Chương 90: Giỏ trúc múc nước, công dã tràng
Yên Nùng
15/06/2016
Lạc Đại lão gia khiếp sợ lui về sau một bước: "Nhạc mẫu đại nhân, nghe nói mẫu thân xảy ra
chuyện, làm con trai làm sao có thể không đến thăm? Đây là hiếu đạo, làm người, tất nhiên phải như vậy."
"Làm người, tất nhiên phải như vậy ?" Cao lão phu nhân cười một tiếng, mắt sáng như đuốc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Ngươi đến công đường, chỉ là vì ngăn cản Dương Nhị Phu nhân che chở mẫu thân? Chỉ muốn tìm cách đưa bà vào trong tù, đây chính là cái gọi là hiếu đạo của ngươi?"
"Nhạc mẫu đại nhân, quốc pháp nặng hơn hiếu đạo!" Ánh mắt Lạc Đại lão gia tránh né, không dám nhìn thẵng vào đôi mắt Cao lão phu nhân.
Cao lão phu nhân từ nhỏ đã lớn lên trong cửa hàng với cha mẹ, duyệt vô số người, cũng nhìn những thứ lục đục với nhau kia hết sức rõ ràng, đến Cao gia vài chục năm, là đương gia chủ mẫu tay nắm thực quyền, những năm qua, đã sớm tôi luyện vô cùng giỏi giang, Lạc Đại lão gia mới mở miệng, bà đã có thể thấy tim của hắn.
"Quốc pháp nặng hơn hiếu đạo?" Cao lão phu nhân bật cười một tiếng: "Chu tri phủ cũng chưa xử mẫu thân ngươi có tội, sao ngươi đã nói đến quốc pháp rồi? Không kịp chờ đợi như vậy, kết quả là vì cái gì!"
Mặt Lạc Đại lão gia đỏ lên, không biết nên trả lời thế nào, Trần di nương kia uốn éo người đứng lên: "Lão gia, chúng ta về thôi, hôm nay Tri phủ đại nhân không phải là không thẩm án rồi sao?" Dứt lời đưa qua một nụ cười quyến rũ với Chu tri phủ: "Tri phủ đại nhân, nơi này còn chuyện gì không?"
Chu tri phủ thấy đôi mắt song nước long lanh kia, trước mắt hoa lên một cái, cười gật đầu: "Tạm thời không có việc gì, các ngươi có thể về Phủ."
"Chậm đã, ta còn có việc." Cao lão phu nhân nhìn chăm chú Chu tri phủ: "Ta muốn mời Tri phủ đại nhân viết một phần bản án cho ta."
"Bản án?" Chu tri phủ hơi không giải thích được: "Vụ án này còn chưa thẩm xong, sao lại viết bản án?"
"Ta nhờ đại nhân viết bản án, không phải chuyện này, là muốn đóng gói đồ cưới của con gái." Cao lão phu nhân nghiêm mặt nói: "Bạc này người người yêu, có nhiều cũng không phải chuyện tốt!" Bà chỉ vào Lạc Đại lão gia: "Thê trước Tiền thị của ngươi, vì mấy cửa hang và hai vạn lượng bạc bỏ mạng, hôm nay lại đến phiên con ta ! Coi như con ta thân thể tốt, lúc sinh sản không bị rong huyết, ta cảm thấy nàng chắc chắn không sống được bao lâu ở Lạc Phủ!"
Lạc Đại lão gia cười khan nói: "Sao có thể như vậy? Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời rồi! Sao Tiền thị có thể so với Duyệt Tâm? Ta và Duyệt Tâm lưỡng tình tương duyệt, không phải mù cưới ách gả, hai người thành thân bảy năm, chưa bao giờ cãi nhau..."
"Chưn từng cãi nhau? Mười bốn tháng giêng năm nay, vì sao nàng về nhà?" Cao lão phu nhân khinh miệt nhìn Lạc Đại lão gia: "Ngươi đối với nàng tốt, không phải là xem bạc Cao gia chúng ta sao. Lúc ấy vì sao mẫu thân của ngươi phải hại chết Tiền thị, còn không phải là nhìn trúng bạc nhà của chúng ta? Ngươi vô sỉ cấu kết với con gái hồ đồ của ta, gãi đúng chỗ ngứa mẫu thân ngươi, trừ đi Tiền Thị tốt thay bằng con gái ngu xuẩn của ta lên vị trí kia..." Cao lão phu nhân vừa nhắc tới Lạc Đại phu nhân, cảm thấy lòng đau như cắt, cầm khăn che mặt, khóc sướt mướt không ngừng.
"Lão phu nhân, lão phu nhân, cuối cùng ngươi muốn làm gì, mau mau nói ra." Chu tri phủ nghe Cao lão phu nhân nói nửa ngày không nói đến vấn đề chính, ngồi không yên, cho dù Cao lão phu nhân đưa 2 nghìn lượng bạc cho mình, nhưng mình cũng không trở thành người chuyên xem bạc mà nghe bà khóc rống không ngừng.
"Chu đại nhân, xin ngươi giúp ta viết một bản án, đồ cưới của con gái ta, tất cả trả lại cho Cao gia." Cao lão phu nhân xoa xoa nước mắt, oán hận nói: "Bạc của Cao gia chúng ta cung cấp cho Lạc gia tiêu xài, cuối cùng còn hại chết con gái Cao gia chúng ta! Khoản đồ cưới này còn để ở Lạc gia làm chi?"
Lạc Đại lão gia hoảng hồn: "Nhạc mẫu đại nhân, đồ cưới này là của Duyệt Tâm, sau khi qua đời nàng phải muốn truyền cho con gái, lý nào lần nữa trở về nhà mẹ đẻ?"
Dân chúng dưới công đường nghe thấy cũng lắc đầu: "Có thể phải không ? Nhà Cao triệu cũng quá keo kiệt, con gái chết lại đòi đồ cưới! Cõi đời này không ai làm như vậy cả, không hợp với lẽ thường!"
Cao lão phu nhân lạnh lùng nói: "Bạc Cao gia chúng ta tốn cho Lạc gia các ngươi bảy năm, cũng tận tâm rồi. Ban đầu ta nhìn mặt mũi nữ nhi, không muốn vạch mặt với Lạc gia, bây giờ con của ta đã không còn, bạc Cao gia chúng ta vì sao phải thay Lạc gia các ngươi nuôi một đám người như vậy?"
Tương Nghi nghe Cao lão phu nhân nói vậy, trong lòng yên lặng gật đầu, khi đó trong lòng Lạc Đại phu nhân luôn luôn không thoải mái, cũng không phải không có lý, Lạc Phủ ăn mặc từ cửa hàng trong đồ cưới của nàng, hai chị em dâu còn thỉnh thoảng sỉ vả nàng, sao mà vui vẻ nổi ?
"Lạc Thận Hành, ngươi hãy yên tâm, Cao gia chúng ta sẽ không làm loại chuyện không cần mặt mũi như Lạc gia các ngươi, đồ cưới đưa ra ngoài, chúng ta sẽ không thu hồi lại, nhưng cũng sẽ không lại cho Lạc gia các ngươi chiếm tiện nghi!" Cao lão phu nhân quay mặt lại nhìn về phía Chu tri phủ: "Phần đồ cưới này ta thay cháu ngoại của ta bảo quản, chờ đến khi bọn họ xuất giá cưới vợ lại trả lại. Nếu Ngọc nhi trở lại, lúc xuất giá chia đồ cưới mẫu thân nàng thành ba phần, nàng cầm một phần, Hồn nhi cầm hai phần, nếu Ngọc nhi không về, vậy thì khi Hồn nhi lấy vợ toàn bộ cho hắn."
"Hóa là như vậy!" Dân chúng châu đầu ghé tai: "Chủ ý này của Cao lão phu nhân không tệ, tính toán thế này là hợp lý rồi!"
"Ta nói mà, Cao triệu phố Đông, sao lại keo kiệt như vậy, nhất định là có quyết định của mình." Có người gật đầu liên tục: "Lạc gia đã sớm suy bại, nghe thợ mộc bên kia nói, bộ hoàng hoa lê đặt ở Tiền đường của bọn họ, cũ đến độ rời ra từng mảnh, vẫn còn dùng! Cách hai năm kêu hắn đi chỉnh sửa lại, lần nữa thoa dầu hạt cải, ra oai với người ngoài nhé!"
Lạc Đại lão gia nghe mọi người nghị luận, xấu hổ không chịu nổi, thật hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui vào, nhưng vừa nghĩ tới đồ cưới phong phú của Lạc Đại phu nhân, trong lòng đau đớn, cơ hồ ngừng thở. Hắn "Ùm" một tiếng quỳ xuống dưới chân Cao lão phu nhân: "Nhạc mẫu đại nhân, cần gì phải phiền toái như vậy? Đồ cưới của Duyệt Tâm, ta bảo quản thay nàng, còn không được sao?"
Dương Nhị Phu nhân thấy Lạc Đại lão gia quỳ xuống, hết sức tức giận, dùng sức kéo hắn một cái: "Đại ca, đề nghị này của Cao lão phu nhân không tệ, ta thấy cứ dựa theo như vậy làm đi, mặc dù Lạc Phủ suy bại không thể so với trước kia, nhưng không nghèo đến mức phải quỳ xuống xin đồ cưới !"
"Ngươi biết cái đếch gì!" Lạc Đại lão gia cũng không nhịn được nữa, nhảy cẫng lên từ dưới đất, đưa tay chỉ vào Dương Nhị Phu nhân mắng: "Ngươi gả đến Dương gia, sống cuộc sống đeo vàng đeo bạc, làm sao biết cuộc sống của chúng ta gian khổ bao nhiêu! Dương gia là ổ phúc nổi danh, núi vàng núi bạc mặc cho ngươi cầm, nhưng hàng năm cũng không thấy ngươi cầm bao nhiêu bạc về phủ! Ngươi sống tốt lắm, lập tức quên nhà mẹ, ngươi thật không có lương tâm!"
Dương Nhị Phu nhân trợn mắt há mồm nhìn Lạc Đại lão gia, toàn thân run rẩy: " Quà tặng trong ngày lễ hàng năm ta đưa tốt, đều là đồ tốt cực phẩm, tổ chim én vàng, Trường bạch sơn sâm già, linh chi Thiên Sơn ngàn năm, không bao nhiêu tiền? Hàng năm mấy ngày lễ, ít nhất là hơn mười ngàn bạc quà tặng, đến cuối năm, còn bù vào nhà mẹ mấy ngàn lượng, cái này không phải là bạc? Ngươi muốn ta dọn toàn bộ bạc Dương gia về Lạc gia hay sao? Lạc Thận Hành, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt đó!"
"Tốt lắm tốt lắm, cánh của ngươi cứng cáp rồi, dám mạnh miệng với ta!" Lạc Đại lão gia hung tợn nhìn chằm chằm Dương Nhị Phu nhân: "Còn không mau mau chạy về Dương phủ đi, nơi này không có phần ngươi nói chuyện!"
Dương Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Lạc Đại lão gia, thật sự nửa câu cũng không nói được, Bảo Trụ thấy cậu đối với mẫu thân như vậy, trong lòng tức giận, đi tới xoay cánh tay Lạc Đại lão gia: "Ngươi lại nói một câu xem thử ? Ta bảo đảm vặn gãy cánh tay của ngươi!"
Sức Bảo Trụ rất mạnh, Lạc Đại lão gia bị hắn tóm lấy, không thể động đậy nửa phân, chỉ ở đó "Ai yêu ai yêu " kêu lên không ngừng. Cao lão phu nhân không để ý tới hắn, đi tới trước án kỷ Chu tri phủ nói: "Chu đại nhân, viết phần bản án đi, viết hai phần, Lạc gia một phần, Cao gia chúng ta một phần."
Chu tri phủ bị làm ồn hơn nửa ngày, chỉ muốn về nghỉ ngơi, thấy Lạc Đại lão gia bị Bảo Trụ chế trụ, không phát ra âm thanh, trong lòng cũng nhẹ nhõm lại, mặc dù Lạc Đại lão gia là thuộc hạ của hắn, nhưng chuyện này hắn ta cũng không chiếm lý, ngay cả dân chúng trên công đường cũng nói đề nghị của Cao lão phu nhân không tệ, dĩ nhiên hắn phải biết lắng nghe làm một vị quan tốt.
Hắn gật đầu với sư gia một cái: "Mau mau, theo lời Cao lão phu nhân nói viết hai phần bản án, đóng đại ấn của bản phủ vào."
Sư gia hạ bút như thần, viết bản án xong rất nhanh, Cao lão phu nhân cầm lên nhìn, xác nhận không sai, quăng một bản án đến dưới chân Lạc Đại lão gia: "Bây giờ ta sẽ để cho người làm đi Lạc Phủ nhấc đồ cưới, dựa theo đồ cưới trên tờ đơn lấy, dù thế nào cũng không thể thiếu."
Mặt mày Lạc Đại lão gia ủ dột nhìn bản án rơi bên chân kia, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, thế nào cũng không nói ra miệng được. Hắn hao hết khổ tâm, để cho Trần di nương ra tay, đưa mẫu thân vào đại lao, còn không phải nghĩ hạ thủ sớm nắm chặt đồ cưới Lạc Đại phu nhân vào trong tay mình, không nghĩ tới ngàn vạn tính toán, mọi chuyện dều công cốc, hắn thứ gì cũng không chiếm được, đồ cưới Lạc Đại phu nhân dĩ nhiên cứ như vậy về Cao gia!
Mặc dù Cao lão phu nhân nói sau này trả lại cho Lạc Tương Hồn, nhưng lại không có phần hắn hưởng thụ! Mồ hôi hột trên trán Lạc Đại lão gia thình thịch toát ra, một mảnh bóng loáng.
Thấy Cao lão phu nhân mang người đi, Bảo Trụ mới buông tay ra: "Cậu, ngươi nhặt bản án lên về đi, tang sự của mợ vẫn còn đang làm đó, dù sao ngươi cũng phải có mặt mới được."
"Làm làm làm, làm con mẹ nó quỷ tang sự!" Lạc Đại lão gia khom người nhặt bản án kia lên, qua loa nhìn một cái, đưa tay muốn xé, sư gia âm dương bên cạnh âm dương quái khí nói một câu: "Lạc huynh, xem chúng ta là đồng liêu, ta lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, người nhiều mắt nhiều, khó tránh có người đến trước mặt Tri phủ lão gia mật báo!"
Tay Lạc Đại lão gia dừng lại, hận hận nhào nặn bản án kia thành một cục bỏ vào tay áo mình, ngọn lửa trong lòng càng cháy mạnh mẽ, cũng không biết phát tiết vào đâu. Quay mặt lại, thấy đến Tương Nghi đứng một bên, hắn đằng đằng đi lên, giơ tay lên muốn đánh Tương Nghi: "Còn nhỏ tuổi, đã ở bên ngoài phô trương lẳng lơ! Còn không mau mau về, chớ có ra ngoài bên xấu!"
Tương Nghi thấy bàn tay kia muốn đánh xuống, vội vàng nghiêng đầu một cái tránh thoát, Gia Mậu bên này giận tiểu thân thể chạy vội tới, đụng vào người Lạc Đại lão gia: "Ngươi biết xấu hổ không? Còn khi dễ con gái?"
Lạc Đại lão gia không để ý, bị Gia Mậu đụng ngã trên đất, đầu vừa vặn đụng trúng cánh cửa, bị đụng thất điên bát đảo, sao bay quanh đầu. Bảo Trụ cũng nhào tới, dùng sức ngồi lên người hắn: "Cậu, lòng dạ ngươi thực xấu xa, ta thay thế mẫu thân ta tới giáo huấn ngươi!"
Phương tẩu nhìn hai thiếu niên hoàn toàn có thể xử lí Lạc Đại lão gia, khẽ mỉm cười, dắt tay Tương Nghi đi ra ngoài: "Cô nương, chúng ta về phủ đi."
Gia Mậu đuổi theo, đôi mắt nhìn Tương Nghi chằm chằm: "Ta đưa muội về nhé."
Tương Nghi hơi hơi quay mặt đi: "Trong phủ đang làm tang sự, huynh đừng đi qua, tránh dính phải tà khí."
Nàng không cách nào ngăn chặn ánh mắt của Gia Mậu như cũ, ánh mắt kia quả thực quá ôn nhu, khiến nàng lòng rối như tơ vò, cơ hồ muốn mất đi dự tính ban đầu của mình —— cả đời này, nàng quả thực không muốn tiếp tục quấn quít hắn như vậy.
Tiếp tục quấn quít có ý nghĩa gì đâu? Quấn quít đến cuối cùng, vẫn sẽ như vậy, phần cảm tình kia, vẫn sẽ không bệnh tật mà chết.
Gia Mậu bực mình nhìn bóng lưng dần đi xa kia, lẩm bẩm nói: "Tương Nghi, Tương Nghi."
Tương Nghi, Tương Nghi, cái tên đó rơi trong lòng hắn, từ đầu đến cuối chưa từng bị quên mất.
"Làm người, tất nhiên phải như vậy ?" Cao lão phu nhân cười một tiếng, mắt sáng như đuốc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Ngươi đến công đường, chỉ là vì ngăn cản Dương Nhị Phu nhân che chở mẫu thân? Chỉ muốn tìm cách đưa bà vào trong tù, đây chính là cái gọi là hiếu đạo của ngươi?"
"Nhạc mẫu đại nhân, quốc pháp nặng hơn hiếu đạo!" Ánh mắt Lạc Đại lão gia tránh né, không dám nhìn thẵng vào đôi mắt Cao lão phu nhân.
Cao lão phu nhân từ nhỏ đã lớn lên trong cửa hàng với cha mẹ, duyệt vô số người, cũng nhìn những thứ lục đục với nhau kia hết sức rõ ràng, đến Cao gia vài chục năm, là đương gia chủ mẫu tay nắm thực quyền, những năm qua, đã sớm tôi luyện vô cùng giỏi giang, Lạc Đại lão gia mới mở miệng, bà đã có thể thấy tim của hắn.
"Quốc pháp nặng hơn hiếu đạo?" Cao lão phu nhân bật cười một tiếng: "Chu tri phủ cũng chưa xử mẫu thân ngươi có tội, sao ngươi đã nói đến quốc pháp rồi? Không kịp chờ đợi như vậy, kết quả là vì cái gì!"
Mặt Lạc Đại lão gia đỏ lên, không biết nên trả lời thế nào, Trần di nương kia uốn éo người đứng lên: "Lão gia, chúng ta về thôi, hôm nay Tri phủ đại nhân không phải là không thẩm án rồi sao?" Dứt lời đưa qua một nụ cười quyến rũ với Chu tri phủ: "Tri phủ đại nhân, nơi này còn chuyện gì không?"
Chu tri phủ thấy đôi mắt song nước long lanh kia, trước mắt hoa lên một cái, cười gật đầu: "Tạm thời không có việc gì, các ngươi có thể về Phủ."
"Chậm đã, ta còn có việc." Cao lão phu nhân nhìn chăm chú Chu tri phủ: "Ta muốn mời Tri phủ đại nhân viết một phần bản án cho ta."
"Bản án?" Chu tri phủ hơi không giải thích được: "Vụ án này còn chưa thẩm xong, sao lại viết bản án?"
"Ta nhờ đại nhân viết bản án, không phải chuyện này, là muốn đóng gói đồ cưới của con gái." Cao lão phu nhân nghiêm mặt nói: "Bạc này người người yêu, có nhiều cũng không phải chuyện tốt!" Bà chỉ vào Lạc Đại lão gia: "Thê trước Tiền thị của ngươi, vì mấy cửa hang và hai vạn lượng bạc bỏ mạng, hôm nay lại đến phiên con ta ! Coi như con ta thân thể tốt, lúc sinh sản không bị rong huyết, ta cảm thấy nàng chắc chắn không sống được bao lâu ở Lạc Phủ!"
Lạc Đại lão gia cười khan nói: "Sao có thể như vậy? Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời rồi! Sao Tiền thị có thể so với Duyệt Tâm? Ta và Duyệt Tâm lưỡng tình tương duyệt, không phải mù cưới ách gả, hai người thành thân bảy năm, chưa bao giờ cãi nhau..."
"Chưn từng cãi nhau? Mười bốn tháng giêng năm nay, vì sao nàng về nhà?" Cao lão phu nhân khinh miệt nhìn Lạc Đại lão gia: "Ngươi đối với nàng tốt, không phải là xem bạc Cao gia chúng ta sao. Lúc ấy vì sao mẫu thân của ngươi phải hại chết Tiền thị, còn không phải là nhìn trúng bạc nhà của chúng ta? Ngươi vô sỉ cấu kết với con gái hồ đồ của ta, gãi đúng chỗ ngứa mẫu thân ngươi, trừ đi Tiền Thị tốt thay bằng con gái ngu xuẩn của ta lên vị trí kia..." Cao lão phu nhân vừa nhắc tới Lạc Đại phu nhân, cảm thấy lòng đau như cắt, cầm khăn che mặt, khóc sướt mướt không ngừng.
"Lão phu nhân, lão phu nhân, cuối cùng ngươi muốn làm gì, mau mau nói ra." Chu tri phủ nghe Cao lão phu nhân nói nửa ngày không nói đến vấn đề chính, ngồi không yên, cho dù Cao lão phu nhân đưa 2 nghìn lượng bạc cho mình, nhưng mình cũng không trở thành người chuyên xem bạc mà nghe bà khóc rống không ngừng.
"Chu đại nhân, xin ngươi giúp ta viết một bản án, đồ cưới của con gái ta, tất cả trả lại cho Cao gia." Cao lão phu nhân xoa xoa nước mắt, oán hận nói: "Bạc của Cao gia chúng ta cung cấp cho Lạc gia tiêu xài, cuối cùng còn hại chết con gái Cao gia chúng ta! Khoản đồ cưới này còn để ở Lạc gia làm chi?"
Lạc Đại lão gia hoảng hồn: "Nhạc mẫu đại nhân, đồ cưới này là của Duyệt Tâm, sau khi qua đời nàng phải muốn truyền cho con gái, lý nào lần nữa trở về nhà mẹ đẻ?"
Dân chúng dưới công đường nghe thấy cũng lắc đầu: "Có thể phải không ? Nhà Cao triệu cũng quá keo kiệt, con gái chết lại đòi đồ cưới! Cõi đời này không ai làm như vậy cả, không hợp với lẽ thường!"
Cao lão phu nhân lạnh lùng nói: "Bạc Cao gia chúng ta tốn cho Lạc gia các ngươi bảy năm, cũng tận tâm rồi. Ban đầu ta nhìn mặt mũi nữ nhi, không muốn vạch mặt với Lạc gia, bây giờ con của ta đã không còn, bạc Cao gia chúng ta vì sao phải thay Lạc gia các ngươi nuôi một đám người như vậy?"
Tương Nghi nghe Cao lão phu nhân nói vậy, trong lòng yên lặng gật đầu, khi đó trong lòng Lạc Đại phu nhân luôn luôn không thoải mái, cũng không phải không có lý, Lạc Phủ ăn mặc từ cửa hàng trong đồ cưới của nàng, hai chị em dâu còn thỉnh thoảng sỉ vả nàng, sao mà vui vẻ nổi ?
"Lạc Thận Hành, ngươi hãy yên tâm, Cao gia chúng ta sẽ không làm loại chuyện không cần mặt mũi như Lạc gia các ngươi, đồ cưới đưa ra ngoài, chúng ta sẽ không thu hồi lại, nhưng cũng sẽ không lại cho Lạc gia các ngươi chiếm tiện nghi!" Cao lão phu nhân quay mặt lại nhìn về phía Chu tri phủ: "Phần đồ cưới này ta thay cháu ngoại của ta bảo quản, chờ đến khi bọn họ xuất giá cưới vợ lại trả lại. Nếu Ngọc nhi trở lại, lúc xuất giá chia đồ cưới mẫu thân nàng thành ba phần, nàng cầm một phần, Hồn nhi cầm hai phần, nếu Ngọc nhi không về, vậy thì khi Hồn nhi lấy vợ toàn bộ cho hắn."
"Hóa là như vậy!" Dân chúng châu đầu ghé tai: "Chủ ý này của Cao lão phu nhân không tệ, tính toán thế này là hợp lý rồi!"
"Ta nói mà, Cao triệu phố Đông, sao lại keo kiệt như vậy, nhất định là có quyết định của mình." Có người gật đầu liên tục: "Lạc gia đã sớm suy bại, nghe thợ mộc bên kia nói, bộ hoàng hoa lê đặt ở Tiền đường của bọn họ, cũ đến độ rời ra từng mảnh, vẫn còn dùng! Cách hai năm kêu hắn đi chỉnh sửa lại, lần nữa thoa dầu hạt cải, ra oai với người ngoài nhé!"
Lạc Đại lão gia nghe mọi người nghị luận, xấu hổ không chịu nổi, thật hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui vào, nhưng vừa nghĩ tới đồ cưới phong phú của Lạc Đại phu nhân, trong lòng đau đớn, cơ hồ ngừng thở. Hắn "Ùm" một tiếng quỳ xuống dưới chân Cao lão phu nhân: "Nhạc mẫu đại nhân, cần gì phải phiền toái như vậy? Đồ cưới của Duyệt Tâm, ta bảo quản thay nàng, còn không được sao?"
Dương Nhị Phu nhân thấy Lạc Đại lão gia quỳ xuống, hết sức tức giận, dùng sức kéo hắn một cái: "Đại ca, đề nghị này của Cao lão phu nhân không tệ, ta thấy cứ dựa theo như vậy làm đi, mặc dù Lạc Phủ suy bại không thể so với trước kia, nhưng không nghèo đến mức phải quỳ xuống xin đồ cưới !"
"Ngươi biết cái đếch gì!" Lạc Đại lão gia cũng không nhịn được nữa, nhảy cẫng lên từ dưới đất, đưa tay chỉ vào Dương Nhị Phu nhân mắng: "Ngươi gả đến Dương gia, sống cuộc sống đeo vàng đeo bạc, làm sao biết cuộc sống của chúng ta gian khổ bao nhiêu! Dương gia là ổ phúc nổi danh, núi vàng núi bạc mặc cho ngươi cầm, nhưng hàng năm cũng không thấy ngươi cầm bao nhiêu bạc về phủ! Ngươi sống tốt lắm, lập tức quên nhà mẹ, ngươi thật không có lương tâm!"
Dương Nhị Phu nhân trợn mắt há mồm nhìn Lạc Đại lão gia, toàn thân run rẩy: " Quà tặng trong ngày lễ hàng năm ta đưa tốt, đều là đồ tốt cực phẩm, tổ chim én vàng, Trường bạch sơn sâm già, linh chi Thiên Sơn ngàn năm, không bao nhiêu tiền? Hàng năm mấy ngày lễ, ít nhất là hơn mười ngàn bạc quà tặng, đến cuối năm, còn bù vào nhà mẹ mấy ngàn lượng, cái này không phải là bạc? Ngươi muốn ta dọn toàn bộ bạc Dương gia về Lạc gia hay sao? Lạc Thận Hành, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt đó!"
"Tốt lắm tốt lắm, cánh của ngươi cứng cáp rồi, dám mạnh miệng với ta!" Lạc Đại lão gia hung tợn nhìn chằm chằm Dương Nhị Phu nhân: "Còn không mau mau chạy về Dương phủ đi, nơi này không có phần ngươi nói chuyện!"
Dương Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Lạc Đại lão gia, thật sự nửa câu cũng không nói được, Bảo Trụ thấy cậu đối với mẫu thân như vậy, trong lòng tức giận, đi tới xoay cánh tay Lạc Đại lão gia: "Ngươi lại nói một câu xem thử ? Ta bảo đảm vặn gãy cánh tay của ngươi!"
Sức Bảo Trụ rất mạnh, Lạc Đại lão gia bị hắn tóm lấy, không thể động đậy nửa phân, chỉ ở đó "Ai yêu ai yêu " kêu lên không ngừng. Cao lão phu nhân không để ý tới hắn, đi tới trước án kỷ Chu tri phủ nói: "Chu đại nhân, viết phần bản án đi, viết hai phần, Lạc gia một phần, Cao gia chúng ta một phần."
Chu tri phủ bị làm ồn hơn nửa ngày, chỉ muốn về nghỉ ngơi, thấy Lạc Đại lão gia bị Bảo Trụ chế trụ, không phát ra âm thanh, trong lòng cũng nhẹ nhõm lại, mặc dù Lạc Đại lão gia là thuộc hạ của hắn, nhưng chuyện này hắn ta cũng không chiếm lý, ngay cả dân chúng trên công đường cũng nói đề nghị của Cao lão phu nhân không tệ, dĩ nhiên hắn phải biết lắng nghe làm một vị quan tốt.
Hắn gật đầu với sư gia một cái: "Mau mau, theo lời Cao lão phu nhân nói viết hai phần bản án, đóng đại ấn của bản phủ vào."
Sư gia hạ bút như thần, viết bản án xong rất nhanh, Cao lão phu nhân cầm lên nhìn, xác nhận không sai, quăng một bản án đến dưới chân Lạc Đại lão gia: "Bây giờ ta sẽ để cho người làm đi Lạc Phủ nhấc đồ cưới, dựa theo đồ cưới trên tờ đơn lấy, dù thế nào cũng không thể thiếu."
Mặt mày Lạc Đại lão gia ủ dột nhìn bản án rơi bên chân kia, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, thế nào cũng không nói ra miệng được. Hắn hao hết khổ tâm, để cho Trần di nương ra tay, đưa mẫu thân vào đại lao, còn không phải nghĩ hạ thủ sớm nắm chặt đồ cưới Lạc Đại phu nhân vào trong tay mình, không nghĩ tới ngàn vạn tính toán, mọi chuyện dều công cốc, hắn thứ gì cũng không chiếm được, đồ cưới Lạc Đại phu nhân dĩ nhiên cứ như vậy về Cao gia!
Mặc dù Cao lão phu nhân nói sau này trả lại cho Lạc Tương Hồn, nhưng lại không có phần hắn hưởng thụ! Mồ hôi hột trên trán Lạc Đại lão gia thình thịch toát ra, một mảnh bóng loáng.
Thấy Cao lão phu nhân mang người đi, Bảo Trụ mới buông tay ra: "Cậu, ngươi nhặt bản án lên về đi, tang sự của mợ vẫn còn đang làm đó, dù sao ngươi cũng phải có mặt mới được."
"Làm làm làm, làm con mẹ nó quỷ tang sự!" Lạc Đại lão gia khom người nhặt bản án kia lên, qua loa nhìn một cái, đưa tay muốn xé, sư gia âm dương bên cạnh âm dương quái khí nói một câu: "Lạc huynh, xem chúng ta là đồng liêu, ta lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, người nhiều mắt nhiều, khó tránh có người đến trước mặt Tri phủ lão gia mật báo!"
Tay Lạc Đại lão gia dừng lại, hận hận nhào nặn bản án kia thành một cục bỏ vào tay áo mình, ngọn lửa trong lòng càng cháy mạnh mẽ, cũng không biết phát tiết vào đâu. Quay mặt lại, thấy đến Tương Nghi đứng một bên, hắn đằng đằng đi lên, giơ tay lên muốn đánh Tương Nghi: "Còn nhỏ tuổi, đã ở bên ngoài phô trương lẳng lơ! Còn không mau mau về, chớ có ra ngoài bên xấu!"
Tương Nghi thấy bàn tay kia muốn đánh xuống, vội vàng nghiêng đầu một cái tránh thoát, Gia Mậu bên này giận tiểu thân thể chạy vội tới, đụng vào người Lạc Đại lão gia: "Ngươi biết xấu hổ không? Còn khi dễ con gái?"
Lạc Đại lão gia không để ý, bị Gia Mậu đụng ngã trên đất, đầu vừa vặn đụng trúng cánh cửa, bị đụng thất điên bát đảo, sao bay quanh đầu. Bảo Trụ cũng nhào tới, dùng sức ngồi lên người hắn: "Cậu, lòng dạ ngươi thực xấu xa, ta thay thế mẫu thân ta tới giáo huấn ngươi!"
Phương tẩu nhìn hai thiếu niên hoàn toàn có thể xử lí Lạc Đại lão gia, khẽ mỉm cười, dắt tay Tương Nghi đi ra ngoài: "Cô nương, chúng ta về phủ đi."
Gia Mậu đuổi theo, đôi mắt nhìn Tương Nghi chằm chằm: "Ta đưa muội về nhé."
Tương Nghi hơi hơi quay mặt đi: "Trong phủ đang làm tang sự, huynh đừng đi qua, tránh dính phải tà khí."
Nàng không cách nào ngăn chặn ánh mắt của Gia Mậu như cũ, ánh mắt kia quả thực quá ôn nhu, khiến nàng lòng rối như tơ vò, cơ hồ muốn mất đi dự tính ban đầu của mình —— cả đời này, nàng quả thực không muốn tiếp tục quấn quít hắn như vậy.
Tiếp tục quấn quít có ý nghĩa gì đâu? Quấn quít đến cuối cùng, vẫn sẽ như vậy, phần cảm tình kia, vẫn sẽ không bệnh tật mà chết.
Gia Mậu bực mình nhìn bóng lưng dần đi xa kia, lẩm bẩm nói: "Tương Nghi, Tương Nghi."
Tương Nghi, Tương Nghi, cái tên đó rơi trong lòng hắn, từ đầu đến cuối chưa từng bị quên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.