Chương 18: Khai Trương Đại Cát
Nguyệt Mặc
08/02/2023
Giản Vũ nhận nhiệm vụ, một bên phân phó gã sai vặt đi chuẩn bị đồ dùng lên đường, một bên đi tìm Bạch Việt.
Khi đến Hà Hương Cư, Bạch Việt lại không có ở đó.
“Bạch tiểu thư đâu?” Giản Vũ vào trong đi một vòng, kỳ quái hỏi tên gã sai vặt.
Vịt tuyết trong viện đã ít hơn rất nhiều, Bạch Việt không có ở đây, nha đầu Bội Kỳ bên cạnh cũng không có, hai gã sai vặt thì chỉ còn lại một, vẻ mặt còn có chút ủy khuất.
“Tiểu thư đã đi ra ngoài ạ.” Gã sai vặt chọc vào bụng một vịt con béo.
“Đi đâu?” Giản Vũ quơ tay: “Sao vịt lại ít đi nhiều thế?”
Gã sai vặt nói: “Tiểu thư đã ra ngoài, mọi người đều lấy vịt đi chơi rồi ạ.”
Một đàn vịt đáng yêu và thú vị như vậy, Giản phủ lại có người nhiều, dưới Giản Vũ còn có một vài đệ đệ và muội muội, bị bọn họ lấy đi chơi cũng không có gì lạ, nhưng trời lạnh giá như thế này, Bạch Việt lại đi đâu chứ?
Thấy Giản Vũ hỏi, gã sai vặt lại lộ ra thêm chút biểu tình không vui. “Bạch tiểu thư đã dẫn theo tam tiểu thư, tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia đều ra phố chơi hết rồi ạ. Bội Kỳ cùng Tiểu Thường cũng đi, chỉ lưu lại mình nô tài trông chừng sân này thôi.”
Một gia tộc giống như Giản phủ, tuy rằng Giản phụ Giản mẫu phu thê ân ái, nhưng trong phủ vẫn có thêm một số di nương, Giản Vũ ngoại trừ có một đệ đệ cùng cha cùng mẹ thì vẫn còn một số huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.
“Đúng là hồ nháo.” Giản Vũ có chút không vui: “Nàng ta chỉ mới đến kinh thành mấy ngày, bên ngoài có bao nhiêu con đường còn không biết, sao lại dám dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài. Ai cho phép chứ?”
Giản Vũ nói xong thì xoay người bước ra ngoài, tuy rằng tức giận nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, tam tứ ngũ mấy đứa này, đứa lớn nhất cũng chỉ có mười một tuổi, nhỏ nhất thì chỉ mới năm tuổi, mặc dù có mang theo nha đầu gã sai vặt cũng chưa chắc đã yên tâm.
Không ngờ, khi Giản Vũ mới đi ra khỏi có vài bước thì nghe gã sai vặt ở phía sau kêu lên.
“Thiếu gia ngài đừng lo lắng, là lão thái gia đã cho phép Bạch tiểu thư mang thiếu gia tiểu thư đi ra ngoài chơi, còn mang thêm một vài gã sai vặt theo nữa……”
“Gia gia thật sự bị nha đầu quỷ kế đa đoan này mê hoặc rồi.” Giản Vũ lạnh mặt vội vàng rời đi.
Trong kinh thành có hai chợ đông và chợ tây đều được mở quanh năm, không ngày nào đóng cửa.
Bạch Việt mang theo ba củ cải nhỏ, Bội Kỳ và gã sai vặt Tiểu Thường, đang dựng một sạp hàng bên đường ở chợ phía tây.
Trời lạnh, mấy tiểu hài tử đều ăn mặc thật dày trông như là mấy con búp bê vải, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lại nhìn sang Bạch Việt.
Bọn nhỏ trước đây đã từng gặp qua Bạch Việt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Bạch Việt nhìn thấy mấy đứa.
Bởi vì gia phong của Giản gia nề nếp đoan chính, tuy rằng tiểu thư thiếu gia đều được lớn lên trong nhung lụa, nhưng lại không tỏ ra kiêu căng, không có ý tứ xem thường đối với vị tẩu tử trong tương lai này.
Một khắc trước, Giản lão gia tử vung tay lên: “Các cháu đều không phải thường hay nháo muốn đi ra ngoài chơi hay sao, vừa đúng lúc để Bạch tỷ tỷ dẫn các cháu đi đấy.”
Bạch Việt ngây người.
Nhưng tâm trạng của Giản lão gia tử đang rất vui, lại cho bọn họ thêm một túi bạc để đi chơi vui vẻ, vì thế một người lớn đã dắt theo ba tiểu hài tử, cùng với Bội Kỳ và Tiểu Thường, theo sau là bốn tên gã sai vặt, cứ thế đi ra khỏi cửa.
Đối với Bạch Việt mà nói, chuyện thăm thú đường phố ở thời đại này quả thật rất mới mẻ và thú vị, nhưng đối với ba đưa nhỏ, bọn nhỏ đã dạo chơi quá nhiều lần, ngược lại thấy ít hứng thú hơn nhiều.
Bạch Việt nhìn ba quả bóng, khách khí nói: “Mấy đứa muốn đi đâu, muốn chơi cái gì không?”
Chăm trẻ nhỏ sao, nói khó rất khó, mà nói đơn giản cũng đơn giản, gãi đúng chỗ ngứa là được.
Nhưng không nghĩ, tam tiểu thư của Giản phủ, Giản Trân nói: “Bạch tỷ tỷ, tụi muội muốn kiếm bạc.”
Bạch Việt nhìn túi bạc trong tay, rất là nghi hoặc.
“Mấy đứa thiếu tiền sao?”
“Không phải.” Tứ thiếu gia Giản Triết nói: “Tụi đệ muốn tự mình kiếm bạc mua lễ vật cho gia gia.”
Bạch Việt ngồi xổm xuống: “Tại sao?”
“Bởi vì phu tử nói, phải tự tay kiếm được mới có thành ý. Phải dựa vào phụ mẫu thì không được thành tâm.”
Ngũ thiếu gia vẫn còn nhỏ, nói chuyện không quá lưu loát, chỉ biết gật gù đi theo sau ca ca tỷ tỷ.
Nếu là người khác, ước chừng đối với suy nghĩ kỳ lạ của mấy đứa nhỏ sẽ cười nhạo, nhưng Bạch Việt lại nghe rất nghiêm túc mà nghe xong còn suy nghĩ một lúc, bá đạo vung tay lên: “Tỷ tỷ có cách, tỷ tỷ mang mấy đứa đi kiếm bạc.”
Giản Vũ chỉ đến muộn một bước, liền nhìn thấy một màn cả đời khó quên.
Phố xá vô cùng náo nhiệt, tấp nập người qua kẻ lại.
Trước mặt Bạch Việt có đặt một cái bàn, trên bàn bày mấy hàng vịt tuyết, nàng đứng ở một bên, tay hợp lại che trên miệng mà rao lên.
“Đến xem đi, đến xem đi, tuyết đầu mùa kinh thành trắng tinh mỹ lệ, chính là trời giáng điềm lành. Vịt tuyết một văn tiền một con, số lượng giới hạn chỉ có 300 con, bán xong liền dọn hàng……”
Bạch Việt phụ trách rao hàng, tam tiểu thư và tứ thiếu gia, hai đứa phụ trách tính sổ thu tiền, ngũ thiếu gia thì cười khúc khích nhảy nhót chung quanh.
Phía sau quầy, Bội Kỳ và Tiểu Thường thì một người gia công, một người khuân vác.
Khi đó, Giản Vũ mới biết được vịt tuyết được làm như thế nào, nó được tạc từ một khối gỗ có hình con vịt rỗng, chia thành hai nửa, đặt một khối tuyết ở giữa, sau đó khép hai bên gỗ lại, trong nháy mắt là được một con.
Một con vịt tuyết, không đến hai ngày đều sẽ tan thành nước, vừa rẻ lại vừa đáng yêu, một văn tiền một con, tiểu hài tử rất thích, cô nương gia cũng thích, trong lúc nhất thời trước sạp hàng có hơn chục người chen chúc.
Lương Mông khó có thể tin mà dụi dụi mắt: “Thiếu gia, ngài xem nam nhân kia, có phải là…”
Giản Vũ hừ một tiếng, sao mà không phải chứ.
Bốn gã sai vặt đi theo bảo hộ Bạch Việt, lúc này đã đổi y phục của mình, hòa vào trong mua đám đông mua sắm.
“Lão bản, ta muốn mười con, đem về cho đệ đệ muội muội.”
“Ta muốn hai con, cái này trông đáng yêu thật, mua về chắc chắn thê tử ta sẽ rất thích…”
“Bạch tiểu thư thật nhạy bén nha.” Lương Mông không khỏi thán phục: “Thứ này đem bán không tốn phí, lại còn cho người giả mạo, nếu ngài ấy làm chuyện buôn bán, khẳng định sẽ nhanh phát tài.”
Nhưng sĩ nông công thương, kinh thương tại thời đại này lại không có chút địa vị nào, huống chi nàng còn là nữ tử, Giản Vũ nhàn nhạt nói: “Cũng không cần tiền của nàng ấy.”
Giản Vũ chỉ im lặng đứng một bên nhìn xem chừng nửa canh giờ, đã bán hết 300 con vịt, nói dọn hàng liền dọn hàng, Bạch Việt đem con vịt tuyết cuối cùng cho một đứa bé gái, sau đó nói: “Đã bán hết 300 con, thu quầy.”
Người chung quanh không nghĩ tới nói thu quầy liền nhanh chóng thu quầy, còn chút luyến tiếc mà nhấn nhá, nhưng Bạch Việt rất kiên quyết, Bội Kỳ lập tức cất khuôn gỗ đi, Tiểu Thường khiêng cái bàn trả lại cửa hàng bên cạnh, khách nhân thở dài, bất đắc dĩ mà rời đi.
Tam tiểu thư và tứ thiếu gia của Giản gia đang chụm đầu vào cùng nhau đếm bạc.
“Thế nào?”
Bạch Việt thò đầu lại cười tủm tỉm: “Không đủ sao.”
“Không phải.” Khuôn mặt tròn trịa của Giản Trân đặc biệt nghiêm túc.
Nàng từ bên trong lấy ra 40 văn tiền.
“Bạch tỷ tỷ, đây là bạc chúng muội thuê khuôn đúc vịt.”
Bạch Việt thật sự tiếp lấy, hơn nữa còn kiểm đếm, lúc này mới gật đầu nhét vào trong ngực.
Sau đó Giản Triết lấy riêng ra 6 văn và 10 văn, đưa cho Bội Kỳ, Tiểu Thường, cùng với bốn gã sai vặt giả mạo trà trộn vào trong đám đông.
“Bọn họ mang tiểu thư thiếu gia ra dạo phố, thế nhưng còn tính tiền.” Lương Mông sợ ngây người: “Bạch tiểu thư vậy mà cũng lấy? Đây thật là……”
“Tiểu gia nhà nghèo, mộng tiền mộng đến điên rồi……” Giản Vũ cười nhạo một tiếng, sải bước đi tới.
Khi đến Hà Hương Cư, Bạch Việt lại không có ở đó.
“Bạch tiểu thư đâu?” Giản Vũ vào trong đi một vòng, kỳ quái hỏi tên gã sai vặt.
Vịt tuyết trong viện đã ít hơn rất nhiều, Bạch Việt không có ở đây, nha đầu Bội Kỳ bên cạnh cũng không có, hai gã sai vặt thì chỉ còn lại một, vẻ mặt còn có chút ủy khuất.
“Tiểu thư đã đi ra ngoài ạ.” Gã sai vặt chọc vào bụng một vịt con béo.
“Đi đâu?” Giản Vũ quơ tay: “Sao vịt lại ít đi nhiều thế?”
Gã sai vặt nói: “Tiểu thư đã ra ngoài, mọi người đều lấy vịt đi chơi rồi ạ.”
Một đàn vịt đáng yêu và thú vị như vậy, Giản phủ lại có người nhiều, dưới Giản Vũ còn có một vài đệ đệ và muội muội, bị bọn họ lấy đi chơi cũng không có gì lạ, nhưng trời lạnh giá như thế này, Bạch Việt lại đi đâu chứ?
Thấy Giản Vũ hỏi, gã sai vặt lại lộ ra thêm chút biểu tình không vui. “Bạch tiểu thư đã dẫn theo tam tiểu thư, tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia đều ra phố chơi hết rồi ạ. Bội Kỳ cùng Tiểu Thường cũng đi, chỉ lưu lại mình nô tài trông chừng sân này thôi.”
Một gia tộc giống như Giản phủ, tuy rằng Giản phụ Giản mẫu phu thê ân ái, nhưng trong phủ vẫn có thêm một số di nương, Giản Vũ ngoại trừ có một đệ đệ cùng cha cùng mẹ thì vẫn còn một số huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.
“Đúng là hồ nháo.” Giản Vũ có chút không vui: “Nàng ta chỉ mới đến kinh thành mấy ngày, bên ngoài có bao nhiêu con đường còn không biết, sao lại dám dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài. Ai cho phép chứ?”
Giản Vũ nói xong thì xoay người bước ra ngoài, tuy rằng tức giận nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, tam tứ ngũ mấy đứa này, đứa lớn nhất cũng chỉ có mười một tuổi, nhỏ nhất thì chỉ mới năm tuổi, mặc dù có mang theo nha đầu gã sai vặt cũng chưa chắc đã yên tâm.
Không ngờ, khi Giản Vũ mới đi ra khỏi có vài bước thì nghe gã sai vặt ở phía sau kêu lên.
“Thiếu gia ngài đừng lo lắng, là lão thái gia đã cho phép Bạch tiểu thư mang thiếu gia tiểu thư đi ra ngoài chơi, còn mang thêm một vài gã sai vặt theo nữa……”
“Gia gia thật sự bị nha đầu quỷ kế đa đoan này mê hoặc rồi.” Giản Vũ lạnh mặt vội vàng rời đi.
Trong kinh thành có hai chợ đông và chợ tây đều được mở quanh năm, không ngày nào đóng cửa.
Bạch Việt mang theo ba củ cải nhỏ, Bội Kỳ và gã sai vặt Tiểu Thường, đang dựng một sạp hàng bên đường ở chợ phía tây.
Trời lạnh, mấy tiểu hài tử đều ăn mặc thật dày trông như là mấy con búp bê vải, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lại nhìn sang Bạch Việt.
Bọn nhỏ trước đây đã từng gặp qua Bạch Việt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Bạch Việt nhìn thấy mấy đứa.
Bởi vì gia phong của Giản gia nề nếp đoan chính, tuy rằng tiểu thư thiếu gia đều được lớn lên trong nhung lụa, nhưng lại không tỏ ra kiêu căng, không có ý tứ xem thường đối với vị tẩu tử trong tương lai này.
Một khắc trước, Giản lão gia tử vung tay lên: “Các cháu đều không phải thường hay nháo muốn đi ra ngoài chơi hay sao, vừa đúng lúc để Bạch tỷ tỷ dẫn các cháu đi đấy.”
Bạch Việt ngây người.
Nhưng tâm trạng của Giản lão gia tử đang rất vui, lại cho bọn họ thêm một túi bạc để đi chơi vui vẻ, vì thế một người lớn đã dắt theo ba tiểu hài tử, cùng với Bội Kỳ và Tiểu Thường, theo sau là bốn tên gã sai vặt, cứ thế đi ra khỏi cửa.
Đối với Bạch Việt mà nói, chuyện thăm thú đường phố ở thời đại này quả thật rất mới mẻ và thú vị, nhưng đối với ba đưa nhỏ, bọn nhỏ đã dạo chơi quá nhiều lần, ngược lại thấy ít hứng thú hơn nhiều.
Bạch Việt nhìn ba quả bóng, khách khí nói: “Mấy đứa muốn đi đâu, muốn chơi cái gì không?”
Chăm trẻ nhỏ sao, nói khó rất khó, mà nói đơn giản cũng đơn giản, gãi đúng chỗ ngứa là được.
Nhưng không nghĩ, tam tiểu thư của Giản phủ, Giản Trân nói: “Bạch tỷ tỷ, tụi muội muốn kiếm bạc.”
Bạch Việt nhìn túi bạc trong tay, rất là nghi hoặc.
“Mấy đứa thiếu tiền sao?”
“Không phải.” Tứ thiếu gia Giản Triết nói: “Tụi đệ muốn tự mình kiếm bạc mua lễ vật cho gia gia.”
Bạch Việt ngồi xổm xuống: “Tại sao?”
“Bởi vì phu tử nói, phải tự tay kiếm được mới có thành ý. Phải dựa vào phụ mẫu thì không được thành tâm.”
Ngũ thiếu gia vẫn còn nhỏ, nói chuyện không quá lưu loát, chỉ biết gật gù đi theo sau ca ca tỷ tỷ.
Nếu là người khác, ước chừng đối với suy nghĩ kỳ lạ của mấy đứa nhỏ sẽ cười nhạo, nhưng Bạch Việt lại nghe rất nghiêm túc mà nghe xong còn suy nghĩ một lúc, bá đạo vung tay lên: “Tỷ tỷ có cách, tỷ tỷ mang mấy đứa đi kiếm bạc.”
Giản Vũ chỉ đến muộn một bước, liền nhìn thấy một màn cả đời khó quên.
Phố xá vô cùng náo nhiệt, tấp nập người qua kẻ lại.
Trước mặt Bạch Việt có đặt một cái bàn, trên bàn bày mấy hàng vịt tuyết, nàng đứng ở một bên, tay hợp lại che trên miệng mà rao lên.
“Đến xem đi, đến xem đi, tuyết đầu mùa kinh thành trắng tinh mỹ lệ, chính là trời giáng điềm lành. Vịt tuyết một văn tiền một con, số lượng giới hạn chỉ có 300 con, bán xong liền dọn hàng……”
Bạch Việt phụ trách rao hàng, tam tiểu thư và tứ thiếu gia, hai đứa phụ trách tính sổ thu tiền, ngũ thiếu gia thì cười khúc khích nhảy nhót chung quanh.
Phía sau quầy, Bội Kỳ và Tiểu Thường thì một người gia công, một người khuân vác.
Khi đó, Giản Vũ mới biết được vịt tuyết được làm như thế nào, nó được tạc từ một khối gỗ có hình con vịt rỗng, chia thành hai nửa, đặt một khối tuyết ở giữa, sau đó khép hai bên gỗ lại, trong nháy mắt là được một con.
Một con vịt tuyết, không đến hai ngày đều sẽ tan thành nước, vừa rẻ lại vừa đáng yêu, một văn tiền một con, tiểu hài tử rất thích, cô nương gia cũng thích, trong lúc nhất thời trước sạp hàng có hơn chục người chen chúc.
Lương Mông khó có thể tin mà dụi dụi mắt: “Thiếu gia, ngài xem nam nhân kia, có phải là…”
Giản Vũ hừ một tiếng, sao mà không phải chứ.
Bốn gã sai vặt đi theo bảo hộ Bạch Việt, lúc này đã đổi y phục của mình, hòa vào trong mua đám đông mua sắm.
“Lão bản, ta muốn mười con, đem về cho đệ đệ muội muội.”
“Ta muốn hai con, cái này trông đáng yêu thật, mua về chắc chắn thê tử ta sẽ rất thích…”
“Bạch tiểu thư thật nhạy bén nha.” Lương Mông không khỏi thán phục: “Thứ này đem bán không tốn phí, lại còn cho người giả mạo, nếu ngài ấy làm chuyện buôn bán, khẳng định sẽ nhanh phát tài.”
Nhưng sĩ nông công thương, kinh thương tại thời đại này lại không có chút địa vị nào, huống chi nàng còn là nữ tử, Giản Vũ nhàn nhạt nói: “Cũng không cần tiền của nàng ấy.”
Giản Vũ chỉ im lặng đứng một bên nhìn xem chừng nửa canh giờ, đã bán hết 300 con vịt, nói dọn hàng liền dọn hàng, Bạch Việt đem con vịt tuyết cuối cùng cho một đứa bé gái, sau đó nói: “Đã bán hết 300 con, thu quầy.”
Người chung quanh không nghĩ tới nói thu quầy liền nhanh chóng thu quầy, còn chút luyến tiếc mà nhấn nhá, nhưng Bạch Việt rất kiên quyết, Bội Kỳ lập tức cất khuôn gỗ đi, Tiểu Thường khiêng cái bàn trả lại cửa hàng bên cạnh, khách nhân thở dài, bất đắc dĩ mà rời đi.
Tam tiểu thư và tứ thiếu gia của Giản gia đang chụm đầu vào cùng nhau đếm bạc.
“Thế nào?”
Bạch Việt thò đầu lại cười tủm tỉm: “Không đủ sao.”
“Không phải.” Khuôn mặt tròn trịa của Giản Trân đặc biệt nghiêm túc.
Nàng từ bên trong lấy ra 40 văn tiền.
“Bạch tỷ tỷ, đây là bạc chúng muội thuê khuôn đúc vịt.”
Bạch Việt thật sự tiếp lấy, hơn nữa còn kiểm đếm, lúc này mới gật đầu nhét vào trong ngực.
Sau đó Giản Triết lấy riêng ra 6 văn và 10 văn, đưa cho Bội Kỳ, Tiểu Thường, cùng với bốn gã sai vặt giả mạo trà trộn vào trong đám đông.
“Bọn họ mang tiểu thư thiếu gia ra dạo phố, thế nhưng còn tính tiền.” Lương Mông sợ ngây người: “Bạch tiểu thư vậy mà cũng lấy? Đây thật là……”
“Tiểu gia nhà nghèo, mộng tiền mộng đến điên rồi……” Giản Vũ cười nhạo một tiếng, sải bước đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.