Chương 23: CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN Ở TỬU LÂU
Đan Anh Túc
12/04/2016
Phủ thái thú vẫn nhộn nhịp như thế, Hạ Hầu Giác phái vài ám vệ điều tra mọi việc, chuyện tối
qua Hạ Hầu Giác dỡ quan tài khám nghiệm tử thi khiến nhiều quan viên
hoảng sợ, bằng chứng là sáng sớm hôm sau trên bàn trong thư phòng của
hoàn đế có rất nhiều tấu chương buộc tội hắn.
Mấy người chìm nổi trong quan trương nhiều năm kia tất nhiên là không để ý tới Trần Mặc, cho nên sau khi khám nhiệm về nàng chỉ ăn một chút, sau đó ngã đầu xuống giừơng ngủ say sưa, nàng ngủ một mạch tối giữa trưa, mở mí mắt có chút nặng vì ngủ ra thì thấy Xuân Hương đã đứng ở bên giừơng chờ từ bao giờ.
Trần Mặc rất tự nhiên để cho Xuân Hương phục vụ mình. Xuân Hường tìm trong bọc quần áo bên giường, lấy ra một cái váy vàng nhạt, "Tiểu thư hôm nay mặc cái này được không? Nó rất hợp với màu da của người".
Trước giờ Trần Mặc cũng không có yêu cầu gì quá lớn với quần áo, nàng chỉ dang hai tay ra chờ Xuân Hương mặc vào.
Xuân Hương giúp Trần Mặc mặc quần áo, sau đó kéo nàng lại bàn trang điểm, biết tiểu thư nhà mình không thích trang sức rườm rà nên nàng chỉ vấn một kiểu tóc đơn giản, một bên vấn tóc một bên nhìn tiểu mĩ nhân trong gương, nhịn không được vui mừng nói, "Tiểu thư, người trổ mã ra càng ngày càng đẹp, không chừng vài ngày nữa đại tiểu thư còn không bằng người".
Trần Mặc lúc này lại rơi vào trạng thái buồng ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tuy trước giờ khuôn mặt nàng cũng không có nhiều cảm xúc nhưng vẻ mặt lim dim mắt như vậy lại khiến người ta cảm thấy ngốc ngốc. Làn da của Trần Mặc đã trở nên sáng bóng, cái miệng nhỏ được quét một lớp son hồng, nửa năm nay ngũ quan của Trần Mặc cũng nảy nở ra không ít, trên mặt đã bắt đầu có phong thái mĩ nhân.
Rửa mặt chải đầu xong, Xuân Hương hưng phấn giựt dây Trần Mặc, "Tiểu thư, hôm nay chỉ huy sứ đại nhân và Liễu công tử đều ra ngoài rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Nô tỳ nghe nói ở đây có một tửu lâu rất ngon gọi là Khách Vân Lai, đồ ăn trong đó ngon cực kì!" khi nói tới đồ ăn, hai mắt của Xuân Hương tỏa sáng, ánh mắt rõ ràng là đang hò hét ' chúng ta ra ngoài ăn đi! Ra ngoài ăn đi!'
Trong lòng của Trần Mặc cười thầm, nhưng trên mặt vẫn cứng đơ.
Xuân Hương thật hận cái khuôn mặt than này của tiểu thư quá đi, nhìn thế nào cũng không thể biết được tiểu thư đang nghĩ gì, rốt cục thì tiểu thư có đồng ý hay không vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ có chút rối rắm của Xuân Hương, Trần Mặc cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng, "Còn đứng đó làm gì? Còn không đi sao?"
Xuân Hương nghe thế thì vô cùng nhiệt tình dắt Trần Mặc ra cửa.
Hai chủ tớ của Trần Mặc đi hỏi địa chỉ của Khách Vân Lai tửu lâu, lúc này cũng đã đến giờ cơm, tình trạng buôn bán của tửu lâu này cũng giống như tên của nó, khách tấp nập như mây, thật náo nhiệt.
Hai tiểu nhị tiếp khách thấy bóng dáng của Trần Mặc và Xuân Hương thì tiến liên tiếp đón nhiệt tình, "Hai vị cô nương tới ăn cơm sao? Vậy xin mời vào bên trong."
Khách Vân Lai có tổng cộng năm lầu, tửu lâu to nhất Vận An thành, lầu một và lầu hai là đại đường, lầu ba trở lên là nhã gian, càng lên cao thì phòng cũng dùng để tiếp những vị khách có địa vị càng lớn, trang hoàng càng tinh xảo hơn. Trần Mặc và Xuân Hương chỉ tới đây ăn cơm thôi, huống hồ cũng chỉ có hai người nên chủ tớ các nàng quyết định ngồi ở lầu hai.
Hai người ngồi vào bàn kiên nhẫn chờ tiểu nhị bưng đồ ăn tới.
Khách Vân Lai này nếu đặt ở hiện đại thì chắc sẽ được liệt vào hạng nhà hàng năm sao, lầu một và lầu hai đã được trang trí rất tráng lệ, tiểu nhị cũng rất nhanh nhẹn, miệng thì linh hoạt, còn sớm mà lầu một và lầu hai đã khôg còn chỗ ngồi, mặc dù có chút ầm ĩ nhưng cũng có chuyện thú vị, có người làm buôn bán nhỏ vào nam ra bắc, có người làm nhân sĩ giang hồ mang theo đao kiếm, có người ăn mặc văn nhã chắc là thư sinh, ở đây giống như một thế giới thu nhỏ vậy, đủ mọi tầng lớp.
Tốc độ phục vụ của tiểu nhị rất nhanh, chỉ một chốc là đồ ăn của Trần Mặc và Xuân Hương đã được bưng lên, hai người nhìn vào bàn ăn, chỉ nhìn cách trang trí thôi đã khiến người ta thấy đồ ăn ở đây chắc cũng không tệ, mùi rất thơm.
Trần Mặc cũng đang đói bụng nên cầm đũa lên bắt đầu tập trung chuyên môn, Xuân Hương thì vừa ăn vừa cao hứng bình luận, Trần Mặc chỉ yên lặng ngồi nghe, nghe tới chuyện thú vị thì rất phối hợp gật đầu một cái, trên mặt tỏ vẻ như 'ta có nghe'.
Đang lúc chủ tớ hai người hòa thuận vui vẻ thì đột nhiên dưới lầu lại nào nhiệt hẳn, hai người nghiêng đầu nhìn xuống thì thấy ở một cái bàn giữa lầu một có một nam tử không nhúc nhích nằm trên bàn cơm, mặc kệ người ta lay thế nào cũng không phản ứng.
"Hạ đại phu tới rồi! Mọi người tránh ra."
Nhân Hoa Đường ở ngay bên cạnh tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức chạy sang Nhân Hòa Đường thỉnh đại phu sang, trong lòng không khỏi lo sợ, người này tại sao lại phát bệnh?
Khách Vân Lai đã mở được năm sáu năm nay, chưởng quầy cũng không phải là chưa thấy tình huống này, nhưng nhìn vẻ mặt tím tái của người nằm trên bàn, miệng xùi bọt mét thì trong lòng hoảng loạn thật sự, nếu xảy ra chuyện thì việc buôn bán của họ biết làm sao đây?
Hạ đại phu dắt theo một dược đồng vội vàng tới, rầu tóc bạc trắng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm giác ông là một y giả đáng tin cậy.
Cẩn thận nhìn tình trạng của người đang ngã trên bàn, vừa xem mạch cẩn thận, thở dài đáng tiếc, "Gia đình chuẩn bị hậu sự đi!" tuy bây giờ chưa chết nhưng cũng nhịn không tới một khắc nữa đâu.
Nương tử của người nọ nghe thế thì muốn ngất đi, nàng ta quỳ rạp xuống dưới chân vị y giả kia cầu xin, "Hạ đại phu, van ngươi! Van ngươi hãy cứu tướng công của ta, sức khỏe của tướng công ta luôn tốt, sao chỉ vừa ăn chút thức ăn ở đây thì lại bị như vầy, Hạ đại phu, van ngươi, van ngươi!" người phụ nhân kia đã khóc không thành tiếng, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng ta đều ám chỉ đồ ăn của tửu lâu không sạch sẽ, khiến trái tim của chưởng quầy nhảy dựng, không lẽ tới gây sự thật sao? Nhưng không giống nha, ai mà dám lấy tính mạng mình ra để gây sự làm giảm uy tín của một tửu lâu chứ?
Vẻ mặt của Hạ đại phu rất khó xử nhìn phụ nhân đang quỳ dưới đất mà khóc lóc kia, ánh mắt không ngừng ra dấu với chưởng quầy, tuy khách vân lâu luôn chiếu có Nhân Hòa Đường nhưng Hạ đại phu một đời ngay thẳng, cho nên chỉ ăn ngay nói thật, "Dựa vào sắc mặt và mạch đập của phu quân ngươi, lão phu phán đoán người này bị trúng độc, còn về phân độc thì... vừa rồi lão phu đã cho dược đồng kiểm tra thức ăn trên bàn nhưng lại không thấy có độc".
Cái gọi là kiểm tra chính là lấy một cây kim bạc thử từng món ăn (giống như lấy cây kim châm vào trong thức ăn trong mấy phim tàu ấy), loại phương pháp này rất được tôn sùng ở Tầy Lam quốc, cũng là phương pháp được người ta tin phục nhất. Vừa rồi các thực khách đều nhìn thấy rõ, đúng là không có độc.
Nhưng bọn họ không biết rằng trên đời này có rất nhiều loại độc ma ngân châm không thể thử được, chỉ tiếc Tây Lam quốc chưa có nhận thức đầy đủ về độc, người dụng được dùng mấy thứ linh tinh như thạch tín thì còn phát hiện được nhưng nhiều thứ khác thì bó tay.
Cách này của Hạ đại phu có thể chửa cho Khách Vân Lai chút mặt mũi, nếu sau này còn có chuyện gì thì ông cũng không giúp được.
Bên trong đại đường mọi người nghị luận sôi nổi, trong lòng ai cũng hoang mang. Có người nói người phụ nhân ăn cơm với nam tử kia không xảy ra chuyện gì, chắc anh ta trước khi tới đây đã ăn trúng độc gì đó nhưng bây giờ mới phát tác, nhưng nhiều người khác lại cảm thấy không yên, lẽ nào thứ mà vừa rồi họ ăn cũng có vấn đề?
Chưởng quầy không ngừng chùi mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán, tim đập như sấm, tửu lâu này đã hoạt động nhiều năm nay nhưng chưa bao giờ có tai nạn chết người,nếu thật sự có chuyện thì hắn biết ăn nói thế nào với Đông gia đây? Dù thế nào thì danh dự của Khách Vân Lai cũng khó giữ được.
Xuân Hương thấy mọi chuyện phát sinh, tới khi Hạ đại phu tuyên bố nam tử kia không thể cứu thì nàng hướng đôi mắt tràn trề hi vọng về phía Trần Mặc, chỉ thấy Trần Mặc vẫn bình tĩnh ăn, hoàn toàn không có ý xuống cứu người.
Cắn môi, hơi do dự một chút, Xuân Hương mới dám to gan mở lời, "Tiểu thư không định cứu người dưới kia sao?"
Mấy người chìm nổi trong quan trương nhiều năm kia tất nhiên là không để ý tới Trần Mặc, cho nên sau khi khám nhiệm về nàng chỉ ăn một chút, sau đó ngã đầu xuống giừơng ngủ say sưa, nàng ngủ một mạch tối giữa trưa, mở mí mắt có chút nặng vì ngủ ra thì thấy Xuân Hương đã đứng ở bên giừơng chờ từ bao giờ.
Trần Mặc rất tự nhiên để cho Xuân Hương phục vụ mình. Xuân Hường tìm trong bọc quần áo bên giường, lấy ra một cái váy vàng nhạt, "Tiểu thư hôm nay mặc cái này được không? Nó rất hợp với màu da của người".
Trước giờ Trần Mặc cũng không có yêu cầu gì quá lớn với quần áo, nàng chỉ dang hai tay ra chờ Xuân Hương mặc vào.
Xuân Hương giúp Trần Mặc mặc quần áo, sau đó kéo nàng lại bàn trang điểm, biết tiểu thư nhà mình không thích trang sức rườm rà nên nàng chỉ vấn một kiểu tóc đơn giản, một bên vấn tóc một bên nhìn tiểu mĩ nhân trong gương, nhịn không được vui mừng nói, "Tiểu thư, người trổ mã ra càng ngày càng đẹp, không chừng vài ngày nữa đại tiểu thư còn không bằng người".
Trần Mặc lúc này lại rơi vào trạng thái buồng ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tuy trước giờ khuôn mặt nàng cũng không có nhiều cảm xúc nhưng vẻ mặt lim dim mắt như vậy lại khiến người ta cảm thấy ngốc ngốc. Làn da của Trần Mặc đã trở nên sáng bóng, cái miệng nhỏ được quét một lớp son hồng, nửa năm nay ngũ quan của Trần Mặc cũng nảy nở ra không ít, trên mặt đã bắt đầu có phong thái mĩ nhân.
Rửa mặt chải đầu xong, Xuân Hương hưng phấn giựt dây Trần Mặc, "Tiểu thư, hôm nay chỉ huy sứ đại nhân và Liễu công tử đều ra ngoài rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Nô tỳ nghe nói ở đây có một tửu lâu rất ngon gọi là Khách Vân Lai, đồ ăn trong đó ngon cực kì!" khi nói tới đồ ăn, hai mắt của Xuân Hương tỏa sáng, ánh mắt rõ ràng là đang hò hét ' chúng ta ra ngoài ăn đi! Ra ngoài ăn đi!'
Trong lòng của Trần Mặc cười thầm, nhưng trên mặt vẫn cứng đơ.
Xuân Hương thật hận cái khuôn mặt than này của tiểu thư quá đi, nhìn thế nào cũng không thể biết được tiểu thư đang nghĩ gì, rốt cục thì tiểu thư có đồng ý hay không vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ có chút rối rắm của Xuân Hương, Trần Mặc cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng, "Còn đứng đó làm gì? Còn không đi sao?"
Xuân Hương nghe thế thì vô cùng nhiệt tình dắt Trần Mặc ra cửa.
Hai chủ tớ của Trần Mặc đi hỏi địa chỉ của Khách Vân Lai tửu lâu, lúc này cũng đã đến giờ cơm, tình trạng buôn bán của tửu lâu này cũng giống như tên của nó, khách tấp nập như mây, thật náo nhiệt.
Hai tiểu nhị tiếp khách thấy bóng dáng của Trần Mặc và Xuân Hương thì tiến liên tiếp đón nhiệt tình, "Hai vị cô nương tới ăn cơm sao? Vậy xin mời vào bên trong."
Khách Vân Lai có tổng cộng năm lầu, tửu lâu to nhất Vận An thành, lầu một và lầu hai là đại đường, lầu ba trở lên là nhã gian, càng lên cao thì phòng cũng dùng để tiếp những vị khách có địa vị càng lớn, trang hoàng càng tinh xảo hơn. Trần Mặc và Xuân Hương chỉ tới đây ăn cơm thôi, huống hồ cũng chỉ có hai người nên chủ tớ các nàng quyết định ngồi ở lầu hai.
Hai người ngồi vào bàn kiên nhẫn chờ tiểu nhị bưng đồ ăn tới.
Khách Vân Lai này nếu đặt ở hiện đại thì chắc sẽ được liệt vào hạng nhà hàng năm sao, lầu một và lầu hai đã được trang trí rất tráng lệ, tiểu nhị cũng rất nhanh nhẹn, miệng thì linh hoạt, còn sớm mà lầu một và lầu hai đã khôg còn chỗ ngồi, mặc dù có chút ầm ĩ nhưng cũng có chuyện thú vị, có người làm buôn bán nhỏ vào nam ra bắc, có người làm nhân sĩ giang hồ mang theo đao kiếm, có người ăn mặc văn nhã chắc là thư sinh, ở đây giống như một thế giới thu nhỏ vậy, đủ mọi tầng lớp.
Tốc độ phục vụ của tiểu nhị rất nhanh, chỉ một chốc là đồ ăn của Trần Mặc và Xuân Hương đã được bưng lên, hai người nhìn vào bàn ăn, chỉ nhìn cách trang trí thôi đã khiến người ta thấy đồ ăn ở đây chắc cũng không tệ, mùi rất thơm.
Trần Mặc cũng đang đói bụng nên cầm đũa lên bắt đầu tập trung chuyên môn, Xuân Hương thì vừa ăn vừa cao hứng bình luận, Trần Mặc chỉ yên lặng ngồi nghe, nghe tới chuyện thú vị thì rất phối hợp gật đầu một cái, trên mặt tỏ vẻ như 'ta có nghe'.
Đang lúc chủ tớ hai người hòa thuận vui vẻ thì đột nhiên dưới lầu lại nào nhiệt hẳn, hai người nghiêng đầu nhìn xuống thì thấy ở một cái bàn giữa lầu một có một nam tử không nhúc nhích nằm trên bàn cơm, mặc kệ người ta lay thế nào cũng không phản ứng.
"Hạ đại phu tới rồi! Mọi người tránh ra."
Nhân Hoa Đường ở ngay bên cạnh tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức chạy sang Nhân Hòa Đường thỉnh đại phu sang, trong lòng không khỏi lo sợ, người này tại sao lại phát bệnh?
Khách Vân Lai đã mở được năm sáu năm nay, chưởng quầy cũng không phải là chưa thấy tình huống này, nhưng nhìn vẻ mặt tím tái của người nằm trên bàn, miệng xùi bọt mét thì trong lòng hoảng loạn thật sự, nếu xảy ra chuyện thì việc buôn bán của họ biết làm sao đây?
Hạ đại phu dắt theo một dược đồng vội vàng tới, rầu tóc bạc trắng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm giác ông là một y giả đáng tin cậy.
Cẩn thận nhìn tình trạng của người đang ngã trên bàn, vừa xem mạch cẩn thận, thở dài đáng tiếc, "Gia đình chuẩn bị hậu sự đi!" tuy bây giờ chưa chết nhưng cũng nhịn không tới một khắc nữa đâu.
Nương tử của người nọ nghe thế thì muốn ngất đi, nàng ta quỳ rạp xuống dưới chân vị y giả kia cầu xin, "Hạ đại phu, van ngươi! Van ngươi hãy cứu tướng công của ta, sức khỏe của tướng công ta luôn tốt, sao chỉ vừa ăn chút thức ăn ở đây thì lại bị như vầy, Hạ đại phu, van ngươi, van ngươi!" người phụ nhân kia đã khóc không thành tiếng, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng ta đều ám chỉ đồ ăn của tửu lâu không sạch sẽ, khiến trái tim của chưởng quầy nhảy dựng, không lẽ tới gây sự thật sao? Nhưng không giống nha, ai mà dám lấy tính mạng mình ra để gây sự làm giảm uy tín của một tửu lâu chứ?
Vẻ mặt của Hạ đại phu rất khó xử nhìn phụ nhân đang quỳ dưới đất mà khóc lóc kia, ánh mắt không ngừng ra dấu với chưởng quầy, tuy khách vân lâu luôn chiếu có Nhân Hòa Đường nhưng Hạ đại phu một đời ngay thẳng, cho nên chỉ ăn ngay nói thật, "Dựa vào sắc mặt và mạch đập của phu quân ngươi, lão phu phán đoán người này bị trúng độc, còn về phân độc thì... vừa rồi lão phu đã cho dược đồng kiểm tra thức ăn trên bàn nhưng lại không thấy có độc".
Cái gọi là kiểm tra chính là lấy một cây kim bạc thử từng món ăn (giống như lấy cây kim châm vào trong thức ăn trong mấy phim tàu ấy), loại phương pháp này rất được tôn sùng ở Tầy Lam quốc, cũng là phương pháp được người ta tin phục nhất. Vừa rồi các thực khách đều nhìn thấy rõ, đúng là không có độc.
Nhưng bọn họ không biết rằng trên đời này có rất nhiều loại độc ma ngân châm không thể thử được, chỉ tiếc Tây Lam quốc chưa có nhận thức đầy đủ về độc, người dụng được dùng mấy thứ linh tinh như thạch tín thì còn phát hiện được nhưng nhiều thứ khác thì bó tay.
Cách này của Hạ đại phu có thể chửa cho Khách Vân Lai chút mặt mũi, nếu sau này còn có chuyện gì thì ông cũng không giúp được.
Bên trong đại đường mọi người nghị luận sôi nổi, trong lòng ai cũng hoang mang. Có người nói người phụ nhân ăn cơm với nam tử kia không xảy ra chuyện gì, chắc anh ta trước khi tới đây đã ăn trúng độc gì đó nhưng bây giờ mới phát tác, nhưng nhiều người khác lại cảm thấy không yên, lẽ nào thứ mà vừa rồi họ ăn cũng có vấn đề?
Chưởng quầy không ngừng chùi mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán, tim đập như sấm, tửu lâu này đã hoạt động nhiều năm nay nhưng chưa bao giờ có tai nạn chết người,nếu thật sự có chuyện thì hắn biết ăn nói thế nào với Đông gia đây? Dù thế nào thì danh dự của Khách Vân Lai cũng khó giữ được.
Xuân Hương thấy mọi chuyện phát sinh, tới khi Hạ đại phu tuyên bố nam tử kia không thể cứu thì nàng hướng đôi mắt tràn trề hi vọng về phía Trần Mặc, chỉ thấy Trần Mặc vẫn bình tĩnh ăn, hoàn toàn không có ý xuống cứu người.
Cắn môi, hơi do dự một chút, Xuân Hương mới dám to gan mở lời, "Tiểu thư không định cứu người dưới kia sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.