Chương 195: Sai một bước sai từng bước
Yên Nùng
27/04/2017
Buổi trưa đều dùng cơm tại chủ viện Dương phủ, Dương lão phu nhân thấy
một bàn lớn ngồi đầy nam nữ trẻ tuổi, cười miệng cũng không thể khép
lại: "Đã lâu chưa náo nhiệt vậy rồi, sau này có nhiều tới trong phủ
chúng ta, bà lão này không có chuyện làm, cứ nhìn trẻ người tuổi trò
chuyện cũng tốt."
Lâm Mậu Dung miệng ngọt, vội vàng nhận lời xuống: "Dung nhi chỉ sợ quấy rầy Dương lão phu nhân, nếu lão phu nhân không ngại, con đây sẽ da mặt dày, cách không được mấy ngày thì muốn đến tìm Cầm tỷ tỷ Nghi muội muội chơi."
Dương lão phu nhân cười gật đầu: "Chỉ tới là được, không cần nói khách khí gì." Bà nhìn một chút Lâm Mậu Chân ngồi ở bên người Lâm Mậu Dung, thấy hắn một bộ trầm ổn, tư văn hữu lễ, trong lòng cũng tán thưởng, Lâm gia Nhị thiếu gia này không tệ, quả thật xứng với Cầm nha đầu nhà mình.
Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, lại không được nhìn tam biểu tỷ của mình, trong lòng càng đắc ý, cười tủm tỉm liếc Lâm Mậu Chân, lại nhìn một chút Tương Nghi ngồi ở bên người Bảo Thanh, vui vẻ đến khóe miệng cũng vểnh lên. Bảo Thanh kỳ quái nhìn Gia Mậu: "Biểu ca, sao huynh vui vẻ như vậy? Thức ăn hôm nay cũng không thấy không ngon bằng ngày thường, sao huynh lại nửa ngày không động đũa, chỉ ngồi ở chỗ đó cười?"
Lâm Mậu Dung an vị ở bên trái Tương Nghi, từ bên này nhìn qua, hình như Gia Mậu đang hơi cười với mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trái tim giống như con thỏ nhỏ hoảng loạn chẳng còn hoạt bát như thường ngày, chỉ cúi đầu, cầm đũa yên lặng xới cơm.
Tương Nghi tự nhiên nhìn thấy nụ cười Gia Mậu, nàng bây giờ đã sớm không như xấu hổ nhút nhát như năm đó vậy, trực tiếp mắt đối mắt nhìn qua, còn cười đáp lại Gia Mậu—— mặc dù thân phận Gia Mậu chênh lệch nàng vẫn rất lớn, nhưng nàng cũng là một người, đường đường chính chính hành thương kiếm tiền nuôi người của mình, vì sao phải nhút nhát ngượng ngùng trước mặt người khác?
Nụ cười của nàng, nhu mỹ như hoa, lặng lẽ mở ra bên mép, giống như nụ hoa mùa xuân, đột nhiên mở cánh hoa ra, Gia Mậu thấy nàng vui vẻ, trong lúc nhất thời tâm đãng thần di, lòng cũng chợt mềm mại thêm vài phần, thật hận không thể kéo tay Tương Nghi đến một bên nói nho nhỏ, không muốn cùng mọi người ngây ngô.
Ca Lạp Nhĩ ngồi bên phải Dương lão phu nhân, sau khi hắn đi tới Dương phủ thì đổi thân phận khác, cũng không còn là người làm của Tương Nghi, Dương lão phu nhân xem hắn như thượng khách, kêu thêu nương trân lung phường đưa làm y phục cho hắn lần nữa, không để cho hắn đi Trà Trang Thúy Diệp làm việc, ngày thường đi theo Dương lão thái gia luyện thuật bắn cung thuật cưỡi ngựa, còn để cho Dương lão thái gia mời Võ Trạng nguyên của đại chu tới luận bàn với hắn.
Mặc dù cuộc sống này trải qua rất sảng khoái, nhưng Ca Lạp Nhĩ lại cảm thấy thất vọng mất mát, cơ hội gặp mặt Tương Nghi của hắn ít đi rất nhiều, cả ngày hôm qua, không gặp nàng, trong lòng Ca Lạp Nhĩ thật không dễ chịu. Hắn đột nhiên nhớ tới thời gian ở Hoa Dương, khi đó, mặc dù mình mặc váy vải to, ở trong Trà Trang Thúy Diệp làm chuyện vặt, nhưng lại sung sướng hơn rất nhiều.
Hôm nay hắn đi theo Dương lão thái gia luyện một lần ở diễn võ trường, lúc nghỉ ngơi, thì nghe thấy có người báo lại nói Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang đi theo biểu thiếu gia về phủ, Ca Lạp Nhĩ không nhịn được, nói một tiếng với Dương lão thái gia, đi trở về nội viện thật nhanh, lại tìm được một đám người ở ven hồ.
Mỗi lần thấy Gia Mậu nhìn Tương Nghi, trong lòng của hắn luôn có một chút ghen tuông, bỗng nhiên hắn biết đêm xuân nhiều năm trước, vì sao Gia Mậu muốn tới tìm mình đánh nhau, cũng là bởi vì trong lòng có cùng một người, thì không muốn để cho người khác mơ ước. Hắn đối với Tương Nghi, lúc nào thì có loại cảm giác không giống nhau này? Ca Lạp Nhĩ ngơ ngác đứng đó, không nhịn được suy nghĩ, căn bản là nghĩ không rõ vì sao mình đối với Tương Nghi lại quan tâm như vậy?
Từ khi biết Tương Nghi, Ca Lạp Nhĩ phát tư tưởng của mình giống như hẹp hòi không ít. Lúc hắn vừa đến đại chu, đầy đầu chỉ nghĩ làm thế nào báo thù thay mẹ và mình, học võ công giỏi, trở lại Bắc Địch, tự tay làm thịt ca ca không bằng cầm thú kia của mình. Nhưng từ từ, hắn thậm chí ngay cả chuyện báo thù này ít nghĩ tới, chỉ muốn mỗi ngày ở Trà Trang Thúy Diệp, thay nàng làm việc, vì nàng phân ưu giải nạn.
Thấy nụ cười của nàng, trong lòng của hắn có cảm giác thỏa mãn không có gì sánh kịp, năm tháng trôi qua, hắn buông tha rất nhiều mơ mộng đã từng có, chỉ hy vọng cứ ở bên người nàng như vậy, nhìn một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng, như vậy thì đã đầy đủ.
Nhưng Ca Lạp Nhĩ cũng hiểu, người Tương Nghi thích không phải hắn, nàng đối với mình, chỉ là hữu hảo như với bạn bè, nhưng Ca Lạp Nhĩ không chút để ý, chỉ cần Tương Nghi sống tốt, nụ cười của nàng là không phải nở rộ vì mình, lại có sao chứ? Nghĩ như vậy, thì rất đơn giản, nhưng chờ chân chính đối mặt, hắn lại cảm thấy rất khó khăn, như bây giờ, nghe ngay Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang cũng tới Dương phủ tìm Tương Nghi rồi, lòng của Ca Lạp Nhĩ vội thêm vài phần, nhưng vừa đi đến ven hồ thấy Tương Nghi, tim của hắn lập tức bình tĩnh lại.
Ngồi bên cạnh Dương lão phu nhân, câu có câu không trò chuyện với Dương lão phu nhân, yên lặng nhìn nụ cười của Tương Nghi, trong lòng có vài phần chua chát, nhưng lại vẫn là có mấy phần vui vẻ sung sướng —— sau khi Tương Nghi đến kinh thành này, trên gánh nặng người nhẹ đi nhiều, nụ cười cũng nhiều hơn một chút, hắn tình nguyện nhìn Tương Nghi như vậy, cũng không muốn thấy nàng vội vã vì cuộc sống, vội vội vàng vàng, không kịp nghỉ ngơi.
Ăn trưa gần nửa canh giờ mới xong, Dương lão phu nhân nhìn hết thần sắc của một bàn thiếu niên nam nữ này vào trong mắt, trong lòng đã sớm rõ ràng, xem ra Tương Nghi đúng là được người yêu thích, không chỉ là Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ thích hắn, ngay cả cháu rể Lâm Mậu Chân mình nhìn trúng hình như cũng có ý tứ như vậy, bởi vì đến bà tình cờ bắt gặp ánh mắt phiêu hốt của hắn, thoáng dừng lại trên người Tương Nghi, lại bay đi thật nhanh.
Chuyện này hình có hơi khó khăn, lại có hơi phức tạp.
Nhưng Dương lão phu nhân lại không để ý chút nào, bà hiểu rõ ràng, một phần tình trong đáy lòng kia, không chỉ phải chịu được khảo nghiệm thời gian, còn phải chống chọi được với thế sự đổi thay, Gia Mậu muốn cưới được Tương Nghi, có lẽ còn được mài dũa.
Lâm Mậu Dung cuối cùng cũng gặp được Gia Mậu một lần, hài lòng, hoạt bát cùng Lâm Mậu Chân trở về, ngồi trong xe ngựa, huynh muội hai người ai cũng không nói gì, đều tự nhớ lại một chút ngượng ngùng và vui mừng hôm nay thấy người yêu kia. Dù sao tuổi Lâm Mậu Dung còn nhỏ, không nhịn được, đẩy Lâm Mậu Chân một cái: "Nhị ca, sao ca lại không để ý tới Dương Tam tiểu thư chứ? Người ta đối với huynh đúng là có tấm lòng thành."
"Muội cũng không phải không biết ta thích ai." Lâm Mậu Chân hơi nóng nảy, vì sao người nhà ai cũng nghĩ đủ phương cách bắt hắn thành một đôi với Dương Tam tiểu thư, Dương Tam tiểu thư là một tốt, nhưng tim của hắn rất nhỏ, không thể chứa đựng hai phần cảm tình, trong lòng của hắn, chỉ có Lạc Tương Nghi năm chín tuổi mà hắn thấy đó.
Lúc nàng xuất hiện trước mặt mình, trên gương mặt trắng trẻo là một đôi mắt to điềm đạm đáng yêu, nghe mẹ nói là bị bà nội nàng tính toán mẹ đã mất đi, cha và mẹ kế cũng đối xử với nàng không tốt. Khi đó hắn có một loại thương tiếc khác thường với Tương Nghi, hận không thể vọt tới Lạc gia Nghiễm Lăng, thay Tương Nghi thu thập đám cặn bã kia một phen.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn thích nàng, chẳng qua là hắn không phân rõ mình đối với Tương Nghi, đến tột cùng là đơn thuần ưa thích, hay lại là vì đến từ thương tiếc mới thích nàng. Có lẽ hai thứ đều có thôi, Lâm Mậu Chân nhìn rèm xe ngựa một cái, gió nhỏ thổi nó lơ lửng, thế nào cũng không chịu lắng xuống, giống như trái tim hắn lúc này, từ trên xuống dưới, không có một điểm rơi.
"Hừ, khi đó ca mới bao nhiêu tuổi, làm sao biết thích ai." Lần này Lâm Mậu Dung hơi không tin lời hắn nói: "Ca ca, ca chớ có hồ đồ, nghĩ rõ ràng đi, cũng đừng giận dỗi với mẹ, Dương Tam tiểu thư là người tốt, ta qua lại với nàng mấy lần, chỉ cảm thấy nàng làm Nhị tẩu ta mới là tốt."
Lâm Mậu Chân không nói gì thêm, chẳng qua kéo rèm lại một ít, ánh mắt nhìn qua đường phố phồn hoa của kinh thành. Lâm Mậu Dung dùng cùi trỏ nhẹ nhàng đụng hắn một cái: "Ca ca, ta cảm thấy Dung Đại thiếu gia đó thực là không tồi, tuổi mới như vậy, lại có thể đậu Trạng nguyên, so với ca còn mạnh hơn."
"Muội đang nói gì?" Lòng Lâm Mậu Chân không bình tĩnh, không nghe quá rõ, xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Mậu Dung: "Mới vừa nãy muội đang nói ai? Dung Đại thiếu gia?"
"Đúng a!" Trong mắt Lâm Mậu Dung lóe ra thần sắc sung sướng: "Người ta mới mười lăm, đã trúng Trạng nguyên, không phải mạnh hơn ca à?"
Lâm Mậu Chân nhìn sắc mặt Lâm Mậu Dung bỗng nhiên sáng lên, trong lòng chợt cả kinh —— chẳng lẽ muội muội thích Dung Gia Mậu? Hắn có mấy phần khẩn trương, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lâm Mậu Dung: "Ngươi... Sẽ không phải là..."
Bỗng nhiên Lâm Mậu Dung ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Ca ca, chẳng lẽ ca không nhìn thấy? Lúc dùng cơm hắn còn cười với ta kia."
" Cười với muội?" Lâm Mậu Chân quả thực không thể tin vào tai của mình, Dung Đại thiếu gia ở đâu là cười với muội muội? Rõ ràng hắn đang nhìn Tương Nghi, hoặc là Dương Ngũ tiểu thư bên cạnh Tương Nghi cười đấy, có liên quan gì tới muội muội?
"Đúng a! Chẳng lẽ ca không nhìn thấy?" Lâm Mậu Dung đắc chí: "Ta biết, ca chỉ lo nhìn Nghi muội muội, nhất định là không thấy được ánh mắt Dung Đại thiếu gia."
Lâm Mậu Chân quả thực không biết nên nói thế nào với Lâm Mậu Dung, hắn im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Đại thiếu gia cũng không phải cười với muội, muội tốt nhất biết rõ đi."
"Hừ, ca ca, chính ca mất hứng cũng không để cho người khác mất hứng, có được hay không?" Lâm Mậu Dung giận dỗi chu miệng lên: "Ta cũng không muốn nói chuyện với ca nữa!"
Lâm Mậu Chân im lặng, cũng không biết nên mở miệng làm sao, nếu hắn nói rõ Dung Đại thiếu gia là đang cười với Tương Nghi, như vậy muội muội của mình nhất định sẽ ghi hận Tương Nghi? Hắn không thể để cho Tương Nghi bị người ghi hận, không thể để cho nàng bị thương tổn. Lâm Mậu Chân suy nghĩ một chút, hay là đè ép xuống chuyện này, một câu nói cũng không muốn nói.
Lâm Mậu Dung thấy ca ca không nói, trong lòng đắc ý, khẽ hát đi vào Lâm phủ, chạy tới Lâm phu nhân trước mặt thật nhanh: "Mẹ, con đã trở về."
Thấy con gái nói cười vui vẻ, trong lòng Lâm phu nhân cũng là vui mừng: "Dung nhi, thế nào? Vui vẻ quá nhỉ?"
Lâm Mậu Dung nhào tới bên cạnh Lâm phu nhân, lấy tay ôm bả vai của nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay con rất vui vẻ, rất vui vẻ!" Dù sao vẫn là hơi xấu hổ, Lâm Mậu Dung quyết định đè xuống chuyện Gia Mậu cười với nàng, chờ sau này gặp mặt Gia Mậu rất nhiều nói chuyện thân quen sẽ nói với mẹ.
"Hôm nay sao con ở Dương phủ dùng cơm trưa mới về?" Lâm phu nhân thấy Lâm Mậu Dung gò má diễm diễm như hoa đào vậy, một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, trong lòng có mấy phần nghi ngờ, chẳng lẽ gặp chuyện gì tốt?
Lâm Mậu Dung miệng ngọt, vội vàng nhận lời xuống: "Dung nhi chỉ sợ quấy rầy Dương lão phu nhân, nếu lão phu nhân không ngại, con đây sẽ da mặt dày, cách không được mấy ngày thì muốn đến tìm Cầm tỷ tỷ Nghi muội muội chơi."
Dương lão phu nhân cười gật đầu: "Chỉ tới là được, không cần nói khách khí gì." Bà nhìn một chút Lâm Mậu Chân ngồi ở bên người Lâm Mậu Dung, thấy hắn một bộ trầm ổn, tư văn hữu lễ, trong lòng cũng tán thưởng, Lâm gia Nhị thiếu gia này không tệ, quả thật xứng với Cầm nha đầu nhà mình.
Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, lại không được nhìn tam biểu tỷ của mình, trong lòng càng đắc ý, cười tủm tỉm liếc Lâm Mậu Chân, lại nhìn một chút Tương Nghi ngồi ở bên người Bảo Thanh, vui vẻ đến khóe miệng cũng vểnh lên. Bảo Thanh kỳ quái nhìn Gia Mậu: "Biểu ca, sao huynh vui vẻ như vậy? Thức ăn hôm nay cũng không thấy không ngon bằng ngày thường, sao huynh lại nửa ngày không động đũa, chỉ ngồi ở chỗ đó cười?"
Lâm Mậu Dung an vị ở bên trái Tương Nghi, từ bên này nhìn qua, hình như Gia Mậu đang hơi cười với mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trái tim giống như con thỏ nhỏ hoảng loạn chẳng còn hoạt bát như thường ngày, chỉ cúi đầu, cầm đũa yên lặng xới cơm.
Tương Nghi tự nhiên nhìn thấy nụ cười Gia Mậu, nàng bây giờ đã sớm không như xấu hổ nhút nhát như năm đó vậy, trực tiếp mắt đối mắt nhìn qua, còn cười đáp lại Gia Mậu—— mặc dù thân phận Gia Mậu chênh lệch nàng vẫn rất lớn, nhưng nàng cũng là một người, đường đường chính chính hành thương kiếm tiền nuôi người của mình, vì sao phải nhút nhát ngượng ngùng trước mặt người khác?
Nụ cười của nàng, nhu mỹ như hoa, lặng lẽ mở ra bên mép, giống như nụ hoa mùa xuân, đột nhiên mở cánh hoa ra, Gia Mậu thấy nàng vui vẻ, trong lúc nhất thời tâm đãng thần di, lòng cũng chợt mềm mại thêm vài phần, thật hận không thể kéo tay Tương Nghi đến một bên nói nho nhỏ, không muốn cùng mọi người ngây ngô.
Ca Lạp Nhĩ ngồi bên phải Dương lão phu nhân, sau khi hắn đi tới Dương phủ thì đổi thân phận khác, cũng không còn là người làm của Tương Nghi, Dương lão phu nhân xem hắn như thượng khách, kêu thêu nương trân lung phường đưa làm y phục cho hắn lần nữa, không để cho hắn đi Trà Trang Thúy Diệp làm việc, ngày thường đi theo Dương lão thái gia luyện thuật bắn cung thuật cưỡi ngựa, còn để cho Dương lão thái gia mời Võ Trạng nguyên của đại chu tới luận bàn với hắn.
Mặc dù cuộc sống này trải qua rất sảng khoái, nhưng Ca Lạp Nhĩ lại cảm thấy thất vọng mất mát, cơ hội gặp mặt Tương Nghi của hắn ít đi rất nhiều, cả ngày hôm qua, không gặp nàng, trong lòng Ca Lạp Nhĩ thật không dễ chịu. Hắn đột nhiên nhớ tới thời gian ở Hoa Dương, khi đó, mặc dù mình mặc váy vải to, ở trong Trà Trang Thúy Diệp làm chuyện vặt, nhưng lại sung sướng hơn rất nhiều.
Hôm nay hắn đi theo Dương lão thái gia luyện một lần ở diễn võ trường, lúc nghỉ ngơi, thì nghe thấy có người báo lại nói Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang đi theo biểu thiếu gia về phủ, Ca Lạp Nhĩ không nhịn được, nói một tiếng với Dương lão thái gia, đi trở về nội viện thật nhanh, lại tìm được một đám người ở ven hồ.
Mỗi lần thấy Gia Mậu nhìn Tương Nghi, trong lòng của hắn luôn có một chút ghen tuông, bỗng nhiên hắn biết đêm xuân nhiều năm trước, vì sao Gia Mậu muốn tới tìm mình đánh nhau, cũng là bởi vì trong lòng có cùng một người, thì không muốn để cho người khác mơ ước. Hắn đối với Tương Nghi, lúc nào thì có loại cảm giác không giống nhau này? Ca Lạp Nhĩ ngơ ngác đứng đó, không nhịn được suy nghĩ, căn bản là nghĩ không rõ vì sao mình đối với Tương Nghi lại quan tâm như vậy?
Từ khi biết Tương Nghi, Ca Lạp Nhĩ phát tư tưởng của mình giống như hẹp hòi không ít. Lúc hắn vừa đến đại chu, đầy đầu chỉ nghĩ làm thế nào báo thù thay mẹ và mình, học võ công giỏi, trở lại Bắc Địch, tự tay làm thịt ca ca không bằng cầm thú kia của mình. Nhưng từ từ, hắn thậm chí ngay cả chuyện báo thù này ít nghĩ tới, chỉ muốn mỗi ngày ở Trà Trang Thúy Diệp, thay nàng làm việc, vì nàng phân ưu giải nạn.
Thấy nụ cười của nàng, trong lòng của hắn có cảm giác thỏa mãn không có gì sánh kịp, năm tháng trôi qua, hắn buông tha rất nhiều mơ mộng đã từng có, chỉ hy vọng cứ ở bên người nàng như vậy, nhìn một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng, như vậy thì đã đầy đủ.
Nhưng Ca Lạp Nhĩ cũng hiểu, người Tương Nghi thích không phải hắn, nàng đối với mình, chỉ là hữu hảo như với bạn bè, nhưng Ca Lạp Nhĩ không chút để ý, chỉ cần Tương Nghi sống tốt, nụ cười của nàng là không phải nở rộ vì mình, lại có sao chứ? Nghĩ như vậy, thì rất đơn giản, nhưng chờ chân chính đối mặt, hắn lại cảm thấy rất khó khăn, như bây giờ, nghe ngay Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang cũng tới Dương phủ tìm Tương Nghi rồi, lòng của Ca Lạp Nhĩ vội thêm vài phần, nhưng vừa đi đến ven hồ thấy Tương Nghi, tim của hắn lập tức bình tĩnh lại.
Ngồi bên cạnh Dương lão phu nhân, câu có câu không trò chuyện với Dương lão phu nhân, yên lặng nhìn nụ cười của Tương Nghi, trong lòng có vài phần chua chát, nhưng lại vẫn là có mấy phần vui vẻ sung sướng —— sau khi Tương Nghi đến kinh thành này, trên gánh nặng người nhẹ đi nhiều, nụ cười cũng nhiều hơn một chút, hắn tình nguyện nhìn Tương Nghi như vậy, cũng không muốn thấy nàng vội vã vì cuộc sống, vội vội vàng vàng, không kịp nghỉ ngơi.
Ăn trưa gần nửa canh giờ mới xong, Dương lão phu nhân nhìn hết thần sắc của một bàn thiếu niên nam nữ này vào trong mắt, trong lòng đã sớm rõ ràng, xem ra Tương Nghi đúng là được người yêu thích, không chỉ là Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ thích hắn, ngay cả cháu rể Lâm Mậu Chân mình nhìn trúng hình như cũng có ý tứ như vậy, bởi vì đến bà tình cờ bắt gặp ánh mắt phiêu hốt của hắn, thoáng dừng lại trên người Tương Nghi, lại bay đi thật nhanh.
Chuyện này hình có hơi khó khăn, lại có hơi phức tạp.
Nhưng Dương lão phu nhân lại không để ý chút nào, bà hiểu rõ ràng, một phần tình trong đáy lòng kia, không chỉ phải chịu được khảo nghiệm thời gian, còn phải chống chọi được với thế sự đổi thay, Gia Mậu muốn cưới được Tương Nghi, có lẽ còn được mài dũa.
Lâm Mậu Dung cuối cùng cũng gặp được Gia Mậu một lần, hài lòng, hoạt bát cùng Lâm Mậu Chân trở về, ngồi trong xe ngựa, huynh muội hai người ai cũng không nói gì, đều tự nhớ lại một chút ngượng ngùng và vui mừng hôm nay thấy người yêu kia. Dù sao tuổi Lâm Mậu Dung còn nhỏ, không nhịn được, đẩy Lâm Mậu Chân một cái: "Nhị ca, sao ca lại không để ý tới Dương Tam tiểu thư chứ? Người ta đối với huynh đúng là có tấm lòng thành."
"Muội cũng không phải không biết ta thích ai." Lâm Mậu Chân hơi nóng nảy, vì sao người nhà ai cũng nghĩ đủ phương cách bắt hắn thành một đôi với Dương Tam tiểu thư, Dương Tam tiểu thư là một tốt, nhưng tim của hắn rất nhỏ, không thể chứa đựng hai phần cảm tình, trong lòng của hắn, chỉ có Lạc Tương Nghi năm chín tuổi mà hắn thấy đó.
Lúc nàng xuất hiện trước mặt mình, trên gương mặt trắng trẻo là một đôi mắt to điềm đạm đáng yêu, nghe mẹ nói là bị bà nội nàng tính toán mẹ đã mất đi, cha và mẹ kế cũng đối xử với nàng không tốt. Khi đó hắn có một loại thương tiếc khác thường với Tương Nghi, hận không thể vọt tới Lạc gia Nghiễm Lăng, thay Tương Nghi thu thập đám cặn bã kia một phen.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn thích nàng, chẳng qua là hắn không phân rõ mình đối với Tương Nghi, đến tột cùng là đơn thuần ưa thích, hay lại là vì đến từ thương tiếc mới thích nàng. Có lẽ hai thứ đều có thôi, Lâm Mậu Chân nhìn rèm xe ngựa một cái, gió nhỏ thổi nó lơ lửng, thế nào cũng không chịu lắng xuống, giống như trái tim hắn lúc này, từ trên xuống dưới, không có một điểm rơi.
"Hừ, khi đó ca mới bao nhiêu tuổi, làm sao biết thích ai." Lần này Lâm Mậu Dung hơi không tin lời hắn nói: "Ca ca, ca chớ có hồ đồ, nghĩ rõ ràng đi, cũng đừng giận dỗi với mẹ, Dương Tam tiểu thư là người tốt, ta qua lại với nàng mấy lần, chỉ cảm thấy nàng làm Nhị tẩu ta mới là tốt."
Lâm Mậu Chân không nói gì thêm, chẳng qua kéo rèm lại một ít, ánh mắt nhìn qua đường phố phồn hoa của kinh thành. Lâm Mậu Dung dùng cùi trỏ nhẹ nhàng đụng hắn một cái: "Ca ca, ta cảm thấy Dung Đại thiếu gia đó thực là không tồi, tuổi mới như vậy, lại có thể đậu Trạng nguyên, so với ca còn mạnh hơn."
"Muội đang nói gì?" Lòng Lâm Mậu Chân không bình tĩnh, không nghe quá rõ, xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Mậu Dung: "Mới vừa nãy muội đang nói ai? Dung Đại thiếu gia?"
"Đúng a!" Trong mắt Lâm Mậu Dung lóe ra thần sắc sung sướng: "Người ta mới mười lăm, đã trúng Trạng nguyên, không phải mạnh hơn ca à?"
Lâm Mậu Chân nhìn sắc mặt Lâm Mậu Dung bỗng nhiên sáng lên, trong lòng chợt cả kinh —— chẳng lẽ muội muội thích Dung Gia Mậu? Hắn có mấy phần khẩn trương, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lâm Mậu Dung: "Ngươi... Sẽ không phải là..."
Bỗng nhiên Lâm Mậu Dung ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Ca ca, chẳng lẽ ca không nhìn thấy? Lúc dùng cơm hắn còn cười với ta kia."
" Cười với muội?" Lâm Mậu Chân quả thực không thể tin vào tai của mình, Dung Đại thiếu gia ở đâu là cười với muội muội? Rõ ràng hắn đang nhìn Tương Nghi, hoặc là Dương Ngũ tiểu thư bên cạnh Tương Nghi cười đấy, có liên quan gì tới muội muội?
"Đúng a! Chẳng lẽ ca không nhìn thấy?" Lâm Mậu Dung đắc chí: "Ta biết, ca chỉ lo nhìn Nghi muội muội, nhất định là không thấy được ánh mắt Dung Đại thiếu gia."
Lâm Mậu Chân quả thực không biết nên nói thế nào với Lâm Mậu Dung, hắn im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Đại thiếu gia cũng không phải cười với muội, muội tốt nhất biết rõ đi."
"Hừ, ca ca, chính ca mất hứng cũng không để cho người khác mất hứng, có được hay không?" Lâm Mậu Dung giận dỗi chu miệng lên: "Ta cũng không muốn nói chuyện với ca nữa!"
Lâm Mậu Chân im lặng, cũng không biết nên mở miệng làm sao, nếu hắn nói rõ Dung Đại thiếu gia là đang cười với Tương Nghi, như vậy muội muội của mình nhất định sẽ ghi hận Tương Nghi? Hắn không thể để cho Tương Nghi bị người ghi hận, không thể để cho nàng bị thương tổn. Lâm Mậu Chân suy nghĩ một chút, hay là đè ép xuống chuyện này, một câu nói cũng không muốn nói.
Lâm Mậu Dung thấy ca ca không nói, trong lòng đắc ý, khẽ hát đi vào Lâm phủ, chạy tới Lâm phu nhân trước mặt thật nhanh: "Mẹ, con đã trở về."
Thấy con gái nói cười vui vẻ, trong lòng Lâm phu nhân cũng là vui mừng: "Dung nhi, thế nào? Vui vẻ quá nhỉ?"
Lâm Mậu Dung nhào tới bên cạnh Lâm phu nhân, lấy tay ôm bả vai của nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay con rất vui vẻ, rất vui vẻ!" Dù sao vẫn là hơi xấu hổ, Lâm Mậu Dung quyết định đè xuống chuyện Gia Mậu cười với nàng, chờ sau này gặp mặt Gia Mậu rất nhiều nói chuyện thân quen sẽ nói với mẹ.
"Hôm nay sao con ở Dương phủ dùng cơm trưa mới về?" Lâm phu nhân thấy Lâm Mậu Dung gò má diễm diễm như hoa đào vậy, một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, trong lòng có mấy phần nghi ngờ, chẳng lẽ gặp chuyện gì tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.