Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 157: Xảo thủ chỉnh trì mãn viên hương

Yên Nùng

14/11/2016

Ánh mặt trời vàng chói lập lòe chiếu vào trong vườn trà, như khảm lên trên phiến lá màu xanh một lớp viền vàng vậy, nhìn đẹp mắt hơn ban đầu. Trong hành lang đứng một hàng người, tất cả mọi người bình thanh tĩnh khí nghe Dương lão phu nhân nói chuyện.

"Trà này tốt hơn, đầu tiên là cây trà tốt hơn, thứ yếu là công nghệ chế trà tốt hơn." Dương lão phu nhân nhìn cây trà trước mắt, lắc đầu một cái: "Trà trong vườn này của con, đầu tiên phải giải quyết vấn đề phẩm loại."

Tương Nghi gật đầu một cái: "Ban đầu con cũng muốn đổi cây trà trong vườn, nhưng đi đâu tìm đến nhiều mầm trà như vậy? Huống chi cây trà từ cây giống đến lần hái đầu tiên, cần đến ba năm, tốc độ này là quá chậm. Nếu là dùng cây trà đã trồng ba bốn năm, sợ rằng đổi cả vườn trà lại, cần mười vạn lượng bạc."

Vườn trà có một ngàn mẫu đất, cây trà trên một mẫu đất, một trăm lạng bạc ròng là ít nhất, có khả năng còn nhiều hơn, mỗi lần Tương Nghi tính giá vốn này, đã cảm thấy thương tiếc, Liên Kiều ở bên cạnh giận đến mắng Đông gia thứ nhất của vườn trà: "Thật là không biết buôn bán, sao lại trồng nhiều trà như vậy chứ."

"Bạc này mặc dù nhiều, nhưng có lúc phải tốn thì phải tốn." Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Năm ngoái Trà Trang Thúy Diệp kiếm bao nhiêu bạc? Có thể có mười vạn lượng?"

"Vâng." Trong lòng Tương Nghi thầm nói, sao chuyện gì cũng không gạt được Dương lão phu nhân vậy, ngay cả mình kiếm bao nhiêu bà cũng biết rõ ràng.

"Vì sao con không dùng mười vạn lượng bạc này đi mua cây trà ngon về?" Dương lão phu nhân chỉ chỉ trà cả vườn: "Theo tính tình của ta, những cây trà này đều chặt làm củi đốt."

Liên Kiều đau lòng, ở bên cạnh xen vào: "Dương lão phu nhân, vườn trà này vẫn có chừng trăm mẫu đất là loại trà khác, ngài còn chưa đi nhìn mà, cũng không thể chặt hết. Lại nói, những cây trà kia còn có thể bán cho người khác, ít nhiều gì có thể có chút bạc."

"Còn có cây khác?" Dương lão phu nhân hứng thú: "Mang ta đi nhìn một chút."

Tương Nghi tranh thủ thời gian để cho Liên Kiều cầm nón lá áo tơi tới: "Hôm qua mới có mưa, trên cây đều là hạt nước, chớ làm ướt y phục Dương lão phu nhân."

Qua một trận, tất cả mọi người đeo nón lá lên, dùng bao bao mặt, mặc áo tơi rồi đi qua phía bắc vườn trà.

Phía bắc vườn trà là Chu lão bản cắn răng đổi một nhóm cây trà, so với phía nam này, phẩm loại không phải tốt hơn một chút. Dương lão phu nhân đưa tay hái mấy lá cây đặt vào trong tay nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười: "Loại này coi như là trà tiểu Diệp, chỉ tiếc không có chăm sóc tốt, trồng quá dày, cho nên trà này đều mọc không tốt lắm."

"Xin lão phu nhân chỉ điểm bến mê!" Lần này Tương Nghi thật đúng là tâm phục khẩu phục, mình chỉ biết hâm mộ Dương lão phu nhân có phúc, nhưng phúc khí của Dương lão phu nhân này cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nhất định là trải qua cố gắng phấn đấu của bà mới đến tay. Nàng nắm tay của mình thật chặt, trong tròng mắt tất cả đều là ngưỡng mộ: "Lão phu nhân dạy phương pháp, Tương Nghi nhất định làm theo."

"Tương Nghi, con không nhất định bày ra một bộ dạng tráng sĩ chặt tay." Dương lão phu nhân cười ha ha, run áo tơi, hạt nước rơi xuống: "Ta cũng nhìn xong vườn trà này rồi, giờ cũng không sớm, chúng ta trở về nhà đi."



"Lão phu nhân, tới đây nói một chút chứ sao." Liên Kiều là người nóng tính, một đôi tay níu lấy áo tơi, hận không thể lập tức được phân phó việc.

Dương lão phu nhân cười ha ha một tiếng: "Chẳng lẽ không tính cho ta ăn cơm hả? Chúng ta đi trở về thì sắp đến buổi trưa rồi!"

"Lão phu nhân thật biết nói đùa!" Liên Kiều hơi hơi khuất tất chào một cái: "Ta về để cho bọn họ vội vàng lấy thức ăn tốt nhất ra chiêu đãi lão phu nhân!" Nàng xoay người thật nhanh, nhấc chân chạy ra phía sau, nhành trà lần lượt thay nhau lúc ẩn lúc hiện, hoa lạp lạp vang, hạt nước từ bên trên tích tích rơi xuống.

"Tương Nghi, con có bản ghi lại quá trình sinh trưởng của cây trà không?" Dương lão phu nhân chỉ chỉ cây trà bên người: "Nếu muốn cho trà trong vườn cây có dáng vẻ tốt, phải thăm dò rõ ràng tình huống sinh trưởng của nó, nói cách khác cao bao nhiêu, lớn nhỏ bao nhiêu, một thân cây ước chừng có bao nhiêu nhánh, thậm chí là bên trên mọc bao nhiêu mầm cũng phải ghi rõ ràng."

"Cái này..." Tương Nghi cứng họng: "Con chưa từng ghi lại."

"Con nhất định phải nhớ kỹ, không yêu cầu mỗi ngày phải ghi, cách mười ngày ghi một lần, trong vườn trà chọn mấy chỗ ghi lại, không cần mỗi cây đều ghi chép." Dương lão phu nhân sờ cây trà bên người một cái, thở dài một cái: "Lão bản trước của vườn trà này thật đúng là không hiểu, chỉ muốn kiếm nhiều tiền, trồng dày như vậy, ngược lại hạ sản lượng xuống."

Tương Nghi bồi Dương lão phu nhân đi từ từ về, dọc theo đường đi nghe Dương lão phu nhân nói chuyện về cây trà, thao thao bất tuyệt, cũng không có nghỉ lấy hơi, trong lòng rất là kính nể: "Dương lão phu nhân, chẳng lẽ ngài tự mình đi Kỳ Môn Vũ Di Sơn hay sao? Sao biết nhiều về cây trà như vậy!"

Ngọc Trúc khẽ cười một tiếng: "Lão phu nhân Nhà chúng ta trồng nửa mẫu cây trà trong kinh thành, chuyện gì cũng tự mình làm, ghi nhớ cái gì cũng sắp có ba bản lớn rồi! Năm nay đúng là lão phu nhân có đi Vũ di sơn, chính là đặc biệt vì vườn trà Lạc tiểu thư mới đi nhé!"

"Thật sao?" Tương Nghi không thể tin vào tai của mình, Dương lão phu nhân vì nàng đi Vũ Di? Trong nháy mắt chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp một trận không nói ra được, trong mắt có lệ, treo ở khóe mắt lảo đảo muốn lăn, cơ hồ sẽ rớt xuống.

" Ừm, đây không tính là chuyện gì, ta vốn cũng muốn đi Vũ di sơn nhìn tình huống vườn trà một chút." Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Ngọc Trúc: "Ta chỉ là thuận tiện mang chút cây trà tới cho Lạc tiểu thư, ngươi hết lần này tới lần khác nói cho ta cố ý đi qua! Lại nói ta cũng chỉ nhìn Lạc tiểu thư giống ta lúc còn tấm bé, mới thuận tay giúp nàng một tay, không ghê gớm gì!"

"Mang chút cây trà tới?" Tương Nghi mở to hai mắt: "Là phẩm loại như Kim Tuấn Mi và Đại Hồng Bào sao?"

Dương lão phu nhân nghe thấy trong giọng nói của nàng có vài phần khẩn trương, không khỏi cảm thấy Tương Nghi quả thực đáng yêu, bà dùng tay nắm lấy tay Tương Nghi quơ quơ: "Cho dù là Đại Hồng Dào và Kim Tuấn Mi, cũng chia phẩm cấp, nếu là người như con cũng có thể trồng ra thượng phẩm trà cống đưa đi hoàng cung, Vũ di sơn bên kia chỉ cần trồng cây trà thì có thể người một nhà không lo ăn uống rồi!"

Tương Nghi suy nghĩ một chút, ngửa mặt nở nụ cười, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn trong suốt: "Sao không phải như vậy? Con nghĩ sai rồi."



"Huống chi Đại Hồng Bào và Kim Tuấn Mi này sống ở Vũ di sơn, toàn dựa vào nước suối bên kia nuôi, đến Hoa Dương, không nhất định là có thể có chất trà như vậy rồi. Ta lần này giúp con mang theo hai ngàn bụi cây trà tới, phẩm tương cũng khá, chẳng qua là phải chăm sóc đặc biệt mới được." Dương lão phu nhân nhìn những cây trà chen chúc chen chúc dầy đặc một cái, chậm rãi nói: "Có những cây trà có thể để lại, vậy thì để lại, ta xem một chút sau khii chiết cây có thể thích hợp trà loại mới sinh trưởng bên Hoa Dương này không."

Tương Nghi không quá rõ Dương lão phu nhân nói chiết cây là ý gì, nhưng vẫn gật đầu: "Lão phu nhân, chỉ cần dạy con làm thế nào là được, ta nhất định sẽ làm theo."

Trở lại bên nhà, Hoàng Nương Tử đã làm đi một lò ngỗng lê thơm tho, dọn dẹp căn phòng thật chỉnh tề: " Từ sớm đã nghe nói đại danh Dương lão phu nhân, hôm nay xem như gặp được, thật là tam sinh hữu hạnh."

Dương lão phu nhân ngồi xuống ghế, mặt đầy lộ vẻ cười: "Hoàng Nương Tử danh mãn Giang Nam, ta cũng đã sớm nghe nói qua rồi, có ngươi phụng bồi Tương Nghi, ta cũng yên lòng."

Tương Nghi bưng ra đồ vật một năm qua mình cố gắng tập viết cho Dương lão phu nhân nhìn, chữ hoa nhỏ hết sức xinh đẹp, Dương lão phu nhân lật mấy quyển sổ, gật đầu không ngừng: "Tương Nghi, con coi như là làm thỏa một chuyện."

Tương Nghi lập tức thương nghị đơn giản chuyện cần làm gần đây một phen, Tần ma ma đi ra ngoài tìm người thuê tới giúp trồng cây trà, Phương tẩu quản chuyện bên Trà Trang Thúy Diệp, Lưu ma ma và Liên Kiều quản cơm nước.

"Lạc tiểu thư, vậy phải ta làm gì?" Từ cửa truyền tới giọng hỏi vang dội.

Dương lão phu nhân quay mặt đi, chỉ thấy đứng nơi đó một thiếu niên thân hình cao lớn, màu da trắng nõn như không tìm ra một lấm tấm nhỏ, đôi mắt giống như đá mắt mèo vậy, lòe lòe phát ra một tia bích lục.

Trong lòng lập tức ngẩn ra, thiếu niên này mặc dù chỉ là mặc một bộ áo kép thông thường, nhưng lại khó mà che giấu đi khí chất toàn thân hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như một cây thanh tùng, không có nửa phân cong, cao ngất thẳng tắp, khí thế giữa lông mày kia bộc lộ ra, phảng phất có chút cảm giác bễ nghễ ngạo nhân.

"Ca Lạp Nhĩ, đến lúc đó tự nhiên có chuyện ngươi làm." Tương Nghi cười phất phất tay với hắn: "Mau mau đi phòng bếp hỗ trợ, ta thấy củi lửa sắp dùng hết rồi, ngươi nên đi chẻ chút củi."

"Được được được." Ca Lạp Nhĩ sinh động đáp một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.

"Tương Nghi, đây là thiếu niên lúc các con đi tiệc trà Động đình hồ cứu sao?" Dương lão phu nhân nhìn chăm chú vào cửa một hồi, thần sắc nghi ngờ: "Thiếu niên này không phải người bình thường."

"Con cũng cảm thấy như vậy." Tương Nghi gật đầu một cái: "Nếu chỉ là con phú thương, sao lại phái sát thủ đuổi giết đến tận đại chu? Nhưng hắn không mở miệng nói ra thân thế, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng hắn, tạm thời hắn là người bình thường."

"Thân thế của hắn, ta ngược lại có hứng thú, có thể đi điều tra một chút, nhìn xem có thể biết hắn là người nào không." Dương lão phu nhân nở nụ cười nho nhỏ: "Ta là kỳ lạ như vậy, nếu có bí mật không đoán ra được, luôn nghĩ phải đến thông suốt, nếu không, ta ngủ cũng sẽ không an ổn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Nhi Lạc Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook