Chương 50: Tỉnh Táo Lăng Trì
Nguyệt Mặc
17/05/2023
Thẩm Diệp không hề che giấu vẻ khinh thường trần trụi trên mặt: “Bọn họ biết việc mình làm về sau sẽ bị trừng phạt, cho nên sợ tội tự sát.”
Vốn còn tưởng Giản Vũ sẽ trên lập trường công bằng chấp pháp mà phản đối ý kiến của hắn ta, không ngờ người mở miệng lại là Bạch Việt.
Bạch Việt xốc tấm vải trắng phủ lên trên hai người kia, thuận tiện xoa hai tay lên trên đó.
"Có khả năng không phải là sợ tội tự sát." Bạch Việt nói, "Mặc dù ta không hiểu rõ người trong nhà này, nhưng người như thế nào sẽ nuôi dưỡng con cái như vậy. Bọn họ có thể nuôi dưỡng nhi tử thành người kiêu căng vô lễ như vậy, lại còn nhẫn tâm đưa nữ nhi ra trao đổi hôn sự, đã có thể thấy rõ được nhân phẩm.”
“Ta cũng không cho rằng là sợ tội tự sát.” Giản Vũ khoanh tay đứng ở một bên, "Tối hôm qua khi nàng ngủ, cả nhà này nháo rất dữ dội, không ai là đèn cạn dầu. Nói bọn họ tự sát, ta không tin. Huống chi đem gả nữ nhi đổi lấy tức phụ, nhiều nhất thì mang tiếng đạo đức không tốt, còn không đến mức sợ tội tự sát.”
Đức hạnh vô cùng xấu xa, nhưng cũng không ai có thể quản được. Những người không biết xấu hổ sẽ làm ra những việc này, làm ra được những việc này đã quen với việc không biết xấu hổ.
Bạch Việt nhìn vết thương trên cổ Tiết Lương Ngân, "Vậy sau khi hai người này chết, người phụ thân kia có phản ứng gì?"
Nói đến đây, trên mặt hai người kia vốn đã ghét bỏ, lại lộ ra biểu tình khinh bỉ hơn, "Thời điểm lão bà như vậy mà chết đi thì không có gì, bất quá thời điểm nhi tử chết đi liền vạn niệm câu hôi, một bên khóc Tiết gia đoạn tử tuyệt tôn không có hậu, một bên thì mắng nữ nhi của mình, nói nuôi dưỡng nàng ta mười mấy năm còn không nuôi chó, hại chết mẫu thân ca ca sẽ chết không được tử tế...”
Thẩm Diệp hừ một tiếng, "Nếu không phải có ngươi ở đó, tối qua ta đã đánh ông ta.”
"Thẩm công tử không cần để ý tới." Bạch Việt nghiêm túc nói, "Trên thế gian này, người cùng người đều có khác biệt, đôi khi người so với chó cũng như nhau.”
"..." Thẩm Diệp bội phục nói, "Bạch tiểu thư mắng người cũng sáng tạo hơn người khác, bội phục."
Bạch Việt mỉm cười, nàng là người văn nhã, ngàn vạn không cần so với nàng về khả năng mắng chửi người, bằng không trên dưới 5000 chữ, ôn nhu văn nhã cũng có thể mắng đến mức khiến người hoài nghi nhân sinh.
Giản Vũ đưa một con đao được bọc trong một chiếc khăn tay, "Nàng nhìn cái này xem, Tiết Lương Ngân dùng nó để cắt cổ.”
Bạch Việt tiếp nhận nhìn xem, lại xem miệng vết thương của Tiết Lương Nhân, nói: "Không cần nhìn, ta biết hắn chết như thế nào, hắn không phải sợ tội tự sát, mà là bị đầu độc chết.”
Thẩm Diệp nói: "Sao lại nói thế?"
"Các người xem miệng vết thương của hắn đi.” Bạch Việt kéo cổ áo đẫm máu của Tiết Lương Nhân ra, "Miệng vết thương này thì lớn, nhưng con đao thì lại nhỏ, không đủ sắc bén, cho nên không phải một đao cắt cổ. Mà là liên tục cắt đi cắt lại, đây là cổ của mình, không phải là một miếng thịt heo, nếu không phải tinh thần bất thường của hắn bị khống chế, ai lại có thể làm chuyện như vậy."
Không biết lúc đó ý thức của Tiết Lương Ngân có chút tỉnh táo nào hay không, nếu như tỉnh táo, hắn ta sẽ phải gánh chịu rất nhiều đau đớn.
Giản Vũ không chỉ nhìn thấy vết thương ngày hôm qua, mà còn trực tiếp chứng kiến Tiết Lương Ngân chết ngay tại chỗ, vì vậy rất tán thành với cách mô tả của Bạch Việt.
“Mặc dù lúc đó sắc mặt của hắn rất dữ tợn, nhưng dường như bộ dáng cũng không phải đau đớn lắm.” Giản Vũ nhớ lại, “Cho nên thời điểm ban đầu, không ai ngờ rằng vết thương lại nghiêm trọng như vậy, nếu không đã sớm tiến lên chế trụ hắn.”
"Hãy tra xem bọn họ tối qua ăn cái gì, đã gặp phải người nào.” cứu những gì họ đã ăn tối qua và những người họ đã gặp." Bạch Việt đứng dậy vẫy vẫy tay. “Một nhà bốn người, hai người xảy ra chuyện, hai người không có gì. Cần phải tra kỹ càng.”
Loại độc chỉ trong thời gian ngắn mà khống chế tinh thần gây ra ảo giác, cũng không giống như bị trúng độc có đặc thù rõ ràng, một đêm qua đi thuốc độc sớm đã tan trong máu, hơn nữa ngân châm thử độc trong thời đại này chủ yếu chỉ thử được thạch tín, đối với các loại độc vào trong miệng khác không có tác dụng lớn.
“Ồ, còn nữa.” Bạch Việt tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Không nhất định là thuốc gây ảo giác, còn có khả năng là thôi miên.”
Giản Vũ đột nhiên nói, “Có thể là nàng không?”
“Ta?” Bạch Việt cười: "Không thể, đây không phải là thôi miên bình thường, kỹ thuật của ta còn xa mới có trình độ này. Hơn nữa ta cảm thấy có thể đạt tới trình độ thôi miên khiến người tự sát, thay vì nói là thôi miên, không bằng nói là yêu thuật, nhưng khả năng không lớn.”
Bạch Việt vừa nói xong, Giản Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu ở bên cạnh có một người có thể thôi miên khiến người ta tự sát, thật sự rất đáng sợ.
“Ngươi còn có thể thôi miên?” Thẩm Diệp càng thêm hứng thú, “Ngươi có thể làm tới trình độ nào?”
Bạch Việt mỉm cười, thâm trầm nói: "Kỳ thật tối hôm qua, trước khi ngươi đưa ta trở về, trên đường ta đã thôi miên ngươi, chỉ là ngươi không biết."
Thẩm Diệp đầu tiên là giật mình, sau đó không thể tin nói: "Sao có thể như vậy, sao ta không phát hiện ra?”
"Nếu như ngươi có thể phát hiện được, ta còn dám động thủ sao?" Bạch Việt nói, "Hơn nữa ta cũng không khống chế được hành vi của ngươi, chỉ là nói mấy câu thôi. Ngươi nói xong liền quên đi, tự chính mình cũng không biết.”
Nếu là trước kia, Thẩm Diệp tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hắn ta luôn cảm thấy Bạch Việt có chút tà môn.
Thẩm Diệp nhìn thoáng qua Giản Vũ, Giản Vũ nhún vai, "Ta cũng không biết."
Thẩm Diệp vừa xuất hiện đã đắc tội Bạch Việt, Bạch Việt không phải là một tiểu bạch thỏ thuần lương, hai người ta tới ngươi đi, chính mình không biết tốt xấu, còn đi dẫn lửa thêu thân.
Đã tìm được Tiết Lương Ngọc, những người tối hôm qua đi tìm đều quay trở lại, nhưng bây giờ vụ mất tích đã biến thành hai vụ án mạng, đây không phải là chuyện đơn giản mà Đào Hoa tự có thể xử lý được.
Giản Vũ ra ngoài phân phó cho Lương Mông điều tra tất cả những người đã tiếp xúc với mẫu tử Tiết gia, lúc đi ra bên ngoài, lại nghe được Thẩm Diệp vẫn không thuận theo mà buông tha.
"Ngươi nói đã thôi miên ta, ngươi có chứng cứ gì, nếu chỉ ba hoa nói suông, sao ta có thể tin ngươi?”
“Được rồi.” Bạch Việt bị truy vấn đến bực bội: “Ngươi đã nói với ta...”
Giản Vũ phân phó cho Lương Mông xong, liên nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cạch, cây quạt trong tay Thẩm Diệp rơi xuống đất.
Ngày mùa đông lại cầm quạt, chỉ có hắn ta làm vậy.
Sau đó Bạch Việt từ bên trong đi ra, trên mặt lộ ra vẻ sâu xa khó lường.
Giản Vũ tò mò thò người lại gần, “Tối hôm qua nàng thật sự đã thôi miên hắn sao?”
“Không có.” Bạch Việt thẳng thắn nói, “Ta sao có bản lĩnh đó, chỉ nói hươu nói vượn trêu chọc hắn thôi.”
Giản Vũ không nói nên lời, “Vậy tại sao hắn lại tin? Nàng nói gì với hắn?”
Nếu hắn nhớ không lầm, hai người này trước đó không quen biết, cũng không có tiếp xúc qua, Bạch Việt làm sao có thể biết bí mật của hắn ta?
Bạch Việt lúc này càng thần bí hơn, khẽ mỉm cười.
"Có một bí mật, huynh biết ta biết, hắn cũng biết." Bạch Việt nghĩ nghĩ, "Ồ, còn có Lương Mông biết. Nhưng là, các người lại không biết ta biết.”
Bạch Việt nói xong liền rời đi, "Ta đi gặp Tiết Lương Ngọc, nhìn xem nàng ta có biết chuyện gì hay không?"
Nói chung, nghi phạm đầu tiên trong một vụ án là những người có liên quan lợi ích, mẫu tử Tiết Lương Ngân đã chết, đối với Tiết Lương Ngọc quả thật là rút củi cưới đáy nồi, không cần phải trao đổi hôn sự cũng không cần phải tự sát, cũng được người bên ngoài đồng tình mà không nghi ngờ gì.
Khi Thẩm Diệp ra khỏi phòng, nhìn thấy Giản Vũ mặt đầy rối rắm đứng ở cửa.
“Ha ha.” Thẩm Diệp không khỏi hả hê khi người gặp họa, “Nghĩ tới Bạch Việt là vị hôn thê của ngươi, trong lòng ta đột nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Vốn còn tưởng Giản Vũ sẽ trên lập trường công bằng chấp pháp mà phản đối ý kiến của hắn ta, không ngờ người mở miệng lại là Bạch Việt.
Bạch Việt xốc tấm vải trắng phủ lên trên hai người kia, thuận tiện xoa hai tay lên trên đó.
"Có khả năng không phải là sợ tội tự sát." Bạch Việt nói, "Mặc dù ta không hiểu rõ người trong nhà này, nhưng người như thế nào sẽ nuôi dưỡng con cái như vậy. Bọn họ có thể nuôi dưỡng nhi tử thành người kiêu căng vô lễ như vậy, lại còn nhẫn tâm đưa nữ nhi ra trao đổi hôn sự, đã có thể thấy rõ được nhân phẩm.”
“Ta cũng không cho rằng là sợ tội tự sát.” Giản Vũ khoanh tay đứng ở một bên, "Tối hôm qua khi nàng ngủ, cả nhà này nháo rất dữ dội, không ai là đèn cạn dầu. Nói bọn họ tự sát, ta không tin. Huống chi đem gả nữ nhi đổi lấy tức phụ, nhiều nhất thì mang tiếng đạo đức không tốt, còn không đến mức sợ tội tự sát.”
Đức hạnh vô cùng xấu xa, nhưng cũng không ai có thể quản được. Những người không biết xấu hổ sẽ làm ra những việc này, làm ra được những việc này đã quen với việc không biết xấu hổ.
Bạch Việt nhìn vết thương trên cổ Tiết Lương Ngân, "Vậy sau khi hai người này chết, người phụ thân kia có phản ứng gì?"
Nói đến đây, trên mặt hai người kia vốn đã ghét bỏ, lại lộ ra biểu tình khinh bỉ hơn, "Thời điểm lão bà như vậy mà chết đi thì không có gì, bất quá thời điểm nhi tử chết đi liền vạn niệm câu hôi, một bên khóc Tiết gia đoạn tử tuyệt tôn không có hậu, một bên thì mắng nữ nhi của mình, nói nuôi dưỡng nàng ta mười mấy năm còn không nuôi chó, hại chết mẫu thân ca ca sẽ chết không được tử tế...”
Thẩm Diệp hừ một tiếng, "Nếu không phải có ngươi ở đó, tối qua ta đã đánh ông ta.”
"Thẩm công tử không cần để ý tới." Bạch Việt nghiêm túc nói, "Trên thế gian này, người cùng người đều có khác biệt, đôi khi người so với chó cũng như nhau.”
"..." Thẩm Diệp bội phục nói, "Bạch tiểu thư mắng người cũng sáng tạo hơn người khác, bội phục."
Bạch Việt mỉm cười, nàng là người văn nhã, ngàn vạn không cần so với nàng về khả năng mắng chửi người, bằng không trên dưới 5000 chữ, ôn nhu văn nhã cũng có thể mắng đến mức khiến người hoài nghi nhân sinh.
Giản Vũ đưa một con đao được bọc trong một chiếc khăn tay, "Nàng nhìn cái này xem, Tiết Lương Ngân dùng nó để cắt cổ.”
Bạch Việt tiếp nhận nhìn xem, lại xem miệng vết thương của Tiết Lương Nhân, nói: "Không cần nhìn, ta biết hắn chết như thế nào, hắn không phải sợ tội tự sát, mà là bị đầu độc chết.”
Thẩm Diệp nói: "Sao lại nói thế?"
"Các người xem miệng vết thương của hắn đi.” Bạch Việt kéo cổ áo đẫm máu của Tiết Lương Nhân ra, "Miệng vết thương này thì lớn, nhưng con đao thì lại nhỏ, không đủ sắc bén, cho nên không phải một đao cắt cổ. Mà là liên tục cắt đi cắt lại, đây là cổ của mình, không phải là một miếng thịt heo, nếu không phải tinh thần bất thường của hắn bị khống chế, ai lại có thể làm chuyện như vậy."
Không biết lúc đó ý thức của Tiết Lương Ngân có chút tỉnh táo nào hay không, nếu như tỉnh táo, hắn ta sẽ phải gánh chịu rất nhiều đau đớn.
Giản Vũ không chỉ nhìn thấy vết thương ngày hôm qua, mà còn trực tiếp chứng kiến Tiết Lương Ngân chết ngay tại chỗ, vì vậy rất tán thành với cách mô tả của Bạch Việt.
“Mặc dù lúc đó sắc mặt của hắn rất dữ tợn, nhưng dường như bộ dáng cũng không phải đau đớn lắm.” Giản Vũ nhớ lại, “Cho nên thời điểm ban đầu, không ai ngờ rằng vết thương lại nghiêm trọng như vậy, nếu không đã sớm tiến lên chế trụ hắn.”
"Hãy tra xem bọn họ tối qua ăn cái gì, đã gặp phải người nào.” cứu những gì họ đã ăn tối qua và những người họ đã gặp." Bạch Việt đứng dậy vẫy vẫy tay. “Một nhà bốn người, hai người xảy ra chuyện, hai người không có gì. Cần phải tra kỹ càng.”
Loại độc chỉ trong thời gian ngắn mà khống chế tinh thần gây ra ảo giác, cũng không giống như bị trúng độc có đặc thù rõ ràng, một đêm qua đi thuốc độc sớm đã tan trong máu, hơn nữa ngân châm thử độc trong thời đại này chủ yếu chỉ thử được thạch tín, đối với các loại độc vào trong miệng khác không có tác dụng lớn.
“Ồ, còn nữa.” Bạch Việt tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Không nhất định là thuốc gây ảo giác, còn có khả năng là thôi miên.”
Giản Vũ đột nhiên nói, “Có thể là nàng không?”
“Ta?” Bạch Việt cười: "Không thể, đây không phải là thôi miên bình thường, kỹ thuật của ta còn xa mới có trình độ này. Hơn nữa ta cảm thấy có thể đạt tới trình độ thôi miên khiến người tự sát, thay vì nói là thôi miên, không bằng nói là yêu thuật, nhưng khả năng không lớn.”
Bạch Việt vừa nói xong, Giản Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu ở bên cạnh có một người có thể thôi miên khiến người ta tự sát, thật sự rất đáng sợ.
“Ngươi còn có thể thôi miên?” Thẩm Diệp càng thêm hứng thú, “Ngươi có thể làm tới trình độ nào?”
Bạch Việt mỉm cười, thâm trầm nói: "Kỳ thật tối hôm qua, trước khi ngươi đưa ta trở về, trên đường ta đã thôi miên ngươi, chỉ là ngươi không biết."
Thẩm Diệp đầu tiên là giật mình, sau đó không thể tin nói: "Sao có thể như vậy, sao ta không phát hiện ra?”
"Nếu như ngươi có thể phát hiện được, ta còn dám động thủ sao?" Bạch Việt nói, "Hơn nữa ta cũng không khống chế được hành vi của ngươi, chỉ là nói mấy câu thôi. Ngươi nói xong liền quên đi, tự chính mình cũng không biết.”
Nếu là trước kia, Thẩm Diệp tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hắn ta luôn cảm thấy Bạch Việt có chút tà môn.
Thẩm Diệp nhìn thoáng qua Giản Vũ, Giản Vũ nhún vai, "Ta cũng không biết."
Thẩm Diệp vừa xuất hiện đã đắc tội Bạch Việt, Bạch Việt không phải là một tiểu bạch thỏ thuần lương, hai người ta tới ngươi đi, chính mình không biết tốt xấu, còn đi dẫn lửa thêu thân.
Đã tìm được Tiết Lương Ngọc, những người tối hôm qua đi tìm đều quay trở lại, nhưng bây giờ vụ mất tích đã biến thành hai vụ án mạng, đây không phải là chuyện đơn giản mà Đào Hoa tự có thể xử lý được.
Giản Vũ ra ngoài phân phó cho Lương Mông điều tra tất cả những người đã tiếp xúc với mẫu tử Tiết gia, lúc đi ra bên ngoài, lại nghe được Thẩm Diệp vẫn không thuận theo mà buông tha.
"Ngươi nói đã thôi miên ta, ngươi có chứng cứ gì, nếu chỉ ba hoa nói suông, sao ta có thể tin ngươi?”
“Được rồi.” Bạch Việt bị truy vấn đến bực bội: “Ngươi đã nói với ta...”
Giản Vũ phân phó cho Lương Mông xong, liên nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cạch, cây quạt trong tay Thẩm Diệp rơi xuống đất.
Ngày mùa đông lại cầm quạt, chỉ có hắn ta làm vậy.
Sau đó Bạch Việt từ bên trong đi ra, trên mặt lộ ra vẻ sâu xa khó lường.
Giản Vũ tò mò thò người lại gần, “Tối hôm qua nàng thật sự đã thôi miên hắn sao?”
“Không có.” Bạch Việt thẳng thắn nói, “Ta sao có bản lĩnh đó, chỉ nói hươu nói vượn trêu chọc hắn thôi.”
Giản Vũ không nói nên lời, “Vậy tại sao hắn lại tin? Nàng nói gì với hắn?”
Nếu hắn nhớ không lầm, hai người này trước đó không quen biết, cũng không có tiếp xúc qua, Bạch Việt làm sao có thể biết bí mật của hắn ta?
Bạch Việt lúc này càng thần bí hơn, khẽ mỉm cười.
"Có một bí mật, huynh biết ta biết, hắn cũng biết." Bạch Việt nghĩ nghĩ, "Ồ, còn có Lương Mông biết. Nhưng là, các người lại không biết ta biết.”
Bạch Việt nói xong liền rời đi, "Ta đi gặp Tiết Lương Ngọc, nhìn xem nàng ta có biết chuyện gì hay không?"
Nói chung, nghi phạm đầu tiên trong một vụ án là những người có liên quan lợi ích, mẫu tử Tiết Lương Ngân đã chết, đối với Tiết Lương Ngọc quả thật là rút củi cưới đáy nồi, không cần phải trao đổi hôn sự cũng không cần phải tự sát, cũng được người bên ngoài đồng tình mà không nghi ngờ gì.
Khi Thẩm Diệp ra khỏi phòng, nhìn thấy Giản Vũ mặt đầy rối rắm đứng ở cửa.
“Ha ha.” Thẩm Diệp không khỏi hả hê khi người gặp họa, “Nghĩ tới Bạch Việt là vị hôn thê của ngươi, trong lòng ta đột nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.