Chương 146: Lo chuyện vườn trà, ra thành bắc gặp nạn
Yên Nùng
17/10/2016
Ngoài cửa truyền tới
tiếng bước chân, từ xa đến gần, phảng phất tằm xuân kia đang gặm nhấm lá dâu, ở bên dưới lá xanh lộ ra thân thể mập trắng.
Một người mặc xiêm y màu xanh lục đi qua cửa, cung cung kính kính giơ tay: "Lạc tiểu thư."
Đại danh Lạc tiểu thư, mọi người Hoa Dương đều biết, mở Trân Lung phường và Trà Trang Thúy Diệp, đều là nhật tiến đấu kim, bạc gửi trong Tiền trang Hối Thông, không biết đã có bao nhiêu vạn.
Nhưng giờ gặp mặt, lại chỉ là một đứa trẻ, người kia ngẩn ra, tay nâng lên lại không bỏ xuống được.
Tương Nghi cười chỉ chỉ ghế ngồi một bên: "Chu lão gia, mời ngồi."
Liên Kiều mang trà lên: "Chu lão gia, ngươi nếm thử lá trà của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta, có phải tốt hơn vườn trà của ngươi nhiều chút không?"
Trong ngón tay nhỏ nhắn trắng tinh lộ ra chung trà màu xanh nhạt, trong suốt tựa hồ xuyên qua nhật ảnh, Chu lão gia hơi ngẩn ra, nhận lấy chung trà kia, thân thể không tự chủ được rơi xuống ghế dựa: "Lạc tiểu thư, ta nghe nói ngươi muốn mua vườn trà?"
"Ta đúng là có ý này." Tương Nghi cười chúm chím nhìn Chu lão gia kia: "Chu lão gia có vườn trà muốn bán?"
"Dạ dạ dạ." Chu lão gia nói có vài phần dồn dập: " Vườn trà của ta gần núi phượng hoàng, có hơn một ngàn mẫu đất trồng trà, cũng coi là vườn trà lớn rồi, hàng năm có thể ra hơn mười vạn cân lá trà đó."
Trong lòng Tương Nghi yên lặng tính toán, hơn mười vạn cân lá trà không coi là nhiều, vườn trà của Dương lão phu nhân, hái bốn năm lần, một mẫu đất là có thể có hai trăm cân, hơn một ngàn mẫu này chỉ có thể sản xuất ra hơn mười vạn cân, không coi là nhiều. Huống chi lá trà Hoa Dương cũng không nổi danh, trà búp Minh Tiền, trà xuân hơi nhiều hơn một chút, nhưng giá bán không được cao, mười lượng bạc là hết mức, chờ trà xuân vừa hết lá, lá trà sau đó không đáng giá nữa ——trà xuân cần hái chồi non nhọn hái, một ngàn mẫu, chế thành trà thành phẩm chỉ 2000 ~ 3000 cân, tuy nói sau đó còn có mười vạn cân, lại không đáng giá, nhóm trà cuối cùng, tất cả đều là lão Mao Diệp, loại này là đưa đến mặt hàng mười đồng tiền một bầu trong quán trà, chỉ nửa lượng bạc là có thể ra tay.
Nhưng chiếm đóng vườn trà một ngàn mẫu này trước, cũng không phải chuyện xấu, chỉnh đốn hai ba năm, sản lượng và chất lượng cao hơn, dĩ nhiên là có thể bán ra nhiều bạc hơn.
" Vậy Chu lão gia muốn bán bao nhiêu bạc?" Tương Nghi âm thầm định giá, hiện tại ruộng tốt là ba mượi lượng bạc một mẫu, vườn trà như thế nào đi nữa, cũng hai mươi lượng bạc, huống chi còn không biết kết quả vườn nhà hắn là dạng cây trà nào.
"Ba vạn lượng bạc, thế nào?" Chu lão gia cười mặt mày giãn ra: "Giá tiền này không tính là đắt, lá trà kia của ta hàng năm có thể bán được mấy chục ngàn lượng bạc."
"Mấy vạn lượng bạc?" Tương Nghi lắc đầu một cái: "Chu lão gia, tuổi ta còn nhỏ, ngươi chớ gạt ta, lại không nói mời người lo vườn trà tiền công, hái trà chế trà, chỉ từ sản lượng vườn trà này mà nói, cũng không khả năng bán ra mấy vạn lượng tiền hoa hồng."
"Lạc tiểu thư, ta nào dám lừa ngươi, đây đều là thật!" Chu lão gia khẩn trương, trên gương mặt mập tròn tất cả đều là mồ hôi hột: "Nếu Lạc tiểu thư không tin, có thể đi vườn trà của ta nhìn một chút, nhìn xem niên kỉ những cây trà kia sẽ biết."
Mua vườn trà đương nhiên phải đi xem vườn đàng hoàng, Tương Nghi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Tốt lắm, sáng mai ta sẽ đi vườn trà kia của ngươi nhìn một chút, chúng ta xem qua cây trà trước lại tới nói giá bán."
Chu lão gia gật đầu liên tục: " Được, ngày mai ta ở trong vườn trà chờ Lạc tiểu thư."
"Cô nương, tại sao vườn trà này phải đắt như vậy?" Liên Kiều vừa thu chung trà vừa đau lòng hỏi: "Ba vạn lượng bạc, chúng ta ước chừng phải bán hơn hai tháng đó! Hiện tại không phải quý bán trà vượng, mắt thấy làm ăn sẽ không xong, cô nương còn cầm bạc đi ra mua vườn trà, không phải có chút thua thiệt sao?"[rin: bởi vậy bạn Liên Kiều làm nô tỳ là đúng rồi, tầm nhìn ko được rộng, được cái rất trung thành]
Tương Nghi cười một tiếng với nàng: " Vườn trà là một con gà đẻ trứng, lúc mua là phải tốn nhiều bạc, nhưng chờ mua xong là có thể kiếm được không ít bạc.
Liên Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn Tương Nghi: "Ta chờ cô nương kiếm bộn bạc."
Ngày hôm sau Tương Nghi mang theo Liên Kiều và Tần ma ma, do Phúc bá đánh xe chạy ra ngoài thành, bên trên càng xe còn ngồi Ca Lạp Nhĩ, một tay kéo giây cương, cười cười nói nói với Phúc bá.
Mấy ngày nay Phương tẩu đi ra ngoài đặt trà, Ca Lạp Nhĩ sống chết muốn đi theo: "Lạc tiểu thư, Phương tẩu không có ở đây, đương nhiên ta phải theo ngươi đi ra ngoài, bên cạnh ngươi sao có thể thiếu người che chở, vạn nhất gặp phải trạng huống gì..."
"Phi phi phi!" Liên Kiều nhổ mấy ngụm nước miếng: "Ngươi đây là đang làm chi? Nguyền rủa Cô Nương phải không ?"
Mặc dù trong miệng nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng vẫn để cho Ca Lạp Nhĩ đi theo, tần ma ma nói: "Người không nhiều, Ca Lạp Nhĩ đi theo đi thì yên tâm hơn, vạn nhất trong vườn trà có chỗ nào không dễ đi, cũng có thể cho hắn tới xem xem."
Ca Lạp Nhĩ cười vui vẻ: "Ta đi chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng."
Xe ngựa lộc cộc, một đường từ cửa thành ra bên ngoài, Tương Nghi vén một chút xíu rèm lên, thấy trên núi phượng hoàng xa xa một mảnh màu sắc sặc sỡ. Các dạng màu sắc sơn dã ngày mùa thu, giống như đoạn gấm, rõ ràng vừa mới nhìn là vẻ xanh biếc trầm trầm, một trận gió thu đi qua, bên dưới màu xanh thẫm kia dâng lên một mảnh đỏ tươi, lá phong diệp đỏ như lửa lộ ra từ dưới bóng cây nặng nề, đặt đỏ thắm bên dưới ám lục.
"Cô nương, cảnh trí này đúng là đẹp." Liên Kiều thò đầu ra bên ngoài nhìn, ánh mắt chuyển động: "Ồ, đường phía trước thế nào? Giống như xảy ra chút chuyện."
Xe ngựa ngừng lại, Tần ma ma vén rèm lên: "Thế nào?"
Phúc bá quay đầu nhìn vài người trong xe ngựa: "Bên kia lật một chiếc giá tử xa, cản đường rồi."
"Ai ai ai, có thể tới giúp một chuyện không?" Có người đi tới bên cạnh xe ngựa, ánh mắt nhìn thẳng trong buồng xe: "Xe của chúng ta bị lật, muốn mời người hỗ trợ nhấc nhấc."
Ánh mắt của người kia như hơi hiếu kỳ không ngừng nhìn trên người Tương Nghi, Liên Kiều thấy thì trong lòng giận dữ, hất màn cửa một cái: "Nhìn cái gì vậy? Cô Nương mới sẽ không đi xuống giúp ngươi một tay! Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi nhìn một chút, mang xe lên ven đường, chớ có ngăn cản đường đi chúng ta."
"Được rồi." Ca Lạp Nhĩ rất thuận lợi nhảy từ trên xe xuống, đang chuẩn bị đi về phía trước, người đứng ở bên cạnh xe ngựa bỗng nhiên đưa tay kéo màn cửa, lớn tiếng kêu một câu: "Lạc tiểu thư, ngươi thế nào không xuống giúp một chuyện?"
Tương Nghi cả kinh, bỗng nhiên cảnh giác, người này thế nào biết thân phận mình? Tần ma ma liếc mắt nhìn người kia, trong lòng cũng có đồng cảm, vén rèm nhảy xuống từ trên xe: "Ngươi là người phương nào? Vì sao biết họ Cô Nương?"
Người kia cợt nhả liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Ta biết!" Hắn đưa ngón tay đặt ở giữa môi, huýt gió thật dài, một trận huyên náo vang lên, chỉ thấy trong buội rậm ven đường chạy ra bảy tám người.
"Không tốt!" Tần ma ma hô to một tiếng, tranh thủ thời gian để cho Phúc bá quay đầu ngựa lại: "Nhanh đưa cô nương về thành !"
"Muốn chạy? Các ngươi chạy không khỏi!" Người kia cười đắc ý, một tay duỗi tới, vững vàng bắt được vách buồng xe ngựa: "Thật vất vả mới chờ được ngươi ra khỏi thành, sao có thể cho ngươi chạy mất?"
Tương Nghi thò đầu nhìn, chỉ thấy trong tay những người đó đều cầm gậy gộc, nhìn ra là có chuẩn bị.
Đến tột cùng là ai muốn đối phó nàng? Chân mày Tương Nghi nhíu lại, chẳng qua là cấp bách, đã không có đường suy tính, nàng hét lớn một tiếng: "Là ai sai sử ngươi tới? Hắn cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp bội là được!"
Người kia cợt nhả nói: "Nha, không nghĩ tới ta còn có thể phát tài! Chẳng qua là ta xưa nay giao hảo với người kia, sao có thể cầm bạc của hắn lại tới cầm bạc của ngươi? Cũng quá không trượng nghĩa rồi! Lạc tiểu thư, ngươi ngoan ngoãn đi xuống, tránh cho da thịt đau khổ! Ai ai ai, ngươi làm chi..."
Lời còn chưa dứt, Ca Lạp Nhĩ đã ra tay, hắn đi theo Phương tẩu học nửa năm, công phu quyền cước vẫn có chút tiến bộ, mới ra tay một cái, người kia bị hắn vững vàng nắm trong tay, không thể động đậy chút nào.
"Ta làm chi?" Ca Lạp Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Ta muốn đánh gia hỏa không biết điều này một trận!" Lời vừa dứt, một đấm của hắn đi ra ngoài, mặt của người kia ngay lập tức sưng lên, phát ra kêu gào như giết heo: "Ngươi dám đánh ông nội? Thật là không muốn sống nữa!"
Trả lời hắn là mấy tiếng đánh nặng nề, quả đấm của Ca Lạp Nhĩ rơi xuống mặt hắn như mưa rơi: "Lại dám bất kính với Lạc tiểu thư, xem ta có đánh ngươi tìm răng khắp nơi không!"
Ca Lạp Nhĩ vốn nói tiếng đại chu rất không lưu loát, nhưng đến Hoa Dương nửa năm, hắn đã học không ít, câu tìm răng khắp nơi này là Liên Kiều dạy hắn, nói hết sức lưu loát.
Bảy tám người bên kia càng chạy càng gần, Tần ma ma và Phúc bá luống cuống tay chân làm xe ngựa quay đầu, nhưng hai con ngựa kia đã bị kinh sợ, đứng ở đó không chịu động, tùy ý Phúc bá cầm roi quất chúng nó, cũng không chịu di động vó ngựa nửa bước.
Liên Kiều thấy tình trạng như vậy, vội vàng nhảy xuống từ trên xe, thuận tiện móc ra một thanh đại bản: "Ai dám tới ?" Nàng nhắm mắt lại đập xuống người Ca Lạp Nhĩ nắm trong tay: "Các ngươi dám tới, sẽ như hắn!"
Người kia đã bị Ca Lạp Nhĩ đánh ngã xuống đất, lại bị Liên Kiều đánh nặng nề, chết ngất, choáng váng qua.
Nhóm người chạy tới thấy đồng bạn bị đánh ngã, cũng do dự mấy phần, ngừng lại.
"Làm sao bây giờ? Lão đại đều thế kia..." Có người do dự lui một bước: "Chúng ta... Trở về?"
"Trở về?" Có một người râu quai nón cười lạnh một tiếng, dùng một ngón tay chỉ Ca Lạp Nhĩ Liên Kiều và Tần ma ma: "Chỉ mấy người như vậy, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ? Bắt họ Lạc kia, có thể kiếm một ngàn lượng bạc nhé!"
" Được, chúng ta cùng tiến lên!" Vài người bên cạnh trả lời một câu, phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa tay tiến tới gần xe ngựa. Liên Kiều lui về sau nửa bước, lại dừng lại: "Ca Lạp Nhĩ, chúng ta cùng tiến lên!"
"Ngươi ở lại chỗ Lạc tiểu thư nơi che chở nàng, những người đó ta tới thu thập!" Ca Lạp Nhĩ cắn răng nghiến lợi, nặng nề đá người trên đất kia một cước, trong mắt toát ra tức giận, giống như có một đốm lửa đang cháy, hắn phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa bàn tay, hai chân bước ra chạy như bay về bảy tám người kia.
Một người mặc xiêm y màu xanh lục đi qua cửa, cung cung kính kính giơ tay: "Lạc tiểu thư."
Đại danh Lạc tiểu thư, mọi người Hoa Dương đều biết, mở Trân Lung phường và Trà Trang Thúy Diệp, đều là nhật tiến đấu kim, bạc gửi trong Tiền trang Hối Thông, không biết đã có bao nhiêu vạn.
Nhưng giờ gặp mặt, lại chỉ là một đứa trẻ, người kia ngẩn ra, tay nâng lên lại không bỏ xuống được.
Tương Nghi cười chỉ chỉ ghế ngồi một bên: "Chu lão gia, mời ngồi."
Liên Kiều mang trà lên: "Chu lão gia, ngươi nếm thử lá trà của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta, có phải tốt hơn vườn trà của ngươi nhiều chút không?"
Trong ngón tay nhỏ nhắn trắng tinh lộ ra chung trà màu xanh nhạt, trong suốt tựa hồ xuyên qua nhật ảnh, Chu lão gia hơi ngẩn ra, nhận lấy chung trà kia, thân thể không tự chủ được rơi xuống ghế dựa: "Lạc tiểu thư, ta nghe nói ngươi muốn mua vườn trà?"
"Ta đúng là có ý này." Tương Nghi cười chúm chím nhìn Chu lão gia kia: "Chu lão gia có vườn trà muốn bán?"
"Dạ dạ dạ." Chu lão gia nói có vài phần dồn dập: " Vườn trà của ta gần núi phượng hoàng, có hơn một ngàn mẫu đất trồng trà, cũng coi là vườn trà lớn rồi, hàng năm có thể ra hơn mười vạn cân lá trà đó."
Trong lòng Tương Nghi yên lặng tính toán, hơn mười vạn cân lá trà không coi là nhiều, vườn trà của Dương lão phu nhân, hái bốn năm lần, một mẫu đất là có thể có hai trăm cân, hơn một ngàn mẫu này chỉ có thể sản xuất ra hơn mười vạn cân, không coi là nhiều. Huống chi lá trà Hoa Dương cũng không nổi danh, trà búp Minh Tiền, trà xuân hơi nhiều hơn một chút, nhưng giá bán không được cao, mười lượng bạc là hết mức, chờ trà xuân vừa hết lá, lá trà sau đó không đáng giá nữa ——trà xuân cần hái chồi non nhọn hái, một ngàn mẫu, chế thành trà thành phẩm chỉ 2000 ~ 3000 cân, tuy nói sau đó còn có mười vạn cân, lại không đáng giá, nhóm trà cuối cùng, tất cả đều là lão Mao Diệp, loại này là đưa đến mặt hàng mười đồng tiền một bầu trong quán trà, chỉ nửa lượng bạc là có thể ra tay.
Nhưng chiếm đóng vườn trà một ngàn mẫu này trước, cũng không phải chuyện xấu, chỉnh đốn hai ba năm, sản lượng và chất lượng cao hơn, dĩ nhiên là có thể bán ra nhiều bạc hơn.
" Vậy Chu lão gia muốn bán bao nhiêu bạc?" Tương Nghi âm thầm định giá, hiện tại ruộng tốt là ba mượi lượng bạc một mẫu, vườn trà như thế nào đi nữa, cũng hai mươi lượng bạc, huống chi còn không biết kết quả vườn nhà hắn là dạng cây trà nào.
"Ba vạn lượng bạc, thế nào?" Chu lão gia cười mặt mày giãn ra: "Giá tiền này không tính là đắt, lá trà kia của ta hàng năm có thể bán được mấy chục ngàn lượng bạc."
"Mấy vạn lượng bạc?" Tương Nghi lắc đầu một cái: "Chu lão gia, tuổi ta còn nhỏ, ngươi chớ gạt ta, lại không nói mời người lo vườn trà tiền công, hái trà chế trà, chỉ từ sản lượng vườn trà này mà nói, cũng không khả năng bán ra mấy vạn lượng tiền hoa hồng."
"Lạc tiểu thư, ta nào dám lừa ngươi, đây đều là thật!" Chu lão gia khẩn trương, trên gương mặt mập tròn tất cả đều là mồ hôi hột: "Nếu Lạc tiểu thư không tin, có thể đi vườn trà của ta nhìn một chút, nhìn xem niên kỉ những cây trà kia sẽ biết."
Mua vườn trà đương nhiên phải đi xem vườn đàng hoàng, Tương Nghi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Tốt lắm, sáng mai ta sẽ đi vườn trà kia của ngươi nhìn một chút, chúng ta xem qua cây trà trước lại tới nói giá bán."
Chu lão gia gật đầu liên tục: " Được, ngày mai ta ở trong vườn trà chờ Lạc tiểu thư."
"Cô nương, tại sao vườn trà này phải đắt như vậy?" Liên Kiều vừa thu chung trà vừa đau lòng hỏi: "Ba vạn lượng bạc, chúng ta ước chừng phải bán hơn hai tháng đó! Hiện tại không phải quý bán trà vượng, mắt thấy làm ăn sẽ không xong, cô nương còn cầm bạc đi ra mua vườn trà, không phải có chút thua thiệt sao?"[rin: bởi vậy bạn Liên Kiều làm nô tỳ là đúng rồi, tầm nhìn ko được rộng, được cái rất trung thành]
Tương Nghi cười một tiếng với nàng: " Vườn trà là một con gà đẻ trứng, lúc mua là phải tốn nhiều bạc, nhưng chờ mua xong là có thể kiếm được không ít bạc.
Liên Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn Tương Nghi: "Ta chờ cô nương kiếm bộn bạc."
Ngày hôm sau Tương Nghi mang theo Liên Kiều và Tần ma ma, do Phúc bá đánh xe chạy ra ngoài thành, bên trên càng xe còn ngồi Ca Lạp Nhĩ, một tay kéo giây cương, cười cười nói nói với Phúc bá.
Mấy ngày nay Phương tẩu đi ra ngoài đặt trà, Ca Lạp Nhĩ sống chết muốn đi theo: "Lạc tiểu thư, Phương tẩu không có ở đây, đương nhiên ta phải theo ngươi đi ra ngoài, bên cạnh ngươi sao có thể thiếu người che chở, vạn nhất gặp phải trạng huống gì..."
"Phi phi phi!" Liên Kiều nhổ mấy ngụm nước miếng: "Ngươi đây là đang làm chi? Nguyền rủa Cô Nương phải không ?"
Mặc dù trong miệng nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng vẫn để cho Ca Lạp Nhĩ đi theo, tần ma ma nói: "Người không nhiều, Ca Lạp Nhĩ đi theo đi thì yên tâm hơn, vạn nhất trong vườn trà có chỗ nào không dễ đi, cũng có thể cho hắn tới xem xem."
Ca Lạp Nhĩ cười vui vẻ: "Ta đi chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng."
Xe ngựa lộc cộc, một đường từ cửa thành ra bên ngoài, Tương Nghi vén một chút xíu rèm lên, thấy trên núi phượng hoàng xa xa một mảnh màu sắc sặc sỡ. Các dạng màu sắc sơn dã ngày mùa thu, giống như đoạn gấm, rõ ràng vừa mới nhìn là vẻ xanh biếc trầm trầm, một trận gió thu đi qua, bên dưới màu xanh thẫm kia dâng lên một mảnh đỏ tươi, lá phong diệp đỏ như lửa lộ ra từ dưới bóng cây nặng nề, đặt đỏ thắm bên dưới ám lục.
"Cô nương, cảnh trí này đúng là đẹp." Liên Kiều thò đầu ra bên ngoài nhìn, ánh mắt chuyển động: "Ồ, đường phía trước thế nào? Giống như xảy ra chút chuyện."
Xe ngựa ngừng lại, Tần ma ma vén rèm lên: "Thế nào?"
Phúc bá quay đầu nhìn vài người trong xe ngựa: "Bên kia lật một chiếc giá tử xa, cản đường rồi."
"Ai ai ai, có thể tới giúp một chuyện không?" Có người đi tới bên cạnh xe ngựa, ánh mắt nhìn thẳng trong buồng xe: "Xe của chúng ta bị lật, muốn mời người hỗ trợ nhấc nhấc."
Ánh mắt của người kia như hơi hiếu kỳ không ngừng nhìn trên người Tương Nghi, Liên Kiều thấy thì trong lòng giận dữ, hất màn cửa một cái: "Nhìn cái gì vậy? Cô Nương mới sẽ không đi xuống giúp ngươi một tay! Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi nhìn một chút, mang xe lên ven đường, chớ có ngăn cản đường đi chúng ta."
"Được rồi." Ca Lạp Nhĩ rất thuận lợi nhảy từ trên xe xuống, đang chuẩn bị đi về phía trước, người đứng ở bên cạnh xe ngựa bỗng nhiên đưa tay kéo màn cửa, lớn tiếng kêu một câu: "Lạc tiểu thư, ngươi thế nào không xuống giúp một chuyện?"
Tương Nghi cả kinh, bỗng nhiên cảnh giác, người này thế nào biết thân phận mình? Tần ma ma liếc mắt nhìn người kia, trong lòng cũng có đồng cảm, vén rèm nhảy xuống từ trên xe: "Ngươi là người phương nào? Vì sao biết họ Cô Nương?"
Người kia cợt nhả liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Ta biết!" Hắn đưa ngón tay đặt ở giữa môi, huýt gió thật dài, một trận huyên náo vang lên, chỉ thấy trong buội rậm ven đường chạy ra bảy tám người.
"Không tốt!" Tần ma ma hô to một tiếng, tranh thủ thời gian để cho Phúc bá quay đầu ngựa lại: "Nhanh đưa cô nương về thành !"
"Muốn chạy? Các ngươi chạy không khỏi!" Người kia cười đắc ý, một tay duỗi tới, vững vàng bắt được vách buồng xe ngựa: "Thật vất vả mới chờ được ngươi ra khỏi thành, sao có thể cho ngươi chạy mất?"
Tương Nghi thò đầu nhìn, chỉ thấy trong tay những người đó đều cầm gậy gộc, nhìn ra là có chuẩn bị.
Đến tột cùng là ai muốn đối phó nàng? Chân mày Tương Nghi nhíu lại, chẳng qua là cấp bách, đã không có đường suy tính, nàng hét lớn một tiếng: "Là ai sai sử ngươi tới? Hắn cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp bội là được!"
Người kia cợt nhả nói: "Nha, không nghĩ tới ta còn có thể phát tài! Chẳng qua là ta xưa nay giao hảo với người kia, sao có thể cầm bạc của hắn lại tới cầm bạc của ngươi? Cũng quá không trượng nghĩa rồi! Lạc tiểu thư, ngươi ngoan ngoãn đi xuống, tránh cho da thịt đau khổ! Ai ai ai, ngươi làm chi..."
Lời còn chưa dứt, Ca Lạp Nhĩ đã ra tay, hắn đi theo Phương tẩu học nửa năm, công phu quyền cước vẫn có chút tiến bộ, mới ra tay một cái, người kia bị hắn vững vàng nắm trong tay, không thể động đậy chút nào.
"Ta làm chi?" Ca Lạp Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Ta muốn đánh gia hỏa không biết điều này một trận!" Lời vừa dứt, một đấm của hắn đi ra ngoài, mặt của người kia ngay lập tức sưng lên, phát ra kêu gào như giết heo: "Ngươi dám đánh ông nội? Thật là không muốn sống nữa!"
Trả lời hắn là mấy tiếng đánh nặng nề, quả đấm của Ca Lạp Nhĩ rơi xuống mặt hắn như mưa rơi: "Lại dám bất kính với Lạc tiểu thư, xem ta có đánh ngươi tìm răng khắp nơi không!"
Ca Lạp Nhĩ vốn nói tiếng đại chu rất không lưu loát, nhưng đến Hoa Dương nửa năm, hắn đã học không ít, câu tìm răng khắp nơi này là Liên Kiều dạy hắn, nói hết sức lưu loát.
Bảy tám người bên kia càng chạy càng gần, Tần ma ma và Phúc bá luống cuống tay chân làm xe ngựa quay đầu, nhưng hai con ngựa kia đã bị kinh sợ, đứng ở đó không chịu động, tùy ý Phúc bá cầm roi quất chúng nó, cũng không chịu di động vó ngựa nửa bước.
Liên Kiều thấy tình trạng như vậy, vội vàng nhảy xuống từ trên xe, thuận tiện móc ra một thanh đại bản: "Ai dám tới ?" Nàng nhắm mắt lại đập xuống người Ca Lạp Nhĩ nắm trong tay: "Các ngươi dám tới, sẽ như hắn!"
Người kia đã bị Ca Lạp Nhĩ đánh ngã xuống đất, lại bị Liên Kiều đánh nặng nề, chết ngất, choáng váng qua.
Nhóm người chạy tới thấy đồng bạn bị đánh ngã, cũng do dự mấy phần, ngừng lại.
"Làm sao bây giờ? Lão đại đều thế kia..." Có người do dự lui một bước: "Chúng ta... Trở về?"
"Trở về?" Có một người râu quai nón cười lạnh một tiếng, dùng một ngón tay chỉ Ca Lạp Nhĩ Liên Kiều và Tần ma ma: "Chỉ mấy người như vậy, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ? Bắt họ Lạc kia, có thể kiếm một ngàn lượng bạc nhé!"
" Được, chúng ta cùng tiến lên!" Vài người bên cạnh trả lời một câu, phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa tay tiến tới gần xe ngựa. Liên Kiều lui về sau nửa bước, lại dừng lại: "Ca Lạp Nhĩ, chúng ta cùng tiến lên!"
"Ngươi ở lại chỗ Lạc tiểu thư nơi che chở nàng, những người đó ta tới thu thập!" Ca Lạp Nhĩ cắn răng nghiến lợi, nặng nề đá người trên đất kia một cước, trong mắt toát ra tức giận, giống như có một đốm lửa đang cháy, hắn phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa bàn tay, hai chân bước ra chạy như bay về bảy tám người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.