Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 21: Người Tuyết Giấu Xác

Nguyệt Mặc

17/02/2023

Giản Vũ đưa tay, còn chưa kịp nâng Bạch Việt dậy, bức màn xoạt một tiếng bị kéo ra.

Đầu to của Lương Mông xuất hiện ngoài cửa sổ, đang há mồm định nói điều gì đó, nhưng lại bị dọa sợ ngây người.

Trong xe ngựa, Giản Vũ đang đưa tay ra, Bạch Việt quỳ trước mặt hắn, nước mắt lưng tròng, cẩn thận nhìn kỹ thì cái mũi cùng với cái trán còn đang ửng đỏ.

Nếu là một đôi cặp tình lữ ngọt ngào, có thể đã tưởng tượng ra một số cảnh kiều diễm, nhưng Giản Vũ chưa từng cho Bạch Việt sắc mặt tốt, vì vậy đó là hai chuyện khác nhau.

Đây giống như tình cảnh một thổ phỉ ác bá cậy thế khi dễ nữ tử nhà lành vậy.

“Thiếu gia… Ngài…” Lương Mông giật mình giống như đã nhìn thấy được chuyện gì đó rất kinh khủng, sửng sốt một chút, sau đó lập tức lại buông rèm xuống.

Thiếu gia tuy rằng không thích Bạch Việt, nhưng chưa bao giờ động thủ với nữ tử yếu đuối, chẳng lẽ thật sự tức giận đến mất đi lý trí sao.

Khi Lương Mông cố tình né tránh, giữa hai người dường như xuất hiện một bầu không khí khó xử tràn ngập khắp cỗ xe ngựa

Cuối cùng, Giản Vũ trực tiếp kéo rèm cửa sổ xe lên, thò đầu ra ngoài trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì sao, sao lại dừng lại?”

Vừa rồi không phải xóc nảy, mà là cố tình phanh gấp.

Lương Mông đưa lưng về phía xe ngựa, tựa như để né tránh tị hiềm, Giản Vũ vừa thấy càng tức giận: “Sao lại thế này?”

“Thiếu gia.” Lương Mông không quay đầu lại, lại chỉ vào đối diện.

Đối diện là một rừng cây nhỏ, tuyết đọng phủ đầy, nhìn qua thì không thấy có gì khác thường.

Nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa, tựa hồ có thứ gì đó đang ẩn nấp phía sau những tàn cây.

Lương Mông đè thấp giọng nói: “Thiếu gia, là người tuyết.”

Mặc dù lúc này Bạch Việt chỉ muốn giơ chân đá Giản Vũ xuống xe, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ chuyện vừa rồi quả thật không phải trách nhiệm của hắn, xoa xoa cái mũi và lau khô nước mắt, thấy xe ngựa vẫn không nhúc nhích nên cũng có chút tò mò.

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng cũng làm theo Giản Vũ ở bên cạnh thò đầu ra ngoài nhìn.

“Là một người tuyết.” Lương Mông lặp lại một lần nữa.

Nhãn lực của Bạch Việt cũng khá tốt, nhưng nhìn kỹ rồi vẫn chỉ thấy một mảnh trắng xoá, không khỏi hỏi: “Người tuyết ở đâu?”



“Ở sau thân cây, thị lực của tiểu nhân rất tinh.” Lương Mông xuống ngựa nói.

Giản Vũ cũng kéo cửa xe ngựa đi xuống, mặc dù hắn vẫn chưa nhìn thấy cái gì, nhưng lại tin tưởng Lương Mông.

Trên đời này quả thật có người được thiên phú dị bẩm, có người thính lực đặc biệt nhạy, có người chạy rất nhanh, Lương Mông phỏng chừng có khả năng là có thiên lý nhãn.

Bị bầu không khí này ảnh hưởng, Bạch Việt đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: “Hiện tại chúng ta đã đến đâu rồi?”

“Thôn Thập Lí.”

“Hồ sơ án treo số không năm bốn, vụ án giết người liên hoàn, người tuyết giấu xác.” Giọng nói Bạch Việt mơ hồ: “Trong mười bảy năm qua, liên tiếp có bảy nạn nhân bị sát hại, xác bị giấu trong người tuyết.”

Hiện tại, sau hai mươi mốt năm, vụ án này có khả năng sẽ tăng thành tám nạn nhân.

Lương Mông mở đường, đang muốn dọn nhánh cây dẫm tuyết đi vào, Bạch Việt đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

“Nàng lên xe trước đi.” Giản Vũ còn tưởng nàng sợ hãi: “Nơi này là đường cái, lại là ban ngày ban mặt, cho dù hung thủ có hung tàn như thế nào cũng không thể gây nhiều nguy hiểm.”

Bạch Việt hơi vén làn váy: “Ta không phải sợ hãi, ta chỉ bảo Lương Mông chậm một chút, cũng không cần đi qua đó nhiều người như vậy, nếu như nơi này thật sự có người bị hại thì sao?”

Nếu đây là một hiện trường án mạng, một đám người đi qua sẽ loạn như một tổ ong, nếu như không có gì thì tốt, nhưng thật sự xảy ra chuyện, thì manh mối dấu chân xung quanh mặt đất sẽ bị phá hỏng mất.

Giản Vũ xua tay, bảo hạ nhân đừng đi theo, ngay lập tức đội hình đã thay đổi.

Lương Mông ở phía trước đẩy nhánh cây sang một bên, Bạch Việt theo ở phía sau, cẩn trọng bước vào.

“Có dấu chân.” Lương Mông đột nhiên nói.

Quả nhiên, trên mặt đất có hai dấu chân, một hàng tiến, một hàng lui, đều biến mất ở phía xa cuối rừng cây.

“Xem ra dấu chân vẫn còn rất mới.” Lương Mông vừa mới nói một tiếng, sắc mặt của Bạch Việt bỗng nhiên biến đổi, đột ngột quay người về phía người tuyết.

Lúc này bọn họ mới thấy rõ toàn thân người tuyết, đó là một người tuyết cao bằng nửa thân người, dưới là phần thân, trên là phần đầu, đầu là một quả cầu tuyết có cành cây gắn vào vị trí mũi, nhưng mắt không phải là quả hạch mà là hai viên đá đơn giản có thể tìm thấy ở bất kỳ chỗ nào.

Lương Mông cùng Giản Vũ đều có cảm giác nhẹ nhõm muốn thở phào một hơi, còn chưa kịp nói chuyện thì lại thấy Bạch Việt đã lao tới.

“Mau, mau đào người tuyết ra.” Bạch Việt một bên vội vàng nói, một bên dùng tay đẩy đầu người tuyết, giống như muốn nhanh chóng lấy ngay cái đầu này ra.

Hành động này của Bạch Việt đã dọa cho mọi người giật mình, mắt thấy nàng muốn đưa chân đạp đổ người tuyết, Giản Vũ đã túm chặt lấy nàng.



“Bên trong người tuyết có thể có người.” Bạch Việt vội la lên: “Mới vừa bị vùi vào đó không lâu, nói không chừng còn có thể cứu được……”

Một câu nói làm cho mọi người kinh hãi, Giản Vũ cùng Lương Mông không nói hai lời mà động thủ, sợ bên trong thật sự có người sẽ bị họ làm bị thương nên không dám dùng dụng cụ cứng, chỉ có thể trực tiếp dùng tay.

Cũng may tuyết không phải là băng, hai người lại biết võ công, ba quyền giáng xuống đã nhanh chóng làm vỡ một khe nhỏ trên người tuyết.

Bụng của người tuyết này cũng không cứng lắm, có một mảnh vải đen lộ ra từ phần bụng.

“Thật sự có người.” Lương Mông kinh hô một tiếng, động tác càng nhanh hơn.

Tinh thần của Bạch Việt cũng chấn động, xoay đầu kêu một gã sai vặt qua dặn dò vài câu, gã sai vặt đáp ứng lập tức chạy đi.

Một người nhanh chóng được đào ra, Lương Mông duỗi tay đặt ở trên cổ người bị hại, vô cùng kinh hỉ nói: “Vẫn còn sống.”

Gã sai vặt lúc này đã quay trở lại, trong tay cầm theo một chiếc chăn.

Người được đào ra là một cô nương nhỏ nhắn, khắp người và trên đầu đều là bông tuyết, hơi thở và mạch đập tuy vẫn còn nhưng rất yếu.

“Cô nương, cô nương.” Lương Mông lay lay nàng ta.

Nhưng nàng ta vẫn không tỉnh dậy, chỉ hơi nhúc nhích.

Bạch Việt vội mở chiếc chăn đem đi qua, dứt khoát lưu loát quấn người nàng ta lại: “Người lạnh cóng đến nông nỗi này, cũng không biết còn bị thương ở đâu hay không, trước cứ đưa lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng đi tìm đại phu.”

Còn gì chấn động hơn việc nạn nhân vẫn còn sống, chỉ cần cô nương này tỉnh lại, chân tướng của vụ án treo nhiều năm này có thể sẽ được hé lộ.

Lương Mông vội vàng bế cô nương đó lên, chạy nhanh đến xe ngựa, bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân vì thế hắn không tiện làm gì thêm, nên vội vàng gọi nha đầu tới.

“Đi thôn Thập Lí tìm đại phu.” Giản Vũ hạ lệnh, gã sai vặt cưỡi ngựa chạy như bay phóng đi, chỉ có một con đường, cứ để bọn họ đi trước tìm đại phu, có thể tiết kiệm được thời gian.

“Trong bụng người tuyết lại thật sự có người.” Lương Mông nhìn cửa xe đóng lại, không khỏi nói: “Bạch tiểu thư, ngài làm sao có thể nhìn ra được như vậy.”

Người tuyết nhất định cũng sẽ phải đào lên, nhưng nếu như không phải Bạch Việt thúc giục, bọn họ nhất định sẽ kiểm tra xung quanh trước, sẽ không động thủ ngay. Hơn nữa khi đó sẽ dùng xẻng để mở, vì thế xấu nhất sẽ là một khe hở đầy máu.

“Bởi vì hai hàng dấu chân kia.” Sau khi bố trí cho nạn nhân rời đi trước, Bạch Việt vẫn ngồi xổm trước dấu chân xem xét gì đó: “Hàng chân tiến đến rõ ràng sâu hơn so với hàng chân rời đi. Điều này chứng tỏ khi người đến là mang theo một vật nặng, khi đi đã bỏ vật nặng ở lại.”

Vào thời điểm đó, Bạch Việt thật sự không thể nghĩ được vật nặng nào khác ngoại trừ một con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook