đến sắp nói không ra lời.
Hóa ra hắn quan tâm đến nàng như vậy.
Trong vườn trà một mảnh tiều điều, mới mùng tám tháng giêng, gió xuân còn chưa kịp thổi qua núi, cả vườn trà hiện ra màu bụi xanh, trên phiến lá còn có vết tích màu nâu loang lổ. Tường rào vườn trà hơi thấp, cửa lớn vẫn còn mở rộng, đứng ngoài nhìn vào, chỉ thấy chen chúc chen chúc dầy đặc cây trà, có mấy căn phòng, mặt tường màu trắng miếng ngói màu đen, chỉnh chỉnh tề tề đứng lặng trong một mảnh bụi xanh.
Trên mặt đất có chút bùn lầy, Gia Mậu vén áo choàng vân cẩm lên, ở bên hông mang cái kết, mới thận trọng chọn chỗ không bùn đất mà đi qua. Cây trà cao đến vai hắn, giữa cây và cây chỉ chừa đường mòn đủ một người đi qua, Gia Mậu đi xuyên qua cây trà, xa xa nhìn, giống như là đang ngồi thuyền vậy.
Gã sai vặt ở phía trước mở đường thay Gia Mậu, vẹt cành trà ra, một tay cầm cây gậy gõ trên mặt đất: “Không biết bây giờ đã có rắn đi ra chưa."
Gia Mậu rùng mình một cái, tỉ mỉ nghĩ lại, nói rắn đi ra thì còn sớm, bây giờ khí trời tháng giêng, khắp nơi đều là băng thiên tuyết địa, rắn thế nào sẽ bò ra ngoài chứ. Hắn nhìn gã sai vặt nhíu mày một cái: "Chứ nói bậy bạ, sau này tiểu gia không mang ngươi ra ngoài."
Lúc này gã sai vặt mới ngừng miệng, ném cây gậy trong tay ra, hai bước chạy nhanh tới kia trước mấy căn phòng, vỗ cửa một cái: "Có người ở không?"
Từ sau cửa lớn lộ ra một cái đầu tới: "Các ngươi tìm ai?"
"Chúng ta tìm Lạc tiểu thư, nàng có ở trong đó không?" Gia Mậu tiến lên, đứng trên bậc thang, để áo choàng vân cẩm xuống, giữa màu tím đắt tiền dính chút tro mặt màu xám vô cùng chói mắt.
Người kia thấy Gia Mậu là một công tử quý giới, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cô Nương đi làm việc trong vườn trà."
"Làm việc trong vườn trà?" Gia Mậu thật là không thể tin vào lỗ tai của mình: "Ở đâu? Mời dẫn ta tới xem xem."
Người kia tay chỉ chỉ về phía nam: "Hôm nay nghe nói là phải đi kéo nhánh cho mấy cây trà phía nam, công tử tự mình đi tìm đi, ta còn có chút việc cần làm."
Không có cách nào, Gia Mậu chỉ có để gã sai vặt phụng bồi, đi qua phía nam đồi.
Cây trà phía nam hình như cao hơn một chút, đi trong buội rậm, chỉ có thể thấy mấy thước trước mặt. Ánh mắt Gia Mậu xuyên qua một mảnh bụi xanh kia, từ đầu đến cuối không thấy bóng người.
Gã sai vặt oán trách một tiếng: "Đây là đi đâu? Đi xa như vậy còn chưa thấy người?"
Vừa dứt lời, thì nghe đến cách đó không xa có giọng nói, giống như vang ở bên tai, nhưng đưa ánh mắt lại không thấy bóng người. Gia Mậu tới sức mạnh: "Dài dòng cái gì, mau mau đi! Không phải là ở phía trước sao?"
Đằng đằng bay lên mấy con chim hoảng sợ, rơi xuống một trận tiếng vỗ cánh, vườn trà phảng phất sinh động hẳn lênliền nghe đến bên kia có người tinh tế hát: "Trên núi trà có em gái nhỏ, dáng cười mười ngón tay sắc nhọn..."
"Tương Nghi!" Gia Mậu lớn tiếng kêu một câu, thì nghe đến dư âm lượn lờ, bay lượn lên.
"Ai tìm Cô Nương?" Câu trả lời này hết sức thanh thúy vang dội, Gia Mậu đứng đó, thấy bóng cây đung đưa, bỗng nhiên từ đường bên trái một thiếu nữ cõng giỏ trúc sau lưng đi tới.
"Dung Đại thiếu gia!" Liên Kiều rất là kinh ngạc: "Sao lại tới nơi này?"
"Ta tới Kim Ngọc Phường tuần tra, thuận tiện đến tìm Lạc tiểu thư." Gia Mậu hơi ngượng ngùng, chỉ có thể tìm một cái cớ: "Nàng đang ở đâu vậy? Làm sao chạy đến vườn trà ở?"
Liên Kiều chỉ chỉ cây trà một bên: " Cô Nương đang tỉa cành bên kia!"
Gia Mậu đi theo Liên Kiều chui trong buội rậm, cúi đầu vòng tới vòng lui bên dưới cây trà, vòng một đoạn đường, mới thấy bên kia có mấy người, trong tay mỗi người cầm một cây kéo lớn, bận bịu kéo cành khô, cành nhỏ vụn rơi đầy trên đất, tông màu nâu và màu xám trắng, vương vãi khắp nơi.
"Tương Nghi!" Gia Mậu nóng bỏng kêu một tiếng, ánh mắt ngừng trên người cô gái mặc miên bào xanh xám kia, trong lòng ấm áp một trận, khổ cực trước đây không cánh mà bay.
Tương Nghi quay mặt lại từ dưới tàng cây, cây trà tối xanh làm nổi bật gò má trắng tinh như ngọc, ấm áp dịu dàng như ngọc, nàng nhàn nhạt cười một tiếng, bên môi lộ ra hai lúm đồng tiền: "Gia Mậu, sao huynh lại tới đây?"
Gia Mậu đi qua, từ trong tay Tương Nghi cầm lại cây kéo: "Sao muội có thể làm chuyện này chứ?" Hắn nắm tay nàng nhìn một chút, trên tay nàng có mấy bọng nước, màu sắc trong suốt mơ hồ, nước trong đó như đang lưu động: " Tự muội nhìn xem, đôi tay này của muội, là liên quan đến việc nặng này?"
"Gia Mậu, ta nhận thư của bà ngoại huynh Dương lão phu nhân, nói lúc này tốt nhất nên tu bổ cây trà trước, tỉa hết cành khô đi, càng có lợi với sự sinh trưởng của cây trà. Giờ mới là mùng tám, người làm việc trong vườn trà mười sáu mới lên đến, " Tương Nghi cười rút tay ra: "Ta mang bọn họ đi tới, tự mình tỉa trước."
" Muội để cho bọn họ làm là được, cần gì phải tự mình động thủ." Gia Mậu than thở nói: " Muội nhìn bàn tay này của muội biến thành ra sao rồi? Nhanh đi về cầm châm chọn, nặn nước ra trước, sau đó sẽ bôi thuốc mỡ, dưỡng thật tốt."
Tương Nghi hé miệng cười một tiếng, cầm cây kéo lên: "Gia Mậu, không có gì đáng ngại, ta một chút cũng không đau."
Trong lòng Gia Mậu quýnh lên, đoạt lấy cây kéo trong tay nàng: "Ta đây đến cắt giúp muội."
"Thiếu gia, thiếu gia!" Gã sai vặt đứng bên cạnh sầu mi khổ kiểm nói: "Hay là tiểu nhân tới cắt đi."
Cây kéo vòng vo một vòng, đến trên tay của gã sai vặt đó, Liên Kiều đi tới bên cạnh hắn, dạy hắn tu bổ nhánh cây thế nào, một đám người từ từ càng đi càng xa, chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi mặt đối mặt đứng đó.
"Gia Mậu, tại sao huynh lại tới?" Tương Nghi chỉ cảm thấy không khí này hơi kỳ lạ, thần tình Gia Mậu nhìn nàng chằm chằm quả thực rất chuyên chú, làm nàng không thể kiềm chế xoay đầu sang một bên, một tay nâng cành trà lên nhìn: "Hôm nay mới mùng tám, chẳng lẽ huynh không phải nên ở nhà phụng bồi cha mẹ qua mùa xuân sao?"
"Ta muốn gặp muội." Giọng nói Gia Mậu khàn khàn: "Ta chỉ muốn gặp muội."
" Nhưng..." Trên mặt Tương Nghi trong nháy mắt bay lên một khối mây đỏ: “Nhưng cha mẹ huynh làm sao lại đồng ý cho huynh đến Hoa Dương?"
"Ta len lén chạy ra ngoài." Gia Mậu đến gần một bước, khí tức ấm áp kia thẳng tắp nhào tới trên mặt Tương Nghi: "Ta muốn gặp nàng, cho nên ta chạy ra ngoài, đơn giản như vậy."
"Làm sao có thể? Cha mẹ huynh nhất định sẽ tức giận, sau này trở về còn không biết sẽ chịu bao nhiêu giáo huấn." Tương Nghi cúi đầu, chỉ cảm thấy một đôi chân đứng không vững —— Gia Mậu ở ngay bên người, nàng không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của hắn, để cho nàng có một loại tâm hoảng ý loạn vô hình.
"Bọn họ tức giận của bọn họ, ta phải làm chuyện ta phải làm." Gia Mậu bắt được tay Tương Nghi: "Tương Nghi, ai cũng không thể ngăn cản ta tới gặp muội, chuyện ta muốn làm, tất nhiên sẽ đi làm, bất kể người khác nói thế nào, ta cũng sẽ làm."
" Huynh đây là tội gì!" Tương Nghi dùng sức hất tay hắn ra, lui về phía sau hai bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn Gia Mậu mặt đầy kinh ngạc: "Gia Mậu, cõi đời này có rất nhiều chuyện càng đáng giá cho huynh đi làm, so với đến Hoa Dương thăm ta, huynh càng phải làm là ở nhà đi cùng cha mẹ, chẳng lẽ hiếu đạo cơ bản này huynh cũng không biết rồi hả?" Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Tất cả mọi người nói con em Dung gia Giang Lăng thủ lễ biết quy củ nhất, ta thấy cũng không hẳn vậy."
"Tương Nghi, sao muội có thể nói như vậy!" Gia Mậu có vài phần không nén giận được, tức giận bất bình hô lên: "Ta vì tới thăm muội, mới làm như vậy, chẳng lẽ muội không hiểu ta?"
Tương Nghi cắn răng nói: " Phải, ta không thể hiểu được, huynh không nên hồ đồ như vậy."
"Ta hồ đồ?" Hỏa khí của Gia Mậu bắt đầu từ từ chui lên, hắn nhìn chằm chằm Tương Nghi, cuối cùng gật đầu lia lịa: " Phải, ta hồ đồ, ta hồ đồ, ta không nên tới Hoa Dương tìm muội!"
Hắn chợt xoay người lại, vẹt cành trà ra, bước thật nhanh tới con đường mòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.