Chương 27: Nguyên Nhân Cái Chết Là Một Bí Ẩn
Nguyệt Mặc
09/03/2023
Trong sự hỗn loạn như vậy, rất khó để bắt được một người không rõ danh tính và hình dáng.
Giản Vũ hôm nay cố tình phái mấy người Lương Mông và những người khác đi ra ngoài, Bạch Việt liền nói: “Huynh đuổi theo đi, cứ mặc kệ ta, chỉ dựa vào bọn họ sẽ đuổi không kịp.”
“Không được.” Giản Vũ không chút do dự nói: “Hiện tại quá hỗn loạn, nàng cũng không biết võ công, ta không thể bỏ mặc nàng.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.” Giản Vũ không chút dao động: “Hôm nay không bắt được hung thủ thì ngày mai còn có thể bắt, nhưng nàng không thể có bất trắc gì.”
Nếu là ta dẫn nàng đi chơi, nếu là bị thương hay là bị bắt đi, hắn cũng đừng hòng trở về nhà.
Thấy Giản Vũ kiên quyết như vậy, Bạch Việt cũng không nói gì thêm, chỉ là nép vào trong ngực hắn suy nghĩ.
“Ta ở chỗ này cũng không có kẻ thù gì, vì sao lại có người đối phó ta?” Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Việt nghi hoặc nói: “Hay đây thật ra là kẻ thù của huynh, là ta bị huynh liên lụy đúng không?”
Nếu chỉ có chuyện thầy tướng số giả danh thì thật ra vấn đề không lớn đến thế, chỉ có thể coi đó như là một trò đùa thái quá. Nhưng khi đối phương bị bại lộ, lại không chút do dự giết người diệt khẩu, việc này liền trở nên rất nghiêm trọng.
Duy nhất chỉ có thể coi vẫn còn may mắn một chút đó là, người đối phương giết là Tái bán tiên mà không phải nàng, có thể thấy được nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng.
Giản Vũ cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng sau khi cân nhắc thì chậm rãi lắc đầu: “Ta ở Đại Lý Tự, tất nhiên là có đắc tội với người khác, trong triều đình cũng có đối lập, nhưng ta thật sự không nghĩ ra là ai sẽ xuống tay với nàng, hơn nữa lại ra tay giết người ở vùng ngoại ô kinh thành.”
Giết người giữa ban ngày, còn hơn cả sự to gan lớn mật.
Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào trầm tư, trầm tư trong chốc lát, Bạch Việt đột nhiên nói: “Kỳ thật……”
“Hả?” Giản Vũ cúi đầu nhìn nàng, cho rằng nàng đã phát hiện ra điều gì mới.
“Mọi người trong chợ hầu như đã rời đi hết, huynh có thể buông ta ra rồi.” Bạch Việt cúi đầu nhìn Tái bán tiên đang nằm trên mặt đất: “Ta muốn xem qua thi thể một chút.”
Giản Vũ sửng sờ một lúc, cũng nhanh chóng buông tay.
Hắn còn đang muốn nói vài câu để hòa hoãn, nhưng Bạch Việt đã ngồi xổm xuống trước mặt thi thể.
Mục tiêu của phi đao ném rất chính xác, cơ hồ là cắt vỡ một nửa yết hầu của Tái bán tiên ngay lập tức, máu phun khắp mặt đất, cảnh tượng rất đẫm máu, mấy nha hoàn đều trốn ra xa mà không dám nhìn vào nó.
Nhưng Bạch Việt chẳng những nhìn, mà còn là nghiêm túc, tỉ mỉ mà nhìn. Càng nhìn, mày càng căng chặt hơn.
Giản Vũ tinh tường phát hiện ra: “Có gì không ổn?”
Bạch Việt lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, dùng khăn tay bao lấy con phi đao cắm ở trên cổ của Tái bán tiên, làm động tác muốn rút ra.
“Chờ một chút…” Giản Vũ vội nói: “Nàng muốn làm gì?”
Bạch Việt nói: “Ta muốn xem miệng vết thương của ông ta.”
Vẻ mặt của Giản Vũ hiển nhiên là không hài lòng: “Nàng nhìn ông ta chết, miệng vết thương thành như vậy, còn có thể có vấn đề gì không ổn?”
Hắn kỳ thật rất cởi mở, đặc biệt là khi nói về chuyện hôn sự.
Hôn sự của hào môn thế gia xưa nay chưa bao giờ là chuyện giữa hai người, tất cả đều là liên hôn giữa thế gia cùng thế gia.
Vì con đường công danh, công tử nhà ai không phải vắt óc tìm cao môn quý nữ, đích trưởng tử nhà ai sẽ cưới một cô nhi mất cả phụ lẫn mẫu, không có bất luận thân phận bối cảnh gì, cũng không thể trợ lực bất cứ điều gì cho chính mình?
Nhưng khi Giản Vũ nghe trong nhà an bài chuyện hôn sự, vẫn không có bất cứ biểu hiện gì là bất mãn, nếu nói bất mãn, cũng không phải đối với thân phận của Bạch Việt, mà là đối với chính con người nàng.
“Nhìn là biết một bụng toàn ý nghĩ xấu, tâm nhãn còn nhiều hơn so với ngó sen.” Đây là nguyên văn lời Giản Vũ nói, đương nhiên chỉ dám nói cho Lương Mông nghe.
Chỉ là lúc này, cho dù hắn có cởi mở như thế nào, cũng không muốn nhìn thấy vị hôn thê của mình, trên mặt và tay dính đầy máu, còn là ở trên đường cái đụng vào thi thể.
Lúc này tên gã sai vặt đã lục tục trở lại, vẻ mặt hổ thẹn: “Thiếu gia, không thể đuổi kịp, đã để người chạy mất.”
Có thể đuổi kịp mới là lạ, Giản Vũ cũng không thèm để ý, phất phất tay.
Lại cúi đầu, phụt một tiếng, Bạch Việt đã rút cây đao ra.
Máu lại phun ra, Bạch Việt đúng lúc giơ tay áo lên che mặt.
Làm ám khí, vì bảo đảm tốc độ và dễ bề mang theo cất giấu bên người, phi đao sẽ được thiết kế cực mỏng, không quá lớn, tổng chiều dài của chuôi đao và thân đao bất quá chỉ chừng bốn tấc.
Bạch Việt khoa tay múa chân làm động tác, lại cẩn thận nhìn miệng vết thương một hồi, nhẹ giọng nói: “Tái bán tiên không phải bị cắt yết hầu mà chết.”
“Nàng nói sao?” Giản Vũ có chút ngoài ý muốn: “Ông ta rõ ràng là ngã ở trước mặt chúng ta, nàng lại nói ông ta không phải chết vì bị phi đao cắt vào yết hầu?”
Bạch Việt đối với phạm vi chuyên môn của mình vô cùng chuyên nghiệp, nàng dùng đao vung tới lui ra hiệu: “Tuy rằng yết hầu là bộ phận trọng yếu của cơ thể người, nhưng trừ phi cắt trúng động mạch chủ, nếu không sẽ không lập tức khiến người mất mạng. Con đao này chỉ dài ba tấc, tuy rằng chuẩn xác cắt trúng yết hầu, nhưng chỉ là cắm vào mà thôi, lúc đó người chết sẽ nói giọng khàn khàn, nhưng điều khiến ông ta tử vong chính là mất máu quá nhiều, mất đi một lượng máu lớn sẽ gây khó khăn cho việc hô hấp. Cuối cùng dẫn tới hít thở không thông mà tử vong.”
Nhưng vẫn sẽ mất thời gian, tuy rằng nhanh, nhưng tuyệt sẽ không nhanh như vậy.
Bạch Việt vừa nói xong, Giản Vũ cũng nghĩ lại.
Sau khi Tái bán tiên bị trúng đao liền ngã xuống, sau khi ngã xuống thì phiên chợ bắt đầu hỗn loạn, tất cả chỉ là một vài lời nói, khi hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thực hư, Tái bán tiên đã không còn hô hấp.
Bạch Việt vốn dĩ sẽ không bỏ qua những thường thức cơ bản này, nhưng lúc ấy trong chợ thật sự quá loạn, nam nữ già trẻ chạy tán loạn, nàng bị Giản Vũ ôm lấy, trong tai toàn là tiếng kêu thét sợ hãi, đông đến mức ngã trái ngã phải, khó tránh khỏi bị phân tâm.
“Nàng nói, nàng biết công việc của ngỗ tác ư?” Giản Vũ nghe Bạch Việt nói nghiêm túc như thế, cũng trở nên nghiêm nghị hẳn: “Suy đoán này cần phải khẳng định, đây là chuyện liên quan đến án mạng, không phải trò đùa.”
Bạch Việt thận trọng gật đầu.
“Nếu không phải chết vì đao đâm vào yết hầu, vậy nàng có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết là gì không?” Nếu như trên đường lớn mà nghiệm thi thì thật sự không ổn, nhưng nếu đã như vậy rồi, Giản Vũ cũng đều bất chấp tất cả.
Bạch Việt do dự một chút: “Không biết, nhưng ta đã nhìn thoáng qua, trên người ông ta không có vết thương rõ ràng.”
Một vết thương trí mạng nhất định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Hơn nữa, hai người bọn họ trước sau đứng cạnh Tái bán tiên trong vòng ba bước, nếu như có người tới gần giết người, Giản Vũ bất luận thế nào cũng sẽ biết.
“Nếu như không có vết thương, vậy thì chính là trúng độc.” Giản Vũ nói: “Độc châm trên miệng vết thương rất nhỏ, có khả năng đâm trúng vào bất cứ chỗ nào trên thân thể, cần phải mang về cho ngỗ tác cẩn thận kiểm tra mới được.”
Cũng không thể ở trên đường cái lột trần thi thể, hơn nữa Giản Vũ đã có thể cho Bạch Việt ở trên đường cái xem xét thi thể cũng không dễ dàng, tuyệt đối không có khả năng để nàng động vào một thi thể trần truồng được.
Bạch Việt nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể đáp ứng, dù sao nàng đối với thời đại này cũng không hiểu biết nhiều lắm. Tuy rằng trong lòng không tin, nhưng cũng không thể khẳng định thật sự không có loại độc nào có thể giết người ngay lập tức.
Gã sai vặt của Giản Vũ không có quá nhiều sự tôn trọng đối với người đã chết, đem dây thừng trói thi thể lại, phủ một miếng vải lên và buộc vào phía sau xe ngựa.
Bạch Việt nhìn mà khóe miệng giật giật, xoay người lên xe mà không nói lời nào.
Cửa đóng lại, rèm cửa hạ xuống, hai người đều ngồi xuống, Giản Vũ đột nhiên nghiêng người sang. “Đừng nhúc nhích.”
“Hả?” Bạch Việt chớp chớp mắt, quả nhiên không dám động.
Giản Vũ duỗi tay ta, ngón tay xoa mặt nàng, xoa rồi lại xoa.
Giản Vũ hôm nay cố tình phái mấy người Lương Mông và những người khác đi ra ngoài, Bạch Việt liền nói: “Huynh đuổi theo đi, cứ mặc kệ ta, chỉ dựa vào bọn họ sẽ đuổi không kịp.”
“Không được.” Giản Vũ không chút do dự nói: “Hiện tại quá hỗn loạn, nàng cũng không biết võ công, ta không thể bỏ mặc nàng.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.” Giản Vũ không chút dao động: “Hôm nay không bắt được hung thủ thì ngày mai còn có thể bắt, nhưng nàng không thể có bất trắc gì.”
Nếu là ta dẫn nàng đi chơi, nếu là bị thương hay là bị bắt đi, hắn cũng đừng hòng trở về nhà.
Thấy Giản Vũ kiên quyết như vậy, Bạch Việt cũng không nói gì thêm, chỉ là nép vào trong ngực hắn suy nghĩ.
“Ta ở chỗ này cũng không có kẻ thù gì, vì sao lại có người đối phó ta?” Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Việt nghi hoặc nói: “Hay đây thật ra là kẻ thù của huynh, là ta bị huynh liên lụy đúng không?”
Nếu chỉ có chuyện thầy tướng số giả danh thì thật ra vấn đề không lớn đến thế, chỉ có thể coi đó như là một trò đùa thái quá. Nhưng khi đối phương bị bại lộ, lại không chút do dự giết người diệt khẩu, việc này liền trở nên rất nghiêm trọng.
Duy nhất chỉ có thể coi vẫn còn may mắn một chút đó là, người đối phương giết là Tái bán tiên mà không phải nàng, có thể thấy được nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng.
Giản Vũ cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng sau khi cân nhắc thì chậm rãi lắc đầu: “Ta ở Đại Lý Tự, tất nhiên là có đắc tội với người khác, trong triều đình cũng có đối lập, nhưng ta thật sự không nghĩ ra là ai sẽ xuống tay với nàng, hơn nữa lại ra tay giết người ở vùng ngoại ô kinh thành.”
Giết người giữa ban ngày, còn hơn cả sự to gan lớn mật.
Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào trầm tư, trầm tư trong chốc lát, Bạch Việt đột nhiên nói: “Kỳ thật……”
“Hả?” Giản Vũ cúi đầu nhìn nàng, cho rằng nàng đã phát hiện ra điều gì mới.
“Mọi người trong chợ hầu như đã rời đi hết, huynh có thể buông ta ra rồi.” Bạch Việt cúi đầu nhìn Tái bán tiên đang nằm trên mặt đất: “Ta muốn xem qua thi thể một chút.”
Giản Vũ sửng sờ một lúc, cũng nhanh chóng buông tay.
Hắn còn đang muốn nói vài câu để hòa hoãn, nhưng Bạch Việt đã ngồi xổm xuống trước mặt thi thể.
Mục tiêu của phi đao ném rất chính xác, cơ hồ là cắt vỡ một nửa yết hầu của Tái bán tiên ngay lập tức, máu phun khắp mặt đất, cảnh tượng rất đẫm máu, mấy nha hoàn đều trốn ra xa mà không dám nhìn vào nó.
Nhưng Bạch Việt chẳng những nhìn, mà còn là nghiêm túc, tỉ mỉ mà nhìn. Càng nhìn, mày càng căng chặt hơn.
Giản Vũ tinh tường phát hiện ra: “Có gì không ổn?”
Bạch Việt lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, dùng khăn tay bao lấy con phi đao cắm ở trên cổ của Tái bán tiên, làm động tác muốn rút ra.
“Chờ một chút…” Giản Vũ vội nói: “Nàng muốn làm gì?”
Bạch Việt nói: “Ta muốn xem miệng vết thương của ông ta.”
Vẻ mặt của Giản Vũ hiển nhiên là không hài lòng: “Nàng nhìn ông ta chết, miệng vết thương thành như vậy, còn có thể có vấn đề gì không ổn?”
Hắn kỳ thật rất cởi mở, đặc biệt là khi nói về chuyện hôn sự.
Hôn sự của hào môn thế gia xưa nay chưa bao giờ là chuyện giữa hai người, tất cả đều là liên hôn giữa thế gia cùng thế gia.
Vì con đường công danh, công tử nhà ai không phải vắt óc tìm cao môn quý nữ, đích trưởng tử nhà ai sẽ cưới một cô nhi mất cả phụ lẫn mẫu, không có bất luận thân phận bối cảnh gì, cũng không thể trợ lực bất cứ điều gì cho chính mình?
Nhưng khi Giản Vũ nghe trong nhà an bài chuyện hôn sự, vẫn không có bất cứ biểu hiện gì là bất mãn, nếu nói bất mãn, cũng không phải đối với thân phận của Bạch Việt, mà là đối với chính con người nàng.
“Nhìn là biết một bụng toàn ý nghĩ xấu, tâm nhãn còn nhiều hơn so với ngó sen.” Đây là nguyên văn lời Giản Vũ nói, đương nhiên chỉ dám nói cho Lương Mông nghe.
Chỉ là lúc này, cho dù hắn có cởi mở như thế nào, cũng không muốn nhìn thấy vị hôn thê của mình, trên mặt và tay dính đầy máu, còn là ở trên đường cái đụng vào thi thể.
Lúc này tên gã sai vặt đã lục tục trở lại, vẻ mặt hổ thẹn: “Thiếu gia, không thể đuổi kịp, đã để người chạy mất.”
Có thể đuổi kịp mới là lạ, Giản Vũ cũng không thèm để ý, phất phất tay.
Lại cúi đầu, phụt một tiếng, Bạch Việt đã rút cây đao ra.
Máu lại phun ra, Bạch Việt đúng lúc giơ tay áo lên che mặt.
Làm ám khí, vì bảo đảm tốc độ và dễ bề mang theo cất giấu bên người, phi đao sẽ được thiết kế cực mỏng, không quá lớn, tổng chiều dài của chuôi đao và thân đao bất quá chỉ chừng bốn tấc.
Bạch Việt khoa tay múa chân làm động tác, lại cẩn thận nhìn miệng vết thương một hồi, nhẹ giọng nói: “Tái bán tiên không phải bị cắt yết hầu mà chết.”
“Nàng nói sao?” Giản Vũ có chút ngoài ý muốn: “Ông ta rõ ràng là ngã ở trước mặt chúng ta, nàng lại nói ông ta không phải chết vì bị phi đao cắt vào yết hầu?”
Bạch Việt đối với phạm vi chuyên môn của mình vô cùng chuyên nghiệp, nàng dùng đao vung tới lui ra hiệu: “Tuy rằng yết hầu là bộ phận trọng yếu của cơ thể người, nhưng trừ phi cắt trúng động mạch chủ, nếu không sẽ không lập tức khiến người mất mạng. Con đao này chỉ dài ba tấc, tuy rằng chuẩn xác cắt trúng yết hầu, nhưng chỉ là cắm vào mà thôi, lúc đó người chết sẽ nói giọng khàn khàn, nhưng điều khiến ông ta tử vong chính là mất máu quá nhiều, mất đi một lượng máu lớn sẽ gây khó khăn cho việc hô hấp. Cuối cùng dẫn tới hít thở không thông mà tử vong.”
Nhưng vẫn sẽ mất thời gian, tuy rằng nhanh, nhưng tuyệt sẽ không nhanh như vậy.
Bạch Việt vừa nói xong, Giản Vũ cũng nghĩ lại.
Sau khi Tái bán tiên bị trúng đao liền ngã xuống, sau khi ngã xuống thì phiên chợ bắt đầu hỗn loạn, tất cả chỉ là một vài lời nói, khi hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thực hư, Tái bán tiên đã không còn hô hấp.
Bạch Việt vốn dĩ sẽ không bỏ qua những thường thức cơ bản này, nhưng lúc ấy trong chợ thật sự quá loạn, nam nữ già trẻ chạy tán loạn, nàng bị Giản Vũ ôm lấy, trong tai toàn là tiếng kêu thét sợ hãi, đông đến mức ngã trái ngã phải, khó tránh khỏi bị phân tâm.
“Nàng nói, nàng biết công việc của ngỗ tác ư?” Giản Vũ nghe Bạch Việt nói nghiêm túc như thế, cũng trở nên nghiêm nghị hẳn: “Suy đoán này cần phải khẳng định, đây là chuyện liên quan đến án mạng, không phải trò đùa.”
Bạch Việt thận trọng gật đầu.
“Nếu không phải chết vì đao đâm vào yết hầu, vậy nàng có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết là gì không?” Nếu như trên đường lớn mà nghiệm thi thì thật sự không ổn, nhưng nếu đã như vậy rồi, Giản Vũ cũng đều bất chấp tất cả.
Bạch Việt do dự một chút: “Không biết, nhưng ta đã nhìn thoáng qua, trên người ông ta không có vết thương rõ ràng.”
Một vết thương trí mạng nhất định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Hơn nữa, hai người bọn họ trước sau đứng cạnh Tái bán tiên trong vòng ba bước, nếu như có người tới gần giết người, Giản Vũ bất luận thế nào cũng sẽ biết.
“Nếu như không có vết thương, vậy thì chính là trúng độc.” Giản Vũ nói: “Độc châm trên miệng vết thương rất nhỏ, có khả năng đâm trúng vào bất cứ chỗ nào trên thân thể, cần phải mang về cho ngỗ tác cẩn thận kiểm tra mới được.”
Cũng không thể ở trên đường cái lột trần thi thể, hơn nữa Giản Vũ đã có thể cho Bạch Việt ở trên đường cái xem xét thi thể cũng không dễ dàng, tuyệt đối không có khả năng để nàng động vào một thi thể trần truồng được.
Bạch Việt nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể đáp ứng, dù sao nàng đối với thời đại này cũng không hiểu biết nhiều lắm. Tuy rằng trong lòng không tin, nhưng cũng không thể khẳng định thật sự không có loại độc nào có thể giết người ngay lập tức.
Gã sai vặt của Giản Vũ không có quá nhiều sự tôn trọng đối với người đã chết, đem dây thừng trói thi thể lại, phủ một miếng vải lên và buộc vào phía sau xe ngựa.
Bạch Việt nhìn mà khóe miệng giật giật, xoay người lên xe mà không nói lời nào.
Cửa đóng lại, rèm cửa hạ xuống, hai người đều ngồi xuống, Giản Vũ đột nhiên nghiêng người sang. “Đừng nhúc nhích.”
“Hả?” Bạch Việt chớp chớp mắt, quả nhiên không dám động.
Giản Vũ duỗi tay ta, ngón tay xoa mặt nàng, xoa rồi lại xoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.