Chương 47: Hai Giản Vũ
Nguyệt Mặc
17/05/2023
Bạch Việt không trở về, Bội Kỳ cũng không ngủ yên giấc, nghe tiếng kêu liền vội vàng đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch Việt một thân lạnh lẽo sắc mặt nhợt nhạt nằm ở trên giường thì liền thấy nôn nóng.
Bội Kỳ vội vàng chạy đến quấn chăn quanh người Bạch Việt, rót một cốc nước nóng đưa cho nàng ấm tay, oán trách nói: "Thiếu gia, ngài biết võ công nhưng Bạch tiểu thư thì không, sức khỏe tiểu thư nhiều ngày nay không được tốt, bên ngoài lại lạnh như vậy, vạn nhất có gì ngoài ý muốn lưu lại bệnh căn thì phải làm thế nào cho phải?"
Bội Kỳ rõ ràng là đang nói đến việc Bạch Việt rơi xuống hồ Nhạn Minh, hiện tại nàng thuộc diện bệnh nặng mới khỏi.
Nhưng đến tai Giản Vũ thì không phải là chuyện như vậy.
Giản Vũ sắc mặt đen đến đáng sợ, phớt lờ lời nói của Bội Kỳ.
“Bội Kỳ.” Bạch Việt ngắt lời, “Ta có chút đói đụng, ngươi đi tìm tăng nhân trong chùa xem có cái gì ăn không, mang cho ta một ít.”
Người bệnh là lớn nhất, Bội Kỳ vội vàng đáp lời, bước nhanh đi ra ngoài.
Ngay khi Bội Kỳ rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khó xử.
Bạch Việt tựa hồ đã thoát ra khỏi sự thương tâm tuyệt vọng, hoặc có lẽ nàng chính là kiên cường như vậy.
Nàng ôm chiếc cốc trên tay nhấp một ngụm nước ấm, bình tĩnh nhìn Giản Vũ.
“Ngài mang ta trở về làm gì?”
Giản Vũ lại tránh đi ánh mắt của Bạch Việt.
Bạch Việt nói: "Huynh mang ta trở về cũng vô dụng, huynh không thể mọi thời khắc đều nhìn ta, ta muốn chạy, huynh cũng không giữ được."
Giản Vũ vươn tay lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng không thể rời đi."
Bạch Việt hiện tại đều lười để ý đến hắn, hiển nhiên một bộ dáng ta nhất định phải đi, huynh có thể làm khó dễ được ta sao.
Giản Vũ đứng bên cạnh giường nhìn Bạch Việt, vẻ mặt ẩn nhẫn không thể phát cuồng được.
Dù thế nào đi nữa, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ đã tiến triển đến mức này, chứ đừng nghĩ đến bản thân mình đã đem sự tình biến thành như vậy.
Huynh đệ này của hắn ta tuổi cũng không nhỏ, không thành thân không có đứa nhỏ, trong nhà nhất định rất sốt ruột, tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng vẫn có chút khát vọng.
Bây giờ khó khăn mới có hài tử, tuy rằng chưa thành thân nhưng đã là vị hôn thê, cũng tính danh chính ngôn thuận, vạn nhất bởi vì hắn ta ở giữa nhúng tay vào, thê tử và hài tử đều bỏ chạy, người kia liền liều mạng với hắn ta.
Giản Vũ nghĩ nghĩ, trời rét lạnh như vậy mà đầu đầy mồ hôi, đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì để cứu vãn, đột nhiên nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Bội Kỳ ở ngoài cửa.
“Thiếu gia?” Bội Kỳ hẳn là đang bưng đồ ăn trở về, vừa lúc Giản Vũ từ bên ngoài trở về, không khỏi thắc mắc: “Không phải vừa rồi huynh ở cùng tiểu thư sao, sao lại đi ra ngoài?”
Bội Kỳ rất bất mãn, Bạch Việt tinh thần kém như vậy, Giản Vũ không thể an ổn cùng ở trong phòng sao, ít nhất cũng phải đợi nàng ta trở lại.
Nhưng Giản Vũ nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày nói: “Ta khi nào lại ra ngoài?”
Vừa rồi khi hắn đi ra ngoài, có chào hỏi với Bội Kỳ, làm sao bây giờ lại có câu như vậy?
“A?” Bội Kỳ không hiểu lắm, cảm giác có chút bối rối.
Đột nhiên, vẻ mặt của Giản Vũ thay đổi, hắn đẩy cửa ra.
Bội Kỳ sợ ngây người, bang một tiếng, khay rơi xuống đất, bát cháo trên khay cũng rơi xuống đất, bát vỡ vụn.
“Thiếu… thiếu gia…” Bội Kỳ như bị sét đánh chỉ vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có tới hai Giản Vũ.
Thân cao giống nhau, diện mạo giống nhau, kiểu tóc giống nhau, xiêm y giống nhau.
Bội Kỳ kinh ngạc đến ngây người đứng ở cửa tựa như gặp quỷ, Bạch Việt cũng thấy mới lạ nhìn người này nhìn người kia, bọn họ thật sự rất giống nhau, nếu chỉ nhìn khuôn mặt cùng ngũ quan mà nói, thật sự không có gì khác biệt.
Hai người Giản Vũ liếc nhau, người đứng bên ngoài nói: "Bội Kỳ, đóng cửa lại, sau đó đi lấy đồ ăn cho Việt nhi."
Bội Kỳ không nói có cũng không nói không, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội để chạy vào bên trong.
Thời điểm khi chỉ có một Giản Vũ, Giản Vũ nói một nàng không nói hai, nhưng khi có hai Giản Vũ, cảm giác như ai cũng không đáng tin cậy.
Lúc này Bạch Việt đã lên tiếng trước.
"Bội Kỳ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta hiện tại không đói bụng." Bạch Việt nói, "Không có việc gì đi, ngươi không cần lo lắng."
Ánh mắt của Bội Kỳ lướt qua hai người Giản Vũ, dừng lại ở trên người Bạch Việt.
Sự trấn định của Bạch Việt ngay lập tức trấn an được Bội Kỳ, Bội Kỳ gật đầu và đóng cửa lại.
Bạch Việt vừa nói như vậy, Giản Vũ ở cửa đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp. "Không đúng, nàng vì sao lại bình tĩnh như vậy, không giật mình một chút nào."
Bạch Việt khẽ mỉm cười, hai tay ôm chiếc cốc dựa vào trên giường, bất động như núi, giống như một lão nhân.
Sắc mặt Giản Vũ ở bên cạnh giường thay đổi liên tục, "Nàng đã sớm biết?"
"Tuy rằng không quá sớm, nhưng khẳng định cũng không quá muộn." Bạch Việt nói, "Từ khi đi trên đường, ta cảm thấy ngươi có cái gì đó không đúng, sau lại thử hai câu, liền khẳng định không sai."
Hai người một hỏi một đáp, Giản Vũ đứng ở cạnh cửa vẻ mặt biểu tình phức tạp, thấy sắc mặt của Bạch Việt không tốt nên đi đến xem nàng, vừa đến mép giường, nhịn không được nói với một chính mình khác: “Ngươi trước có thể đổi mặt đi hay không, ta thật không muốn nói chuyện với chính mình.”
Người nọ không có biểu lộ gì xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Làm sao lại như vậy, hắn cũng không có đả thương nàng." Giản Vũ đi tới bên giường, cẩn thận nhìn Bạch Việt, "Hắn chỉ là..."
"Ta biết, chính là bằng hữu không đàng hoàng kia của huynh." Bạch Việt nói tiếp, "Là rất không đàng hoàng, bất quá dịch dung thật sự rất tốt, lại còn bắt chước âm thanh người khác nói chuyện, thật là sống động như thật...”
"Vậy làm thế nào ngươi phát hiện ra được?"
Cửa lại mở ra, một nam nhân xa lạ bước vào, giọng nói của hắn ta hoàn toàn khác với giọng của Giản Vũ, nhưng Bạch Việt vẫn biết đây chính là bằng hữu không đàng hoàng kia của Giản Vũ.
Bạch Việt ngẩng đầu cẩn thận nhìn người này, quả nhiên giống như Giản Vũ nói, có chút tư thái ăn chơi trác táng.
Giản Vũ giới thiệu: "Đây là Thẩm Diệp, chúng ta đã biết nhau nhiều năm, vốn dĩ định sau khi trở lại kinh thành, cũng muốn giới thiệu cho nàng quen.”
“Hạnh ngộ, thật vui khi quen biết Bạch tiểu thư.” Thẩm Diệp hơi gật dầu: “Vẫn định muốn thỉnh giáo, Bạch tiểu thư như thế nào phát hiện ra sơ hở của ta.”
“Người với người dù sao cũng không giống nhau, mặt giống nhau dáng người cũng không giống nhau, âm thanh giống nhau, ngữ khí cũng không giống nhau.” Bạch Việt khẽ mỉm cười, "Hơn nữa, Mạc Dịch đã nhiều ngày đối với ta ôn nhu săn sóc, nói chuyện nhỏ nhẹ. Bộ dáng ngươi lạnh lùng như vậy, vừa nhìn liền thấy có vấn đề.”
Ở trước mặt huynh đệ nhà mình, Giản Vũ thế nhưng có chút xấu hổ.
Cũng mười ngày trước, thái độ của hắn cũng không phải như vậy.
Nhưng khiến hắn không thể hiểu được chính là, Thẩm Diệp tựa hồ càng xấu hổ hơn.
Đột nhiên, Giản Vũ nghĩ đến một vấn đề.
Giản Vũ hỏi Thẩm Diệp, "Tại sao ngươi lại bắt Bạch Việt đi?"
Thẩm Diệp sờ sờ mũi, "Không có gì, ta chỉ muốn đùa với Bạch tiểu thư một chút thôi."
Giản Vũ sau đó hỏi một vấn đề quan trọng hơn, "Vậy tại sao lại đưa Bạch Việt trở về?"
Hơn nữa còn nhanh như vậy.
Dựa trên những gì hắn hiểu biết về Thẩm Diệp, nếu thật sự phải làm tổn thương Bạch Việt hắn ta sẽ không làm, cho nên mới sốt ruột cuống quít đưa người trở về.
Điều này khiến Thẩm Diệp cứng họng, hơi mấp máy môi, vẫn là Bạch Việt tốt bụng nói: “Bởi vì ta lừa hắn…”
Giản Vũ nghi hoặc, “Lừa hắn cái gì?”
Thẩm Diệp đột nhiên nhảy dựng lên, “Ngươi lừa ta."
"Tất nhiên." Bạch Việt uống một ngụm nước, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã; "Ta luôn cảm thấy rằng mọi người nên có chút thường thức mới tốt, ta và Mạc Dịch tính toán quen biết không quá mười ngày, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cho dù củi khô lửa đốt, lúc này sao lại có thể phát hiện có thai hay không.”
Thẩm Diệp sửng sốt, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Bội Kỳ vội vàng chạy đến quấn chăn quanh người Bạch Việt, rót một cốc nước nóng đưa cho nàng ấm tay, oán trách nói: "Thiếu gia, ngài biết võ công nhưng Bạch tiểu thư thì không, sức khỏe tiểu thư nhiều ngày nay không được tốt, bên ngoài lại lạnh như vậy, vạn nhất có gì ngoài ý muốn lưu lại bệnh căn thì phải làm thế nào cho phải?"
Bội Kỳ rõ ràng là đang nói đến việc Bạch Việt rơi xuống hồ Nhạn Minh, hiện tại nàng thuộc diện bệnh nặng mới khỏi.
Nhưng đến tai Giản Vũ thì không phải là chuyện như vậy.
Giản Vũ sắc mặt đen đến đáng sợ, phớt lờ lời nói của Bội Kỳ.
“Bội Kỳ.” Bạch Việt ngắt lời, “Ta có chút đói đụng, ngươi đi tìm tăng nhân trong chùa xem có cái gì ăn không, mang cho ta một ít.”
Người bệnh là lớn nhất, Bội Kỳ vội vàng đáp lời, bước nhanh đi ra ngoài.
Ngay khi Bội Kỳ rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khó xử.
Bạch Việt tựa hồ đã thoát ra khỏi sự thương tâm tuyệt vọng, hoặc có lẽ nàng chính là kiên cường như vậy.
Nàng ôm chiếc cốc trên tay nhấp một ngụm nước ấm, bình tĩnh nhìn Giản Vũ.
“Ngài mang ta trở về làm gì?”
Giản Vũ lại tránh đi ánh mắt của Bạch Việt.
Bạch Việt nói: "Huynh mang ta trở về cũng vô dụng, huynh không thể mọi thời khắc đều nhìn ta, ta muốn chạy, huynh cũng không giữ được."
Giản Vũ vươn tay lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng không thể rời đi."
Bạch Việt hiện tại đều lười để ý đến hắn, hiển nhiên một bộ dáng ta nhất định phải đi, huynh có thể làm khó dễ được ta sao.
Giản Vũ đứng bên cạnh giường nhìn Bạch Việt, vẻ mặt ẩn nhẫn không thể phát cuồng được.
Dù thế nào đi nữa, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ đã tiến triển đến mức này, chứ đừng nghĩ đến bản thân mình đã đem sự tình biến thành như vậy.
Huynh đệ này của hắn ta tuổi cũng không nhỏ, không thành thân không có đứa nhỏ, trong nhà nhất định rất sốt ruột, tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng vẫn có chút khát vọng.
Bây giờ khó khăn mới có hài tử, tuy rằng chưa thành thân nhưng đã là vị hôn thê, cũng tính danh chính ngôn thuận, vạn nhất bởi vì hắn ta ở giữa nhúng tay vào, thê tử và hài tử đều bỏ chạy, người kia liền liều mạng với hắn ta.
Giản Vũ nghĩ nghĩ, trời rét lạnh như vậy mà đầu đầy mồ hôi, đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì để cứu vãn, đột nhiên nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Bội Kỳ ở ngoài cửa.
“Thiếu gia?” Bội Kỳ hẳn là đang bưng đồ ăn trở về, vừa lúc Giản Vũ từ bên ngoài trở về, không khỏi thắc mắc: “Không phải vừa rồi huynh ở cùng tiểu thư sao, sao lại đi ra ngoài?”
Bội Kỳ rất bất mãn, Bạch Việt tinh thần kém như vậy, Giản Vũ không thể an ổn cùng ở trong phòng sao, ít nhất cũng phải đợi nàng ta trở lại.
Nhưng Giản Vũ nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày nói: “Ta khi nào lại ra ngoài?”
Vừa rồi khi hắn đi ra ngoài, có chào hỏi với Bội Kỳ, làm sao bây giờ lại có câu như vậy?
“A?” Bội Kỳ không hiểu lắm, cảm giác có chút bối rối.
Đột nhiên, vẻ mặt của Giản Vũ thay đổi, hắn đẩy cửa ra.
Bội Kỳ sợ ngây người, bang một tiếng, khay rơi xuống đất, bát cháo trên khay cũng rơi xuống đất, bát vỡ vụn.
“Thiếu… thiếu gia…” Bội Kỳ như bị sét đánh chỉ vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có tới hai Giản Vũ.
Thân cao giống nhau, diện mạo giống nhau, kiểu tóc giống nhau, xiêm y giống nhau.
Bội Kỳ kinh ngạc đến ngây người đứng ở cửa tựa như gặp quỷ, Bạch Việt cũng thấy mới lạ nhìn người này nhìn người kia, bọn họ thật sự rất giống nhau, nếu chỉ nhìn khuôn mặt cùng ngũ quan mà nói, thật sự không có gì khác biệt.
Hai người Giản Vũ liếc nhau, người đứng bên ngoài nói: "Bội Kỳ, đóng cửa lại, sau đó đi lấy đồ ăn cho Việt nhi."
Bội Kỳ không nói có cũng không nói không, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội để chạy vào bên trong.
Thời điểm khi chỉ có một Giản Vũ, Giản Vũ nói một nàng không nói hai, nhưng khi có hai Giản Vũ, cảm giác như ai cũng không đáng tin cậy.
Lúc này Bạch Việt đã lên tiếng trước.
"Bội Kỳ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta hiện tại không đói bụng." Bạch Việt nói, "Không có việc gì đi, ngươi không cần lo lắng."
Ánh mắt của Bội Kỳ lướt qua hai người Giản Vũ, dừng lại ở trên người Bạch Việt.
Sự trấn định của Bạch Việt ngay lập tức trấn an được Bội Kỳ, Bội Kỳ gật đầu và đóng cửa lại.
Bạch Việt vừa nói như vậy, Giản Vũ ở cửa đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp. "Không đúng, nàng vì sao lại bình tĩnh như vậy, không giật mình một chút nào."
Bạch Việt khẽ mỉm cười, hai tay ôm chiếc cốc dựa vào trên giường, bất động như núi, giống như một lão nhân.
Sắc mặt Giản Vũ ở bên cạnh giường thay đổi liên tục, "Nàng đã sớm biết?"
"Tuy rằng không quá sớm, nhưng khẳng định cũng không quá muộn." Bạch Việt nói, "Từ khi đi trên đường, ta cảm thấy ngươi có cái gì đó không đúng, sau lại thử hai câu, liền khẳng định không sai."
Hai người một hỏi một đáp, Giản Vũ đứng ở cạnh cửa vẻ mặt biểu tình phức tạp, thấy sắc mặt của Bạch Việt không tốt nên đi đến xem nàng, vừa đến mép giường, nhịn không được nói với một chính mình khác: “Ngươi trước có thể đổi mặt đi hay không, ta thật không muốn nói chuyện với chính mình.”
Người nọ không có biểu lộ gì xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Làm sao lại như vậy, hắn cũng không có đả thương nàng." Giản Vũ đi tới bên giường, cẩn thận nhìn Bạch Việt, "Hắn chỉ là..."
"Ta biết, chính là bằng hữu không đàng hoàng kia của huynh." Bạch Việt nói tiếp, "Là rất không đàng hoàng, bất quá dịch dung thật sự rất tốt, lại còn bắt chước âm thanh người khác nói chuyện, thật là sống động như thật...”
"Vậy làm thế nào ngươi phát hiện ra được?"
Cửa lại mở ra, một nam nhân xa lạ bước vào, giọng nói của hắn ta hoàn toàn khác với giọng của Giản Vũ, nhưng Bạch Việt vẫn biết đây chính là bằng hữu không đàng hoàng kia của Giản Vũ.
Bạch Việt ngẩng đầu cẩn thận nhìn người này, quả nhiên giống như Giản Vũ nói, có chút tư thái ăn chơi trác táng.
Giản Vũ giới thiệu: "Đây là Thẩm Diệp, chúng ta đã biết nhau nhiều năm, vốn dĩ định sau khi trở lại kinh thành, cũng muốn giới thiệu cho nàng quen.”
“Hạnh ngộ, thật vui khi quen biết Bạch tiểu thư.” Thẩm Diệp hơi gật dầu: “Vẫn định muốn thỉnh giáo, Bạch tiểu thư như thế nào phát hiện ra sơ hở của ta.”
“Người với người dù sao cũng không giống nhau, mặt giống nhau dáng người cũng không giống nhau, âm thanh giống nhau, ngữ khí cũng không giống nhau.” Bạch Việt khẽ mỉm cười, "Hơn nữa, Mạc Dịch đã nhiều ngày đối với ta ôn nhu săn sóc, nói chuyện nhỏ nhẹ. Bộ dáng ngươi lạnh lùng như vậy, vừa nhìn liền thấy có vấn đề.”
Ở trước mặt huynh đệ nhà mình, Giản Vũ thế nhưng có chút xấu hổ.
Cũng mười ngày trước, thái độ của hắn cũng không phải như vậy.
Nhưng khiến hắn không thể hiểu được chính là, Thẩm Diệp tựa hồ càng xấu hổ hơn.
Đột nhiên, Giản Vũ nghĩ đến một vấn đề.
Giản Vũ hỏi Thẩm Diệp, "Tại sao ngươi lại bắt Bạch Việt đi?"
Thẩm Diệp sờ sờ mũi, "Không có gì, ta chỉ muốn đùa với Bạch tiểu thư một chút thôi."
Giản Vũ sau đó hỏi một vấn đề quan trọng hơn, "Vậy tại sao lại đưa Bạch Việt trở về?"
Hơn nữa còn nhanh như vậy.
Dựa trên những gì hắn hiểu biết về Thẩm Diệp, nếu thật sự phải làm tổn thương Bạch Việt hắn ta sẽ không làm, cho nên mới sốt ruột cuống quít đưa người trở về.
Điều này khiến Thẩm Diệp cứng họng, hơi mấp máy môi, vẫn là Bạch Việt tốt bụng nói: “Bởi vì ta lừa hắn…”
Giản Vũ nghi hoặc, “Lừa hắn cái gì?”
Thẩm Diệp đột nhiên nhảy dựng lên, “Ngươi lừa ta."
"Tất nhiên." Bạch Việt uống một ngụm nước, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã; "Ta luôn cảm thấy rằng mọi người nên có chút thường thức mới tốt, ta và Mạc Dịch tính toán quen biết không quá mười ngày, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cho dù củi khô lửa đốt, lúc này sao lại có thể phát hiện có thai hay không.”
Thẩm Diệp sửng sốt, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.