Chương 180: Đi dạo vườn hoa bị kẻ gian tính toán
Yên Nùng
07/01/2017
"Ba " Một tiếng thanh thúy, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong vườn tới.
Nam nhân kia bụm mặt đứng đó, không nói một lời.
Tiễn Mộc Tín chạy vội tới, thở phì phò đụng trên người Liên Kiều: "Sao ngươi dám đánh biểu ca ta?"
"Đó là do biểu ca ngươi đáng bị đánh!" Liên Kiều lắc người một cái tránh qua, chỉ nam tử kia nói: "Hắn là thứ gì, lại dám tới kéo tay của Cô Nương chúng ta! Ta vẫn chỉ mới đánh hắn một cái bạt tai, còn chưa dùng đao chặt tay hắn, đã coi như là khoan hồng độ lượng rồi."
Nam nhân kia phảng phất tỉnh ngộ lại, quay mặt lại nhìn chăm chú vào Liên Kiều: "Đồ đê tiện kia, lại dám đánh gia!" Hắn vuốt vuốt tay áo: "Tiểu gia không đánh đầu ngươi ra tương, không thể coi là tiểu gia lợi hại!"
"Ngươi dám!" Tương Nghi bước lên trước một bước, bảo vệ Liên Kiều sau lưng, lúc này nàng đã cao không kém Liên Kiều, hai người đứng đó, tựa như hoa tỷ muội.
Nam nhân kia tham tham nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi, không tự chủ được: "Cô nương ngươi thật xinh đẹp, nể mặt ngươi, ta sẽ không so đo với nha đầu ngươi."
Tương Nghi không có để ý hắn, kéo tay của Liên Kiều đi mất: "Tự chúng ta đi xem một chút hoa nơi khác."
Nam nhân kia thấy Tương Nghi và Liên Kiều Vai sóng vai đi, đuổi theo: "Ai ai ai, thế nào không chờ ta?"
Lời còn chưa dứt, Phương tẩu đã ra tay, một tay giữ cổ tay nam nhân kia, chợt hất hắn một cái, người kia như diều lung lay bay ra ngoài, chỉ nghe "Ùm" một tiếng, hắn ngã lăn trên đất, ngẩng mặt, trong mũi đã chảy ra hai hàng máu tươi.
"Cô nương, có cái gì không đúng." Phương tẩu chạy tới, quay đầu liếc mắt nam tử còn nằm dưới đất một cái: "Sao lúc này trong nội viện lại có nam nhân trẻ tuổi đi dạo? Tiền gia lại không quy củ như thế sao?"
Tương Nghi lạnh lùng hừ một tiếng: "Kế bà ngoại kia của ta chắc chắn lại đang dùng hoa chiêu gì rồi, chỉ là, ta cũng không sợ bà ta, chúng ta đi."
"Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư!" Đi không bao xa, thì nghe ven đường có người vội vội vàng vàng kêu, xoay mặt nhìn một cái, thì thấy là nha hoàn của Hạ thị núp sau cây vẫy tay với nàng. Tương Nghi nghĩ đến vẻ mặt kỳ lạ của Hạ thị, biết nhất định là nha hoàn này qua tới báo tin, nhấc chân đi qua.
"Biểu tiểu thư, có chuyện không tốt." Bạc lôi kéo Tương Nghi đi tới lùm cây bên kia, gương mặt đỏ bừng lên, trên trán đều là mồ hôi hột: "Hôm nay lão phu nhân có tính toán ngài!"
"Tính toán ta?" Tương Nghi nhanh chóng liên tưởng đến nam tử vô lễ mới thấy lúc nãy được: "Bà ta chuẩn bị tính toán thế nào? Sao phu nhân nhà ngươi lại biết?"
"Mặc dù hai bên chúng ta sửa một bức tường, nhưng bọn hạ nhân vẫn có lui tới..." Ngân Tử hạ giọng nói: "Có một đầy tớ tên là Bình An len lén quen biết với Kim Phượng nhà chúng ta, bên này có chuyện gì, hắn cũng tới nói cho Kim Phượng iết, hôm nay sáng sớm, hắn chạy đến..."
Tiền Lư thị tính toán tài vật hai đứa con riêng không được, thì đưa mắt chuyển đến trên người Tương Nghi, chẳng qua là thân phận Tương Nghi hơi đặc biệt, dù sao nàng coi như là người ngoài, kéo không được quá nhiều liên quan với Tiền gia, nếu là mở miệng đi chỗ nàng là bên tống tiền, Tương Nghi cũng sẽ không để ý tới.
Vừa nghĩ tới Tương Nghi có bốn cửa hàng trên hai đường chính, chuyện làm ăn của bốn cửa hàng cũng rất náo nhiệt, Tiền Lư thị đã cảm thấy đau đớn, lão già đáng chết sao lại mặc cho lão thái bà chết tiệt kia đưa cửa hàng tốt như vậy cho con gái chứ. Con gái đã gả ra ngoài ra ngoài như nước đổ đi, tùy tiện cho chút đồ là được, còn cần đến bốn cửa hàng sao?
Trà Trang Thúy Diệp, Trân Lung phường, vườn trà Thúy Diệp, tất cả đều là cửa hàng kiếm nhiều tiền, hàng năm kiếm được từng đấu vàng, Tiền Lư thị nhìn đến đỏ mắt, một lòng muốn lấy bạc từ chỗ Tương Nghi. Nàng nhiều lần tiếc nuối nói với Tiền lão thái gia: "Chỉ tiếc tuổi tác Tín nhi kém nha đầu kia năm tuổi, nếu không thì ta còn muốn cho hắn cưới nha đầu kia, cứ như vậy, núi vàng núi bạc sẽ thuộc về Tiền gia chúng ta rồi."
Tiền lão thái gia cười một tiếng: "Sao lại nghĩ tới chuyện này? Tuổi tác Tín nhi còn nhỏ quá."
Tiền Lư thị cắn răng nghiến lợi: "Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, Tín nhi quả thực quá nhỏ rồi."
"Nếu nàng nhiệt tâm như vậy, thì đi tìm một người tuổi tác xứng đôi không phải được sao?" Tiền lão thái gia thấy Tiền Lư thị mất hứng, ánh mắt chuyển động, ra một chủ ý cho nàng. Tiền Lư thị so nhỏ hơn hắn hai mươi tuổi, hắn sủng nàng sủng hết bờ bến, thấy nàng sầu mi khổ kiểm, không khỏi thương tiếc.
"Tìm một người tuổi tác xứng đôi?" Tiền Lư thị suy nghĩ một chút, trên mặt hốt nhiên lộ ra nụ cười tới: "Đây cũng là một phương pháp tốt."
Lư Thành cháu bên nhà mẹ của bà năm nay mười tám rồi, bởi vì chơi bời lêu lổng, các cô nương coi thường, đến bây giờ còn chưa cưới vợ, nếu là Lạc Tương Nghi này gả cho hắn, thứ nhất có thể giải quyết chung thân đại sự của cháu, ngoài ra bà có thể hỏi cháu muốn nhiều thứ rồi.
Chờ thành hôn, bạc trong những cửa hàng kia của Lạc Tương Nghi không phải đều là của cháu mình rồi sao? Hắn đương nhiên phải cảm ơn người cô này bằng lễ mai mối, một ngàn lượng ngàn cũng đừng muốn đuổi mình, nói ít cũng phải đưa một cửa hàng cho mình.
"Lư Thành đứa cháu kia?" Tiền lão thái gia nghe Tiền Lư thị nói tới người này, không khỏi cười ha ha: "Hắn người như vậy, cô nương bình thường còn coi thường, huống chi là Tương Nghi."
"Ngươi cho rằng là ngoại tôn nữ kia là người tốt lành gì hay sao? Hừ!" Tiền Lư thị bĩu môi: "Tuổi tác còn nhỏ đã xuất đầu lộ diện bên ngoài, nhảy nhót khắp nơi, hàng năm không biết chạy ra ngoài bên mấy lần! Nữ nhi gia không nên nuôi dưỡng ở khuê các không ra khỏi cửa sao? Có ai giống như nàng chạy loạn khắp nơi? Một cô nương, có thể mua bán phong sinh thủy khởi như vậy, chắc chắn trong đó có gì kỳ lạ, ta cảm thấy nàng đã sớm thông đồng với người ta, nếu không mới 14 tuổi, sao trổ mã tốt như vậy?"
Hông tinh tế, dáng người cao ngất, dáng vẻ kia không thể kém người mười sáu mười bảy tuổi, trong lúc giơ tay nhấc chân có một loại thoải mái không nói ra được, mỗi lần Tiền Lư thị nhìn đều nóng mắt, thật hận không thể lột da Tương Nghi xuống.
Tiền lão thái gia bị Tiền Lư thị nói không có sức lực, cháu ngoại gái này quả thật mỗi ngày chạy bên ngoài, năm ngoái còn được đề cử thành hội trưởng tiệc trà, nếu không phải có vài phần bản lãnh đặc biệt, những nam nhân kia làm sao cam tâm chịu phục? Chỉ sợ là quả thật có chuyện này, chẳng qua là không thả vào bề nổi đến, người ta không biết thôi.
"Nhưng nếu nàng đi làm mai, nha đầu Tương Nghi kia sẽ không đồng ý." Tiền lão thái gia suy nghĩ dáng vẻ xấu xí của Lư Thành, không khỏi lắc đầu một cái: "Không ổn, thật là không ổn, dù Tương Nghi không chịu nổi như nàng nói, Lư Thành kia cũng phân phối nàng không được."
"Giày rách có người muốn thì nên trộm cười đi, còn nói cái gì xứng hay không!" Tiền Lư thị hầm hừ: "Ta phải thử một chút, nếu là Đồ đê tiện kia không chịu đáp ứng, tự nhiên ta đây có thủ đoạn khác."
Tiền Lư thị truyền một đầy tớ đi vào, để cho hắn đi nhà mẹ gọi Lư Thành tới.
Đầy tớ này chính là bình an.
Lúc đầu hắn còn không có lưu ý, không biết Tiền Lư thị kêu Lư Thành tới làm chi, chẳng qua là lúc đưa Lư Thành ra, thấy hắn một bộ dương dương tự hào, miệng cũng cười lệch đến một bên, Bình An không khỏi có vài phần kỳ lạ, thuận miệng hỏi một tiếng: "Biểu thiếu gia, sao lại vui vẻ như vậy ?"
Lư Thành đi lâng lâng: "Bổn thiếu gia sao81 có số đào hoa, có thể không vui sao?"
Hóa ra lão phu nhân là chuẩn bị làm mai cho Lư Thành, cũng không biết là tiểu thư nhà nào, Bình An nhìn Lư Thành đi bộ cũng nghiêng ngã, thầm nghĩ trong lòng, vị tiểu thư kia chắc chắn rất làm người vừa lòng, biểu thiếu gia mới có thể nhẹ nhõm thành bộ dáng kia.
Buổi tối hắn chuồn đến kia bên vườn tìm Kim Phượng, xem chuyện này như chuyện đùa nói cho nàng biết, Kim Phượng nghe thì nghi ngờ nổi lên: "Bình An, chuyện này không đúng."
"Sao không đúng?" Bình An thấy bộ dáng kia của Kim Phượng, hơi không giải thích được: "Chẳng qua là lão phu nhân muốn làm mai cho cháu nhà mẹ bà thôi, Lư Thành kia là một kẻ vô lại, không cô nương nào bằng lòng gả cho hắn, bây giờ có người muốn lấy hắn, tự nhiên vui vẻ."
"Ngươi nói hắn vui vẻ đến như vậy, nhất định là một vị cô nương có thể khiến người ta rất vừa ý, Cô Nương điều kiện tốt nào, bằng lòng gả cho biểu thiếu gia?" Kim phượng lắc đầu một cái: "Ta nhìn thấy chuyện này rất lạ, nhưng cũng nghĩ không ra, nếu không ngày mai ngươi lại đi nịnh nọt biểu thiếu gia mấy câu, hỏi hắn thử xem, đến tột cùng là con gái nhà ai."
Bình An nghi cũng cảm thấy là có chút kỳ lạ, cho nên cũng để trong lòng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hôm nay Bình An mới vừa vừa mới chuẩn bị đi cạnh cửa nhìn xem, thì thấy Lư Thành đi vào trong vườn, ăn mặc mới tinh, cười tươi như hoa thế nào cũng tiêu không được.
Bình an ngăn Lư Thành lại: "Biểu thiếu gia, hôm nay ngươi mặc thế này, thật sự là anh tuấn phi phàm, như là Phan An tái thế vậy, đứng ở nơi đó làm người ta phải hoa mắt."
Lư Thành sờ đai lưng của mình một cái, dương dương đắc ý gật đầu một cái: "Đó là tự nhiên, hôm nay bổn công tử muốn đến xem vợ chưa qua cửa, nhất định phải ăn mặc thật tốt."
"Vợ chưa qua cửa? Đến tột cùng là ai có thể leo lên biểu thiếu gia vậy?" Bình An nở nụ cười, thận trọng hỏi thăm: "Chỉ sợ cô nương xứng với biểu thiếu gia trong Hoa Dương ít lại càng ít đó!"
Lời tâng bốc này làm tâm Lư Thành ngứa thêm vài phần, hắn liếc mắt nhìn Bình An, ha ha nở nụ cười: "Tiểu tử, ngươi vẫn có mấy phần nhãn lực! Hôm nay..." Hắn suy nghĩ một chút, kéo Bình An tới một bên: "Vị biểu tiểu thư nhà các ngươi kia đẹp mắt không?" Thấy Bình An tỉnh tỉnh mê mê đang nhìn mình, hắn mất hứng rầy một câu: "Ngu hay sao? Chính là người họ Lạc."
"Cái gì?" Bình an kinh hãi: "Lão phu nhân muốn gả biểu tiểu thư cho ngươi? Bối phận các ngươi không phù hợp."
Bối phận chỉ là tìm cớ, ý tứ trong lòng Bình An là, một đóa hoa tươi sao có thể cắm trên bãi phân trâu?
"Quản bối phận không bối phận, chỉ cần đến lúc đó bị ta ngủ, tất cả mọi người nhìn thấy, nàng không thể không gả cho ta!" Lư Thành vỗ bộ ngực của mình một cái, há to miệng, cười hết sức đắc ý, trên hàm răng còn sót một mảnh xanh lá cây, đại khái là buổi sáng dùng cơm để lại, bình an nhìn thấy trong lòng không thoải mái một trận.
Lư Thành cười rất thô bỉ, tiến tới bên cạnh Bình An nói: "Nhìn bộ dáng kia của ngươi, chắc chắn chưa làm nữ nhân, bổn thiếu gia là hảo thủ trong đó! Đến lúc đó ngươi lại nhìn, tất nhiên Lạc Tương Nghi kia sẽ cam tâm tình nguyện, kêu khóc muốn lấy ta!"
Nam nhân kia bụm mặt đứng đó, không nói một lời.
Tiễn Mộc Tín chạy vội tới, thở phì phò đụng trên người Liên Kiều: "Sao ngươi dám đánh biểu ca ta?"
"Đó là do biểu ca ngươi đáng bị đánh!" Liên Kiều lắc người một cái tránh qua, chỉ nam tử kia nói: "Hắn là thứ gì, lại dám tới kéo tay của Cô Nương chúng ta! Ta vẫn chỉ mới đánh hắn một cái bạt tai, còn chưa dùng đao chặt tay hắn, đã coi như là khoan hồng độ lượng rồi."
Nam nhân kia phảng phất tỉnh ngộ lại, quay mặt lại nhìn chăm chú vào Liên Kiều: "Đồ đê tiện kia, lại dám đánh gia!" Hắn vuốt vuốt tay áo: "Tiểu gia không đánh đầu ngươi ra tương, không thể coi là tiểu gia lợi hại!"
"Ngươi dám!" Tương Nghi bước lên trước một bước, bảo vệ Liên Kiều sau lưng, lúc này nàng đã cao không kém Liên Kiều, hai người đứng đó, tựa như hoa tỷ muội.
Nam nhân kia tham tham nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi, không tự chủ được: "Cô nương ngươi thật xinh đẹp, nể mặt ngươi, ta sẽ không so đo với nha đầu ngươi."
Tương Nghi không có để ý hắn, kéo tay của Liên Kiều đi mất: "Tự chúng ta đi xem một chút hoa nơi khác."
Nam nhân kia thấy Tương Nghi và Liên Kiều Vai sóng vai đi, đuổi theo: "Ai ai ai, thế nào không chờ ta?"
Lời còn chưa dứt, Phương tẩu đã ra tay, một tay giữ cổ tay nam nhân kia, chợt hất hắn một cái, người kia như diều lung lay bay ra ngoài, chỉ nghe "Ùm" một tiếng, hắn ngã lăn trên đất, ngẩng mặt, trong mũi đã chảy ra hai hàng máu tươi.
"Cô nương, có cái gì không đúng." Phương tẩu chạy tới, quay đầu liếc mắt nam tử còn nằm dưới đất một cái: "Sao lúc này trong nội viện lại có nam nhân trẻ tuổi đi dạo? Tiền gia lại không quy củ như thế sao?"
Tương Nghi lạnh lùng hừ một tiếng: "Kế bà ngoại kia của ta chắc chắn lại đang dùng hoa chiêu gì rồi, chỉ là, ta cũng không sợ bà ta, chúng ta đi."
"Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư!" Đi không bao xa, thì nghe ven đường có người vội vội vàng vàng kêu, xoay mặt nhìn một cái, thì thấy là nha hoàn của Hạ thị núp sau cây vẫy tay với nàng. Tương Nghi nghĩ đến vẻ mặt kỳ lạ của Hạ thị, biết nhất định là nha hoàn này qua tới báo tin, nhấc chân đi qua.
"Biểu tiểu thư, có chuyện không tốt." Bạc lôi kéo Tương Nghi đi tới lùm cây bên kia, gương mặt đỏ bừng lên, trên trán đều là mồ hôi hột: "Hôm nay lão phu nhân có tính toán ngài!"
"Tính toán ta?" Tương Nghi nhanh chóng liên tưởng đến nam tử vô lễ mới thấy lúc nãy được: "Bà ta chuẩn bị tính toán thế nào? Sao phu nhân nhà ngươi lại biết?"
"Mặc dù hai bên chúng ta sửa một bức tường, nhưng bọn hạ nhân vẫn có lui tới..." Ngân Tử hạ giọng nói: "Có một đầy tớ tên là Bình An len lén quen biết với Kim Phượng nhà chúng ta, bên này có chuyện gì, hắn cũng tới nói cho Kim Phượng iết, hôm nay sáng sớm, hắn chạy đến..."
Tiền Lư thị tính toán tài vật hai đứa con riêng không được, thì đưa mắt chuyển đến trên người Tương Nghi, chẳng qua là thân phận Tương Nghi hơi đặc biệt, dù sao nàng coi như là người ngoài, kéo không được quá nhiều liên quan với Tiền gia, nếu là mở miệng đi chỗ nàng là bên tống tiền, Tương Nghi cũng sẽ không để ý tới.
Vừa nghĩ tới Tương Nghi có bốn cửa hàng trên hai đường chính, chuyện làm ăn của bốn cửa hàng cũng rất náo nhiệt, Tiền Lư thị đã cảm thấy đau đớn, lão già đáng chết sao lại mặc cho lão thái bà chết tiệt kia đưa cửa hàng tốt như vậy cho con gái chứ. Con gái đã gả ra ngoài ra ngoài như nước đổ đi, tùy tiện cho chút đồ là được, còn cần đến bốn cửa hàng sao?
Trà Trang Thúy Diệp, Trân Lung phường, vườn trà Thúy Diệp, tất cả đều là cửa hàng kiếm nhiều tiền, hàng năm kiếm được từng đấu vàng, Tiền Lư thị nhìn đến đỏ mắt, một lòng muốn lấy bạc từ chỗ Tương Nghi. Nàng nhiều lần tiếc nuối nói với Tiền lão thái gia: "Chỉ tiếc tuổi tác Tín nhi kém nha đầu kia năm tuổi, nếu không thì ta còn muốn cho hắn cưới nha đầu kia, cứ như vậy, núi vàng núi bạc sẽ thuộc về Tiền gia chúng ta rồi."
Tiền lão thái gia cười một tiếng: "Sao lại nghĩ tới chuyện này? Tuổi tác Tín nhi còn nhỏ quá."
Tiền Lư thị cắn răng nghiến lợi: "Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, Tín nhi quả thực quá nhỏ rồi."
"Nếu nàng nhiệt tâm như vậy, thì đi tìm một người tuổi tác xứng đôi không phải được sao?" Tiền lão thái gia thấy Tiền Lư thị mất hứng, ánh mắt chuyển động, ra một chủ ý cho nàng. Tiền Lư thị so nhỏ hơn hắn hai mươi tuổi, hắn sủng nàng sủng hết bờ bến, thấy nàng sầu mi khổ kiểm, không khỏi thương tiếc.
"Tìm một người tuổi tác xứng đôi?" Tiền Lư thị suy nghĩ một chút, trên mặt hốt nhiên lộ ra nụ cười tới: "Đây cũng là một phương pháp tốt."
Lư Thành cháu bên nhà mẹ của bà năm nay mười tám rồi, bởi vì chơi bời lêu lổng, các cô nương coi thường, đến bây giờ còn chưa cưới vợ, nếu là Lạc Tương Nghi này gả cho hắn, thứ nhất có thể giải quyết chung thân đại sự của cháu, ngoài ra bà có thể hỏi cháu muốn nhiều thứ rồi.
Chờ thành hôn, bạc trong những cửa hàng kia của Lạc Tương Nghi không phải đều là của cháu mình rồi sao? Hắn đương nhiên phải cảm ơn người cô này bằng lễ mai mối, một ngàn lượng ngàn cũng đừng muốn đuổi mình, nói ít cũng phải đưa một cửa hàng cho mình.
"Lư Thành đứa cháu kia?" Tiền lão thái gia nghe Tiền Lư thị nói tới người này, không khỏi cười ha ha: "Hắn người như vậy, cô nương bình thường còn coi thường, huống chi là Tương Nghi."
"Ngươi cho rằng là ngoại tôn nữ kia là người tốt lành gì hay sao? Hừ!" Tiền Lư thị bĩu môi: "Tuổi tác còn nhỏ đã xuất đầu lộ diện bên ngoài, nhảy nhót khắp nơi, hàng năm không biết chạy ra ngoài bên mấy lần! Nữ nhi gia không nên nuôi dưỡng ở khuê các không ra khỏi cửa sao? Có ai giống như nàng chạy loạn khắp nơi? Một cô nương, có thể mua bán phong sinh thủy khởi như vậy, chắc chắn trong đó có gì kỳ lạ, ta cảm thấy nàng đã sớm thông đồng với người ta, nếu không mới 14 tuổi, sao trổ mã tốt như vậy?"
Hông tinh tế, dáng người cao ngất, dáng vẻ kia không thể kém người mười sáu mười bảy tuổi, trong lúc giơ tay nhấc chân có một loại thoải mái không nói ra được, mỗi lần Tiền Lư thị nhìn đều nóng mắt, thật hận không thể lột da Tương Nghi xuống.
Tiền lão thái gia bị Tiền Lư thị nói không có sức lực, cháu ngoại gái này quả thật mỗi ngày chạy bên ngoài, năm ngoái còn được đề cử thành hội trưởng tiệc trà, nếu không phải có vài phần bản lãnh đặc biệt, những nam nhân kia làm sao cam tâm chịu phục? Chỉ sợ là quả thật có chuyện này, chẳng qua là không thả vào bề nổi đến, người ta không biết thôi.
"Nhưng nếu nàng đi làm mai, nha đầu Tương Nghi kia sẽ không đồng ý." Tiền lão thái gia suy nghĩ dáng vẻ xấu xí của Lư Thành, không khỏi lắc đầu một cái: "Không ổn, thật là không ổn, dù Tương Nghi không chịu nổi như nàng nói, Lư Thành kia cũng phân phối nàng không được."
"Giày rách có người muốn thì nên trộm cười đi, còn nói cái gì xứng hay không!" Tiền Lư thị hầm hừ: "Ta phải thử một chút, nếu là Đồ đê tiện kia không chịu đáp ứng, tự nhiên ta đây có thủ đoạn khác."
Tiền Lư thị truyền một đầy tớ đi vào, để cho hắn đi nhà mẹ gọi Lư Thành tới.
Đầy tớ này chính là bình an.
Lúc đầu hắn còn không có lưu ý, không biết Tiền Lư thị kêu Lư Thành tới làm chi, chẳng qua là lúc đưa Lư Thành ra, thấy hắn một bộ dương dương tự hào, miệng cũng cười lệch đến một bên, Bình An không khỏi có vài phần kỳ lạ, thuận miệng hỏi một tiếng: "Biểu thiếu gia, sao lại vui vẻ như vậy ?"
Lư Thành đi lâng lâng: "Bổn thiếu gia sao81 có số đào hoa, có thể không vui sao?"
Hóa ra lão phu nhân là chuẩn bị làm mai cho Lư Thành, cũng không biết là tiểu thư nhà nào, Bình An nhìn Lư Thành đi bộ cũng nghiêng ngã, thầm nghĩ trong lòng, vị tiểu thư kia chắc chắn rất làm người vừa lòng, biểu thiếu gia mới có thể nhẹ nhõm thành bộ dáng kia.
Buổi tối hắn chuồn đến kia bên vườn tìm Kim Phượng, xem chuyện này như chuyện đùa nói cho nàng biết, Kim Phượng nghe thì nghi ngờ nổi lên: "Bình An, chuyện này không đúng."
"Sao không đúng?" Bình An thấy bộ dáng kia của Kim Phượng, hơi không giải thích được: "Chẳng qua là lão phu nhân muốn làm mai cho cháu nhà mẹ bà thôi, Lư Thành kia là một kẻ vô lại, không cô nương nào bằng lòng gả cho hắn, bây giờ có người muốn lấy hắn, tự nhiên vui vẻ."
"Ngươi nói hắn vui vẻ đến như vậy, nhất định là một vị cô nương có thể khiến người ta rất vừa ý, Cô Nương điều kiện tốt nào, bằng lòng gả cho biểu thiếu gia?" Kim phượng lắc đầu một cái: "Ta nhìn thấy chuyện này rất lạ, nhưng cũng nghĩ không ra, nếu không ngày mai ngươi lại đi nịnh nọt biểu thiếu gia mấy câu, hỏi hắn thử xem, đến tột cùng là con gái nhà ai."
Bình An nghi cũng cảm thấy là có chút kỳ lạ, cho nên cũng để trong lòng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hôm nay Bình An mới vừa vừa mới chuẩn bị đi cạnh cửa nhìn xem, thì thấy Lư Thành đi vào trong vườn, ăn mặc mới tinh, cười tươi như hoa thế nào cũng tiêu không được.
Bình an ngăn Lư Thành lại: "Biểu thiếu gia, hôm nay ngươi mặc thế này, thật sự là anh tuấn phi phàm, như là Phan An tái thế vậy, đứng ở nơi đó làm người ta phải hoa mắt."
Lư Thành sờ đai lưng của mình một cái, dương dương đắc ý gật đầu một cái: "Đó là tự nhiên, hôm nay bổn công tử muốn đến xem vợ chưa qua cửa, nhất định phải ăn mặc thật tốt."
"Vợ chưa qua cửa? Đến tột cùng là ai có thể leo lên biểu thiếu gia vậy?" Bình An nở nụ cười, thận trọng hỏi thăm: "Chỉ sợ cô nương xứng với biểu thiếu gia trong Hoa Dương ít lại càng ít đó!"
Lời tâng bốc này làm tâm Lư Thành ngứa thêm vài phần, hắn liếc mắt nhìn Bình An, ha ha nở nụ cười: "Tiểu tử, ngươi vẫn có mấy phần nhãn lực! Hôm nay..." Hắn suy nghĩ một chút, kéo Bình An tới một bên: "Vị biểu tiểu thư nhà các ngươi kia đẹp mắt không?" Thấy Bình An tỉnh tỉnh mê mê đang nhìn mình, hắn mất hứng rầy một câu: "Ngu hay sao? Chính là người họ Lạc."
"Cái gì?" Bình an kinh hãi: "Lão phu nhân muốn gả biểu tiểu thư cho ngươi? Bối phận các ngươi không phù hợp."
Bối phận chỉ là tìm cớ, ý tứ trong lòng Bình An là, một đóa hoa tươi sao có thể cắm trên bãi phân trâu?
"Quản bối phận không bối phận, chỉ cần đến lúc đó bị ta ngủ, tất cả mọi người nhìn thấy, nàng không thể không gả cho ta!" Lư Thành vỗ bộ ngực của mình một cái, há to miệng, cười hết sức đắc ý, trên hàm răng còn sót một mảnh xanh lá cây, đại khái là buổi sáng dùng cơm để lại, bình an nhìn thấy trong lòng không thoải mái một trận.
Lư Thành cười rất thô bỉ, tiến tới bên cạnh Bình An nói: "Nhìn bộ dáng kia của ngươi, chắc chắn chưa làm nữ nhân, bổn thiếu gia là hảo thủ trong đó! Đến lúc đó ngươi lại nhìn, tất nhiên Lạc Tương Nghi kia sẽ cam tâm tình nguyện, kêu khóc muốn lấy ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.