Chương 307
Yên Nùng
11/08/2017
Đi vừa vội vừa nhanh, Dung tam gia một đường chạy vội tới bên cửa, trong lòng tựa như đốt một đám lửa, chỉ là bầu trời không có một trận mưa đến dập tắt đốm lửa này. Bên cửa một nam tử lão niên đứng, nhìn ăn mặc của hắn, nên là quản sự
trong gia đình, thấy Dung tam gia đi ra, hắn tiến lên chắp tay: "Tam
gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Dung tam gia không có có tâm tư nói chuyện với hắn, một tay bắt lấy tay của hắn, trong ánh mắt như phun ra lửa nhìn thẳng hắn: "Ngươi là ai? Làm sao biết chuyện cỉa tiện phụ kia?"
Tiền tam cười khẽ nhìn Dung tam gia một cái, có chút đồng tình nói: "Ta là ai tam gia không cần biết rõ, là chủ nhân nhà ta không đành lòng thấy Trường Ninh Hầu phủ hổ thẹn, mới cho ta đến báo cho tam gia . Nếu là đổi thành người tâm tư ác độc, sẽ cố ý vạch trần chuyện này ra ngoài, cho mọi người trong kinh thành đều biết. Ta biết rõ giờ phút này trong lòng tam gia không dễ chịu, nhưng chuyện đã xảy ra, tam gia nên suy nghĩ làm thế nào mới có thể xử lý việc này cho thần không biết quỷ không hay, cố kỵ danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ!"
"Thật có chuyện này ư?" Dung tam gia đứng ở nơi đó hộc ra hai câu chửi thề, liếc nhìn lão giả kia một cái: "Ngươi có phải lấy lầm người không?" Hồi tưởng đến tự từ lúc mới biết Dung tam phu nhân, nàng liên tục đối với mình nhu tình như nước, hai người ngoại trừ cãi nhau vì bạc, trên cơ bản cũng không có giận dỗi, nếu có nhị tâm, vậy nàng sao sẽ đối đãi mình như thế?
"Nếu Tam gia không tin, có thể cùng tiểu nhân đi xem một chút là biết." Lão giả kia khẽ mỉm cười: "Chỉ là tam gia ngàn vạn không cần hành động theo cảm tình, nhất định phải phỏng đoán thể diện Trường Ninh Hầu phủ!"
Dung tam gia không nói một lời, ngậm miệng đuổi kịp lão giả, đi đến đầu phố, có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó, hai người lên xe, ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa lắc lắc chạy vội về phía trước. Đường phố bên ngoài tiếng người huyên náo, nhưng Dung tam gia lại mắt điếc tai ngơ, yên lặng nghĩ tới tâm sự.
Khó trách mấy ngày nay trong mắt tiện phụ kia mang theo xuân sắc, có khi buổi tối trong mộng cũng sẽ bật cười, hóa ra là hồng hạnh xuất tường ! Tay Dung tam gia sít sao bắt lấy đệm, thiếu chút nữa xé vỡ vải thô kia, sao nàng có thể như vậy? Mình thật vất vả bất chấp trừng phạt trong nhà, mọi cách ngược đãi đuổi Quý Thư Nương kia ra phủ đi, sau đó phù chính nàng, nàng báo đáp mình như thế này sao?
Xe ngựa chạy ước chừng nửa canh giờ ngừng lại, Dung tam gia xuống xe phát hiện mình đứng phía trước một con hẻm nhỏ, lão giả thấy bộ dáng hắn nghi hoặc, gật đầu với hắn: "Tam gia đi theo ta."
Hai người đi vào ngõ nhỏ, tiếng bước chân trong ngõ hẻm nhỏ hẹp phá lệ rõ ràng, đến đến trước một cánh cửa, lão giả đưa tay đẩy, cửa dĩ nhiên cũng mở ra, Dung tam gia thấy tình cảnh này, không khỏi há to miệng, đứng ở cửa không dám nhấc chân đi vào. Lão giả tựa như thấy nghi ngờ của hắn, vừa cười vừa nói: "Tam gia, ban ngày ban mặt, ngươi còn sợ gì? Trường Ninh Hầu phủ gia đại thế lớn, lão gia nhà ta có một trăm cái lá gan cũng không dám trêu vào Trường Ninh Hầu phủ!"
Dung tam gia suy nghĩ một chút, cảm thấy lão giả nói không sai, hắn là cháu ruột của đương kim Hoàng hậu nương nương, ai ăn tim gấu mật hổ dám đến chọc hắn sao! Nhìn nhìn qua vườn, bên trong hoa và cây cảnh sum suê, thật là thanh nhã, một tiểu lâu hai tầng thấp thoáng giữa cây xanh, Dung tam gia một cước đạp đi vào, đi theo lão giả rón ra rón rén sờ soạng đi qua tiểu lâu kia.
Lão giả chỉ chỉ tiểu lâu, nhẹ giọng dặn dò Dung tam gia: "Tam gia tất yếu phải suy nghĩ vì Trường Ninh Hầu phủ mới phải, ngàn vạn chớ hành động theo cảm tình!"
Dung tam gia không kiên nhẫn đẩy hắn một chút, vội vội vàng vàng đuổi đi qua, đã thấy một bà tử lách mình né qua bên cạnh, mơ hồ nhìn là Lâm ma ma, trong lòng giận dữ: "Bà tử chết tiệt kia, ngươi đứng ở đó làm chi!"
Lâm ma ma thấy Dung tam gia đến, bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng đuổi tới cửa hông muốn gọi phu nhân nhà mình lánh mặt, lại không nghĩ tới Dung tam gia chân dài chạy nhanh, còn ở trên bậc thang đã bắt kịp bà, một tay bắt lấy bà, oán hận đẩy đến trên mặt đất, dùng sức đẩy, Lâm ma ma nhanh như chớp lăn từ trên lầu xuống.
Dung tam gia sải bước chạy lên lầu, nghe thấy có một gian phòng truyền đến chút động tĩnh, hắn dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc, Dung tam gia là người từng trải, nghe tiếng vang kia thì biết rõ bên trong có nam nữ đang mây mưa thất thường, trong tiếng nàng kia yêu kiều hổn hển mang theo tiếng gào mơ hồ không rõ khiến Dung tam gia ngẩn ra, đây là giọng của Dung tam phu nhân, năm đó nàng ở dưới thân mình cũng hăng hái như vậy, nhưng bây giờ tại vì một người đàn ông khác mà thét lên!
"An Nhu, có thích ta lấy nàng như vậy không?" Bên trong truyền ra tiếng một nam tử nói chuyện, còn kèm theo tiếng ván giường lay động không nghỉ, Dung tam gia nghe thấy thì đốm lửa trong lòng không thể ngăn chặn mà vọt, lập tức nghe giọng nói nũng nịu của Dung tam phu nhân truyền ra: "Thích, mau chút đi, lại mau chút đi, toàn thân An Nhu đều thoải mái."
"Công phu trên giường của ta, so với tam gia kia, như thế nào?" Tiếng nam nhân trong phòng kia khiến Dung tam gia muốn nhảy dựng, tiện chủng nơi nào đến, cũng dám đánh đồng với mình, hắn là muốn chết sớm hả? Sau đó Dung tam phu nhân trả lời khiến hắn tức giận đến đầu óc choáng váng: "Tam gia làm sao có thể so với ngươi, trước kia lúc hắn có ích cũng không bằng một nửa chàng, bây giờ bất lực, cũng không cần phải nói nữa." Đứt quãng thở hổn hển vài tiếng, Dung tam phu nhân còn nói ra một câu: " Công phu của chàng những năm này thật đúng là tốt lắm, còn tốt hơn năm đó, khiến người ta thật là thoải mái."
"Năm đó nào biết diệu dụng của chuyện này, chỉ biết là tìm phương tiện đi vào, bây giờ thì khác ." Nam tử bên trong cười đến phá lệ thư thái: "An Nhu nàng cũng hơn năm đó không ít, nữ nhân ba mươi như sói bốn mươi tựa như hổ thật không phải nói dối, siết khiến eo ta cũng hơi xót, nàng còn hào hứng không nghỉ!"
Tiếng nam nữ thở dốc trong phòng nặng hơn, bên trong ván giường vang lên rung trời, tiếng kêu Dung tam phu nhân cũng càng lúc càng lớn, tựa như không có cố kỵ: "Thực là thoải mái, lại dùng sức đi..." Dung tam gia tức giận kìm nén không được, bay lên một cước đá cánh cửa phòng kia, nhưng lại không có đá văng ra, lại làm đau chân của mình.
Dung tam gia dùng sức vỗ cánh cửa kia, động tĩnh nam nữ trong phòng đình chỉ, nghe thấy bên trong một trận đá đạp kéo, cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra, bên trong lao ra một bóng dáng, nhắm ngay mặt Dung tam gia vung một quyền, lớn tiếng quát lớn: " Dã chủng nơi nào đến, thế nhưng quấy chuyện tốt của gia!" Vừa nói, vừa khoác xiêm y lên người, đi thật nhanh về phía trước muốn xông ra ngoài.
Dung tam gia bị một quyền kia đánh đến trước mắt có vô số chấm nhỏ, trán mạnh mẽ đụng phải cột, bị đụng choáng váng một trận. Trên cây cột kia vừa vặn có một cây đinh, đâm vào da mặt của hắn, kéo ra một miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Cứ việc cảm giác thấy trên mặt đau đớn không thôi, nhưng Dung tam gia tạm thời chẳng quan tâm những thứ này, hắn đứng thẳng người, bụm mặt bước vào trong phòng.
Trong phòng có một loại hơi thở sau khi nam nữ hoan ái, Dung tam phu nhân ngồi trên giường, trên người lung tung phủ một chút xiêm y, vẫn không che được hai đùi trắng nõn của nàng như trước. Đầu tóc Dung tam phu nhân lướt lướt, thất kinh nhìn Dung tam gia từng bước một đến gần, nhút nhát lùi thân thể về phía sau.
"Tiện phụ!" Dung tam gia tay giơ lên cho Dung tam phu nhân một cái bạt tai, một cái tát tát nàng ta lăn trên giường. Ánh mắt hắn tràn trề lửa giận nhìn Dung tam phu nhân, vừa nghĩ mũ xanh mình đội trên đầu tỏa sáng mơn mởn, trong lòng có tức giận không nói ra được, hận không thể vài bàn tay đánh chết nàng ở chỗ này, nhưng vừa nghĩ tới lời nói của lão giả kia, mình cũng không thể cho danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ chịu nhục, ném xiêm y lên người nàng: "Mau mặc xiêm y cùng ta trở về!"
Ánh mặt trời ngoài phòng rất tốt, chiếu ra một viện hoa cỏ cây cối, tràn trề sức sống, trong phòng lại giống như trời đông giá rét, ánh mắt Dung tam gia giống như đao băng lướt qua Dung tam phu nhân: "Dâm phụ, sao ngươi còn không mặc quần áo?"
Dung tam phu nhân thấy bộ dáng kia của Dung tam gia, trong lòng hơi sợ hãi, khuôn mặt hắn bị rách một đường, máu tươi chảy dọc theo miệng vết thương kia, rơi vào trên vạt áo hắn, bên chân còn rớt vài giọt, một mùi tanh nhàn nhạt tràn ngập trong phòng. Ánh mắt Dung tam gia hung ác khác thường, trước kia nàng chưa bao giờ thấy qua , bén nhọn như lúc chim ưng bắt con mồi, nàng nhìn thấy không tự chủ được run rẩy một cái, vô ý thức ôm lấy gối đầu trên giường.
"Ngươi còn không chuyển người, chẳng lẽ là muốn ta đến động thủ sao?" Dung tam gia cảm thấy trên mặt đau rát, không biết là bị cái đinh đâm vào hay là bởi vì bị cắm sừng.
"Ta... Không quay về!" Dung tam phu nhân giãy giụa lấy nói ra một câu, trở về sẽ có kết cục gì mặc dù bây giờ nàng còn chưa có tâm tư suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng không có kết quả gì tốt, nếu đã bị phát hiện, không bằng thoát thân khỏi Dung phủ, dù gì về nhà mẹ đẻ đi, nhà mẹ đẻ vẫn có thể nuôi sống mình .
"Không quay về?" Dung tam gia nhe răng cười tiến tới gần Dung tam phu nhân: "Ngươi còn có Thục Hoa và Gia Văn kìa, chẳng lẽ không quản bọn họ làm chuyện gì ? Ngươi sẽ không sợ ta lăn qua lăn lại hai đứa bọn họ tươi sống chết?"
Nội tâm Dung tam phu nhân run lên, nghĩ tới Thục Hoa trong Trường Ninh Hầu phủ, nàng không thể ném Thục Hoa trong hầu phủ, phải đi cũng phải mang nàng đi theo, nếu mình cứ đi như vậy, Thục Hoa làm sao bây giờ? Dựa vào tính tình tam gia, có thể nói được làm được! Nàng run lẩy bẩy đứng lên, sửa sang lại xiêm y trên người mình, chậm rãi đi theo Dung tam gia ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, bên ngoài có ánh mặt trời chói mắt, con mắt Dung tam phu nhân híp híp, cơ hồ thấy không rõ phía trước có những thứ gì, Dung tam gia một cước đá tới: "Chậm rì rì làm chi, còn không mau đi!"
Mặc dù Dung tam gia trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng thường ngày đối với mình rất là dịu dàng, trước kia hắn quyền đấm cước đá Quý Thư Nương, mình ở một bên nhìn thấy rất buồn cười, hôm nay quyền cước này rơi xuống trên người mình, đúng là đau nhức, Dung tam phu nhân ôm chân, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Dung tam gia không có có tâm tư nói chuyện với hắn, một tay bắt lấy tay của hắn, trong ánh mắt như phun ra lửa nhìn thẳng hắn: "Ngươi là ai? Làm sao biết chuyện cỉa tiện phụ kia?"
Tiền tam cười khẽ nhìn Dung tam gia một cái, có chút đồng tình nói: "Ta là ai tam gia không cần biết rõ, là chủ nhân nhà ta không đành lòng thấy Trường Ninh Hầu phủ hổ thẹn, mới cho ta đến báo cho tam gia . Nếu là đổi thành người tâm tư ác độc, sẽ cố ý vạch trần chuyện này ra ngoài, cho mọi người trong kinh thành đều biết. Ta biết rõ giờ phút này trong lòng tam gia không dễ chịu, nhưng chuyện đã xảy ra, tam gia nên suy nghĩ làm thế nào mới có thể xử lý việc này cho thần không biết quỷ không hay, cố kỵ danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ!"
"Thật có chuyện này ư?" Dung tam gia đứng ở nơi đó hộc ra hai câu chửi thề, liếc nhìn lão giả kia một cái: "Ngươi có phải lấy lầm người không?" Hồi tưởng đến tự từ lúc mới biết Dung tam phu nhân, nàng liên tục đối với mình nhu tình như nước, hai người ngoại trừ cãi nhau vì bạc, trên cơ bản cũng không có giận dỗi, nếu có nhị tâm, vậy nàng sao sẽ đối đãi mình như thế?
"Nếu Tam gia không tin, có thể cùng tiểu nhân đi xem một chút là biết." Lão giả kia khẽ mỉm cười: "Chỉ là tam gia ngàn vạn không cần hành động theo cảm tình, nhất định phải phỏng đoán thể diện Trường Ninh Hầu phủ!"
Dung tam gia không nói một lời, ngậm miệng đuổi kịp lão giả, đi đến đầu phố, có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó, hai người lên xe, ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa lắc lắc chạy vội về phía trước. Đường phố bên ngoài tiếng người huyên náo, nhưng Dung tam gia lại mắt điếc tai ngơ, yên lặng nghĩ tới tâm sự.
Khó trách mấy ngày nay trong mắt tiện phụ kia mang theo xuân sắc, có khi buổi tối trong mộng cũng sẽ bật cười, hóa ra là hồng hạnh xuất tường ! Tay Dung tam gia sít sao bắt lấy đệm, thiếu chút nữa xé vỡ vải thô kia, sao nàng có thể như vậy? Mình thật vất vả bất chấp trừng phạt trong nhà, mọi cách ngược đãi đuổi Quý Thư Nương kia ra phủ đi, sau đó phù chính nàng, nàng báo đáp mình như thế này sao?
Xe ngựa chạy ước chừng nửa canh giờ ngừng lại, Dung tam gia xuống xe phát hiện mình đứng phía trước một con hẻm nhỏ, lão giả thấy bộ dáng hắn nghi hoặc, gật đầu với hắn: "Tam gia đi theo ta."
Hai người đi vào ngõ nhỏ, tiếng bước chân trong ngõ hẻm nhỏ hẹp phá lệ rõ ràng, đến đến trước một cánh cửa, lão giả đưa tay đẩy, cửa dĩ nhiên cũng mở ra, Dung tam gia thấy tình cảnh này, không khỏi há to miệng, đứng ở cửa không dám nhấc chân đi vào. Lão giả tựa như thấy nghi ngờ của hắn, vừa cười vừa nói: "Tam gia, ban ngày ban mặt, ngươi còn sợ gì? Trường Ninh Hầu phủ gia đại thế lớn, lão gia nhà ta có một trăm cái lá gan cũng không dám trêu vào Trường Ninh Hầu phủ!"
Dung tam gia suy nghĩ một chút, cảm thấy lão giả nói không sai, hắn là cháu ruột của đương kim Hoàng hậu nương nương, ai ăn tim gấu mật hổ dám đến chọc hắn sao! Nhìn nhìn qua vườn, bên trong hoa và cây cảnh sum suê, thật là thanh nhã, một tiểu lâu hai tầng thấp thoáng giữa cây xanh, Dung tam gia một cước đạp đi vào, đi theo lão giả rón ra rón rén sờ soạng đi qua tiểu lâu kia.
Lão giả chỉ chỉ tiểu lâu, nhẹ giọng dặn dò Dung tam gia: "Tam gia tất yếu phải suy nghĩ vì Trường Ninh Hầu phủ mới phải, ngàn vạn chớ hành động theo cảm tình!"
Dung tam gia không kiên nhẫn đẩy hắn một chút, vội vội vàng vàng đuổi đi qua, đã thấy một bà tử lách mình né qua bên cạnh, mơ hồ nhìn là Lâm ma ma, trong lòng giận dữ: "Bà tử chết tiệt kia, ngươi đứng ở đó làm chi!"
Lâm ma ma thấy Dung tam gia đến, bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng đuổi tới cửa hông muốn gọi phu nhân nhà mình lánh mặt, lại không nghĩ tới Dung tam gia chân dài chạy nhanh, còn ở trên bậc thang đã bắt kịp bà, một tay bắt lấy bà, oán hận đẩy đến trên mặt đất, dùng sức đẩy, Lâm ma ma nhanh như chớp lăn từ trên lầu xuống.
Dung tam gia sải bước chạy lên lầu, nghe thấy có một gian phòng truyền đến chút động tĩnh, hắn dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc, Dung tam gia là người từng trải, nghe tiếng vang kia thì biết rõ bên trong có nam nữ đang mây mưa thất thường, trong tiếng nàng kia yêu kiều hổn hển mang theo tiếng gào mơ hồ không rõ khiến Dung tam gia ngẩn ra, đây là giọng của Dung tam phu nhân, năm đó nàng ở dưới thân mình cũng hăng hái như vậy, nhưng bây giờ tại vì một người đàn ông khác mà thét lên!
"An Nhu, có thích ta lấy nàng như vậy không?" Bên trong truyền ra tiếng một nam tử nói chuyện, còn kèm theo tiếng ván giường lay động không nghỉ, Dung tam gia nghe thấy thì đốm lửa trong lòng không thể ngăn chặn mà vọt, lập tức nghe giọng nói nũng nịu của Dung tam phu nhân truyền ra: "Thích, mau chút đi, lại mau chút đi, toàn thân An Nhu đều thoải mái."
"Công phu trên giường của ta, so với tam gia kia, như thế nào?" Tiếng nam nhân trong phòng kia khiến Dung tam gia muốn nhảy dựng, tiện chủng nơi nào đến, cũng dám đánh đồng với mình, hắn là muốn chết sớm hả? Sau đó Dung tam phu nhân trả lời khiến hắn tức giận đến đầu óc choáng váng: "Tam gia làm sao có thể so với ngươi, trước kia lúc hắn có ích cũng không bằng một nửa chàng, bây giờ bất lực, cũng không cần phải nói nữa." Đứt quãng thở hổn hển vài tiếng, Dung tam phu nhân còn nói ra một câu: " Công phu của chàng những năm này thật đúng là tốt lắm, còn tốt hơn năm đó, khiến người ta thật là thoải mái."
"Năm đó nào biết diệu dụng của chuyện này, chỉ biết là tìm phương tiện đi vào, bây giờ thì khác ." Nam tử bên trong cười đến phá lệ thư thái: "An Nhu nàng cũng hơn năm đó không ít, nữ nhân ba mươi như sói bốn mươi tựa như hổ thật không phải nói dối, siết khiến eo ta cũng hơi xót, nàng còn hào hứng không nghỉ!"
Tiếng nam nữ thở dốc trong phòng nặng hơn, bên trong ván giường vang lên rung trời, tiếng kêu Dung tam phu nhân cũng càng lúc càng lớn, tựa như không có cố kỵ: "Thực là thoải mái, lại dùng sức đi..." Dung tam gia tức giận kìm nén không được, bay lên một cước đá cánh cửa phòng kia, nhưng lại không có đá văng ra, lại làm đau chân của mình.
Dung tam gia dùng sức vỗ cánh cửa kia, động tĩnh nam nữ trong phòng đình chỉ, nghe thấy bên trong một trận đá đạp kéo, cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra, bên trong lao ra một bóng dáng, nhắm ngay mặt Dung tam gia vung một quyền, lớn tiếng quát lớn: " Dã chủng nơi nào đến, thế nhưng quấy chuyện tốt của gia!" Vừa nói, vừa khoác xiêm y lên người, đi thật nhanh về phía trước muốn xông ra ngoài.
Dung tam gia bị một quyền kia đánh đến trước mắt có vô số chấm nhỏ, trán mạnh mẽ đụng phải cột, bị đụng choáng váng một trận. Trên cây cột kia vừa vặn có một cây đinh, đâm vào da mặt của hắn, kéo ra một miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Cứ việc cảm giác thấy trên mặt đau đớn không thôi, nhưng Dung tam gia tạm thời chẳng quan tâm những thứ này, hắn đứng thẳng người, bụm mặt bước vào trong phòng.
Trong phòng có một loại hơi thở sau khi nam nữ hoan ái, Dung tam phu nhân ngồi trên giường, trên người lung tung phủ một chút xiêm y, vẫn không che được hai đùi trắng nõn của nàng như trước. Đầu tóc Dung tam phu nhân lướt lướt, thất kinh nhìn Dung tam gia từng bước một đến gần, nhút nhát lùi thân thể về phía sau.
"Tiện phụ!" Dung tam gia tay giơ lên cho Dung tam phu nhân một cái bạt tai, một cái tát tát nàng ta lăn trên giường. Ánh mắt hắn tràn trề lửa giận nhìn Dung tam phu nhân, vừa nghĩ mũ xanh mình đội trên đầu tỏa sáng mơn mởn, trong lòng có tức giận không nói ra được, hận không thể vài bàn tay đánh chết nàng ở chỗ này, nhưng vừa nghĩ tới lời nói của lão giả kia, mình cũng không thể cho danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ chịu nhục, ném xiêm y lên người nàng: "Mau mặc xiêm y cùng ta trở về!"
Ánh mặt trời ngoài phòng rất tốt, chiếu ra một viện hoa cỏ cây cối, tràn trề sức sống, trong phòng lại giống như trời đông giá rét, ánh mắt Dung tam gia giống như đao băng lướt qua Dung tam phu nhân: "Dâm phụ, sao ngươi còn không mặc quần áo?"
Dung tam phu nhân thấy bộ dáng kia của Dung tam gia, trong lòng hơi sợ hãi, khuôn mặt hắn bị rách một đường, máu tươi chảy dọc theo miệng vết thương kia, rơi vào trên vạt áo hắn, bên chân còn rớt vài giọt, một mùi tanh nhàn nhạt tràn ngập trong phòng. Ánh mắt Dung tam gia hung ác khác thường, trước kia nàng chưa bao giờ thấy qua , bén nhọn như lúc chim ưng bắt con mồi, nàng nhìn thấy không tự chủ được run rẩy một cái, vô ý thức ôm lấy gối đầu trên giường.
"Ngươi còn không chuyển người, chẳng lẽ là muốn ta đến động thủ sao?" Dung tam gia cảm thấy trên mặt đau rát, không biết là bị cái đinh đâm vào hay là bởi vì bị cắm sừng.
"Ta... Không quay về!" Dung tam phu nhân giãy giụa lấy nói ra một câu, trở về sẽ có kết cục gì mặc dù bây giờ nàng còn chưa có tâm tư suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng không có kết quả gì tốt, nếu đã bị phát hiện, không bằng thoát thân khỏi Dung phủ, dù gì về nhà mẹ đẻ đi, nhà mẹ đẻ vẫn có thể nuôi sống mình .
"Không quay về?" Dung tam gia nhe răng cười tiến tới gần Dung tam phu nhân: "Ngươi còn có Thục Hoa và Gia Văn kìa, chẳng lẽ không quản bọn họ làm chuyện gì ? Ngươi sẽ không sợ ta lăn qua lăn lại hai đứa bọn họ tươi sống chết?"
Nội tâm Dung tam phu nhân run lên, nghĩ tới Thục Hoa trong Trường Ninh Hầu phủ, nàng không thể ném Thục Hoa trong hầu phủ, phải đi cũng phải mang nàng đi theo, nếu mình cứ đi như vậy, Thục Hoa làm sao bây giờ? Dựa vào tính tình tam gia, có thể nói được làm được! Nàng run lẩy bẩy đứng lên, sửa sang lại xiêm y trên người mình, chậm rãi đi theo Dung tam gia ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, bên ngoài có ánh mặt trời chói mắt, con mắt Dung tam phu nhân híp híp, cơ hồ thấy không rõ phía trước có những thứ gì, Dung tam gia một cước đá tới: "Chậm rì rì làm chi, còn không mau đi!"
Mặc dù Dung tam gia trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng thường ngày đối với mình rất là dịu dàng, trước kia hắn quyền đấm cước đá Quý Thư Nương, mình ở một bên nhìn thấy rất buồn cười, hôm nay quyền cước này rơi xuống trên người mình, đúng là đau nhức, Dung tam phu nhân ôm chân, nước mắt không ngừng rớt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.