Chương 315: Tam phòng Dung thị ( chín )
Yên Nùng
19/08/2017
Cuộc sống trôi qua
rất nhanh, chỉ chớp mắt, tháng bảy đã qua, cây hoa quế trong vườn Dung
gia, đã có nhàn nhạt nụ hoa nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chỉ cho là lá cây,
chờ lúc đến gần, mới phát hiện trên cành hoa quế đã treo nụ hoa, từng
chùm từng chùm, giống như dải lụa mỏng.
Mười lăm tháng tám đảo mắt đã tới rồi, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị qua lễ thế nào, mỗi ngày Dung đại phu nhân cầm lấy bàn tính gẩy đến gẩy đi, mỗi phủ phải đưa quà lễ, nhà mình qua trung thu phải chuẩn bị đồ, không có năm vạn lượng bạc đúng là không được, chỉ là Dung đại gia Dung nhị gia và Gia Mậu phải đưa ra ngoài, cũng ít nhất phải có ba bốn vạn.
"Ai, mỗi ngày đụng chạm đến mức ta cảm thấy đau đầu." Dung đại phu nhân chống đầu □□ một câu: "May mà Kim Ngọc Phường còn kiếm tiền, nếu không thì thật khó có thể chống đỡ."
Kim Diệp ở một bên hì hì cười: "Phu nhân, ngươi không ngẫm lại người ta đưa vào? Việc tặng lễ này, có qua có lại, trong phủ chúng ta cũng không phải là chỉ ra không vào."
Tương Nghi ôm Thừa Tuyên ngồi ở một bên, cười cười gật đầu: "Còn không phải sao? Ít nhất Xuân Hoa nhất định sẽ đưa một phần lễ thật dầy đến."
Dung đại phu nhân là làm dâu người ta, biết rõ khổ trong đó, vì vậy kể từ lúc Dung lão phu nhân bị bệnh, nàng dứt khoát gọi Tương Nghi đến quản lý đại sảnh đi theo nàng cùng xử lý việc bếp núc: "Mẹ chồng nàng dâu chúng ta nên trên dưới một lòng, chớ để như trong phủ khác, mẹ chồng đề phòng con dâu như đề phòng cướp vậy."
Trong lòng Tương Nghi cảm kích, càng cần cù hơn, hai người xử lý Trường Ninh Hầu phủ ngay ngắn rõ ràng.
"Phu nhân, đại tiểu thư và cô gia trở lại ." Ngân Diệp vui vui vẻ vẻ chạy vội vào: "Đã đến Tình Tuyết Viên."
Mặt mũi Dung đại phu nhân tràn đầy tươi cười: "Vừa nãy còn nói đến bọn họ, bọn họ đã trở lại !"
Tương Nghi đứng dậy theo Dung đại phu nhân, đi thật nhanh về Tình Tuyết Viên, Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Xuân Hoa, thoạt nhìn sống không tệ ở phủ trấn quốc tướng quân.
Đi vào trong nhà, hai người Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ ngồi nói chuyện với Đông Hoa, Dung đại phu nhân thấy con gái càng dịu dàng hơn xưa, trong long cũng yên tâm: "Xuân Hoa, sao con cũng không cho bà tử đến thông báo một tiếng trước."
"Mẫu thân, hai phủ không cách bao xa, muốn trở về thì trở về." Xuân Hoa kéo kéo Hứa Duẫn Vĩ: "Còn không mau đi mang quà lễ tới!"
Hứa Duẫn Vĩ cười cười với Dung đại phu nhân cầm lên hai cái giỏ từ trên mặt đất, lấy lễ vật ra, những thứ đó từng món tinh xảo, trong đó có một hộp nhỏ, đặt một ít ngọc trong suốt, tạo hình theo bánh trung thu, trên có khắc chữ phú quý cát tường đoàn tụ sum vầy, còn có một món cho Thừa Tuyên, là một khối ngọc thượng hạng điêu khắc tinh xảo.
Dung đại phu nhân nhìn chớp mắt chớp mắt cười, cũng không phải là nàng thấy những món quà lễ quý trọng này, mà là cảm thấy con gái rất quan trọng trong lòng con rể, Hứa Duẫn Vĩ mới có thể đưa nhiều đồ tốt đến như vậy.
"Phu nhân, Thẩm ma ma của chủ viện đến , nói lão phu nhân kêu đại tiểu thư và cô gia đi qua." Kim Diệp từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt hơi trầm xuống: "Hình như nói là lão phu nhân không hài lòng quà lễ của đại tiểu thư đưa."
Dung lão phu nhân xác thực không hài lòng, Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ chỉ đưa hai hộp bánh trung thu của Ngũ phương trai, lại thêm hai lăng tơ lụa, lửa giận trong đầu cọ cọ cháy lên, làm thế nào cũng không tắt. Xuân Hoa cánh cứng cáp rồi, gả ra ngoài mới một tháng, dĩ nhiên dám bỏ mình qua một bên! Vì vậy cho Thẩm ma ma đến gọi Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ đi chủ viện khởi binh vấn tội.
Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy nghe nói Dung lão phu nhân gọi bọn họ đi chủ viện, nhìn nhau một cái, Xuân Hoa hé miệng cười một tiếng: "Bà nội không thích đồ chàng chuẩn bị kìa."
Một tay Hứa Duẫn Huy chống nạnh, một tay chọt vào trán Xuân Hoa: "Không thích thì thế nào? Ta là cháu rể, có thể đưa quà lễ cho bà ta đã không tệ, ai bảo khi đó bà ta giúp đỡ Thục Hoa đến vu hãm ta, một lòng muốn nhét nàng ta làm thiếp cho ta? Ta tự nhiên không cần tốt với bà."
Hai người đi đến đại sảnh, mày Dung lão phu nhân nhíu chặt, ngậm miệng nhìn qua Xuân Hoa nói: "Xuân Hoa, từ nhỏ ngươi đã được dạy bảo ở tộc học, vì sao lại không nhớ rõ chữ hiếu?"
Xuân Hoa cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Dung lão phu nhân một cái: "Mong bà nội chỉ rõ, Xuân Hoa có chỗ nào làm không được khá, không phù hợp hiếu đạo?"
Dung lão phu nhân giận đến sắc mặt đỏ lên, con mắt liếc nhìn quà lễ bày biện ra trên mặt bàn: "Xuân Hoa, ngươi cảm thấy quà lễ này lấy được ra tay sao? Vì sao tặng cho mẫu thân ngươi lại quý trọng hơn nhiều?"
Không đợi Xuân Hoa mở miệng, Hứa Duẫn Huy bước lên một bước, chỉ kia mấy thứ quà lễ nói: "Bà nội, mấy thứ đồ này đều là ta và Xuân Hoa tự mình đi chọn , cổ nhân nói vượt ngàn dặm tặng lông thiên nga, quà nhỏ nhưng tình nặng, mặc dù phủ trấn quốc tướng quân và Dung phủ không xa ngàn dặm, nhưng tâm ý của ta và Xuân Hoa cũng đã đến. Cái gọi là hiếu đạo chính là xem vãn bối có phần tâm này hay không, cũng không phải là từ giá cả quà lễ mà suy ra, ta và Xuân Hoa thành tâm thành ý vì bà nội chọn ra những lễ phẩm này, tự cho rằng tuân thủ hiếu đạo."
"Ngươi..." Dung lão phu nhân thấy Hứa Duẫn Huy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, phảng phất bà đang cố tình gây sự bình thường, vừa nghĩ tới hôm đó bà nói chuyện cho Thục Hoa, Hứa Duẫn Huy cũng là không kiêng nể gì như vậy mà chống đối bà, trong lòng buồn bực, chỉ cảm thấy trán đau nhức, trước mắt choáng váng một trận.
"Bà nội, sắc mặt ngươi có chút ít không tốt, mau đi nghỉ ngơi một hồi đi!" Xuân Hoa thấy mặt mũi Dung lão phu nhân ửng hồng, hình như có chút không đúng, vội vàng ân cần nói một câu. Nhưng lời vào tai Dung lão phu nhân, lại hết sức chói tai, phảng phất Xuân Hoa đang cười nhạo bà.
"Xuân Hoa, ngươi đối ta không có hiếu tâm thì cũng thôi, gả vào phủ trấn quốc tướng quân, cần phải có hiếu tâm với mẹ chồng và bà nội chồng ngươi." Dung lão phu nhân thở gấp thở ra một hơi, nhìn nhìn Xuân Hoa, chỉ cảm thấy bóng nàng ở trước mặt mình lắc lư không ngừng, bên tai cũng ong ong: "Nếu qua nửa năm bụng còn không có động tĩnh, thì nhớ thêm thông phòng di nương cho Duẫn Huy, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, ngươi có biết?"
"Bà nội, Xuân Hoa gả đi chỉ mới nửa tháng, ngươi nguyền rủa Xuân Hoa không thể sinh dưỡng như vậy, Xuân Hoa thật không có thể hiểu được bà nội đến tột cùng có tâm tư gì, thường ngày ngươi hồ đồ cũng thôi, thật không nghĩ đến ngươi thế nhưng hồ đồ đến trình độ như vậy, liền bởi vì thiên vị Tam thúc sao? Chỉ xem hắn là quan trọng, đại phòng nhị phòng chúng ta, thì đều là bùn dưới chân ngươi?" Xuân Hoa đứng ở nơi đó, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, cũng không khống chế mình được nữa, không có cái gọi là ôn lương cung kính, nhịn không được hô lên.
Phủ trấn quốc tướng quân không thể so với Dung gia, không có tổ huấn kia, cho nên phụ thân của Hứa Duẫn Huy và thúc thúc môn đều nạp một hai tiểu thiếp, Xuân Hoa thấy tình cảnh kia trong lòng đang lo lắng việc này, không nghĩ tới bà nội lại hết lần này tới lần khác đâm cái gai này vào trong lòng nàng.
"Mẫu thân ngươi dùng hết thủ đoạn đem Thục Hoa đuổi ra phủ như vậy, kỳ thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao là muốn nạp thiếp cho Duẫn Huy, không bằng nạp Thục Hoa, tuy nói khả năng không phải là tỷ muội ruột, nhưng lúc nào cũng có quan hệ họ hàng mang, hai bên quen thuộc, tổng so với nửa đường chui đi ra tốt vài phần." Dung lão phu nhân chỉ muốn làm Xuân Hoa ngột ngạt, không lựa lời nói, mặc dù có điểm thấy không rõ mặt Xuân Hoa, nhưng nghe ngữ điệu tức giận của Xuân Hoa thì trong lòng cảm thấy thống khoái: "Nếu không thì ngươi đi Bích Vân am đón nàng đi ra, qua nửa năm rồi nạp Duẫn Huy."
"Dung lão phu nhân, chuyện nạp thiếp này không cần ngươi quan tâm !" Hứa Duẫn Huy thấy Xuân Hoa tức giận đến phát run, vươn tay ra cầm nàng , ân cần nhìn nàng một cái: "Xuân Hoa, đừng nói nàng nhất định có thể sinh con, cho dù là không thể sinh con, Hứa Duẫn Huy ta cũng sẽ không nạp thiếp, chớ nói chi là loại lang sói như Thục Hoa kia."
"Thực sao?" Xuân Hoa hơi không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn Hứa Duẫn Huy: "Duẫn Huy, ngươi chớ lừa ta."
"Thiên chân vạn xác, Hứa Duẫn Huy ta nói được là làm được!" Hứa Duẫn Huy kéo tay Xuân Hoa đi tới trước mặt Dung lão phu nhân, lạnh lùng cười một tiếng: "Dung lão phu nhân, ta không biết rõ đến tột cùng vì sao ngươi chán ghét Xuân Hoa như vậy, thế nhưng ác độc đến mở miệng nguyền rủa nàng! Mặc dù ta và Xuân Hoa là tiểu bối, theo lý thuyết không nên tranh cãi với ngươi, nhưng loại già mà không nên nết như ngươi, ta cũng không muốn xem ngươi như trưởng bối! Ngươi luôn miệng nói Thục Hoa không sai, một lòng muốn ta nạp nàng làm thiếp, ta thấy Thục Hoa kia chính là được ngươi chân truyền, nếu không phải ngươi mưa dầm thấm đất với nàng, nàng cũng sẽ không thành kẻ lỗ mãng, tâm địa ác độc như vậy!"
Nói xong, Hứa Duẫn Huy kéo tay Xuân Hoa: "Xuân Hoa, chúng ta đi, về sau cùng ngươi về Dung phủ đến, ta không đi chủ viện, nghe bà nội ngươi nói, về phủ phải móc lỗ tai nửa ngày mới có thể làm cho bên trong thanh tịnh chút ít!"
Xuân Hoa rưng rưng ngẩng đầu nhìn Hứa Duẫn Huy một cái, gật đầu nhẹ, hai người bước ra khỏi đại sảnh, nghênh ngang rời đi, Dung lão phu nhân bị Hứa Duẫn Vĩ mắng một trận, trong trái tim đốt một mồi lửa, chà xát chạy trên đầu, trước mắt bà chỉ thấy bóng lưng của hai người không ngừng lay động ngay trước mắt, tức giận đến vỗ bàn hô lớn một tiếng: "Đồ hỗn trướng!" Vừa mới mắng xong, thì cảm thấy trước mắt mình hoa mắt một trận, choáng váng đầu não chuyển, lắc lư người té về phía sau. Thẩm ma ma và Tiểu Sương đứng ở một bên thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên đỡ Dung lão phu nhân, lại vội vàng cho hai nha hoàn ra ngoài, một người đi tiền viện kêu Dung lão thái gia, một ra phủ mời đại phu.
Đại phu bắt mạch xong lắc đầu liên tục: "Lão phu nhân quý phủ là bởi vì tức giận mà làm cho huyết mạch đi ngược chiều, chạy tới đỉnh đầu, tựa như nước suối phun trào, không thể ức chế..."
Dung lão thái gia nghe đại phu nói nghiêm trọng, cũng thay đổi sắc mặt: "Còn mong đại phu vội vàng ra đơn thuốc!"
"Bệnh Lão phu nhân được thực tại không nhẹ, cho dù viết bài thuốc cũng chỉ có thể làm cho bà từ từ có chút giảm bớt, nếu là muốn trị tận gốc, thì không thể." Đại phu vừa viết chữ thật nhanh, vừa lắc đầu liên tục: "Lần trước ta tới xem chẩn cho lão phu nhân đã nói không thể động khí, nhưng vì sao hôm nay lại phát tính tình lớn như vậy!"
Dung lão thái gia kéo Thẩm ma ma qua một bên hỏi tình huống, nghe Thẩm ma ma miêu tả tình hình, không khỏi vô cùng buồn bực, Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy có thể nhớ đưa lễ tết Trung thu cho ông bà đã không tệ, nhưng phu nhân hồ đồ nhà mình lại còn chê ít, gọi Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy đến la mắng, không nghĩ tới Hứa Duẫn Huy căn bản là mặc kệ thân phận Dung lão phu nhân, mở miệng chống đối làm cho bà giận thành như vậy.
Dùng chuyện này đến phủ trấn quốc tướng quân nháo cũng không tốt, thứ nhất Xuân Hoa hiện tại đúng là con dâu trưởng phủ trấn quốc tướng quân, thứ hai Hứa Duẫn Huy nói cũng không có chỗ gì sai, vốn là Dung lão phu nhân tự mình bốc lên chuyện này, Dung lão thái gia nghĩ lại nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định bỏ xuống chuyện này, dặn dò bọn nha hoàn chủ viện chăm sóc lão phu nhân, ông cũng đã bất lực.
Mười lăm tháng tám đảo mắt đã tới rồi, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị qua lễ thế nào, mỗi ngày Dung đại phu nhân cầm lấy bàn tính gẩy đến gẩy đi, mỗi phủ phải đưa quà lễ, nhà mình qua trung thu phải chuẩn bị đồ, không có năm vạn lượng bạc đúng là không được, chỉ là Dung đại gia Dung nhị gia và Gia Mậu phải đưa ra ngoài, cũng ít nhất phải có ba bốn vạn.
"Ai, mỗi ngày đụng chạm đến mức ta cảm thấy đau đầu." Dung đại phu nhân chống đầu □□ một câu: "May mà Kim Ngọc Phường còn kiếm tiền, nếu không thì thật khó có thể chống đỡ."
Kim Diệp ở một bên hì hì cười: "Phu nhân, ngươi không ngẫm lại người ta đưa vào? Việc tặng lễ này, có qua có lại, trong phủ chúng ta cũng không phải là chỉ ra không vào."
Tương Nghi ôm Thừa Tuyên ngồi ở một bên, cười cười gật đầu: "Còn không phải sao? Ít nhất Xuân Hoa nhất định sẽ đưa một phần lễ thật dầy đến."
Dung đại phu nhân là làm dâu người ta, biết rõ khổ trong đó, vì vậy kể từ lúc Dung lão phu nhân bị bệnh, nàng dứt khoát gọi Tương Nghi đến quản lý đại sảnh đi theo nàng cùng xử lý việc bếp núc: "Mẹ chồng nàng dâu chúng ta nên trên dưới một lòng, chớ để như trong phủ khác, mẹ chồng đề phòng con dâu như đề phòng cướp vậy."
Trong lòng Tương Nghi cảm kích, càng cần cù hơn, hai người xử lý Trường Ninh Hầu phủ ngay ngắn rõ ràng.
"Phu nhân, đại tiểu thư và cô gia trở lại ." Ngân Diệp vui vui vẻ vẻ chạy vội vào: "Đã đến Tình Tuyết Viên."
Mặt mũi Dung đại phu nhân tràn đầy tươi cười: "Vừa nãy còn nói đến bọn họ, bọn họ đã trở lại !"
Tương Nghi đứng dậy theo Dung đại phu nhân, đi thật nhanh về Tình Tuyết Viên, Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Xuân Hoa, thoạt nhìn sống không tệ ở phủ trấn quốc tướng quân.
Đi vào trong nhà, hai người Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ ngồi nói chuyện với Đông Hoa, Dung đại phu nhân thấy con gái càng dịu dàng hơn xưa, trong long cũng yên tâm: "Xuân Hoa, sao con cũng không cho bà tử đến thông báo một tiếng trước."
"Mẫu thân, hai phủ không cách bao xa, muốn trở về thì trở về." Xuân Hoa kéo kéo Hứa Duẫn Vĩ: "Còn không mau đi mang quà lễ tới!"
Hứa Duẫn Vĩ cười cười với Dung đại phu nhân cầm lên hai cái giỏ từ trên mặt đất, lấy lễ vật ra, những thứ đó từng món tinh xảo, trong đó có một hộp nhỏ, đặt một ít ngọc trong suốt, tạo hình theo bánh trung thu, trên có khắc chữ phú quý cát tường đoàn tụ sum vầy, còn có một món cho Thừa Tuyên, là một khối ngọc thượng hạng điêu khắc tinh xảo.
Dung đại phu nhân nhìn chớp mắt chớp mắt cười, cũng không phải là nàng thấy những món quà lễ quý trọng này, mà là cảm thấy con gái rất quan trọng trong lòng con rể, Hứa Duẫn Vĩ mới có thể đưa nhiều đồ tốt đến như vậy.
"Phu nhân, Thẩm ma ma của chủ viện đến , nói lão phu nhân kêu đại tiểu thư và cô gia đi qua." Kim Diệp từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt hơi trầm xuống: "Hình như nói là lão phu nhân không hài lòng quà lễ của đại tiểu thư đưa."
Dung lão phu nhân xác thực không hài lòng, Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ chỉ đưa hai hộp bánh trung thu của Ngũ phương trai, lại thêm hai lăng tơ lụa, lửa giận trong đầu cọ cọ cháy lên, làm thế nào cũng không tắt. Xuân Hoa cánh cứng cáp rồi, gả ra ngoài mới một tháng, dĩ nhiên dám bỏ mình qua một bên! Vì vậy cho Thẩm ma ma đến gọi Xuân Hoa và Hứa Duẫn Vĩ đi chủ viện khởi binh vấn tội.
Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy nghe nói Dung lão phu nhân gọi bọn họ đi chủ viện, nhìn nhau một cái, Xuân Hoa hé miệng cười một tiếng: "Bà nội không thích đồ chàng chuẩn bị kìa."
Một tay Hứa Duẫn Huy chống nạnh, một tay chọt vào trán Xuân Hoa: "Không thích thì thế nào? Ta là cháu rể, có thể đưa quà lễ cho bà ta đã không tệ, ai bảo khi đó bà ta giúp đỡ Thục Hoa đến vu hãm ta, một lòng muốn nhét nàng ta làm thiếp cho ta? Ta tự nhiên không cần tốt với bà."
Hai người đi đến đại sảnh, mày Dung lão phu nhân nhíu chặt, ngậm miệng nhìn qua Xuân Hoa nói: "Xuân Hoa, từ nhỏ ngươi đã được dạy bảo ở tộc học, vì sao lại không nhớ rõ chữ hiếu?"
Xuân Hoa cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Dung lão phu nhân một cái: "Mong bà nội chỉ rõ, Xuân Hoa có chỗ nào làm không được khá, không phù hợp hiếu đạo?"
Dung lão phu nhân giận đến sắc mặt đỏ lên, con mắt liếc nhìn quà lễ bày biện ra trên mặt bàn: "Xuân Hoa, ngươi cảm thấy quà lễ này lấy được ra tay sao? Vì sao tặng cho mẫu thân ngươi lại quý trọng hơn nhiều?"
Không đợi Xuân Hoa mở miệng, Hứa Duẫn Huy bước lên một bước, chỉ kia mấy thứ quà lễ nói: "Bà nội, mấy thứ đồ này đều là ta và Xuân Hoa tự mình đi chọn , cổ nhân nói vượt ngàn dặm tặng lông thiên nga, quà nhỏ nhưng tình nặng, mặc dù phủ trấn quốc tướng quân và Dung phủ không xa ngàn dặm, nhưng tâm ý của ta và Xuân Hoa cũng đã đến. Cái gọi là hiếu đạo chính là xem vãn bối có phần tâm này hay không, cũng không phải là từ giá cả quà lễ mà suy ra, ta và Xuân Hoa thành tâm thành ý vì bà nội chọn ra những lễ phẩm này, tự cho rằng tuân thủ hiếu đạo."
"Ngươi..." Dung lão phu nhân thấy Hứa Duẫn Huy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, phảng phất bà đang cố tình gây sự bình thường, vừa nghĩ tới hôm đó bà nói chuyện cho Thục Hoa, Hứa Duẫn Huy cũng là không kiêng nể gì như vậy mà chống đối bà, trong lòng buồn bực, chỉ cảm thấy trán đau nhức, trước mắt choáng váng một trận.
"Bà nội, sắc mặt ngươi có chút ít không tốt, mau đi nghỉ ngơi một hồi đi!" Xuân Hoa thấy mặt mũi Dung lão phu nhân ửng hồng, hình như có chút không đúng, vội vàng ân cần nói một câu. Nhưng lời vào tai Dung lão phu nhân, lại hết sức chói tai, phảng phất Xuân Hoa đang cười nhạo bà.
"Xuân Hoa, ngươi đối ta không có hiếu tâm thì cũng thôi, gả vào phủ trấn quốc tướng quân, cần phải có hiếu tâm với mẹ chồng và bà nội chồng ngươi." Dung lão phu nhân thở gấp thở ra một hơi, nhìn nhìn Xuân Hoa, chỉ cảm thấy bóng nàng ở trước mặt mình lắc lư không ngừng, bên tai cũng ong ong: "Nếu qua nửa năm bụng còn không có động tĩnh, thì nhớ thêm thông phòng di nương cho Duẫn Huy, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, ngươi có biết?"
"Bà nội, Xuân Hoa gả đi chỉ mới nửa tháng, ngươi nguyền rủa Xuân Hoa không thể sinh dưỡng như vậy, Xuân Hoa thật không có thể hiểu được bà nội đến tột cùng có tâm tư gì, thường ngày ngươi hồ đồ cũng thôi, thật không nghĩ đến ngươi thế nhưng hồ đồ đến trình độ như vậy, liền bởi vì thiên vị Tam thúc sao? Chỉ xem hắn là quan trọng, đại phòng nhị phòng chúng ta, thì đều là bùn dưới chân ngươi?" Xuân Hoa đứng ở nơi đó, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, cũng không khống chế mình được nữa, không có cái gọi là ôn lương cung kính, nhịn không được hô lên.
Phủ trấn quốc tướng quân không thể so với Dung gia, không có tổ huấn kia, cho nên phụ thân của Hứa Duẫn Huy và thúc thúc môn đều nạp một hai tiểu thiếp, Xuân Hoa thấy tình cảnh kia trong lòng đang lo lắng việc này, không nghĩ tới bà nội lại hết lần này tới lần khác đâm cái gai này vào trong lòng nàng.
"Mẫu thân ngươi dùng hết thủ đoạn đem Thục Hoa đuổi ra phủ như vậy, kỳ thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao là muốn nạp thiếp cho Duẫn Huy, không bằng nạp Thục Hoa, tuy nói khả năng không phải là tỷ muội ruột, nhưng lúc nào cũng có quan hệ họ hàng mang, hai bên quen thuộc, tổng so với nửa đường chui đi ra tốt vài phần." Dung lão phu nhân chỉ muốn làm Xuân Hoa ngột ngạt, không lựa lời nói, mặc dù có điểm thấy không rõ mặt Xuân Hoa, nhưng nghe ngữ điệu tức giận của Xuân Hoa thì trong lòng cảm thấy thống khoái: "Nếu không thì ngươi đi Bích Vân am đón nàng đi ra, qua nửa năm rồi nạp Duẫn Huy."
"Dung lão phu nhân, chuyện nạp thiếp này không cần ngươi quan tâm !" Hứa Duẫn Huy thấy Xuân Hoa tức giận đến phát run, vươn tay ra cầm nàng , ân cần nhìn nàng một cái: "Xuân Hoa, đừng nói nàng nhất định có thể sinh con, cho dù là không thể sinh con, Hứa Duẫn Huy ta cũng sẽ không nạp thiếp, chớ nói chi là loại lang sói như Thục Hoa kia."
"Thực sao?" Xuân Hoa hơi không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn Hứa Duẫn Huy: "Duẫn Huy, ngươi chớ lừa ta."
"Thiên chân vạn xác, Hứa Duẫn Huy ta nói được là làm được!" Hứa Duẫn Huy kéo tay Xuân Hoa đi tới trước mặt Dung lão phu nhân, lạnh lùng cười một tiếng: "Dung lão phu nhân, ta không biết rõ đến tột cùng vì sao ngươi chán ghét Xuân Hoa như vậy, thế nhưng ác độc đến mở miệng nguyền rủa nàng! Mặc dù ta và Xuân Hoa là tiểu bối, theo lý thuyết không nên tranh cãi với ngươi, nhưng loại già mà không nên nết như ngươi, ta cũng không muốn xem ngươi như trưởng bối! Ngươi luôn miệng nói Thục Hoa không sai, một lòng muốn ta nạp nàng làm thiếp, ta thấy Thục Hoa kia chính là được ngươi chân truyền, nếu không phải ngươi mưa dầm thấm đất với nàng, nàng cũng sẽ không thành kẻ lỗ mãng, tâm địa ác độc như vậy!"
Nói xong, Hứa Duẫn Huy kéo tay Xuân Hoa: "Xuân Hoa, chúng ta đi, về sau cùng ngươi về Dung phủ đến, ta không đi chủ viện, nghe bà nội ngươi nói, về phủ phải móc lỗ tai nửa ngày mới có thể làm cho bên trong thanh tịnh chút ít!"
Xuân Hoa rưng rưng ngẩng đầu nhìn Hứa Duẫn Huy một cái, gật đầu nhẹ, hai người bước ra khỏi đại sảnh, nghênh ngang rời đi, Dung lão phu nhân bị Hứa Duẫn Vĩ mắng một trận, trong trái tim đốt một mồi lửa, chà xát chạy trên đầu, trước mắt bà chỉ thấy bóng lưng của hai người không ngừng lay động ngay trước mắt, tức giận đến vỗ bàn hô lớn một tiếng: "Đồ hỗn trướng!" Vừa mới mắng xong, thì cảm thấy trước mắt mình hoa mắt một trận, choáng váng đầu não chuyển, lắc lư người té về phía sau. Thẩm ma ma và Tiểu Sương đứng ở một bên thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên đỡ Dung lão phu nhân, lại vội vàng cho hai nha hoàn ra ngoài, một người đi tiền viện kêu Dung lão thái gia, một ra phủ mời đại phu.
Đại phu bắt mạch xong lắc đầu liên tục: "Lão phu nhân quý phủ là bởi vì tức giận mà làm cho huyết mạch đi ngược chiều, chạy tới đỉnh đầu, tựa như nước suối phun trào, không thể ức chế..."
Dung lão thái gia nghe đại phu nói nghiêm trọng, cũng thay đổi sắc mặt: "Còn mong đại phu vội vàng ra đơn thuốc!"
"Bệnh Lão phu nhân được thực tại không nhẹ, cho dù viết bài thuốc cũng chỉ có thể làm cho bà từ từ có chút giảm bớt, nếu là muốn trị tận gốc, thì không thể." Đại phu vừa viết chữ thật nhanh, vừa lắc đầu liên tục: "Lần trước ta tới xem chẩn cho lão phu nhân đã nói không thể động khí, nhưng vì sao hôm nay lại phát tính tình lớn như vậy!"
Dung lão thái gia kéo Thẩm ma ma qua một bên hỏi tình huống, nghe Thẩm ma ma miêu tả tình hình, không khỏi vô cùng buồn bực, Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy có thể nhớ đưa lễ tết Trung thu cho ông bà đã không tệ, nhưng phu nhân hồ đồ nhà mình lại còn chê ít, gọi Xuân Hoa và Hứa Duẫn Huy đến la mắng, không nghĩ tới Hứa Duẫn Huy căn bản là mặc kệ thân phận Dung lão phu nhân, mở miệng chống đối làm cho bà giận thành như vậy.
Dùng chuyện này đến phủ trấn quốc tướng quân nháo cũng không tốt, thứ nhất Xuân Hoa hiện tại đúng là con dâu trưởng phủ trấn quốc tướng quân, thứ hai Hứa Duẫn Huy nói cũng không có chỗ gì sai, vốn là Dung lão phu nhân tự mình bốc lên chuyện này, Dung lão thái gia nghĩ lại nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định bỏ xuống chuyện này, dặn dò bọn nha hoàn chủ viện chăm sóc lão phu nhân, ông cũng đã bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.