Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 39:
Không Bạch Xích Tố
11/04/2024
Lục Sở vốn nhìn được b•iểu t•ình của Điền Nhiễm nhưng cũng để ý lắm, nếu đã đủ đồ ăn thì hắn tiếp tục còn phải làm kế hoạch của mình, trong khoảng thời gian ngắn, trận tuyết này thoạt nhìn sẽ không ngừng ngay được.
Bất quá nghĩ lại, cô gái này xác thật so với lần gặp đầu đã gầy không ít, liền nhớ tới lượng cơm ăn, chỉ sợ là nàng ấy vì đói mà gầy đi!
Thế mà lúc thảo luận mấy người vẫn thường thường liếc mắt về Điền Nhiễm xem một cái, thẳng đến khi một tô lớn mì nước hết sạch sẽ, bọn họ không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhân sinh?
Mà La Mãn Lâu vẫn luôn ngồi một bên quan sát phản ứng của mọi người, đã sớm nghẹn cười, nghẹn đến mức chịu không nổi, đặc biệt là thời điểm Lục Sở hỏi tiểu Nhiễm “Đủ không?”, cô thiếu chút nữa không có kiềm chế nổi.
“Đừng cười, chị đi tới chỗ bác Lưu nói một tiếng, một hồi em dẫn bọn họ qua đó” - Điền Nhiễm lấy bàn tay huých nhẹ một cái vào đầu La Mãn Lâu.
“Mập mạp, chị chính là trưởng bối của em, em dám không dám tôn lão ái ấu, đầu trưởng bối là thứ có thể tùy tiện đánh sao?!”
La Mãn Lâu mở trừng hai mắt, thấy sắp có thêm một cú đánh xuống, La Mãn Lâu vội vàng lắc mình rời đi.
“Lục Sở, đợt tuyết này tôi thấy tạm thời là sẽ không ngừng, một hồi anh cùng tôi đi một chuyến đến chỗ bác Lưu, trong thôn còn có phòng trống, bác Lưu sẽ giúp mấy người dọn vào ở!” - Điền Nhiễm nói với Lục Sở, rốt cuộc đều là người làm lính, Bác Lưu chắc sẽ không cự tuyệt.
Nguyên bản qua một buổi sáng nay, Điền Nhiễm tính toán muốn để bọn họ rời đi, rốt cuộc tối hôm qua thì bọn họ cũng chỉ có yêu cầu ở lại một đêm, bất quá lúc ngủ thì Điền Nhiễm nhớ tới một sự kiện kia, nàng cảm thấy cần thiết đem mấy người bọn họ lưu lại, nếu không chỉ dựa vào nàng cùng Mãn Lâu, chỉ sợ cam không nổi.
“Phiền toái cô rồi” - Lục Sở đem đồ vật trên tay đưa cho người bên cạnh, đi về phía Điền Nhiễm. Tuyết không có ý tứ muốn dừng, hơn nữa càng lúc càng lớn, bọn họ đúng là nên ở lại địa phương này chờ tuyết qua đi đã.
“Sở ca, ta cùng đi với mấy người ” - Dương Khê cười chạy tới.
Vì thế một hàng ba người hướng về nhà Bác Lưu mà đi, trên đường còn gặp được mấy hộ thôn dân cũng đến nhà Bác Lưu.
“Bác Lưu, đây là Lục Sở, đây là Dương Khê, bọn họ là bằng hữu của cháu, ngày hôm qua bởi vì tuyết rơi cho nên trùng hợp đi qua nơi này, hiện tại tuyết không ngừng rơi, bọn họ không có cách nào lên đường tiếp, bác có thể hay không cho phép bọn họ ở lại?” – Sau khi Điền Nhiễm vào nhà liền thông báo với Bác Lưu.
Bác Lưu ngẩng đầu nhìn qua hai người, cái người kêu Dương Khê thoạt nhìn văn tĩnh, thế nhưng Lục Sở một thân bên cạnh, Bác Lưu vừa thấy liền biết là người làm lính, hơn nữa chỉ sợ chức vị không thấp. Vì thế ông bắt đầu cân nhắc, nghe cô La nói bọn họ có chín người đi cùng Lục Sở, chắc chắn đều là quân nhân, nếu có bọn họ ở trong thôn, an toàn cũng có thể bảo đảm.
“Được, ta đồng ý cho các ngươi lưu lại, thế nhưng khi lưu lại trong thôn, vấn đề an toàn giao cho các ngươi, được chứ?” - Bác Lưu cười hì hì nhìn Lục Sở.
“Có thể” - Lục Sở cảm thấy điều kiện này bọn họ đều làm được.
Có vài thôn dân vốn dĩ muốn phản đối, bất quá vừa nghe bọn họ phụ trách an toàn, cũng không mở miệng nữa. Rốt cuộc trận tuyết lớn này, thôn dân đều không muốn đi ra ngoài hưởng gió lạnh để tuần tra.
“Nếu như vậy, các ngươi liền ở phòng trống cách vách nhà Đại Cường đi” Bác Lưu cười nói.
“Bác Lưu, phòng cách vách, nóc nhà tối hôm qua đã bị tuyết đè nặng làm sụp, chỉ sợ người ở không được” - vợ Đại Cường lập tức đứng ra nói, ánh mắt mấy người này nhìn có chút đáng sợ, cô cũng không muốn để bọn họ ở cách vách.
“Bác Lưu, Điền tiểu thư cùng bọn họ không phải có quen biết sao, nhà của lão Lưu đầu kia có phòng ở không nhỏ, bọn họ hoàn toàn có thể ở chung, lại còn thuận tiện việc tuần tra, chỉ đứng ở sân thượng là có thể thấy toàn bộ thôn”
Một cái hán tử đứng ra nói, cách vách bọn họ cũng có phòng trống, vạn nhất bác Lưu an bài đến chỗ hắn ta thì làm sao đổi được nữa, cho nên vẫn là đánh đòn phủ đầu đi.
Mấy nhà trống phòng cách vách cũng đều vội vàng phụ họa, sợ bị phân đến chỗ của mình thì lại tốn lương thực chu cấp.
Bác Lưu nghe mọi người nói, há có thể không rõ bọn họ đang có mưu tính gì sao, nhưng ông cũng không thể phản đối, rốt cuộc mọi người nói rất đúng, vì thế ông ấy chỉ có thể xấu hổ nhìn về phía Điền Nhiễm.
“Cảm ơn bác Lưu, sau này sẽ phải quấy rầy mọi người rồi, về thôi!” - đôi mắt hẹp dài của Lục Sở nhìn Bác Lưu một cái, sau đó nói với Điền Nhiễm.
“Không phiền toái…”
Bác Lưu cứng đờ mở miệng, một khắc người đàn ông này vừa mới nhìn về phía mình kia, ông thấy ở ánh mắt bình tĩnh đó mà cảm nhận được áp lực bủa vây.
“Áchh...” - Điền Nhiễm nhìn Lục Sở đã đi ra ngoài, hướng về Bác Lưu cười cười liền theo ra ngoài.
Điền Nhiễm đi phía sau Lục Sở, trong lòng đã sớm đã chửi ‘má nó, gia hỏa này là đang tính toán ăn vạ nhà các nàng sao!’
Bất quá nghĩ lại, cô gái này xác thật so với lần gặp đầu đã gầy không ít, liền nhớ tới lượng cơm ăn, chỉ sợ là nàng ấy vì đói mà gầy đi!
Thế mà lúc thảo luận mấy người vẫn thường thường liếc mắt về Điền Nhiễm xem một cái, thẳng đến khi một tô lớn mì nước hết sạch sẽ, bọn họ không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhân sinh?
Mà La Mãn Lâu vẫn luôn ngồi một bên quan sát phản ứng của mọi người, đã sớm nghẹn cười, nghẹn đến mức chịu không nổi, đặc biệt là thời điểm Lục Sở hỏi tiểu Nhiễm “Đủ không?”, cô thiếu chút nữa không có kiềm chế nổi.
“Đừng cười, chị đi tới chỗ bác Lưu nói một tiếng, một hồi em dẫn bọn họ qua đó” - Điền Nhiễm lấy bàn tay huých nhẹ một cái vào đầu La Mãn Lâu.
“Mập mạp, chị chính là trưởng bối của em, em dám không dám tôn lão ái ấu, đầu trưởng bối là thứ có thể tùy tiện đánh sao?!”
La Mãn Lâu mở trừng hai mắt, thấy sắp có thêm một cú đánh xuống, La Mãn Lâu vội vàng lắc mình rời đi.
“Lục Sở, đợt tuyết này tôi thấy tạm thời là sẽ không ngừng, một hồi anh cùng tôi đi một chuyến đến chỗ bác Lưu, trong thôn còn có phòng trống, bác Lưu sẽ giúp mấy người dọn vào ở!” - Điền Nhiễm nói với Lục Sở, rốt cuộc đều là người làm lính, Bác Lưu chắc sẽ không cự tuyệt.
Nguyên bản qua một buổi sáng nay, Điền Nhiễm tính toán muốn để bọn họ rời đi, rốt cuộc tối hôm qua thì bọn họ cũng chỉ có yêu cầu ở lại một đêm, bất quá lúc ngủ thì Điền Nhiễm nhớ tới một sự kiện kia, nàng cảm thấy cần thiết đem mấy người bọn họ lưu lại, nếu không chỉ dựa vào nàng cùng Mãn Lâu, chỉ sợ cam không nổi.
“Phiền toái cô rồi” - Lục Sở đem đồ vật trên tay đưa cho người bên cạnh, đi về phía Điền Nhiễm. Tuyết không có ý tứ muốn dừng, hơn nữa càng lúc càng lớn, bọn họ đúng là nên ở lại địa phương này chờ tuyết qua đi đã.
“Sở ca, ta cùng đi với mấy người ” - Dương Khê cười chạy tới.
Vì thế một hàng ba người hướng về nhà Bác Lưu mà đi, trên đường còn gặp được mấy hộ thôn dân cũng đến nhà Bác Lưu.
“Bác Lưu, đây là Lục Sở, đây là Dương Khê, bọn họ là bằng hữu của cháu, ngày hôm qua bởi vì tuyết rơi cho nên trùng hợp đi qua nơi này, hiện tại tuyết không ngừng rơi, bọn họ không có cách nào lên đường tiếp, bác có thể hay không cho phép bọn họ ở lại?” – Sau khi Điền Nhiễm vào nhà liền thông báo với Bác Lưu.
Bác Lưu ngẩng đầu nhìn qua hai người, cái người kêu Dương Khê thoạt nhìn văn tĩnh, thế nhưng Lục Sở một thân bên cạnh, Bác Lưu vừa thấy liền biết là người làm lính, hơn nữa chỉ sợ chức vị không thấp. Vì thế ông bắt đầu cân nhắc, nghe cô La nói bọn họ có chín người đi cùng Lục Sở, chắc chắn đều là quân nhân, nếu có bọn họ ở trong thôn, an toàn cũng có thể bảo đảm.
“Được, ta đồng ý cho các ngươi lưu lại, thế nhưng khi lưu lại trong thôn, vấn đề an toàn giao cho các ngươi, được chứ?” - Bác Lưu cười hì hì nhìn Lục Sở.
“Có thể” - Lục Sở cảm thấy điều kiện này bọn họ đều làm được.
Có vài thôn dân vốn dĩ muốn phản đối, bất quá vừa nghe bọn họ phụ trách an toàn, cũng không mở miệng nữa. Rốt cuộc trận tuyết lớn này, thôn dân đều không muốn đi ra ngoài hưởng gió lạnh để tuần tra.
“Nếu như vậy, các ngươi liền ở phòng trống cách vách nhà Đại Cường đi” Bác Lưu cười nói.
“Bác Lưu, phòng cách vách, nóc nhà tối hôm qua đã bị tuyết đè nặng làm sụp, chỉ sợ người ở không được” - vợ Đại Cường lập tức đứng ra nói, ánh mắt mấy người này nhìn có chút đáng sợ, cô cũng không muốn để bọn họ ở cách vách.
“Bác Lưu, Điền tiểu thư cùng bọn họ không phải có quen biết sao, nhà của lão Lưu đầu kia có phòng ở không nhỏ, bọn họ hoàn toàn có thể ở chung, lại còn thuận tiện việc tuần tra, chỉ đứng ở sân thượng là có thể thấy toàn bộ thôn”
Một cái hán tử đứng ra nói, cách vách bọn họ cũng có phòng trống, vạn nhất bác Lưu an bài đến chỗ hắn ta thì làm sao đổi được nữa, cho nên vẫn là đánh đòn phủ đầu đi.
Mấy nhà trống phòng cách vách cũng đều vội vàng phụ họa, sợ bị phân đến chỗ của mình thì lại tốn lương thực chu cấp.
Bác Lưu nghe mọi người nói, há có thể không rõ bọn họ đang có mưu tính gì sao, nhưng ông cũng không thể phản đối, rốt cuộc mọi người nói rất đúng, vì thế ông ấy chỉ có thể xấu hổ nhìn về phía Điền Nhiễm.
“Cảm ơn bác Lưu, sau này sẽ phải quấy rầy mọi người rồi, về thôi!” - đôi mắt hẹp dài của Lục Sở nhìn Bác Lưu một cái, sau đó nói với Điền Nhiễm.
“Không phiền toái…”
Bác Lưu cứng đờ mở miệng, một khắc người đàn ông này vừa mới nhìn về phía mình kia, ông thấy ở ánh mắt bình tĩnh đó mà cảm nhận được áp lực bủa vây.
“Áchh...” - Điền Nhiễm nhìn Lục Sở đã đi ra ngoài, hướng về Bác Lưu cười cười liền theo ra ngoài.
Điền Nhiễm đi phía sau Lục Sở, trong lòng đã sớm đã chửi ‘má nó, gia hỏa này là đang tính toán ăn vạ nhà các nàng sao!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.