Chương 40: Vừa Mới Chết, Tươi Mới, Đẹp.
Nguyệt Mặc
12/05/2023
“Như vậy được sao?” Lương Mông đột nhiên cảm thấy mình nghe lầm rồi, hung thủ còn chưa đủ, nhân số còn tăng lên?
"Tại sao không được, đi tra thêm một chút, giữa hai người này có biết nhau hay liên hệ gì với nhau không." Giản Vũ nói một cách nghiêm túc, Lương Mông không dám hỏi thêm câu nào nữa.
“Bọn họ không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc, thậm chí còn hợp tác gây án.” Bạch Việt đẩy bát thuốc ra.
"Không phải chúng ta đã tìm thấy một sợi tóc tại hiện trường vụ giết người tuyết sao, hiện giờ có vẻ như sợi tóc đó là của Chu Sơn. Nhưng Chu Sơn bị mất tay phải, không thể gây án. Như vậy nhìn từ toàn diện, rất có thể người ra tay là Vương Khản, người đứng bên ngoài quan sát là Chu Sơn, lại dùng thân phận Chu Sơn để che giấu, nhằm chuyển hướng sự chú ý của người khác, đồng thời tạo ra bằng chứng cho cả hai bên rằng bọn họ không thể là hung thủ."
Sau khi nghe điều này, Lương Mông đã được khai sáng.
“Là đạo lý này, Bạch tiểu thư phân tích rất cặn kẽ.” Lương Mông vội vàng chạy ra ngoài, “Tiểu nhân lập tức đi bắt tiểu tử kia lại, tám chín phần hắn là người đã đẩy Bạch tiểu thư xuống.”
Bạch Việt sờ cằm gật đầu, âm trầm nói, "Ta cũng cảm thấy hắn là kẻ khả nghi lớn nhất, từ nơi hắn sống đến chỗ ở của cô nương kia, vừa lúc phải đi ngang qua hồ Nhạn Minh. Nói không chừng, hắn chính là muốn đi giết người diệt khẩu.”
Tuy rằng có ân oán cá nhân, nhưng nghe cũng rất có lý.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần bắt được người đem tới hỏi, tự nhiên đều sẽ biết." Giản Vũ nhìn thấy Bạch Việt hôm nay tổn thương rất lớn, bộ dáng như sắp vò đầu bứt tóc, vì vậy trấn an nói, "Ngay cả khi hắn không thừa nhận, chỉ cần tra ra Vương Khản và Chu Sơn này có liên hệ, thì hết thảy sẽ tra ra được manh mối.”
Bạch Việt gật đầu, còn chưa nói được lời nào, Lý đại phu đã chạy vào té ngã lộn nhào, trên mặt tràn đầy vui mừng, nói không rõ ràng.
“Tỉnh, tỉnh rồi.” Lý đại phu đứng giữ cửa, thở hồng hộc, không giấu được vẻ kích động, “Cô nương kia tỉnh rồi.”
Bạch Việt và Giản Vũ nghe vậy đều mừng rỡ. Không chỉ mừng vì nạn nhân tỉnh lại, khôi phục được ý thức sẽ nhận diện được hung thủ, mà còn mừng vì bớt đi một nạn nhân vô tội.
Lý đại phu thở hổn hển, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, ông nói: “Nhưng mà, nàng ấy tựa hồ bị dọa sợ, tâm tình có chút không ổn định, vừa tỉnh dậy lại ồn ào náo nhiệt, hiện tại ở trong phòng sắp lao ra ngoài, mấy nha hoàn đều ngăn không được."
Lại là người đanh đá như thế, Giản Vũ không nói nên lời, "Lâm Di, ngươi đi khuyên một chút."
Lâm Di nhận mệnh lệnh rời đi, Giản Vũ nói, "Ta sẽ đi thẩm vấn Vương Khản, Việt Nhi, nàng nên nghỉ ngơi trước."
Mặc dù Bạch Việt đã tỉnh dậy, nhưng không có tinh thần, vì vậy khoát tay đi.
Giản Vũ đi đến cạnh bàn, uống một ngụm canh gừng được chuẩn bị cho hắn, rồi đi ra cửa, vừa mới ra ngoài thì đụng phải Lương Mông.
Nhìn vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của Lương Mông, lẽ nào Vương Khản không phải là hung thủ, sự tình không giống như bọn họ nghĩ.
"Chết, chết rồi." Lương Mông nói một hơi, "Vương Khản đã chết."
"Vương Khản đã chết?" Giản Vũ không nhất thời không di chuyển. "Hắn chết khi nào, chết như thế nào?"
Lương Mông cũng giống như thấy quỷ." Không biết khi nào... hẳn là vừa rồi đi, bị ném xuống hồ Nhạn Minh chết đuối."
Giản Vũ ngẩn người, "Chết đuối ư?"
"Đúng vậy, vừa rồi mới vớt lên." Lương Mông cũng không thể tin được nói: "Vừa rồi hắn vẫn còn ở trong phòng, bên ngoài cũng có người trông coi, không biết vì sao lại vớt được trong hồ Nhạn Minh, hỏi thị vệ thì nói không thấy bất luận cái gì hay nghe được âm thanh nào, cũng không có bất luận cái gì khác thường."
Từ một người sống sờ sờ lại có thị vệ trông coi, lặng yên không một tiếng động đi ra hồ Nhạn Minh rồi chết đuối, trên đường không có bất kỳ người nào phát hiện được, chuyện này không phải là người bình thường có thể làm được.
Bạch Việt và Giản Vũ lập tức nghĩ đến một người.
"Chẳng lẽ là... cao thủ kia." Bạch Việt lẩm bẩm nói, "Hắn là báo thù cho ta."
Giản Vũ vốn muốn nói một nàng mặt mũi nàng lớn thật, nhưng hắn không nói ra được, bởi vì phát sinh quá đột ngột, thủ đoạn quyết đoán, thủ pháp cao siêu, so với cái chết Tái bán tiên đều có hiệu quả giống như nhau.
“Đỡ ta dậy.” Bạch Việt nói, “Ta đi hồ nước xem thi thể Vương Khản.”
Vừa mới chết, tươi mới, đẹp.
Bội Kỳ giật mình, vội vàng đè nàng xuống, "Không, không, tiểu thư, ngài còn bị bệnh, không thể ra ngoài, bên ngoài quá lạnh."
"Không sao." Bạch Việt đang muốn giãy giụa, Giản Vũ đã ở bên ngoài đóng cửa lại.
“Không cần vừa nghe thấy người chết liền vội chạy đến.” Âm thanh của Giản Vũ dần dần nhỏ đi, “Ta trước đi xem một chút, có tình huống gì sẽ báo cho nàng biết.”
Âm thanh lại xa hơn một chút, còn có thể nghe thấy hắn dặn dò thị vệ ngoài cửa: "Không cho bất luận ai đi ra, cũng không cho bất luận ai tiến vào."
Bạch Việt miễn cưỡng nằm xuống một lần nữa.
Mặc dù nàng thật sự không muốn làm thêm giờ, nhưng nàng cũng không muốn nghỉ ốm.
Bội Kỳ đang định an ủi Bạch Việt vài câu, đốc đốc đốc, có người gõ vào mép cửa sổ vài cái.
Nếu không phải thân thể không cho phép, Bạch Việt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ai?” Bội Kỳ có chút khẩn trương, muốn đi ra ngoài gọi người, lại không muốn để Bạch Việt ở một mình, cho nên chần chờ.
“Mau mở cửa sổ đi.” Bạch Việt thúc giục nàng ta, “Mau lên.”
Nhìn thấy trạng thái kích động của Bạch Việt, Bội Kỳ cho rằng chí ít không phải người xấu, liền đi tới.
Cửa sổ đã mở, nhưng bên ngoài vẫn trống không, đều không có gì.
"Tiểu thư, không có ai ạ.” Bội Kỳ nói.
"Thật sự không có ai, cũng không có đồ gì sao?" Bạch Việt hỏi, "Nhìn kỹ bốn phía..."
"Cái gì đều không có." "Bội Kỳ nhìn xung quanh một cách cẩn thận, "Không có gì cả. "
Bạch Việt hơi thất vọng, nhưng tự hỏi liệu người đó có nhìn thấy người mở cửa sổ là Bội Kỳ nên không muốn xuất hiện hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cố gắng gượng dậy, cuộn chăn....
Bội Kỳ giật mình khi thấy nàng đứng dậy, vội vàng chạy tới đỡ, miễn cưỡng đỡ nàng đến bên cửa sổ.
“Ngài xem, thật sự không có việc gì.” Bội Kỳ thậm chí còn duỗi tay vẫy vẫy, "Nô tỳ không lừa ngài, ngài nhanh trở về ngủ đi."
Bạch Việt cũng nhìn xem, giải thích nói: "Không phải là ta không tin..."
Lời còn chưa nói dứt, một điểm màu đen không biết từ đâu bay tới, phịch một tiếng, liền bay vào trong miệng Bạch Việt, đồ kia rất nhỏ, phỏng chừng không lớn hơn trân châu được bao nhiêu.
Bạch Việt đang nói chuyện, cũng chưa phản ứng kịp, cả người đều ngây ngẩn, chờ khi phản ứng lại, thì đã nuốt thứ đồ kia xuống.
Cổ họng lại nuốt một chút, Bội Kỳ đã bị dọa cho sợ hãi, cuống quít nói: “Tiểu thư, vừa rồi ngài nuốt phải cái gì vậy?”
Bạch Việt cũng ngẩn người, ngơ ngác nói: "Ta không biết."
"Có phải là một con sâu không?” Mặt Bội Kỳ tái nhợt, "Nhanh, nhổ ra đi. "
"Không phải sâu." Bạch Việt chậm rãi lắc đầu, không có sâu giống như đạn pháo lập tức bay tới, cũng không có sâu nào có tan chảy trong cổ họng, thậm chí còn có mùi thơm ngào ngạt.
Lúc này, trong bụng dâng lên một luồng ấm áp, đồng thời Bạch Việt cảm thấy thoải mái, thở ra: "Là thuốc."
Bạch Việt kiên định nói, sau đó hướng ngoài cửa sổ hô to: "Tiền bối, đại sư, công tử, tiểu ca, có phải ngài tới đưa thuốc cho ta không, cảm tạ, ta không sao."
"Tại sao không được, đi tra thêm một chút, giữa hai người này có biết nhau hay liên hệ gì với nhau không." Giản Vũ nói một cách nghiêm túc, Lương Mông không dám hỏi thêm câu nào nữa.
“Bọn họ không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc, thậm chí còn hợp tác gây án.” Bạch Việt đẩy bát thuốc ra.
"Không phải chúng ta đã tìm thấy một sợi tóc tại hiện trường vụ giết người tuyết sao, hiện giờ có vẻ như sợi tóc đó là của Chu Sơn. Nhưng Chu Sơn bị mất tay phải, không thể gây án. Như vậy nhìn từ toàn diện, rất có thể người ra tay là Vương Khản, người đứng bên ngoài quan sát là Chu Sơn, lại dùng thân phận Chu Sơn để che giấu, nhằm chuyển hướng sự chú ý của người khác, đồng thời tạo ra bằng chứng cho cả hai bên rằng bọn họ không thể là hung thủ."
Sau khi nghe điều này, Lương Mông đã được khai sáng.
“Là đạo lý này, Bạch tiểu thư phân tích rất cặn kẽ.” Lương Mông vội vàng chạy ra ngoài, “Tiểu nhân lập tức đi bắt tiểu tử kia lại, tám chín phần hắn là người đã đẩy Bạch tiểu thư xuống.”
Bạch Việt sờ cằm gật đầu, âm trầm nói, "Ta cũng cảm thấy hắn là kẻ khả nghi lớn nhất, từ nơi hắn sống đến chỗ ở của cô nương kia, vừa lúc phải đi ngang qua hồ Nhạn Minh. Nói không chừng, hắn chính là muốn đi giết người diệt khẩu.”
Tuy rằng có ân oán cá nhân, nhưng nghe cũng rất có lý.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần bắt được người đem tới hỏi, tự nhiên đều sẽ biết." Giản Vũ nhìn thấy Bạch Việt hôm nay tổn thương rất lớn, bộ dáng như sắp vò đầu bứt tóc, vì vậy trấn an nói, "Ngay cả khi hắn không thừa nhận, chỉ cần tra ra Vương Khản và Chu Sơn này có liên hệ, thì hết thảy sẽ tra ra được manh mối.”
Bạch Việt gật đầu, còn chưa nói được lời nào, Lý đại phu đã chạy vào té ngã lộn nhào, trên mặt tràn đầy vui mừng, nói không rõ ràng.
“Tỉnh, tỉnh rồi.” Lý đại phu đứng giữ cửa, thở hồng hộc, không giấu được vẻ kích động, “Cô nương kia tỉnh rồi.”
Bạch Việt và Giản Vũ nghe vậy đều mừng rỡ. Không chỉ mừng vì nạn nhân tỉnh lại, khôi phục được ý thức sẽ nhận diện được hung thủ, mà còn mừng vì bớt đi một nạn nhân vô tội.
Lý đại phu thở hổn hển, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, ông nói: “Nhưng mà, nàng ấy tựa hồ bị dọa sợ, tâm tình có chút không ổn định, vừa tỉnh dậy lại ồn ào náo nhiệt, hiện tại ở trong phòng sắp lao ra ngoài, mấy nha hoàn đều ngăn không được."
Lại là người đanh đá như thế, Giản Vũ không nói nên lời, "Lâm Di, ngươi đi khuyên một chút."
Lâm Di nhận mệnh lệnh rời đi, Giản Vũ nói, "Ta sẽ đi thẩm vấn Vương Khản, Việt Nhi, nàng nên nghỉ ngơi trước."
Mặc dù Bạch Việt đã tỉnh dậy, nhưng không có tinh thần, vì vậy khoát tay đi.
Giản Vũ đi đến cạnh bàn, uống một ngụm canh gừng được chuẩn bị cho hắn, rồi đi ra cửa, vừa mới ra ngoài thì đụng phải Lương Mông.
Nhìn vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của Lương Mông, lẽ nào Vương Khản không phải là hung thủ, sự tình không giống như bọn họ nghĩ.
"Chết, chết rồi." Lương Mông nói một hơi, "Vương Khản đã chết."
"Vương Khản đã chết?" Giản Vũ không nhất thời không di chuyển. "Hắn chết khi nào, chết như thế nào?"
Lương Mông cũng giống như thấy quỷ." Không biết khi nào... hẳn là vừa rồi đi, bị ném xuống hồ Nhạn Minh chết đuối."
Giản Vũ ngẩn người, "Chết đuối ư?"
"Đúng vậy, vừa rồi mới vớt lên." Lương Mông cũng không thể tin được nói: "Vừa rồi hắn vẫn còn ở trong phòng, bên ngoài cũng có người trông coi, không biết vì sao lại vớt được trong hồ Nhạn Minh, hỏi thị vệ thì nói không thấy bất luận cái gì hay nghe được âm thanh nào, cũng không có bất luận cái gì khác thường."
Từ một người sống sờ sờ lại có thị vệ trông coi, lặng yên không một tiếng động đi ra hồ Nhạn Minh rồi chết đuối, trên đường không có bất kỳ người nào phát hiện được, chuyện này không phải là người bình thường có thể làm được.
Bạch Việt và Giản Vũ lập tức nghĩ đến một người.
"Chẳng lẽ là... cao thủ kia." Bạch Việt lẩm bẩm nói, "Hắn là báo thù cho ta."
Giản Vũ vốn muốn nói một nàng mặt mũi nàng lớn thật, nhưng hắn không nói ra được, bởi vì phát sinh quá đột ngột, thủ đoạn quyết đoán, thủ pháp cao siêu, so với cái chết Tái bán tiên đều có hiệu quả giống như nhau.
“Đỡ ta dậy.” Bạch Việt nói, “Ta đi hồ nước xem thi thể Vương Khản.”
Vừa mới chết, tươi mới, đẹp.
Bội Kỳ giật mình, vội vàng đè nàng xuống, "Không, không, tiểu thư, ngài còn bị bệnh, không thể ra ngoài, bên ngoài quá lạnh."
"Không sao." Bạch Việt đang muốn giãy giụa, Giản Vũ đã ở bên ngoài đóng cửa lại.
“Không cần vừa nghe thấy người chết liền vội chạy đến.” Âm thanh của Giản Vũ dần dần nhỏ đi, “Ta trước đi xem một chút, có tình huống gì sẽ báo cho nàng biết.”
Âm thanh lại xa hơn một chút, còn có thể nghe thấy hắn dặn dò thị vệ ngoài cửa: "Không cho bất luận ai đi ra, cũng không cho bất luận ai tiến vào."
Bạch Việt miễn cưỡng nằm xuống một lần nữa.
Mặc dù nàng thật sự không muốn làm thêm giờ, nhưng nàng cũng không muốn nghỉ ốm.
Bội Kỳ đang định an ủi Bạch Việt vài câu, đốc đốc đốc, có người gõ vào mép cửa sổ vài cái.
Nếu không phải thân thể không cho phép, Bạch Việt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ai?” Bội Kỳ có chút khẩn trương, muốn đi ra ngoài gọi người, lại không muốn để Bạch Việt ở một mình, cho nên chần chờ.
“Mau mở cửa sổ đi.” Bạch Việt thúc giục nàng ta, “Mau lên.”
Nhìn thấy trạng thái kích động của Bạch Việt, Bội Kỳ cho rằng chí ít không phải người xấu, liền đi tới.
Cửa sổ đã mở, nhưng bên ngoài vẫn trống không, đều không có gì.
"Tiểu thư, không có ai ạ.” Bội Kỳ nói.
"Thật sự không có ai, cũng không có đồ gì sao?" Bạch Việt hỏi, "Nhìn kỹ bốn phía..."
"Cái gì đều không có." "Bội Kỳ nhìn xung quanh một cách cẩn thận, "Không có gì cả. "
Bạch Việt hơi thất vọng, nhưng tự hỏi liệu người đó có nhìn thấy người mở cửa sổ là Bội Kỳ nên không muốn xuất hiện hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cố gắng gượng dậy, cuộn chăn....
Bội Kỳ giật mình khi thấy nàng đứng dậy, vội vàng chạy tới đỡ, miễn cưỡng đỡ nàng đến bên cửa sổ.
“Ngài xem, thật sự không có việc gì.” Bội Kỳ thậm chí còn duỗi tay vẫy vẫy, "Nô tỳ không lừa ngài, ngài nhanh trở về ngủ đi."
Bạch Việt cũng nhìn xem, giải thích nói: "Không phải là ta không tin..."
Lời còn chưa nói dứt, một điểm màu đen không biết từ đâu bay tới, phịch một tiếng, liền bay vào trong miệng Bạch Việt, đồ kia rất nhỏ, phỏng chừng không lớn hơn trân châu được bao nhiêu.
Bạch Việt đang nói chuyện, cũng chưa phản ứng kịp, cả người đều ngây ngẩn, chờ khi phản ứng lại, thì đã nuốt thứ đồ kia xuống.
Cổ họng lại nuốt một chút, Bội Kỳ đã bị dọa cho sợ hãi, cuống quít nói: “Tiểu thư, vừa rồi ngài nuốt phải cái gì vậy?”
Bạch Việt cũng ngẩn người, ngơ ngác nói: "Ta không biết."
"Có phải là một con sâu không?” Mặt Bội Kỳ tái nhợt, "Nhanh, nhổ ra đi. "
"Không phải sâu." Bạch Việt chậm rãi lắc đầu, không có sâu giống như đạn pháo lập tức bay tới, cũng không có sâu nào có tan chảy trong cổ họng, thậm chí còn có mùi thơm ngào ngạt.
Lúc này, trong bụng dâng lên một luồng ấm áp, đồng thời Bạch Việt cảm thấy thoải mái, thở ra: "Là thuốc."
Bạch Việt kiên định nói, sau đó hướng ngoài cửa sổ hô to: "Tiền bối, đại sư, công tử, tiểu ca, có phải ngài tới đưa thuốc cho ta không, cảm tạ, ta không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.