Chương 137: Đổng gia trang phượng hoàng cất giọng
Yên Nùng
29/09/2016
"Ôi chao nha, tiểu cô nương này nói cũng mấy phần đạo lý." Bốn vị khách uống trà trên đại
sảnh châu đầu ghé tai nghị luận một phen, nhìn Đổng lão gia: "Chúng ta
đều là bạn cũ, cũng đừng muốn giá quá ác, năm trước đều là ba mươi lượng bạc một cân, năm nay bỗng nhiên tăng giá, cũng quá không hiền hậu."
Sắc mặt Đổng lão gia hơi khó coi, hắn nhìn Tương Nghi, tức giận không vui: "Một tiểu nữ oa như ngươi thì biết ít cái gì! Càng về nam khí hậu càng ấm áp, nhưng đi về phía nam nào có vườn trà ngon nào? Ngươi không cần gạt ta, ta cũng không phải mới đứa trẻ mới xuất đạo, bị mấy câu nói của ngươi ngu dốt lừa qua."
"Ta biết Đổng lão gia lão luyện thương trường, nhưng Đổng lão gia có từng nghe nói tới vườn trà của Phúc Thụy công chúa chưa?" Tương Nghi quyết định lấy bảng hiệu Dương lão phu nhân ra dùng một chút: "Phúc Thụy công chúa mở Du Nhiên Nông Gia Hương ở Đại Chu, hỏi một cái là biết, ba năm trước đây bà mua sắm vườn trà khắp nơi, chỉ sợ năm nay vừa vặn là lúc đưa ra thị trường."
"Phúc Thụy công chúa?" Đổng lão bản vốn còn chút nghi ngờ, nhưng nghe Du Nhiên Nông Gia Hương thì trong lòng biết, mặt biến sắc, giọng cũng không khẳng định như vậy nữa: "Dương lão phu nhân thật mua vườn trà?"
"Đổng lão gia, mệt ngươi còn làm buôn bán vườn trà, chẳng lẽ không đi tìm hiểu giá thị trường một phen?" Tương Nghi lắc đầu một cái, thở dài: "Dương lão phu nhân đã mua mấy chục nơi núi trà vườn trà, đoán chừng năm nay có lẽ sẽ tới tiệc trà Động Đình rồi."
Bây giờ Dương lão phu nhân chỉ mới mua bốn năm nơi núi trà vườn trà, nhưng Tương Nghi muốn làm Đổng lão gia kia sợ hãi trong lòng, đặc biệt nói nhiều lên, quả nhiên trấn trụ Đổng lão gia, mấy người bên cạnh nghe lời nói Tương Nghi, cũng lấy làm kinh hãi: "Vườn trà Dương lão phu nhân trong năm nay thật bán trà được rồi à?"
Tương Nghi gật đầu nói: "Ta tuyệt không biết nói láo, cô ta gả cho Dương Nhị lão gia, vườn trà Dương lão phu nhân năm ngoái đã giao hang cho Trà Trang Thúy Diệp của ta rồi, năm nay vườn trà của Dương lão phu nhân cũng tới tham gia tiệc trà Động Đình."
Mấy người kia nghe, đứng lên chắp tay với Đổng lão gia: "Đổng lão gia, chúng ta là chờ đến tiệc trà lại thỏa thuận giá cả di8."
Đổng lão gia trợn mắt há mồm nhìn mấy người kia bước nhanh ra ngoài, xoay mặt nhìn Tương Nghi, giận đến nửa ngày nói không ra lời. Qua một lát, hắn mới buồn bực nói: "Lạc tiểu thư, ngươi là đặc biệt tới xấu làm ăn của ta hay sao?"
Tương Nghi cười cười: "Đổng lão gia, ta đâu có nói xấu buôn bán của ngươi, ta là đang giúp ngươi làm ăn mà."
"Ngươi vừa nói, khách hàng trong đại sảnh của ta cũng đi, ngươi còn không thấy ngại mà nói là đang giúp ta làm ăn?" Đổng lão gia giận đến lông mày cũng giơ lên, vốn là muốn kêu người đi vào đuổi Tương Nghi ra ngoài, nhưng tưởng tượng nàng có chút quan hệ thân thích với Dương lão phu nhân nổi tiếng đại chu, lại chần chờ.
"Đổng lão gia, trà búp Minh Tiền nhà các ngươi đúng là cực tốt, bán rẻ như thế cũng đáng tiếc." Tương Nghi khẽ mỉm cười, nâng ly trà lên chậm rãi uống một hớp: "Ta nhớ được ba năm trước, trà búp Minh Tiền thượng phẩm bán được hơn ba mươi tám lượng bạc một cân."
" Ừ." Đổng lão gia có vài phần kinh ngạc, này Lạc tiểu thư nhìn bất quá □□ tuổi, ba năm trước đây mới năm sáu tuổi, sao cũng biết giá cả lá trà năm ấy? Chẳng lẽ nàng năm sáu tuổi đã bắt đầu hành thương? Hắn trợn mắt nhìn Tương Nghi, quả thực không thể tin vào tai của mình, thấy nàng nói rõ ràng mạch lạc, cũng từ từ ép lửa giận xuống, chuẩn bị nhìn xem nàng muốn nói gì.
"Trà này của ngươi, mỗi một mảnh nhỏ chỉ dài năm hào [hào = milimet], nhìn ra được vô cùng non nớt, nếm mùi vị cũng hết sức ngon miệng, là trà xanh thượng phẩm, ngươi cần gì phải bán ba mươi lăm lượng bạc một cân?" Tương Nghi cười cười, nhìn kia Đổng lão gia một bộ cảm thấy lẫn lộn, tiếp tục nói: "Dương lão phu nhân có mấy chỗ núi trà vườn trà, nhưng không bán Quân Sơn ngân châm."
Đổng lão gia bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi là nói muốn ta tích trữ lá trà này, chờ đến tiệc trà lại đi nâng giá bán ba mươi tám?"
" Dúng vậy." Tương Nghi gật đầu một cái: "Bên ta mới thả ra phong thanh, nói Dương lão phu nhân có số lớn trà ngon muốn bán, những khách uống trà kia nhất định sẽ chờ đến tiệc trà ra tay, nhưng trong vườn trà của Dương lão phu nhân cũng không bán Quân Sơn ngân châm, vậy chỉ có thể quay về tới tìm ngươi. Đổng lão gia, nếu lá trà của ngươi đúng là tốt nhất trong năm vườn trà Quân Sơn, như vậy đến khi đó, ngươi lại nhấc giá cả lên, không lo bán không tới trên ba mươi tám."
" Quá hay, quá hay!" Đổng lão gia không khỏi vỗ tay khen: "Lạc tiểu thư nói thật là đúng !"
Năm nay cây trà trong vườn hắn thế tới rất tốt, hắn sớm hái được một nhóm lá trà, ước chừng có ngàn cân, nhóm trà búp Minh Tiền thứ hai nhiều hơn không ít, không sai biệt lắm gấp ba, gần đây đã đang hát nhóm thứ ba rồi, hẳn hái được càng nhiều. Đổng lão gia chuẩn bị ba giá, nhóm đầu ba mươi lăm lượng một cân, nhóm thứ hai ba mươi lượng, nhóm thứ ba cũng chỉ muốn hai mươi lượng rồi.
Trà búp Minh Tiền này trà là thời gian vội vã, hái càng sớm lại càng đắt —— hái sớm, lá trà còn chưa mọc hết, sản lượng ít, tự nhiên sẽ đắt, nếu rẻ thì không có lợi rồi.
Bây giờ bị Tương Nghi nói vậy, Đổng lão gia không khỏi ngứa lòng, nếu có thể bán được ba mươi tám lượng bạc một cân, mình lại có thể kiếm thêm ba ngàn lượng bạc, Lạc tiểu thư thật đúng là ra ý kiến hay! Ánh mắt hắn quay tít một vòng: "Lạc tiểu thư, ta nên cảm tạ ngươi thế nào mới phải đây?"
"Đổng lão gia, ta cũng không cần ngươi có lòng thành cảm tạ ta, ngươi bán ba trăm cân loại trà búp Minh Tiền này cho ta thôi, ba mươi hai lượng bạc một cân, thế nào?" Tương Nghi Tiếu mị mị để chung trà xuống: "Ta thay ngươi tăng ba lượng bạc, bây giờ ta ép ba lượng bạc, hẳn là hai bên triệt tiêu."
"Lạc tiểu thư, ngươi cũng quá không hiền hậu, ngươi đuổi khách nhân của ta đi, còn ép ba lượng bạc muốn ta bán lá trà cho ngươi, chuyện này..." Đổng lão gia quả thực hơi suy nghĩ không thông, thế nào mình lại bị tiểu cô nương này lừa rồi.
"Đổng lão gia, trong vườn trà của ngươi nhất định là có không ít lá trà, ít đi ba trăm cân này thì có làm sao?" Liên Kiều ở một bên cười hì hì nói: " Nếu lá trà của ngươi bán chạy, Cô Nương không thiếu được cách hai ba tháng sẽ phái người tới vườn trà nhà ngươi cầm hàng, nơi nào thì ít bạc của ngươi?"
"Nhưng là... Ba mươi hai cũng quá thấp rồi, ta vừa mới nói bán ba mươi lăm mà, không nghĩ tới lấy được, ngược lại bị các ngươi giảm ba lượng bạc đi xuống." Đổng lão gia khoát tay lia lịa: "Quá không có lợi, không có lợi?"
"Đổng lão gia, ngươi không bán thì coi như xong đi, chúng ta mua bán không xả thân nghĩa ở." Tương Nghi đứng dậy, dắt Hoàng Nương Tử tay của đạo: "Nương tử, chúng ta đi nhà khác nhìn một chút."
Phương tẩu đi theo Tương Nghi, đi tới cửa một bên, thấy đặt một cây chổi, vươn tay ra phía sau ước lượng xuống, "Dát băng" một tiếng bóp gảy cây chổi kia: "Đổng lão gia, đồ vật nhà các ngươi quả thực quá không hợp dùng rồi, nên thay mới thôi."
Đổng lão gia thấy cây chổi kia gảy thành hai khúc, môi phát run, mặt gầy nhom rung động mấy cái: "Lạc, Lạc tiểu thư, xin dừng bước!"
Tương Nghi xoay người, cười nhẹ nhàng: "Đổng lão gia, chuyện gì?"
"Được thôi, ba mươi hai thì ba mươi hai! Chỉ là ta chỉ bán ba trăm cân, một lượng cũng không nhiều!" Đổng lão gia gian nan nói ra những lời này, đau như cắt một miếng thịt của hắn vậy.
"Đa tạ Đổng lão gia." Tương Nghi khom người thi lễ một cái, ba trăm cân ước chừng đủ rồi, chỉ là trà búp Minh Tiền này, sẽ tốn một vạn lượng bạc của nàng, nàng phải mau chở về Hoa Dương tiêu thụ mới được, nếu không chất chứa bên trong, tiền lời sẽ ít đi nhiều.
Hai bên lập tức viết khế thư xong, ước định sau ba ngày giao hàng, chuyện làm ăn này coi như là xong rồi.
Đi ra khỏi vườn trà Đổng gia, trong lòng mọi người đều hết sức thoải mái, tiệc trà còn chưa mở, bên này đã định xong trà búp Minh Tiền thượng phẩm, chở về Hoa Dương bán sớm, có thể bán đến sáu mươi lượng một cân, kiếm lời một nửa.
Qua hai ngày, tiệc trà Động Đình mở đúng kỳ hạn, mấy chỗ núi trà vườn trà của Dương lão phu nhân đều có quản sự mang theo hàng mẫu tới tham dự, Phương tẩu cũng rất quen thuộc với mấy vị quản sự, sau khi gặp mặt, hàn huyên mấy câu, Phương tẩu cười hỏi: "Có mang Đại Hồng Bào tới không?"
"Chỉ mang theo mấy cân, đại hồng bào sang quý như vậy, làm sao có thể chất lên xe kéo tới?" Một vị quản sự nở nụ cười: "Lão phu nhân chúng ta sửa cây trà, rất khác biệt đó."
Tin đồn mỗi năm có vị sĩ tử vào kinh đi thi, đi qua Vũ di sơn bỗng nhiên đau bụng không ngừng, một lão hòa thượng pha lá trà cho hắn uống, bệnh của hắn lập tức tốt lắm. Sau đó sĩ tử này đúng kỳ hạn đến kinh thành, thi đậu Trạng nguyên, trở lại Vũ di sơn cảm tạ lão hòa thượng kia, mặc đại hồng bào lượn quanh ba vòng cây trà, cho nên trà kia có mỹ danh "Đại Hồng Bào " .
Đại hồng bào Vũ di sơn nổi tiếng xa gần, mà qua tay của Dương lão phu nhân, những cây trà kia lại tốt một tầng, sản lượng cao hơn chỗ khác, chất lượng cũng càng tốt, từ năm trước bắt đầu đã lục tục có bán trên thị trường. Dương lão phu nhân đối với Tương Nghi tốt lắm, lá trà trong núi trà vườn trà của bà đều để cho Tương Nghi cầm lá trà miễn phí, sau khi bán mới thanh toán sổ sách, đây quả thực là làm ăn há mồm chờ sung rụng, căn bản là mua bán không vốn.
Dĩ nhiên mấy vị quản sự biết thân phận của Tương Nghi, lập tức cung kính nói: "Lạc tiểu thư cứ yên tâm, ngài nói muốn bao nhiêu lá trà trước, đến lúc đó chúng ta đưa lá trà đi Hoa Dương cho ngài."
Mọi người thấy quản sự của Dương lão phu nhân cung thuận với Tương Nghi như vậy, không khỏi ghé mắt mấy phần, Phương tẩu nói với mấy vị quản sự kia: "Cô Nương còn muốn chọn thêm chút phẩm loại về, lần đầu tiên tới tiệc trà, cũng chưa thăm dò phương pháp, các ngươi mang theo nói chuyện làm ăn, tránh cho tốn thêm bạc oan uổng."
Mấy vị quản sự cũng không nói nói nhiều, giao phó tiểu nhị xem cửa hàng, mang theo Tương Nghi đi cửa hàng khác tìm phẩm loại còn lại.
Tương Nghi có mấy người bọn họ hỗ trợ, mọi chuyện hết sức thuận lợi, đủ loại lá trà cũng mua chừng một trăm cân, còn ký khế thư với mấy núi trà vườn trà, giao hàng lâu dài. Lần tới Động Đình mua trà này, là phải trả tiền mặt, Tương Nghi mang theo năm vạn lượng bạc tới, mua nhiều lá trà chút, trong nháy mắt còn dư lại không có mấy.
Liên Kiều than thở nói: "Cô nương, chúng ta tốn rất nhiều bạc!"
" Chờ sẽ Hoa Dương sẽ kiếm rất nhiều bạc đây!" Phương tẩu cười nhìn Liên Kiều liếc mắt: "Đến lúc đó có thể kiếm gấp bội!"
"Thật?" Liên Kiều lúc này mới nhanh sống: "Gấp bội? Đó chính là kiếm năm vạn lượng nha~?"
"Không kém bao nhiêu." Tương Nghi gật đầu một cái, bây giờ bên Hoa Dương kia còn chưa có bước phát triển mới đâu, đến sớm mua các loại trà búp Minh Tiền về bán, tháng này nói ít là có thể kiếm ra một vạn lượng bạc.
"Thật tốt, thật tốt!" Liên Kiều cao hứng nhảy trên mặt đất, giống như một con chim sẻ nhỏ đạp nước.
Sắc mặt Đổng lão gia hơi khó coi, hắn nhìn Tương Nghi, tức giận không vui: "Một tiểu nữ oa như ngươi thì biết ít cái gì! Càng về nam khí hậu càng ấm áp, nhưng đi về phía nam nào có vườn trà ngon nào? Ngươi không cần gạt ta, ta cũng không phải mới đứa trẻ mới xuất đạo, bị mấy câu nói của ngươi ngu dốt lừa qua."
"Ta biết Đổng lão gia lão luyện thương trường, nhưng Đổng lão gia có từng nghe nói tới vườn trà của Phúc Thụy công chúa chưa?" Tương Nghi quyết định lấy bảng hiệu Dương lão phu nhân ra dùng một chút: "Phúc Thụy công chúa mở Du Nhiên Nông Gia Hương ở Đại Chu, hỏi một cái là biết, ba năm trước đây bà mua sắm vườn trà khắp nơi, chỉ sợ năm nay vừa vặn là lúc đưa ra thị trường."
"Phúc Thụy công chúa?" Đổng lão bản vốn còn chút nghi ngờ, nhưng nghe Du Nhiên Nông Gia Hương thì trong lòng biết, mặt biến sắc, giọng cũng không khẳng định như vậy nữa: "Dương lão phu nhân thật mua vườn trà?"
"Đổng lão gia, mệt ngươi còn làm buôn bán vườn trà, chẳng lẽ không đi tìm hiểu giá thị trường một phen?" Tương Nghi lắc đầu một cái, thở dài: "Dương lão phu nhân đã mua mấy chục nơi núi trà vườn trà, đoán chừng năm nay có lẽ sẽ tới tiệc trà Động Đình rồi."
Bây giờ Dương lão phu nhân chỉ mới mua bốn năm nơi núi trà vườn trà, nhưng Tương Nghi muốn làm Đổng lão gia kia sợ hãi trong lòng, đặc biệt nói nhiều lên, quả nhiên trấn trụ Đổng lão gia, mấy người bên cạnh nghe lời nói Tương Nghi, cũng lấy làm kinh hãi: "Vườn trà Dương lão phu nhân trong năm nay thật bán trà được rồi à?"
Tương Nghi gật đầu nói: "Ta tuyệt không biết nói láo, cô ta gả cho Dương Nhị lão gia, vườn trà Dương lão phu nhân năm ngoái đã giao hang cho Trà Trang Thúy Diệp của ta rồi, năm nay vườn trà của Dương lão phu nhân cũng tới tham gia tiệc trà Động Đình."
Mấy người kia nghe, đứng lên chắp tay với Đổng lão gia: "Đổng lão gia, chúng ta là chờ đến tiệc trà lại thỏa thuận giá cả di8."
Đổng lão gia trợn mắt há mồm nhìn mấy người kia bước nhanh ra ngoài, xoay mặt nhìn Tương Nghi, giận đến nửa ngày nói không ra lời. Qua một lát, hắn mới buồn bực nói: "Lạc tiểu thư, ngươi là đặc biệt tới xấu làm ăn của ta hay sao?"
Tương Nghi cười cười: "Đổng lão gia, ta đâu có nói xấu buôn bán của ngươi, ta là đang giúp ngươi làm ăn mà."
"Ngươi vừa nói, khách hàng trong đại sảnh của ta cũng đi, ngươi còn không thấy ngại mà nói là đang giúp ta làm ăn?" Đổng lão gia giận đến lông mày cũng giơ lên, vốn là muốn kêu người đi vào đuổi Tương Nghi ra ngoài, nhưng tưởng tượng nàng có chút quan hệ thân thích với Dương lão phu nhân nổi tiếng đại chu, lại chần chờ.
"Đổng lão gia, trà búp Minh Tiền nhà các ngươi đúng là cực tốt, bán rẻ như thế cũng đáng tiếc." Tương Nghi khẽ mỉm cười, nâng ly trà lên chậm rãi uống một hớp: "Ta nhớ được ba năm trước, trà búp Minh Tiền thượng phẩm bán được hơn ba mươi tám lượng bạc một cân."
" Ừ." Đổng lão gia có vài phần kinh ngạc, này Lạc tiểu thư nhìn bất quá □□ tuổi, ba năm trước đây mới năm sáu tuổi, sao cũng biết giá cả lá trà năm ấy? Chẳng lẽ nàng năm sáu tuổi đã bắt đầu hành thương? Hắn trợn mắt nhìn Tương Nghi, quả thực không thể tin vào tai của mình, thấy nàng nói rõ ràng mạch lạc, cũng từ từ ép lửa giận xuống, chuẩn bị nhìn xem nàng muốn nói gì.
"Trà này của ngươi, mỗi một mảnh nhỏ chỉ dài năm hào [hào = milimet], nhìn ra được vô cùng non nớt, nếm mùi vị cũng hết sức ngon miệng, là trà xanh thượng phẩm, ngươi cần gì phải bán ba mươi lăm lượng bạc một cân?" Tương Nghi cười cười, nhìn kia Đổng lão gia một bộ cảm thấy lẫn lộn, tiếp tục nói: "Dương lão phu nhân có mấy chỗ núi trà vườn trà, nhưng không bán Quân Sơn ngân châm."
Đổng lão gia bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi là nói muốn ta tích trữ lá trà này, chờ đến tiệc trà lại đi nâng giá bán ba mươi tám?"
" Dúng vậy." Tương Nghi gật đầu một cái: "Bên ta mới thả ra phong thanh, nói Dương lão phu nhân có số lớn trà ngon muốn bán, những khách uống trà kia nhất định sẽ chờ đến tiệc trà ra tay, nhưng trong vườn trà của Dương lão phu nhân cũng không bán Quân Sơn ngân châm, vậy chỉ có thể quay về tới tìm ngươi. Đổng lão gia, nếu lá trà của ngươi đúng là tốt nhất trong năm vườn trà Quân Sơn, như vậy đến khi đó, ngươi lại nhấc giá cả lên, không lo bán không tới trên ba mươi tám."
" Quá hay, quá hay!" Đổng lão gia không khỏi vỗ tay khen: "Lạc tiểu thư nói thật là đúng !"
Năm nay cây trà trong vườn hắn thế tới rất tốt, hắn sớm hái được một nhóm lá trà, ước chừng có ngàn cân, nhóm trà búp Minh Tiền thứ hai nhiều hơn không ít, không sai biệt lắm gấp ba, gần đây đã đang hát nhóm thứ ba rồi, hẳn hái được càng nhiều. Đổng lão gia chuẩn bị ba giá, nhóm đầu ba mươi lăm lượng một cân, nhóm thứ hai ba mươi lượng, nhóm thứ ba cũng chỉ muốn hai mươi lượng rồi.
Trà búp Minh Tiền này trà là thời gian vội vã, hái càng sớm lại càng đắt —— hái sớm, lá trà còn chưa mọc hết, sản lượng ít, tự nhiên sẽ đắt, nếu rẻ thì không có lợi rồi.
Bây giờ bị Tương Nghi nói vậy, Đổng lão gia không khỏi ngứa lòng, nếu có thể bán được ba mươi tám lượng bạc một cân, mình lại có thể kiếm thêm ba ngàn lượng bạc, Lạc tiểu thư thật đúng là ra ý kiến hay! Ánh mắt hắn quay tít một vòng: "Lạc tiểu thư, ta nên cảm tạ ngươi thế nào mới phải đây?"
"Đổng lão gia, ta cũng không cần ngươi có lòng thành cảm tạ ta, ngươi bán ba trăm cân loại trà búp Minh Tiền này cho ta thôi, ba mươi hai lượng bạc một cân, thế nào?" Tương Nghi Tiếu mị mị để chung trà xuống: "Ta thay ngươi tăng ba lượng bạc, bây giờ ta ép ba lượng bạc, hẳn là hai bên triệt tiêu."
"Lạc tiểu thư, ngươi cũng quá không hiền hậu, ngươi đuổi khách nhân của ta đi, còn ép ba lượng bạc muốn ta bán lá trà cho ngươi, chuyện này..." Đổng lão gia quả thực hơi suy nghĩ không thông, thế nào mình lại bị tiểu cô nương này lừa rồi.
"Đổng lão gia, trong vườn trà của ngươi nhất định là có không ít lá trà, ít đi ba trăm cân này thì có làm sao?" Liên Kiều ở một bên cười hì hì nói: " Nếu lá trà của ngươi bán chạy, Cô Nương không thiếu được cách hai ba tháng sẽ phái người tới vườn trà nhà ngươi cầm hàng, nơi nào thì ít bạc của ngươi?"
"Nhưng là... Ba mươi hai cũng quá thấp rồi, ta vừa mới nói bán ba mươi lăm mà, không nghĩ tới lấy được, ngược lại bị các ngươi giảm ba lượng bạc đi xuống." Đổng lão gia khoát tay lia lịa: "Quá không có lợi, không có lợi?"
"Đổng lão gia, ngươi không bán thì coi như xong đi, chúng ta mua bán không xả thân nghĩa ở." Tương Nghi đứng dậy, dắt Hoàng Nương Tử tay của đạo: "Nương tử, chúng ta đi nhà khác nhìn một chút."
Phương tẩu đi theo Tương Nghi, đi tới cửa một bên, thấy đặt một cây chổi, vươn tay ra phía sau ước lượng xuống, "Dát băng" một tiếng bóp gảy cây chổi kia: "Đổng lão gia, đồ vật nhà các ngươi quả thực quá không hợp dùng rồi, nên thay mới thôi."
Đổng lão gia thấy cây chổi kia gảy thành hai khúc, môi phát run, mặt gầy nhom rung động mấy cái: "Lạc, Lạc tiểu thư, xin dừng bước!"
Tương Nghi xoay người, cười nhẹ nhàng: "Đổng lão gia, chuyện gì?"
"Được thôi, ba mươi hai thì ba mươi hai! Chỉ là ta chỉ bán ba trăm cân, một lượng cũng không nhiều!" Đổng lão gia gian nan nói ra những lời này, đau như cắt một miếng thịt của hắn vậy.
"Đa tạ Đổng lão gia." Tương Nghi khom người thi lễ một cái, ba trăm cân ước chừng đủ rồi, chỉ là trà búp Minh Tiền này, sẽ tốn một vạn lượng bạc của nàng, nàng phải mau chở về Hoa Dương tiêu thụ mới được, nếu không chất chứa bên trong, tiền lời sẽ ít đi nhiều.
Hai bên lập tức viết khế thư xong, ước định sau ba ngày giao hàng, chuyện làm ăn này coi như là xong rồi.
Đi ra khỏi vườn trà Đổng gia, trong lòng mọi người đều hết sức thoải mái, tiệc trà còn chưa mở, bên này đã định xong trà búp Minh Tiền thượng phẩm, chở về Hoa Dương bán sớm, có thể bán đến sáu mươi lượng một cân, kiếm lời một nửa.
Qua hai ngày, tiệc trà Động Đình mở đúng kỳ hạn, mấy chỗ núi trà vườn trà của Dương lão phu nhân đều có quản sự mang theo hàng mẫu tới tham dự, Phương tẩu cũng rất quen thuộc với mấy vị quản sự, sau khi gặp mặt, hàn huyên mấy câu, Phương tẩu cười hỏi: "Có mang Đại Hồng Bào tới không?"
"Chỉ mang theo mấy cân, đại hồng bào sang quý như vậy, làm sao có thể chất lên xe kéo tới?" Một vị quản sự nở nụ cười: "Lão phu nhân chúng ta sửa cây trà, rất khác biệt đó."
Tin đồn mỗi năm có vị sĩ tử vào kinh đi thi, đi qua Vũ di sơn bỗng nhiên đau bụng không ngừng, một lão hòa thượng pha lá trà cho hắn uống, bệnh của hắn lập tức tốt lắm. Sau đó sĩ tử này đúng kỳ hạn đến kinh thành, thi đậu Trạng nguyên, trở lại Vũ di sơn cảm tạ lão hòa thượng kia, mặc đại hồng bào lượn quanh ba vòng cây trà, cho nên trà kia có mỹ danh "Đại Hồng Bào " .
Đại hồng bào Vũ di sơn nổi tiếng xa gần, mà qua tay của Dương lão phu nhân, những cây trà kia lại tốt một tầng, sản lượng cao hơn chỗ khác, chất lượng cũng càng tốt, từ năm trước bắt đầu đã lục tục có bán trên thị trường. Dương lão phu nhân đối với Tương Nghi tốt lắm, lá trà trong núi trà vườn trà của bà đều để cho Tương Nghi cầm lá trà miễn phí, sau khi bán mới thanh toán sổ sách, đây quả thực là làm ăn há mồm chờ sung rụng, căn bản là mua bán không vốn.
Dĩ nhiên mấy vị quản sự biết thân phận của Tương Nghi, lập tức cung kính nói: "Lạc tiểu thư cứ yên tâm, ngài nói muốn bao nhiêu lá trà trước, đến lúc đó chúng ta đưa lá trà đi Hoa Dương cho ngài."
Mọi người thấy quản sự của Dương lão phu nhân cung thuận với Tương Nghi như vậy, không khỏi ghé mắt mấy phần, Phương tẩu nói với mấy vị quản sự kia: "Cô Nương còn muốn chọn thêm chút phẩm loại về, lần đầu tiên tới tiệc trà, cũng chưa thăm dò phương pháp, các ngươi mang theo nói chuyện làm ăn, tránh cho tốn thêm bạc oan uổng."
Mấy vị quản sự cũng không nói nói nhiều, giao phó tiểu nhị xem cửa hàng, mang theo Tương Nghi đi cửa hàng khác tìm phẩm loại còn lại.
Tương Nghi có mấy người bọn họ hỗ trợ, mọi chuyện hết sức thuận lợi, đủ loại lá trà cũng mua chừng một trăm cân, còn ký khế thư với mấy núi trà vườn trà, giao hàng lâu dài. Lần tới Động Đình mua trà này, là phải trả tiền mặt, Tương Nghi mang theo năm vạn lượng bạc tới, mua nhiều lá trà chút, trong nháy mắt còn dư lại không có mấy.
Liên Kiều than thở nói: "Cô nương, chúng ta tốn rất nhiều bạc!"
" Chờ sẽ Hoa Dương sẽ kiếm rất nhiều bạc đây!" Phương tẩu cười nhìn Liên Kiều liếc mắt: "Đến lúc đó có thể kiếm gấp bội!"
"Thật?" Liên Kiều lúc này mới nhanh sống: "Gấp bội? Đó chính là kiếm năm vạn lượng nha~?"
"Không kém bao nhiêu." Tương Nghi gật đầu một cái, bây giờ bên Hoa Dương kia còn chưa có bước phát triển mới đâu, đến sớm mua các loại trà búp Minh Tiền về bán, tháng này nói ít là có thể kiếm ra một vạn lượng bạc.
"Thật tốt, thật tốt!" Liên Kiều cao hứng nhảy trên mặt đất, giống như một con chim sẻ nhỏ đạp nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.