Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 177: Vì hôn sự mà vắt hết óc

Yên Nùng

01/01/2017

Một nhà Lâm thị lang về phủ thì đã là giờ Thân, nắng chiều đẹp vô cùng, một mảnh lập lòe chiếu sáng làm người ta không mở mắt ra được.

Trong tay Lâm Mậu Dung bưng một cái chậu, bên trong trồng một nhánh lan hồ điệp đang độ nở hoa đẹp nhất, ở trong xe ngựa không ngừng đung đưa, cát mịn chứa trong chậu thỉnh thoảng bay ra, lướt qua trên mu bàn tay của nàng.

Hoa lan hồ điệp có màu đỏ hồng, đóa hoa to lớn, cánh hoa như cánh bướm không ngừng đánh về phía cành hoa màu xanh trước, trong cánh hoa đỏ hồng lộ ra nhụy hoa bột trắng, giống như một con bướm thật sự, lay động gió trong động.

Lâm phu nhân nhìn hoa lan hồ điệp kia, không khỏi gật đầu khen ngợi: "Dương lão phu nhân quả là không tồi, hoa sang quý như vậy cũng không tiếc tặng con , nhà khác trong kinh thành không có hoa này đâu."

"Chắc chắn không có." Lâm Mậu Dung kiêu ngạo ưỡn ngực: "Con nghe Dung Đại thiếu gia nói, là năm nay mới nuôi trồng ra thôi, hoa này dễ hư, cần khí hậu ấm áp mới sống được, Dương lão phu nhân trồng hoa này mấy năm, năm trước sống không qua mùa đông, năm nay thật vất vả mới chống nổi mùa đông đó."

Dung Đại thiếu gia? Lâm trong lòng phu nhân động hai cái, chẳng lẽ hai đứa con của mình lại có phúc phận như vậy? Chẳng qua là... Hôn sự Dung Đại thiếu gia không phải Dương lão phu nhân chọn, mình suy nghĩ nhiều rồi.

Trước tiên định hôn sự con trai xuống mới là quan trọng, Dung nhi còn nửa năm nữa mới cập kê, còn không bận rộn, nếu nhà mình làm thông gia với Dương gia, sau này là có thể tới Dương phủ nhiều, Dung nhi và Dung Đại thiếu gia tiếp xúc nhiều mấy lần, nói không chừng hai người có tình cảm, đến lúc đó lại nhờ Dương lão phu nhân đi thương lượng, không chừng vừa có thể thành một nhân duyên mỹ mãn.

Lâm phu nhân càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, khóe môi cong lên, cho đến lúc trở về Phủ cũng chưa hạ xuống.

Trở lại trong phủ, phòng bếp mới vừa bắt đầu nổi lửa, người một nhà ngồi trong thiên thính vừa nói nhàn thoại vừa nhìn các loại thức ăn được dọn lên bàn. Lâm thị lang và Dương lão thái gia ở bên ngoài nói chuyện, hôm nay trùng hợp cũng là hưu mộc của Dương Nhị gia và Dương Tam gia, huynh đệ hai người đi theo, bốn người nói chuyện triều đình, thời gian trải qua cũng nhanh.

"Dương lão thái gia nói, chỉ sợ bên Bắc Địch kia năm nay lại sẽ có động tĩnh." Lâm thị lang thở dài một cái, vỗ bàn một cái: "Người Bắc Địch này đúng là lòng muông dạ thú, mới nghỉ ngơi vài năm, đã muốn tới xâm phạm biên cảnh Đại Chu ta!"

Lâm phu nhân lại không quản đến những thứ quốc sự này, thấy Lâm thị lang vỗ bàn tức giận, cũng không nói gì, chỉ chờ hắn tin tức bình phục, mới mặt đầy nụ cười nói: "Lão gia, ta có một chuyện vui lớn phải nói cho chàng."

"Chuyện vui lớn?" Lâm thị lang quay mặt lại nhìn Lâm phu nhân, thấy chân mày khóe mắt nàng đều là thần sắc vui mừng, không khỏi hơi nghi hoặc một chút: " Chuyện vui lớn nhất nhà chúng ta, không phải Chân nhi trúng Thám hoa sao? Còn có cái gì chuyện vui lớn gì nữa?"

Mặc dù Lâm thị lang mình là xuất thân Thám hoa, nhưng nhi tử trúng Thám hoa, lại còn làm hắn tự hào hơn cả tự hắn trúng, thấy thần sắc Lâm phu nhân như vậy, Lâm thị lang hơi mê muội, lúc Chân nhi trúng Thám hoa cũng không trông thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không biết kết quả là chuyện gì.

"Hôm nay Dương lão phu nhân nói với ta, muốn hứa Tam tiểu thư phòng lớn Dương gia cho Chân nhi đây." Lâm phu nhân nhìn Lâm Mậu Chân ngơ ngác ngồi ở một bên, mắt có sắc bén: "Chân nhi, con một mực nói phải chờ công thành danh toại mới nghị hôn, khi đó mẹ còn không tán thành ý tưởng này của con, giờ nhìn lại thì vẫn là Chân nhi có nhìn xa hiểu rộng, vừa trúng Thám hoa, lại được Dương phủ vừa ý, đây chính là song hỷ lâm môn kia."

"Dương lão phu nhân muốn Chân nhi làm cháu rể của bà?" Lâm thị lang nghe cũng tự hài: "Đây là con mình có tiền vốn, được Dương lão phu nhân coi trọng."



"Còn không phải sao." Lâm phu nhân cười trên cả gương mặt lấp lánh ánh sáng: "Lão gia, nhanh ngẫm lại đi, chúng ta nên dùng cái gì làm nạp thải chi lễ cho người làm ngày mai mang qua."

"Mẹ, bây giờ con còn chưa muốn thành hôn." Lâm Mậu Chân rất tốn sức mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hắn đứng lên, một tay cầm tay vịn ghế ngồi, trong lòng co rút một hồi lâu, trước mắt hoảng hoảng hốt hốt tất cả đều là kim tinh loạn vũ.

Người hắn thích là Tương Nghi, không phải Dương gia Tam tiểu thư, năm hắn mười tuổi ấy thấy Tương Nghi thì đã thích nàng, một mực thích nàng, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi. Cho dù có một đoạn thời gian rất dài không thấy mặt nàng, nhưng hắn vẫn lưu luyến nàng.

Năm ngoái Tương Nghi tới Quảng Châu, lúc nàng xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng, mấy ngày liên tiếp cả đầu cũng trắng mấy phần. Nàng lẳng lặng đứng đó, giống như hoa quế ngoài cửa sổ, điềm đạm, mang theo từng tia thơm ngát thấm vào người.

Hắn không quên được nàng, mặc dù nàng không có nùng trang diễm sắc, nhưng dáng vẻ của nàng đã in trong đáy lòng hắn, làm thế nào cũng không lau đi được.

Mẹ để cho hắn cưới người khác, này thì thế nào có thể? Sao hắn có thể ôm tình yêu với Tương Nghi đi cưới một người nữ tử khác, đó sự lừa gạt và không tôn trọng nàng ấy.

Hắn không muốn lừa dối bất luận kẻ nào, dù hắn không có duyên phận sánh đôi với Tương Nghi, hắn cũng sẽ không đi tổn thương một người khác.

"Ngươi còn không muốn trở thành hôn?" Lâm phu nhân hơi buồn bực, nhìn ánh mắt của Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên nàng đã hiểu nguyên nhân, hóa ra con trai còn không quên Lạc Tương Nghi kia: "Lòng ngươi có người rồi hả?"

Lâm thị lang vốn đang rất vui vẻ, nghe giọng phu nhân trở nên lạnh lùng, cũng là kinh ngạc: "Chân nhi, con có cô nương yêu mến? Nói ra nghe đi, nếu thích hợp, cha phái người đi cầu hôn."

Lâm phu nhân quay mặt lại, trong mắt tất cả đều là bi phẫn: "Lão gia, ngươi làm sao lại hồ đồ như vậy!"

Người Chân nhi thích nhất định là Tương Nghi, con gái nuôi bọn họ nhận! Trong lòng Lâm phu nhân một trận buồn rầu, Lạc đại tiểu thư này kết quả có chỗ nào tốt, tại sao Chân nhi lưu luyến như vậy?

"Lão gia, cõi đời này không có người thích hợp với Chân nhi hơn Dương Tam tiểu thư đâu." Lâm phu nhân rất lưu loát tổng kết: "Chân nhi, ngươi chớ có tánh tình trẻ con, hôm nay chính ngươi cũng thấy, Dương Tam tiểu thư tài mạo song toàn, đây mới là hiền thê Lâm gia chúng ta."

Lâm Mậu Chân nhìn liếc mắt Lâm phu nhân, trên mặt có điều không thích, thi lễ với nàng: "Mẹ, giờ cơm còn sớm, con đi ra ngoài một chút."

Lâm Mậu Dung đuổi theo đi ra ngoài: "Nhị ca, Nhị ca, muội và huynh cùng đi vòng vòng."

Lâm Mậu Chân đứng ở cửa, nắng chiều chiếu vào trên mặt của hắn, có một loại u buồn không nói ra được, Lâm Mậu Dung chạy tới, kéo ống tay áo Lâm Mậu Chân: "Nhị ca, huynh còn thích Tương Nghi?"



Tiết nguyên tiêu đó, Lâm Mậu Chân xem nàng thành Tương Nghi, ở bên tai nàng nói ra "Ta thích ngươi " kia, Lâm Mậu Dung đã hiểu tâm tư huynh trưởng, năm ngoái Tương Nghi tới Quảng Châu, ánh mắt của Lâm Mậu Chân một khắc cũng không rời, Lâm Mậu Dung nhìn thần tình kia của hắn, trong lòng sớm biết.

" Ừ." Lâm Mậu Chân gật đầu một cái: "Ta thích Tương Nghi, từ lần đầu tiên thấy nàng thì đã thích nàng."

"Nhưng mẫu thân lại coi trọng Dương Tam tiểu thư." Lâm Mậu Dung cũng có chút tiếc nuối: "Hơn nữa, trên danh nghĩa Tương Nghi là muội muội của huynh đó, ở đâu có chuyện huynh trưởng cưới muội muội?"

Tuy nói cha mẹ nhận Tương Nghi làm con gái nuôi chẳng qua là làm dáng một chút, cũng không ghi tên trên gia phả, nhưng về mặt danh nghĩa, Tương Nghi và Nhị ca cũng đã là huynh muội, giữa huynh muội sao có thể thành thân? Chuyện này không phải vi phạm luân thường sao? Mặc dù Lâm Mậu Dung đồng tình Lâm Mậu Chân, nhưng lại cảm thấy về tình về lý mà nói, Nhị ca nên nghe lời của mẫu thân, cưới Dương Tam tiểu thư mới phải.

"Hừ, muội và mẹ giống nhau, chỉ biết giả bộ hồ đồ, chẳng qua là muốn ta thuận theo lời của nàng." Lâm Mậu Chân rất phiền não, nhìn Lâm Mậu Dung đứng một bên, mặt đầy lo lắng nói: "Dung nhi, muội cũng đừng khuyên ta, ta muốn một mình yên lặng thật tốt, có lẽ ngày nào đó ta nghĩ thông suốt, cũng có thể buông tay."

Lâm Mậu Dung kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Mậu Chân, nàng thật không nghĩ tới, cảm tình của Lâm Mậu Chân với Tương Nghi lại sâu như vậy. Nguyên tiêu năm đó nàng nghe Lâm Mậu Chân nói câu kia bên tai, nàng khiếp sợ xong thì bình thường trở lại, cảm thấy chẳng qua là Lâm Mậu Chân ít thấy nữ tử, cho nên muốn thân cận với Tương Nghi, sau khi lớn lên thấy cảnh đời nhiều thì dĩ nhiên sẽ phai nhạt.

Nhưng là, nhìn từ bước chân tập tễnh kia, cảm tình hắn với Tương Nghi, rõ ràng vượt qua sự tưởng tượng của nàng, Lâm Mậu Dung đứng ở nơi đó, thấy áo xanh kia rền vang, bóng lưng của hắn cô đơn như thế, trong lòng không ngừng phát run, nàng không biết nhân sinh Lâm Mậu Chân sau này sẽ thế nào—— nếu là hắn không cưới được Tương Nghi, chẳng lẽ hắn sẽ cô đơn như vậy cả đời?

Trong thiên thính Lâm thị lang và Lâm phu nhân cũng nói chuyện này.

Lần đầu tiên Lâm thị lang mở miệng oán trách phu nhân của mình: "Chân nhi bộ dáng kia, tựa hồ thật là có cô nương yêu thích, ngươi cần gì phải mặc kệ tâm ý của hắn? Chúng ta hỏi rõ cô nương hắn thích là ai, nếu gia phong tốt, vậy thì đi cầu hôn, chúng ta cũng không nhất định phải leo lên cửa hôn sự với Dương phủ này, dù sao cũng không thể làm Chân nhi uất ức."

"Ủy khuất hắn? Nhân tài như Dương Tam tiểu thư vậy là uất ức hắn?" Trong lòng Lâm phu nhân rất phiền loạn, liếc Lâm thị lang một cái: "Ta đoán được tâm tư Chân nhi, nhưng ta thế nào có thể đi nói ra?"

"Ngươi biết người Chân nhi thích là ai ?" Lâm thị lang không giải thích được: "Chân nhi đã nói với ngươi rồi hả?"

"Chân nhi không nói với ta, chẳng lẽ ta không có mắt?" Lâm phu nhân thở phì phò đứng lên: "Lão gia, ta nói thật, ngươi cũng đừng nói ta làm điệu bộ! Ta đoán chừng người Chân nhi thích là con gái nuôi Lạc Tương Nghi của chúng ta, ngươi tự suy nghĩ một chút, gia phong Lạc gia kia, thân phận bây giờ của Tương Nghi, là người thích hợp sao?"

"Tương Nghi?" Lâm thị lang nghe tên này, sắc mặt cũng là biến đổi: "Như vậy sao được? Bọn họ là huynh muội."

"Còn không phải sao." Lúc này Lâm phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa ngồi xuống: "Lão gia, dù thế nào, chúng ta cũng không thể để Chân nhi hồ đồ như vậy. Hôn sự không phải là lệnh của cha mẹ lời của mối mai sao, sao có thể tùy hắn chứ? Chàng xem Thâm nhi đi, cũng không phải là ta định thân cho hắn sao? Hai người trước khi thành thân chỉ là gặp mặt một lần lúc xem mắt, bây giờ hai người còn không phải như thêm mỡ trong mật sao?"

"Phu nhân, nàng nói đúng." Lâm thị lang gật đầu một cái: "Chuyện này giao cho nàng đi làm, chúng ta cũng không thể tùy theo tiểu tính tình của Chân nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Nhi Lạc Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook