Chương 256
Yên Nùng
28/06/2017
vương công quý tộc
Trên đài cao khinh thường nhìn xem Nỗ Bôn Luân và Châu Nhi Đắc Na liếc
mắt đưa tình, đột nhiên, nghe một trận tiếng vang tất tất sách sách, mọi người cúi đầu vừa nhìn, dưới ván gỗ thế nhưng có đao □□ ra, không khỏi
quá sợ hãi: "Đại hãn, đây là vì sao?"
"Xin các vị an tâm một chút chớ nóng vội!" Nỗ Bôn Luân cười đứng lên, đi tới giữa đài cao: "Hôm nay bản vương cho các ngươi xem một vở kịch hay!"
Một đám võ sĩ người mặc khôi giáp hàn thiết chui ra từ dưới đài cao, một mảnh rậm rạp chằng chịt, mọi người thấy thì mờ mịt: "Đại hãn, ngươi đây là có ý như thế nào?"
"Mọi người không nên hoảng hốt, không nên hoảng hốt!" Nỗ Bôn Luân cười tủm tỉm chỉ Mạc Nhĩ Khích nói: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, vì bình an của nhiều người như vậy, ngài hãy hy sinh bản thân đi. Ta biết rõ xưa nay Mạc Nhĩ Khích thúc thúc là người tốt bụng, nhất định sẽ bằng lòng dùng tính mạng của mình cứu người khác."
Trong khoảnh khắc, người trên đài cao mới hiểu được, hóa ra Hãn Vương chuẩn bị hạ thủ với Mạc Nhĩ Khích.
Mọi người vô hạn đồng tình nhìn Mạc Nhĩ Khích, xem ra hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng. Có vài người âm thầm thở dài, Mạc Nhĩ Khích thật sự là người tốt, chỉ tiếc tính tình cao ngạo, không chịu phụ họa Hãn Vương, hôm nay phải rơi vào cảnh này.
Mạc Nhĩ Khích ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích, trên mặt không có nửa phần sợ hãi: "Nỗ Bôn Luân, cháu của ta, ngươi nói chuyện với thúc thúc như vậy là không đúng! Vị Hãn Vương này của ngươi, là ngươi giết cha giết mẹ mà có được, vốn ngồi không lớn ổn định , nhưng bản thân ngươi không nghĩ làm thế nào thống trị Bắc Địch thật tốt, lại một lòng muốn loại trừ đối lập, lại còn tham công hiếu chiến, ngươi cho rằng dân chúng Bắc Địch sẽ ủng hộ ngươi sao?"
"Ha ha ha, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, dù ngươi nói như vậy, cũng không thể nào cứu được tính mạng ngươi!" Nỗ Bôn Luân ngang ngược nhìn Mạc Nhĩ Khích, một tay vung lên với các võ sĩ dưới đài cao: "Mau mau đi lên, bắt Mạc Nhĩ Khích lại!"
"Ai dám động đến Mạc Nhĩ Khích thúc thúc của ta?" Đột nhiên, ngoài hàng rào bình địa có vài bóng dáng đội đất chui lên, giống như từng con từng con diều bay lên bầu trời, lên như diều gặp gió, mọi người thấy trợn tròn cặp mắt, há to mồm nhìn mấy người kia: "Chẳng lẽ là thần binh nữ thần Hi Tư phái xuống? Có thể bay cao như vậy!"
Mấy bóng dáng kia, cũng không phải có thể bay cao như vậy , Phương tẩu, Ca Lạp Nhĩ và Bảo Trụ thân thủ tốt nhất, lên xuống, đi trước mười bước, mà mấy người Gia Mậu và Lư Thế Phi lại không có công phu như vậy, cũng chỉ có thể khó khăn lắm nhảy vào từ bên ngoài hàng rào, may mà bọn họ có nhiều người, lại tăng thêm binh lính trông coi Bắc Địch nhất thời không kịp phản ứng, mới để cho bọn họ cũng vọt tới bên cạnh đài cao kia.
Gia Mậu đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, mình còn tưởng rằng đi theo ông ngoại luyện chút chiêu thức, lúc ở kinh thành lại được ông ngoại tỉ mỉ chỉ điểm, mặc dù so ra kém Bảo Trụ, nhưng vẫn nên có vài phần công phu, không nghĩ tới bây giờ thử một lần, thân thủ vẫn là xa xa không kịp Bảo Trụ.
Tương Nghi ở đâu rồi? Gia Mậu hơi nóng lòng, ngẩng đầu nhìn lên thần miếu Hi Tư kia, hắn thấy bên cạnh hành lang có một đám nữ tử mặc xiêm y màu lam, nhưng cách quá xa, nhìn không ra đến tột cùng ai là Tương Nghi. Trong lòng Gia Mậu có vài phần lo lắng, đang chuẩn bị đi đến bên cạnh thần miếu Hi Tư kia, đột nhiên, một thanh trường thương sáng ngời đâm đến mặt hắn.
"Dung đại thiếu gia, cẩn thận!" Lư Thế Phi vội vàng dùng đại đao đẩy cây thương kia ra: "Đã khai chiến!"
"A!" Lúc này Gia Mậu mới phản ứng lại, rút trường kiếm bên hông ra, đi theo Lư Thế Phi chém giết phía trước.
Võ sĩ hàn thiết giáp trên cơ bản đã xông lên đài cao, không có mấy người còn ở phía dưới, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là bảo vệ Nỗ Bôn Luân, giết chết Mạc Nhĩ Khích, đám người Lư Thế Phi và Gia Mậu cũng không phải đối tượng bọn họ chú ý.
"Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều thấy bóng dáng cao lớn kia tung bay rơi xuống đài cao, nội tâm căng thẳng: "Coi chừng!"
Một đôi mắt bích lục nhìn về phía nàng, Ca Lạp Nhĩ xoay mặt, nhìn Liên Kiều cười cười: "Nàng bảo vệ mình cho tốt!"
Nhưng sao Liên Kiều có thể trơ mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ sa vào giữa đám hàn thiết giáp sĩ kia? Nàng cầm muỗng bích ngọc lên, liều lĩnh vọt tới đài cao: "Ca Lạp Nhĩ, ta muốn cùng với ngươi!"
Kia thị nữ hai mặc xiêm y màu trắng thất kinh, hoàn toàn không biết xảy ra biến cố gì, hai người thét chói tai chạy tới thần miếu Hi Tư, bọn thị nữ đứng bên hành lang cũng hét lên, mọi người nâng váy chạy loạn khắp nơi, muốn tìm chỗ an toàn trốn.
Tương Nghi nhấc tay nâng váy, chạy tới đài cao thật nhanh, Gia Mậu ở bên đó, nàng muốn đi tìm hắn, nàng muốn cùng hắn cùng một chỗ! Còn có một chuyện quan trọng, vừa rồi thị nữ kia uống nước thánh, mình nhất định phải đưa nàng giải dược mới được, nàng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ như vậy thành vật hi sinh.
"Tương Nghi, nguy hiểm!" Gia Mậu vừa mới nhảy lên đài cao, thì thấy cô nương mặc y phục màu lam chạy tới bên này, định thần nhìn lại, dĩ nhiên là Tương Nghi. Hắn vừa sợ vừa vội: "Tương Nghi, nàng mau tìm một chỗ giấu kỹ, nơi này không cần nàng quan tâm!"
"Gia Mậu, chàng đưa bột thuốc này cho Phương tẩu, để nàng cho thị nữ dùng, nàng ta uống nước thánh, trong đó có độc!" Tương Nghi biết mình quả thật không thể lại đi về phía trước, lấy thân thủ của nàng, chỉ sợ còn chưa tới bên người Châu Nhi Đắc Na, đã bị những hàn thiết giáp sĩ kia đâm thủng vô số cái lỗ nhỏ.
"Được được được, ta biết rồi, nàng mau đi trốn đi!" Gia Mậu ôm bọc giấy kia qua, đẩy Tương Nghi qua một bên: "Mau, mau, mau!"
Tương Nghi thấy người tới đài cao càng ngày càng nhiều, binh sĩ trong bình địa này đã ở đuổi tới, trong lòng biết rõ lúc này hung hiểm vạn phần, nàng liếc nhìn chung quanh, xung quanh không có bất kỳ thứ gì có thể che cho mình, duy nhất có thể nhìn thấy, là bồn đựng thánh thủy của thần miếu Hi Tư, trên bồn có khắc hoa sen, đang lẳng lặng đứng ở trong đó.
Đi nơi đó bí, bồn rất lớn, có thể che cho mình. Tương Nghi mang theo váy hướng về chạy như bay qua bồn kia, mới chạy hai bước, từ góc nghiêng có một cây thương đâm ra, đâm đến trước ngực của nàng.
"Tương Nghi!" Gia Mậu vừa cản hàn thiết giáp sĩ tiến công, ánh mắt lại không ngừng nhìn qua chỗ Tương Nghi, muốn xem xem nàng có tìm được chỗ an toàn nhất ẩn núp không, thật không nghĩ đến mới vừa quay đầu lại, thì thấy có người cầm thương đâm tới Tương Nghi. Trong long hắn căng thẳng, tranh thủ rút trường kiếm về, liều lĩnh chạy tới cạnh Tương Nghi, áo giáp võ sĩ kia cầm lấy □□ theo sát sau lưng, còn chưa chạy hai bước, đã bị ám khí của Phương tẩu quật ngã.
Gia Mậu hoàn toàn không có để ý người theo phía sau kia, hắn chạy vội chạy đến chỗ Tương Nghi ngã xuống, dùng sức bổ tới binh sĩ cầm thương kia: "Ngươi chỉ biết đánh giết phụ nữ và trẻ em ra, tính nam nhân cái gì!"
Binh lính Bắc Địch kia rõ ràng nghe không hiểu Gia Mậu nói, đang sững sờ cân nhắc, trường kiếm Gia Mậu đã tới, "Phốc" một tiếng, máu tươi phun ra ra, tung tóe trên đá hoa cương xám trắng.
"Tương Nghi!" Gia Mậu không để ý bên cạnh có người, đưa tay ra ôm lấy Tương Nghi nằm trên mặt đất, nước mắt lả tả rơi xuống: "Sao nàng ngốc như vậy! Thời điểm nguy hiểm như vậy sao còn nghĩ tới người khác!"
"Gia Mậu, chàng khóc cái gì?" Tương Nghi mở to hai mắt nhìn qua Gia Mậu: "Ta không phải còn tốt sao?"
"Tương Nghi!" Gia Mậu quả thực là vui mừng đến phát khóc, một phát bắt được tay Tương Nghi: "Nàng không có việc gì?"
"Ta không sao, tượng nhỏ chàng tặng đã cứu ta." Tương Nghi bò dậy từ trên mặt đất, kéo một sợi đây từ cổ áo ra, bên trên treo một bức tượng nhỏ: "Đó là quà sinh nhật chàng tặng cho ta."
Gia Mậu không rảnh nhìn kỹ, bắt lấy tay Tương Nghi, kéo nàng chạy thật nhanh: "Nàng ngây ngốc cho tốt, ngàn vạn đừng trở ra."
Tương Nghi tựa như nghe thấy tim đập của mình, "Bịch bịch" , một tiếng lại một tiếng, mặc dù hết sức hoảng loạn, không kịp nhìn xung quanh hết thảy, nhưng nàng lại cảm thấy rất thiết thực, có Gia Mậu làm bạn ở bên người, cho dù là giờ phút này chết đi, cũng là một loại hạnh phúc.
Gia Mậu kéo tay Tương Nghi thở hổn hển chạy tới cạnh thần miếu, vừa nãy ở nơi đó còn rất nhiều thị nữ đứng giờ đã không thấy bóng dáng. Nữ thần Hi Tư là thần cao nhất trong suy nghĩ người Bắc Địch, thần miếu của nàng tự nhiên cũng không có ai dám tùy ý xâm nhập, vì vậy xung quanh một mảnh yên tĩnh, cũng không có bị quấy rầy.
"Tương Nghi, nàng ở chỗ này chờ ta, ta về hỗ trợ." Gia Mậu an trí Tương Nghi thỏa đáng, sâu sắc nhìn Tương Nghi một cái: "Nàng chờ ta."
Tương Nghi há hốc mồm, nàng muốn kêu Gia Mậu đứng lại, đừng trở về, nhưng Liên Kiều, Phương tẩu, Bảo Trụ, Ca Lạp Nhĩ đều ở đài cao, làm sao Gia Mậu có thể không qua? Như vậy cũng quá ích kỷ! Nàng rưng rưng nhìn qua Gia Mậu, run sợ nói: "Gia Mậu, chàng phải coi chừng!"
Gia Mậu vươn tay mạnh mẽ ôm lấy Tương Nghi, sít sao kéo nàng hai cái, lúc này mới buông nàng ra: "Ta sẽ thật tốt , Tương Nghi."
Hắn xoay người, không nhìn Tương Nghi, chạy vội về đài cao.
Lúc đến đài cao, tình thế tựa như đã xảy ra biến hóa, nhân số võ sĩ áo giáp không còn nhiều như lúc đầu, phần lớn đã ngã xuống đất, cánh tay gãy chân cụt khắp nơi đều có. Gia Mậu thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhân thủ của Mạc Nhĩ Khích và Đại Chu phái tới rất tốt, đã giết vào vòng vây.
Cửa càn khôn trong viện Lư Thế Phi đúng là đồ tốt, Đại Chu tới mấy trăm nhân mã nếu là muốn vào từ cửa thành, rất là khó khăn, nhưng có đường hầm này, thông qua cửa càn khôn, có thể dễ dàng đưa nhân mã từ ngoài thành vào trong thành, một người cũng không bị Bắc Địch phát hiện.
Sớm tinh mơ hôm nay, mấy trăm nhân mã này giả trang thành dân chúng, giơ rổ nâng sọt chạy tới thần miếu Hi Tư, bởi vì không dám cưỡi ngựa, vì vậy hơi chậm một chút, may mà còn tới kịp, mấy trăm người này và mấy trăm người của Mạc Nhĩ Khích gộp lại lực lượng lớn hơn, bên ngoài thần miếu Hi Tư cứ việc an bài hơn ngàn nhân mã, thế nhưng vẫn bị bọn họ xông vào.
Trong lúc nhất thời thiên hôn địa ám chém giết say sưa, nghe bên tai không ngừng có người cao giọng thét, đan vào thanh âm thê lương và đao thương đánh vang, Gia Mậu tay cầm bảo kiếm vọt vào vòng vây: "Bảo Trụ, ta đến ."
"Sắp xếp Tương Nghi thỏa đáng?" Bảo Trụ nhìn Gia Mậu cười cười: "Tới đúng lúc, huynh đệ chúng ta cùng nhau giết một hồi thật tốt!"
"Xin các vị an tâm một chút chớ nóng vội!" Nỗ Bôn Luân cười đứng lên, đi tới giữa đài cao: "Hôm nay bản vương cho các ngươi xem một vở kịch hay!"
Một đám võ sĩ người mặc khôi giáp hàn thiết chui ra từ dưới đài cao, một mảnh rậm rạp chằng chịt, mọi người thấy thì mờ mịt: "Đại hãn, ngươi đây là có ý như thế nào?"
"Mọi người không nên hoảng hốt, không nên hoảng hốt!" Nỗ Bôn Luân cười tủm tỉm chỉ Mạc Nhĩ Khích nói: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, vì bình an của nhiều người như vậy, ngài hãy hy sinh bản thân đi. Ta biết rõ xưa nay Mạc Nhĩ Khích thúc thúc là người tốt bụng, nhất định sẽ bằng lòng dùng tính mạng của mình cứu người khác."
Trong khoảnh khắc, người trên đài cao mới hiểu được, hóa ra Hãn Vương chuẩn bị hạ thủ với Mạc Nhĩ Khích.
Mọi người vô hạn đồng tình nhìn Mạc Nhĩ Khích, xem ra hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng. Có vài người âm thầm thở dài, Mạc Nhĩ Khích thật sự là người tốt, chỉ tiếc tính tình cao ngạo, không chịu phụ họa Hãn Vương, hôm nay phải rơi vào cảnh này.
Mạc Nhĩ Khích ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích, trên mặt không có nửa phần sợ hãi: "Nỗ Bôn Luân, cháu của ta, ngươi nói chuyện với thúc thúc như vậy là không đúng! Vị Hãn Vương này của ngươi, là ngươi giết cha giết mẹ mà có được, vốn ngồi không lớn ổn định , nhưng bản thân ngươi không nghĩ làm thế nào thống trị Bắc Địch thật tốt, lại một lòng muốn loại trừ đối lập, lại còn tham công hiếu chiến, ngươi cho rằng dân chúng Bắc Địch sẽ ủng hộ ngươi sao?"
"Ha ha ha, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, dù ngươi nói như vậy, cũng không thể nào cứu được tính mạng ngươi!" Nỗ Bôn Luân ngang ngược nhìn Mạc Nhĩ Khích, một tay vung lên với các võ sĩ dưới đài cao: "Mau mau đi lên, bắt Mạc Nhĩ Khích lại!"
"Ai dám động đến Mạc Nhĩ Khích thúc thúc của ta?" Đột nhiên, ngoài hàng rào bình địa có vài bóng dáng đội đất chui lên, giống như từng con từng con diều bay lên bầu trời, lên như diều gặp gió, mọi người thấy trợn tròn cặp mắt, há to mồm nhìn mấy người kia: "Chẳng lẽ là thần binh nữ thần Hi Tư phái xuống? Có thể bay cao như vậy!"
Mấy bóng dáng kia, cũng không phải có thể bay cao như vậy , Phương tẩu, Ca Lạp Nhĩ và Bảo Trụ thân thủ tốt nhất, lên xuống, đi trước mười bước, mà mấy người Gia Mậu và Lư Thế Phi lại không có công phu như vậy, cũng chỉ có thể khó khăn lắm nhảy vào từ bên ngoài hàng rào, may mà bọn họ có nhiều người, lại tăng thêm binh lính trông coi Bắc Địch nhất thời không kịp phản ứng, mới để cho bọn họ cũng vọt tới bên cạnh đài cao kia.
Gia Mậu đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, mình còn tưởng rằng đi theo ông ngoại luyện chút chiêu thức, lúc ở kinh thành lại được ông ngoại tỉ mỉ chỉ điểm, mặc dù so ra kém Bảo Trụ, nhưng vẫn nên có vài phần công phu, không nghĩ tới bây giờ thử một lần, thân thủ vẫn là xa xa không kịp Bảo Trụ.
Tương Nghi ở đâu rồi? Gia Mậu hơi nóng lòng, ngẩng đầu nhìn lên thần miếu Hi Tư kia, hắn thấy bên cạnh hành lang có một đám nữ tử mặc xiêm y màu lam, nhưng cách quá xa, nhìn không ra đến tột cùng ai là Tương Nghi. Trong lòng Gia Mậu có vài phần lo lắng, đang chuẩn bị đi đến bên cạnh thần miếu Hi Tư kia, đột nhiên, một thanh trường thương sáng ngời đâm đến mặt hắn.
"Dung đại thiếu gia, cẩn thận!" Lư Thế Phi vội vàng dùng đại đao đẩy cây thương kia ra: "Đã khai chiến!"
"A!" Lúc này Gia Mậu mới phản ứng lại, rút trường kiếm bên hông ra, đi theo Lư Thế Phi chém giết phía trước.
Võ sĩ hàn thiết giáp trên cơ bản đã xông lên đài cao, không có mấy người còn ở phía dưới, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là bảo vệ Nỗ Bôn Luân, giết chết Mạc Nhĩ Khích, đám người Lư Thế Phi và Gia Mậu cũng không phải đối tượng bọn họ chú ý.
"Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều thấy bóng dáng cao lớn kia tung bay rơi xuống đài cao, nội tâm căng thẳng: "Coi chừng!"
Một đôi mắt bích lục nhìn về phía nàng, Ca Lạp Nhĩ xoay mặt, nhìn Liên Kiều cười cười: "Nàng bảo vệ mình cho tốt!"
Nhưng sao Liên Kiều có thể trơ mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ sa vào giữa đám hàn thiết giáp sĩ kia? Nàng cầm muỗng bích ngọc lên, liều lĩnh vọt tới đài cao: "Ca Lạp Nhĩ, ta muốn cùng với ngươi!"
Kia thị nữ hai mặc xiêm y màu trắng thất kinh, hoàn toàn không biết xảy ra biến cố gì, hai người thét chói tai chạy tới thần miếu Hi Tư, bọn thị nữ đứng bên hành lang cũng hét lên, mọi người nâng váy chạy loạn khắp nơi, muốn tìm chỗ an toàn trốn.
Tương Nghi nhấc tay nâng váy, chạy tới đài cao thật nhanh, Gia Mậu ở bên đó, nàng muốn đi tìm hắn, nàng muốn cùng hắn cùng một chỗ! Còn có một chuyện quan trọng, vừa rồi thị nữ kia uống nước thánh, mình nhất định phải đưa nàng giải dược mới được, nàng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ như vậy thành vật hi sinh.
"Tương Nghi, nguy hiểm!" Gia Mậu vừa mới nhảy lên đài cao, thì thấy cô nương mặc y phục màu lam chạy tới bên này, định thần nhìn lại, dĩ nhiên là Tương Nghi. Hắn vừa sợ vừa vội: "Tương Nghi, nàng mau tìm một chỗ giấu kỹ, nơi này không cần nàng quan tâm!"
"Gia Mậu, chàng đưa bột thuốc này cho Phương tẩu, để nàng cho thị nữ dùng, nàng ta uống nước thánh, trong đó có độc!" Tương Nghi biết mình quả thật không thể lại đi về phía trước, lấy thân thủ của nàng, chỉ sợ còn chưa tới bên người Châu Nhi Đắc Na, đã bị những hàn thiết giáp sĩ kia đâm thủng vô số cái lỗ nhỏ.
"Được được được, ta biết rồi, nàng mau đi trốn đi!" Gia Mậu ôm bọc giấy kia qua, đẩy Tương Nghi qua một bên: "Mau, mau, mau!"
Tương Nghi thấy người tới đài cao càng ngày càng nhiều, binh sĩ trong bình địa này đã ở đuổi tới, trong lòng biết rõ lúc này hung hiểm vạn phần, nàng liếc nhìn chung quanh, xung quanh không có bất kỳ thứ gì có thể che cho mình, duy nhất có thể nhìn thấy, là bồn đựng thánh thủy của thần miếu Hi Tư, trên bồn có khắc hoa sen, đang lẳng lặng đứng ở trong đó.
Đi nơi đó bí, bồn rất lớn, có thể che cho mình. Tương Nghi mang theo váy hướng về chạy như bay qua bồn kia, mới chạy hai bước, từ góc nghiêng có một cây thương đâm ra, đâm đến trước ngực của nàng.
"Tương Nghi!" Gia Mậu vừa cản hàn thiết giáp sĩ tiến công, ánh mắt lại không ngừng nhìn qua chỗ Tương Nghi, muốn xem xem nàng có tìm được chỗ an toàn nhất ẩn núp không, thật không nghĩ đến mới vừa quay đầu lại, thì thấy có người cầm thương đâm tới Tương Nghi. Trong long hắn căng thẳng, tranh thủ rút trường kiếm về, liều lĩnh chạy tới cạnh Tương Nghi, áo giáp võ sĩ kia cầm lấy □□ theo sát sau lưng, còn chưa chạy hai bước, đã bị ám khí của Phương tẩu quật ngã.
Gia Mậu hoàn toàn không có để ý người theo phía sau kia, hắn chạy vội chạy đến chỗ Tương Nghi ngã xuống, dùng sức bổ tới binh sĩ cầm thương kia: "Ngươi chỉ biết đánh giết phụ nữ và trẻ em ra, tính nam nhân cái gì!"
Binh lính Bắc Địch kia rõ ràng nghe không hiểu Gia Mậu nói, đang sững sờ cân nhắc, trường kiếm Gia Mậu đã tới, "Phốc" một tiếng, máu tươi phun ra ra, tung tóe trên đá hoa cương xám trắng.
"Tương Nghi!" Gia Mậu không để ý bên cạnh có người, đưa tay ra ôm lấy Tương Nghi nằm trên mặt đất, nước mắt lả tả rơi xuống: "Sao nàng ngốc như vậy! Thời điểm nguy hiểm như vậy sao còn nghĩ tới người khác!"
"Gia Mậu, chàng khóc cái gì?" Tương Nghi mở to hai mắt nhìn qua Gia Mậu: "Ta không phải còn tốt sao?"
"Tương Nghi!" Gia Mậu quả thực là vui mừng đến phát khóc, một phát bắt được tay Tương Nghi: "Nàng không có việc gì?"
"Ta không sao, tượng nhỏ chàng tặng đã cứu ta." Tương Nghi bò dậy từ trên mặt đất, kéo một sợi đây từ cổ áo ra, bên trên treo một bức tượng nhỏ: "Đó là quà sinh nhật chàng tặng cho ta."
Gia Mậu không rảnh nhìn kỹ, bắt lấy tay Tương Nghi, kéo nàng chạy thật nhanh: "Nàng ngây ngốc cho tốt, ngàn vạn đừng trở ra."
Tương Nghi tựa như nghe thấy tim đập của mình, "Bịch bịch" , một tiếng lại một tiếng, mặc dù hết sức hoảng loạn, không kịp nhìn xung quanh hết thảy, nhưng nàng lại cảm thấy rất thiết thực, có Gia Mậu làm bạn ở bên người, cho dù là giờ phút này chết đi, cũng là một loại hạnh phúc.
Gia Mậu kéo tay Tương Nghi thở hổn hển chạy tới cạnh thần miếu, vừa nãy ở nơi đó còn rất nhiều thị nữ đứng giờ đã không thấy bóng dáng. Nữ thần Hi Tư là thần cao nhất trong suy nghĩ người Bắc Địch, thần miếu của nàng tự nhiên cũng không có ai dám tùy ý xâm nhập, vì vậy xung quanh một mảnh yên tĩnh, cũng không có bị quấy rầy.
"Tương Nghi, nàng ở chỗ này chờ ta, ta về hỗ trợ." Gia Mậu an trí Tương Nghi thỏa đáng, sâu sắc nhìn Tương Nghi một cái: "Nàng chờ ta."
Tương Nghi há hốc mồm, nàng muốn kêu Gia Mậu đứng lại, đừng trở về, nhưng Liên Kiều, Phương tẩu, Bảo Trụ, Ca Lạp Nhĩ đều ở đài cao, làm sao Gia Mậu có thể không qua? Như vậy cũng quá ích kỷ! Nàng rưng rưng nhìn qua Gia Mậu, run sợ nói: "Gia Mậu, chàng phải coi chừng!"
Gia Mậu vươn tay mạnh mẽ ôm lấy Tương Nghi, sít sao kéo nàng hai cái, lúc này mới buông nàng ra: "Ta sẽ thật tốt , Tương Nghi."
Hắn xoay người, không nhìn Tương Nghi, chạy vội về đài cao.
Lúc đến đài cao, tình thế tựa như đã xảy ra biến hóa, nhân số võ sĩ áo giáp không còn nhiều như lúc đầu, phần lớn đã ngã xuống đất, cánh tay gãy chân cụt khắp nơi đều có. Gia Mậu thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhân thủ của Mạc Nhĩ Khích và Đại Chu phái tới rất tốt, đã giết vào vòng vây.
Cửa càn khôn trong viện Lư Thế Phi đúng là đồ tốt, Đại Chu tới mấy trăm nhân mã nếu là muốn vào từ cửa thành, rất là khó khăn, nhưng có đường hầm này, thông qua cửa càn khôn, có thể dễ dàng đưa nhân mã từ ngoài thành vào trong thành, một người cũng không bị Bắc Địch phát hiện.
Sớm tinh mơ hôm nay, mấy trăm nhân mã này giả trang thành dân chúng, giơ rổ nâng sọt chạy tới thần miếu Hi Tư, bởi vì không dám cưỡi ngựa, vì vậy hơi chậm một chút, may mà còn tới kịp, mấy trăm người này và mấy trăm người của Mạc Nhĩ Khích gộp lại lực lượng lớn hơn, bên ngoài thần miếu Hi Tư cứ việc an bài hơn ngàn nhân mã, thế nhưng vẫn bị bọn họ xông vào.
Trong lúc nhất thời thiên hôn địa ám chém giết say sưa, nghe bên tai không ngừng có người cao giọng thét, đan vào thanh âm thê lương và đao thương đánh vang, Gia Mậu tay cầm bảo kiếm vọt vào vòng vây: "Bảo Trụ, ta đến ."
"Sắp xếp Tương Nghi thỏa đáng?" Bảo Trụ nhìn Gia Mậu cười cười: "Tới đúng lúc, huynh đệ chúng ta cùng nhau giết một hồi thật tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.