Chương 29: Nhào Vào Trong Ngực
Nguyệt Mặc
19/03/2023
“Chạm cũng không cho ta chạm, như thế nào mà đoán được?” Bạch Việt phỏng chừng Giản Vũ sẽ không cho nàng xốc tấm vải trắng này lên, mổ bụng, đi dạo một vòng xung quanh thi thể, đột nhiên nheo đôi mắt lại.
Môi của Tái bán tiên có chút tím tái, nhưng không rõ ràng, lại nhìn vào ông ta, trong cổ có chút huyết sắc, tĩnh mạch nổi lên.
Bạch Việt đứng yên tại chỗ, sờ sờ cằm lầm bẩm tự nhủ, môi tím tái, tĩnh mạch cổ nổi lên, đây là triệu chứng về bệnh tim, hệ hô hấp, mạch máu phổi, nhưng có thể giết người ngay lập tức thì……
Bạch Việt nhíu mi, thình lình nhìn về phía Tái bán tiên bị vải trắng che đến ngực.
“Có thể ông ta bị chết vì bị vỡ tim không?” Bạch Việt không thể tưởng tượng nói: “Tại sao lại có thể như vậy?”
Tái bán tiên xuất hiện ở trước mặt nàng, khi ông ta nói chuyện với nàng thì hoàn toàn ổn. Trái tim bị vỡ, chỉ một chút thôi cũng đủ trí mạng, điều này không giống như một vết nứt ở trên cơ thể, có thể nhịn một chịu đựng được.
Giản Vũ nhịn không được mà vỗ tay: “Lợi hại, đáng tiếc nàng là vị hôn thê của ta, bằng không, nói như thế nào ta cũng sẽ túm nàng đến Đại Lý Tự làm việc.”
Đại Lý Tự là một nơi thật sự rất tốt, tiền lương cao và ít công việc, môi trường tốt, ai ai cũng muốn đến làm, Bạch Việt ha hả cười: “Không cần, cảm ơn Giản đại nhân coi trọng.”
Giản Vũ nghe được là Bạch Việt trêu chọc hắn, cũng không thèm để ý, đi lên trước hai bước: “Việt Nhi, kỳ thật mỗi người đều có bí mật, nàng và ta quen biết không lâu, nàng có chuyện gạt ta, cũng có thể lý giải, sẽ không truy đến cùng.”
Giữa lông mày của Bạch Việt nhảy lên một cái: “Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là, nàng ở đâu mà trêu chọc phải người lợi hại như vậy?” Giản Vũ duỗi tay bắt lấy tay Bạch Việt, ấn vào trước ngực của Tái bán tiên, Bạch Việt duỗi tay đặt trên tấm vải trắng, sắc mặt ngưng trọng.
Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng, nghĩ tới nghĩ lui: “Ý của huynh là, lúc sát thủ phóng phi đao trúng Tái bán tiên, cùng lúc đó có người ở phía sau ông ta... đánh ông ta một chưởng?”
Giản Vũ gật đầu: “Chỉ có một loại khả năng này, một chưởng này tuy yên lặng không một tiếng động, lại đánh nát trái tim ông ta, khiến ông ta lập tức mất mạng.”
Trên mặt Bạch Việt lộ ra vẻ mơ màng, nàng cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới còn có loại khả năng này, thật sự là còn tồn tại cái gọi là nội lực có thể vô hình mà giết người.
Thấy vẻ mặt của Bạch Việt có biểu tình như thế, Giản Vũ còn tưởng rằng nàng bị dọa, trong lòng không khỏi nói thật là hiếm khi, nàng cũng có lúc bị dọa cho sợ.
Bạch Việt yên lặng mà sờ ngực mình, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, lẩm bẩm: “May là muốn giết ông ta chứ không phải là ta, nhưng là… tại sao hắn lại muốn giết Tái bán tiên, huynh nói hắn ta là địch nhân với ta, hay là bằng hữu?”
Cái này Giản Vũ cũng rất khó nói, hắn ấn bả vai Bạch Việt xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng thật sự không biết người này là ai sao?”
“Thật không biết.” Bạch Việt vẻ mặt thê lương: “Ta chỉ là nữ tử lớn lên trong núi, đời này gặp qua người lợi hại nhất chính là huynh, còn ở đâu gặp qua cao thủ nào chứ.”
Lời này thật thật giả giả, nói thật không phải thật, nói giả cũng không phải giả.
Hơn nữa điểm lợi hại của Bạch Việt ở chỗ, nàng đã từng học qua tâm lí học tội phạm, nghiên cứu qua hành vi, thời điểm thẩm vấn tù nhân, nàng có thể thông qua việc quan sát chi tiết lời nói và biểu cảm, còn khi bản thân nàng nói dối, cũng không thể tích thủy bất lậu*.
*tích thủy bất lậu: một giọt nước nhỏ cũng không để lọt ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.
Quả nhiên Giản Vũ nhìn nàng một lúc lâu, sau đó tuy rằng tận đáy lòng vẫn chưa tin rằng nàng là một nữ tử yếu ớt như vậy, thế nhưng lại không thể nhìn ra nửa điểm giả dối ở trên gương mặt nàng, chỉ phải do dự mà tạm thời tin tưởng.
Nếu đã tin, thì không thể thiếu một phen an ủi.
“Nàng không cần quá lo lắng.” Giản Vũ nói: “Cao thủ giang hồ như thế cũng không có mấy người, ta sẽ sai người đi điều tra, tìm hiểu xem có tin tức gì hay không.”
Bạch Việt khẽ gật đầu, sau đó lẩm bẩm: “Bất quá khi cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn cũng là người của đối phương, như vậy thì chuyện giết người diệt khẩu này, chỉ cần một mình hắn là đủ, tuyệt đối sẽ không cần thêm một tên sát thủ khác có thể bị phát hiện. Cho nên như vậy mà nói, bất luận hắn có quan hệ gì với ta, cũng tuyệt đối không phải là người của đối phương.”
Không phải làm bằng hữu với địch là một chuyện tốt.
Căn phòng không lớn, Tái bán tiên nằm ở trên chiếc bàn dài được tạo thành từ hai chiếc bàn vuông, không khí trong phòng nhất thời như đọng lại, hai người đều có tâm tư khác, không ai nói với ai lời nào.
Sau một lúc lâu, Bạch Việt đột nhiên nói; “Mạc Dịch, ta cảm thấy hình như ta bị bệnh.”
“……” Giản Vũ nhất thời không phản ứng lại: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Trong lòng không thoải mái, khẳng định là bị dọa sinh bệnh, ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Bạch Việt nói xong thì ôm ngực đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Kia thì sao, không phải vừa lúc muốn mời đại phu sao, thuận tiện cũng khám cho ta đi.”
Giản Vũ khó hiểu nhìn Bạch Việt đi ra cửa, khi nãy ở trong phòng còn rất tốt, bước ra cửa phòng liền trở nên yếu ớt, lung lay tựa hồ muốn ngất xỉu.
Bội Kỳ đang đợi ở cửa, nhìn thấy thế thì đại kinh thất sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy. Bạch Việt một tay níu Bội Kỳ, một tay làm Tây Thi ôm ngực, quay trở về phòng.
Giản Vũ không cần động não cũng biết Bạch Việt không phải sinh bệnh, nhưng nhất thời cũng không đoán được nàng có thâm ý gì, đang muốn đuổi theo nàng quan tâm hỏi thăm thì thấy Lâm Di vội vàng đi tới, là có chuyện bẩm báo.
Khi Giản Vũ đang bận rộn bên này, nhất thời cũng không rảnh lo cho Bạch Việt, mà sau khi Bạch Việt vào cửa thì không có đi ra nữa, hắn đã nhiều lần sai người tặng tranh và các loại đồ vật, nhưng cửa vẫn cứ đóng lại.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Nhạn Minh sơn trang đều lâm vào cảnh tượng im lặng, ngoại trừ những hạ nhân trực đêm tuần tra, chỉ có ngẫu nhiên nghe được âm thanh tuyết rơi và tan vào mặt đất.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên qua bầu trời đêm, chói tai và bén nhọn, đánh thức hơn một nửa số người ở Nhạn Minh sơn trang.
Giản Vũ lúc này vừa mới ngủ không bao lâu, đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sau đó sững người trong giây lát, thậm chí không nghĩ đến việc mặc xiêm y mà lao thẳng ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng là của Bạch Việt, lại phát ra từ phòng bên cạnh.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, màn đêm gió lạnh thấu xương, nhưng Giản Vũ hoàn toàn không để ý, cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp dùng sức đẩy cửa phòng của Bạch Việt mà xông vào.
Trong phòng không có đốt đèn, nhưng ánh trăng sáng đến mức có thể nhìn rõ qua tấm bình phong.
Giản Vũ đã rất quen với phòng của Bạch Việt, biết giường nằm ở đâu, vì thế hắn đi thẳng tới, quả nhiên nhìn thấy Bạch Việt không ngủ mà co ro ngồi ở trên giường.
Hắn vội vàng chạy tới, khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Không đợi hắn đứng lại, Bạch Việt đã nhào tới, một tay ôm lấy người hắn.
Đây là bộ dáng sợ hãi, Giản Vũ cũng không biết đã xảy ra cái gì, một bên ngưng thần đề phòng, một bên duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê với nhau, so với mối quan hệ bình thường thân cận hơn rất nhiều, Bạch Việt hoa lê đái vũ nhào tới, hắn khẳng định không thể đẩy nàng ra.
Cũng may trong phòng rất an tĩnh, cũng rất sạch sẽ, không có dấu vết của người xông vào. Bạch Việt tuy rằng hoảng sợ, cũng không giống bị thương.
Bạch Việt gắt gao ôm eo Giản Vũ, nhắm mắt lại vẻ mặt kinh hoảng nói: “Ta vừa rồi nằm thấy ác mộng rất đáng sợ.”
“……” Giản Vũ hoài nghi bản thân nghe lầm, hỏi lại một câu: “Thấy ác mộng?”
“Đúng vậy.” Bạch Việt chém đinh chặt sắt cường điệu nói: “Đáng sợ, ác mộng!”
Bên ngoài thủ vệ đều bị tiếng kêu sợ hãi này gọi tới, Bội Kỳ cũng từ trong mơ mà bừng tỉnh dậy, té ngã nhào lộn mà chạy tới, không chút do dự tiến vào, sau đó thấy Giản Vũ chỉ mặc một bộ áo trong, đang ôm Bạch Việt cũng đang mặc áo trong.
Đây là cảnh mà một tiểu nha đầu có thể xem sao, Bội Kỳ vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Môi của Tái bán tiên có chút tím tái, nhưng không rõ ràng, lại nhìn vào ông ta, trong cổ có chút huyết sắc, tĩnh mạch nổi lên.
Bạch Việt đứng yên tại chỗ, sờ sờ cằm lầm bẩm tự nhủ, môi tím tái, tĩnh mạch cổ nổi lên, đây là triệu chứng về bệnh tim, hệ hô hấp, mạch máu phổi, nhưng có thể giết người ngay lập tức thì……
Bạch Việt nhíu mi, thình lình nhìn về phía Tái bán tiên bị vải trắng che đến ngực.
“Có thể ông ta bị chết vì bị vỡ tim không?” Bạch Việt không thể tưởng tượng nói: “Tại sao lại có thể như vậy?”
Tái bán tiên xuất hiện ở trước mặt nàng, khi ông ta nói chuyện với nàng thì hoàn toàn ổn. Trái tim bị vỡ, chỉ một chút thôi cũng đủ trí mạng, điều này không giống như một vết nứt ở trên cơ thể, có thể nhịn một chịu đựng được.
Giản Vũ nhịn không được mà vỗ tay: “Lợi hại, đáng tiếc nàng là vị hôn thê của ta, bằng không, nói như thế nào ta cũng sẽ túm nàng đến Đại Lý Tự làm việc.”
Đại Lý Tự là một nơi thật sự rất tốt, tiền lương cao và ít công việc, môi trường tốt, ai ai cũng muốn đến làm, Bạch Việt ha hả cười: “Không cần, cảm ơn Giản đại nhân coi trọng.”
Giản Vũ nghe được là Bạch Việt trêu chọc hắn, cũng không thèm để ý, đi lên trước hai bước: “Việt Nhi, kỳ thật mỗi người đều có bí mật, nàng và ta quen biết không lâu, nàng có chuyện gạt ta, cũng có thể lý giải, sẽ không truy đến cùng.”
Giữa lông mày của Bạch Việt nhảy lên một cái: “Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là, nàng ở đâu mà trêu chọc phải người lợi hại như vậy?” Giản Vũ duỗi tay bắt lấy tay Bạch Việt, ấn vào trước ngực của Tái bán tiên, Bạch Việt duỗi tay đặt trên tấm vải trắng, sắc mặt ngưng trọng.
Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng, nghĩ tới nghĩ lui: “Ý của huynh là, lúc sát thủ phóng phi đao trúng Tái bán tiên, cùng lúc đó có người ở phía sau ông ta... đánh ông ta một chưởng?”
Giản Vũ gật đầu: “Chỉ có một loại khả năng này, một chưởng này tuy yên lặng không một tiếng động, lại đánh nát trái tim ông ta, khiến ông ta lập tức mất mạng.”
Trên mặt Bạch Việt lộ ra vẻ mơ màng, nàng cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới còn có loại khả năng này, thật sự là còn tồn tại cái gọi là nội lực có thể vô hình mà giết người.
Thấy vẻ mặt của Bạch Việt có biểu tình như thế, Giản Vũ còn tưởng rằng nàng bị dọa, trong lòng không khỏi nói thật là hiếm khi, nàng cũng có lúc bị dọa cho sợ.
Bạch Việt yên lặng mà sờ ngực mình, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, lẩm bẩm: “May là muốn giết ông ta chứ không phải là ta, nhưng là… tại sao hắn lại muốn giết Tái bán tiên, huynh nói hắn ta là địch nhân với ta, hay là bằng hữu?”
Cái này Giản Vũ cũng rất khó nói, hắn ấn bả vai Bạch Việt xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng thật sự không biết người này là ai sao?”
“Thật không biết.” Bạch Việt vẻ mặt thê lương: “Ta chỉ là nữ tử lớn lên trong núi, đời này gặp qua người lợi hại nhất chính là huynh, còn ở đâu gặp qua cao thủ nào chứ.”
Lời này thật thật giả giả, nói thật không phải thật, nói giả cũng không phải giả.
Hơn nữa điểm lợi hại của Bạch Việt ở chỗ, nàng đã từng học qua tâm lí học tội phạm, nghiên cứu qua hành vi, thời điểm thẩm vấn tù nhân, nàng có thể thông qua việc quan sát chi tiết lời nói và biểu cảm, còn khi bản thân nàng nói dối, cũng không thể tích thủy bất lậu*.
*tích thủy bất lậu: một giọt nước nhỏ cũng không để lọt ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.
Quả nhiên Giản Vũ nhìn nàng một lúc lâu, sau đó tuy rằng tận đáy lòng vẫn chưa tin rằng nàng là một nữ tử yếu ớt như vậy, thế nhưng lại không thể nhìn ra nửa điểm giả dối ở trên gương mặt nàng, chỉ phải do dự mà tạm thời tin tưởng.
Nếu đã tin, thì không thể thiếu một phen an ủi.
“Nàng không cần quá lo lắng.” Giản Vũ nói: “Cao thủ giang hồ như thế cũng không có mấy người, ta sẽ sai người đi điều tra, tìm hiểu xem có tin tức gì hay không.”
Bạch Việt khẽ gật đầu, sau đó lẩm bẩm: “Bất quá khi cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn cũng là người của đối phương, như vậy thì chuyện giết người diệt khẩu này, chỉ cần một mình hắn là đủ, tuyệt đối sẽ không cần thêm một tên sát thủ khác có thể bị phát hiện. Cho nên như vậy mà nói, bất luận hắn có quan hệ gì với ta, cũng tuyệt đối không phải là người của đối phương.”
Không phải làm bằng hữu với địch là một chuyện tốt.
Căn phòng không lớn, Tái bán tiên nằm ở trên chiếc bàn dài được tạo thành từ hai chiếc bàn vuông, không khí trong phòng nhất thời như đọng lại, hai người đều có tâm tư khác, không ai nói với ai lời nào.
Sau một lúc lâu, Bạch Việt đột nhiên nói; “Mạc Dịch, ta cảm thấy hình như ta bị bệnh.”
“……” Giản Vũ nhất thời không phản ứng lại: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Trong lòng không thoải mái, khẳng định là bị dọa sinh bệnh, ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Bạch Việt nói xong thì ôm ngực đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Kia thì sao, không phải vừa lúc muốn mời đại phu sao, thuận tiện cũng khám cho ta đi.”
Giản Vũ khó hiểu nhìn Bạch Việt đi ra cửa, khi nãy ở trong phòng còn rất tốt, bước ra cửa phòng liền trở nên yếu ớt, lung lay tựa hồ muốn ngất xỉu.
Bội Kỳ đang đợi ở cửa, nhìn thấy thế thì đại kinh thất sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy. Bạch Việt một tay níu Bội Kỳ, một tay làm Tây Thi ôm ngực, quay trở về phòng.
Giản Vũ không cần động não cũng biết Bạch Việt không phải sinh bệnh, nhưng nhất thời cũng không đoán được nàng có thâm ý gì, đang muốn đuổi theo nàng quan tâm hỏi thăm thì thấy Lâm Di vội vàng đi tới, là có chuyện bẩm báo.
Khi Giản Vũ đang bận rộn bên này, nhất thời cũng không rảnh lo cho Bạch Việt, mà sau khi Bạch Việt vào cửa thì không có đi ra nữa, hắn đã nhiều lần sai người tặng tranh và các loại đồ vật, nhưng cửa vẫn cứ đóng lại.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Nhạn Minh sơn trang đều lâm vào cảnh tượng im lặng, ngoại trừ những hạ nhân trực đêm tuần tra, chỉ có ngẫu nhiên nghe được âm thanh tuyết rơi và tan vào mặt đất.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên qua bầu trời đêm, chói tai và bén nhọn, đánh thức hơn một nửa số người ở Nhạn Minh sơn trang.
Giản Vũ lúc này vừa mới ngủ không bao lâu, đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sau đó sững người trong giây lát, thậm chí không nghĩ đến việc mặc xiêm y mà lao thẳng ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng là của Bạch Việt, lại phát ra từ phòng bên cạnh.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, màn đêm gió lạnh thấu xương, nhưng Giản Vũ hoàn toàn không để ý, cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp dùng sức đẩy cửa phòng của Bạch Việt mà xông vào.
Trong phòng không có đốt đèn, nhưng ánh trăng sáng đến mức có thể nhìn rõ qua tấm bình phong.
Giản Vũ đã rất quen với phòng của Bạch Việt, biết giường nằm ở đâu, vì thế hắn đi thẳng tới, quả nhiên nhìn thấy Bạch Việt không ngủ mà co ro ngồi ở trên giường.
Hắn vội vàng chạy tới, khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Không đợi hắn đứng lại, Bạch Việt đã nhào tới, một tay ôm lấy người hắn.
Đây là bộ dáng sợ hãi, Giản Vũ cũng không biết đã xảy ra cái gì, một bên ngưng thần đề phòng, một bên duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê với nhau, so với mối quan hệ bình thường thân cận hơn rất nhiều, Bạch Việt hoa lê đái vũ nhào tới, hắn khẳng định không thể đẩy nàng ra.
Cũng may trong phòng rất an tĩnh, cũng rất sạch sẽ, không có dấu vết của người xông vào. Bạch Việt tuy rằng hoảng sợ, cũng không giống bị thương.
Bạch Việt gắt gao ôm eo Giản Vũ, nhắm mắt lại vẻ mặt kinh hoảng nói: “Ta vừa rồi nằm thấy ác mộng rất đáng sợ.”
“……” Giản Vũ hoài nghi bản thân nghe lầm, hỏi lại một câu: “Thấy ác mộng?”
“Đúng vậy.” Bạch Việt chém đinh chặt sắt cường điệu nói: “Đáng sợ, ác mộng!”
Bên ngoài thủ vệ đều bị tiếng kêu sợ hãi này gọi tới, Bội Kỳ cũng từ trong mơ mà bừng tỉnh dậy, té ngã nhào lộn mà chạy tới, không chút do dự tiến vào, sau đó thấy Giản Vũ chỉ mặc một bộ áo trong, đang ôm Bạch Việt cũng đang mặc áo trong.
Đây là cảnh mà một tiểu nha đầu có thể xem sao, Bội Kỳ vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.