Chương 32: NGOÀI Ý MUỐN RƠI XUỐNG NƯỚC.
Đan Anh Túc
29/04/2016
Hô hấp của Liễu Thừa
Phong cứng lại, vừa rồi vì cố sức vận nội công nên hắn bị phản phệ, cố
gắng nuốt ngụm máu tươi chực trào ra khỏi miệng, với tình trạng bây giờ
của hắn không thể đi cứu Trần Mặc được.
Liễu Thừa Phong cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo tên áo đen kia, lần đầu tiên trong đời hắn hận cái thân thể vô dụng này của mình.
Thu Minh muốn đỡ Liễu Thừa Phong nhưng lại bị hắn gạt ra, cắn chặt đôi môi đã tím tái, ra sức chạy về phía Trần Mặc, Xuân Hương thấy thế lập tức chạy theo Liễu Thừa Phong, trong lòng cầu nguyện, hy vọng lần này tiểu thư có thể gặp dữ hóa lành.
Bởi vì không có sự cản trở của tên thủ lĩnh nên Hạ Hầu Giác nhanh chóng giải quyết hết đám người áo đen kia, tình thế nháy mắt đã nghiêng về một phía, ngay khi tên thủ lĩnh kia rời đi thì chính là lúc mấy tên thuộc hạ của hắn lần lượt ngã xuống.
Đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm của Hạ Hầu Giác nhíu lại, nhìn thấy người tên thủ lĩnh kia bắt không phải là Liễu Thừa Phong mà là Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, trên mặt cũng giãn ra, nhưng khi nghĩ tới tác dụng của nàng, cái tay cầm tú xuân đao lại vung lên. (mặc dù ta không muốn bôi nhọ nam chính nhưng thật sự mà nói thì... sao đồng chí này có thể vào hậu cung được nhỉ!!! Thật tức chết ta!)
Mà người khổ nhất bây giờ không ai khác chính là bạn thủ lĩnh áo đen kia, vốn nghĩ lần này có thể dễ dàng bắt Liễu Thừa Phong, không ngờ một người nổi tiếng ốm yếu như hắn ta lại có võ công, hơn nữa nội lực còn rất thâm hậu, nếu không phải vừa rồi hắn né kịp thì bây giờ còn mạng để đứng đây sao? Còn nha đầu hắn đang túm đây không biết là có thân phận gì đây, nhưng mà nhìn tên họ Liễu kia khẩn trương như thế chắc là có một chút tác dụng.
Bởi vì tốc độ của bạn áo đen quá nhanh nên Trần Mặc cũng cảm thấy có chút mê muội, liên tiếp gặp phải loại chuyện này khiến nàng cũng chai luôn rồi, trên mặt không có chút cảm xúc.
Lúc này khoảng cách của bạn áo đen và đám người Hạ Hầu Giác là khoảng hơn mười thước, mà phía lưng Trần Mặc và bạn áo đen chính là con sông chảy siết, con sông này tên Đại Vận Hà, đây chính là nguồn nước quan trọng nhất của Tây Lam quốc, mỗi ngày đều có hàng vạn con thuyền chạy qua đây để vận chuyển hàng hóa đi khắp nơi. Mà bây giờ chính là mua lũ của con sông này, vì thế nước chảy rất siết.
Bên khuôn mặt trái của Hạ Hầu Giác có một vết thương nhỏ do vô tình bị thương ban nãy, có chút máu chảy ra, khóe mắt hẹp dài lạnh lùng nổi lên tia âm ngoan, khóe miệng tà khí nhếch lên, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm vết máu chảy tới khóe miệng, động tác tà khí càng rỡ nhưng lại làm người ta có cảm giác hồn siêu phách lạc! Trần Mặc cảm nhận được cánh tay của bạn áo đen đang túm nàng có chút run rẩy.
"Hừ, lá gan cũng không nhỏ! Dám xúc phạm thái tuế gia gia của ngươi à! Bây giờ còn dám bắt một nha hoàn tới uy hiếp gia gia của ngươi nữa sao? Giết nhiều huynh đệ của ta như thế mà nghĩ chỉ dựa vào một nha hoàn mà thoát được à?"
Lời nói của Hạ Hầu Giác khiến tên áo đen kinh ngạc, đột nhiên hắn nghĩ có thể con nhóc này là nha hoàn thật, vừa rồi trên xe cũng chỉ có nàng ta và Liễu Thừa Phong, xưa nay Liễu Thừa Phong nổi tiếng không gần nữ sắc, mà cho dù con nhóc này có thân mật với Liễu Thừa Phong thì sao có thể ăn mặc mộc mạc thế được, lại nhìn kĩ về phía biểu cảm trên mặt Liễu Thừa Phong, hình như hắn hoàn toàn không hề lo lắng cho nha đầu này.
Trái tim tên áo đen trầm xuống, giống như trái tim của Trần Mặc bây giờ.
Trần Mặc biết trong mắt của Hạ Hầu Giác nàng cũng chỉ là một y giả có thể cứu mạng của Liễu Thừa Phong thôi, mà đã là công cụ thì hắn biểu hiện như thế cũng không có gì kì lạ, nhưng vì sao Liễu Thừa Phong cũng như thế? Hơn nữa tại sao hắn lại có võ công? Buồn cười nhất là khi nãy nàng còn đứng chắn trước mặt hắn nữa chứ!
Thì ra một người lâu nay vốn tự xưng là thiên tài như nàng lại là một kẻ ngu ngốc như thế, đám nam nhân này người người đều thâm hiểm như nhau, cho dù tuổi thực của nàng có lớn hơn họ vài tuổi nhưng luận mưu kế thì nàng tự nhận thua!
Liễu Thừa Phong vừa nghe Hạ Hầu Giác nói thế lập tức hiểu dụng ý của hắn, cho dù không phải vì thân thể của hắn thì Hạ Hầu Giác cũng không để Trần Mặc chết. Nhưng hắn lại không dám nhìn vào Trần Mặc, đôi mắt hạnh trầm mặc kia khiến hắn không tài nào thở nổi.
Liễu Thừa Phong đứng ở phía sau Hạ Hầu Giác không nói được gì cả, giống như hắn không hề để ý tới sinh tử của nàng.
Xuân Hương thấy tình cảnh như thế thì khẩn trương trong lòng, nhịn không được gào lên, "Các người..." nhưng chưa kịp nói xong đã bị Hạ Hầu Giác đánh một chưởng mà ngất đi.
Trần Mặc giận dữ muốn quát Hạ Hầu Giác nhưng yết hầu đã bị tên áo đen bóp chặt, muốn thở còn khó nói chi là gào lên.
Trần Mặc có chút tuyệt vọng, bây giờ nàng đã hiểu rõ tình thế rồi, nàng chỉ là một người bị bọn họ bỏ rơi, không đáng cứu giúp!
Một dòng khí lạnh thấu xương chạy từ lòng bàn chân lan tràn khắp người nàng.
Quả nhiên tư tương của phụ nữ hiện đại rất đúng: nếu đàn ông đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Không thể dựa vào bất kì ai bởi vì chỉ có mình mới đáng tin cậy nhất!
Lúc giằng co với tên áo đen, Hạ Hầu Giác luôn âm thầm quan sát góc độ, chỉ cần tên kia lộ ra sơ hở thì hắn lập tức phóng ám khí, một phát mất mạng.
Ngay Lúc Hạ Hầu Giác chuẩn bị hành động thì Trần Mặc cũng âm thầm động thủ. Bây giờ ai cũng không hề chú ý tới một tiểu cô nương nhìn thì vô hại lại lên lút lấy từ trong tay áo ra một cái nhẫn, đây chính là thứ mà nàng chuẩn bị để phòng thân sau chuyện hôm trước, trên cái nhẫn có một cái nút, nhẹ nhàng ấn một cái, nhẫn sẽ bắn ra một cây kim bôi kịch độc mà nàng vừa nghiên cứu ra, tuy liều lượng rất nhỏ nhưng củng đủ để lấy mạng người.
Trần Mặc tập trung cao độ, nàng biết võ lâm cao thủ cũng không phải người tầm thường, ra tay nhất định phải vừa ngoan vừa chuẩn, nếu không người chết sẽ chính là nàng!
Tên áo đen cười to vài tiếng, "Thế nhân đều nói Liễu công tử có trái tim Bồ Tát, xem ra cũng không phải thế nhỉ! Đối với sự sống chết của nha hoàn bên người mình không thèm quan tâm như vậy! Dù sao cũng là một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc a! Ha ha ha!"
Chính là lúc này!
Trong lòng của Hạ Hầu Giác và Trần Mặc đều vang lên câu này, nhưng dù sao Trần Mặc cũng đứng gần hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn, ngân châm bay thẳng vào bụng của tên áo đen kia! Cùng lúc đó Hạ Hầu Giác cũng phóng ám khí ra, tên áo đen cảm nhận được sự công kích của hai người, tự biết lần này không thể trốn thoát nên hắn quyết định dùng hết sức đẩy Trần Mặc ra phía sau!
"Ầm!" một tiếng, Trần Mặc cứ như thế mà bị đẩy xuống sông Đại Vận Hà!
Khi chìm vào trong nước, lòng nàng mắng to một tiếng: shit! Quên tính tới chuyện tên này kịp phản công, đúng là sai lầm!
Liễu Thừa Phong cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo tên áo đen kia, lần đầu tiên trong đời hắn hận cái thân thể vô dụng này của mình.
Thu Minh muốn đỡ Liễu Thừa Phong nhưng lại bị hắn gạt ra, cắn chặt đôi môi đã tím tái, ra sức chạy về phía Trần Mặc, Xuân Hương thấy thế lập tức chạy theo Liễu Thừa Phong, trong lòng cầu nguyện, hy vọng lần này tiểu thư có thể gặp dữ hóa lành.
Bởi vì không có sự cản trở của tên thủ lĩnh nên Hạ Hầu Giác nhanh chóng giải quyết hết đám người áo đen kia, tình thế nháy mắt đã nghiêng về một phía, ngay khi tên thủ lĩnh kia rời đi thì chính là lúc mấy tên thuộc hạ của hắn lần lượt ngã xuống.
Đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm của Hạ Hầu Giác nhíu lại, nhìn thấy người tên thủ lĩnh kia bắt không phải là Liễu Thừa Phong mà là Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, trên mặt cũng giãn ra, nhưng khi nghĩ tới tác dụng của nàng, cái tay cầm tú xuân đao lại vung lên. (mặc dù ta không muốn bôi nhọ nam chính nhưng thật sự mà nói thì... sao đồng chí này có thể vào hậu cung được nhỉ!!! Thật tức chết ta!)
Mà người khổ nhất bây giờ không ai khác chính là bạn thủ lĩnh áo đen kia, vốn nghĩ lần này có thể dễ dàng bắt Liễu Thừa Phong, không ngờ một người nổi tiếng ốm yếu như hắn ta lại có võ công, hơn nữa nội lực còn rất thâm hậu, nếu không phải vừa rồi hắn né kịp thì bây giờ còn mạng để đứng đây sao? Còn nha đầu hắn đang túm đây không biết là có thân phận gì đây, nhưng mà nhìn tên họ Liễu kia khẩn trương như thế chắc là có một chút tác dụng.
Bởi vì tốc độ của bạn áo đen quá nhanh nên Trần Mặc cũng cảm thấy có chút mê muội, liên tiếp gặp phải loại chuyện này khiến nàng cũng chai luôn rồi, trên mặt không có chút cảm xúc.
Lúc này khoảng cách của bạn áo đen và đám người Hạ Hầu Giác là khoảng hơn mười thước, mà phía lưng Trần Mặc và bạn áo đen chính là con sông chảy siết, con sông này tên Đại Vận Hà, đây chính là nguồn nước quan trọng nhất của Tây Lam quốc, mỗi ngày đều có hàng vạn con thuyền chạy qua đây để vận chuyển hàng hóa đi khắp nơi. Mà bây giờ chính là mua lũ của con sông này, vì thế nước chảy rất siết.
Bên khuôn mặt trái của Hạ Hầu Giác có một vết thương nhỏ do vô tình bị thương ban nãy, có chút máu chảy ra, khóe mắt hẹp dài lạnh lùng nổi lên tia âm ngoan, khóe miệng tà khí nhếch lên, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm vết máu chảy tới khóe miệng, động tác tà khí càng rỡ nhưng lại làm người ta có cảm giác hồn siêu phách lạc! Trần Mặc cảm nhận được cánh tay của bạn áo đen đang túm nàng có chút run rẩy.
"Hừ, lá gan cũng không nhỏ! Dám xúc phạm thái tuế gia gia của ngươi à! Bây giờ còn dám bắt một nha hoàn tới uy hiếp gia gia của ngươi nữa sao? Giết nhiều huynh đệ của ta như thế mà nghĩ chỉ dựa vào một nha hoàn mà thoát được à?"
Lời nói của Hạ Hầu Giác khiến tên áo đen kinh ngạc, đột nhiên hắn nghĩ có thể con nhóc này là nha hoàn thật, vừa rồi trên xe cũng chỉ có nàng ta và Liễu Thừa Phong, xưa nay Liễu Thừa Phong nổi tiếng không gần nữ sắc, mà cho dù con nhóc này có thân mật với Liễu Thừa Phong thì sao có thể ăn mặc mộc mạc thế được, lại nhìn kĩ về phía biểu cảm trên mặt Liễu Thừa Phong, hình như hắn hoàn toàn không hề lo lắng cho nha đầu này.
Trái tim tên áo đen trầm xuống, giống như trái tim của Trần Mặc bây giờ.
Trần Mặc biết trong mắt của Hạ Hầu Giác nàng cũng chỉ là một y giả có thể cứu mạng của Liễu Thừa Phong thôi, mà đã là công cụ thì hắn biểu hiện như thế cũng không có gì kì lạ, nhưng vì sao Liễu Thừa Phong cũng như thế? Hơn nữa tại sao hắn lại có võ công? Buồn cười nhất là khi nãy nàng còn đứng chắn trước mặt hắn nữa chứ!
Thì ra một người lâu nay vốn tự xưng là thiên tài như nàng lại là một kẻ ngu ngốc như thế, đám nam nhân này người người đều thâm hiểm như nhau, cho dù tuổi thực của nàng có lớn hơn họ vài tuổi nhưng luận mưu kế thì nàng tự nhận thua!
Liễu Thừa Phong vừa nghe Hạ Hầu Giác nói thế lập tức hiểu dụng ý của hắn, cho dù không phải vì thân thể của hắn thì Hạ Hầu Giác cũng không để Trần Mặc chết. Nhưng hắn lại không dám nhìn vào Trần Mặc, đôi mắt hạnh trầm mặc kia khiến hắn không tài nào thở nổi.
Liễu Thừa Phong đứng ở phía sau Hạ Hầu Giác không nói được gì cả, giống như hắn không hề để ý tới sinh tử của nàng.
Xuân Hương thấy tình cảnh như thế thì khẩn trương trong lòng, nhịn không được gào lên, "Các người..." nhưng chưa kịp nói xong đã bị Hạ Hầu Giác đánh một chưởng mà ngất đi.
Trần Mặc giận dữ muốn quát Hạ Hầu Giác nhưng yết hầu đã bị tên áo đen bóp chặt, muốn thở còn khó nói chi là gào lên.
Trần Mặc có chút tuyệt vọng, bây giờ nàng đã hiểu rõ tình thế rồi, nàng chỉ là một người bị bọn họ bỏ rơi, không đáng cứu giúp!
Một dòng khí lạnh thấu xương chạy từ lòng bàn chân lan tràn khắp người nàng.
Quả nhiên tư tương của phụ nữ hiện đại rất đúng: nếu đàn ông đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Không thể dựa vào bất kì ai bởi vì chỉ có mình mới đáng tin cậy nhất!
Lúc giằng co với tên áo đen, Hạ Hầu Giác luôn âm thầm quan sát góc độ, chỉ cần tên kia lộ ra sơ hở thì hắn lập tức phóng ám khí, một phát mất mạng.
Ngay Lúc Hạ Hầu Giác chuẩn bị hành động thì Trần Mặc cũng âm thầm động thủ. Bây giờ ai cũng không hề chú ý tới một tiểu cô nương nhìn thì vô hại lại lên lút lấy từ trong tay áo ra một cái nhẫn, đây chính là thứ mà nàng chuẩn bị để phòng thân sau chuyện hôm trước, trên cái nhẫn có một cái nút, nhẹ nhàng ấn một cái, nhẫn sẽ bắn ra một cây kim bôi kịch độc mà nàng vừa nghiên cứu ra, tuy liều lượng rất nhỏ nhưng củng đủ để lấy mạng người.
Trần Mặc tập trung cao độ, nàng biết võ lâm cao thủ cũng không phải người tầm thường, ra tay nhất định phải vừa ngoan vừa chuẩn, nếu không người chết sẽ chính là nàng!
Tên áo đen cười to vài tiếng, "Thế nhân đều nói Liễu công tử có trái tim Bồ Tát, xem ra cũng không phải thế nhỉ! Đối với sự sống chết của nha hoàn bên người mình không thèm quan tâm như vậy! Dù sao cũng là một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc a! Ha ha ha!"
Chính là lúc này!
Trong lòng của Hạ Hầu Giác và Trần Mặc đều vang lên câu này, nhưng dù sao Trần Mặc cũng đứng gần hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn, ngân châm bay thẳng vào bụng của tên áo đen kia! Cùng lúc đó Hạ Hầu Giác cũng phóng ám khí ra, tên áo đen cảm nhận được sự công kích của hai người, tự biết lần này không thể trốn thoát nên hắn quyết định dùng hết sức đẩy Trần Mặc ra phía sau!
"Ầm!" một tiếng, Trần Mặc cứ như thế mà bị đẩy xuống sông Đại Vận Hà!
Khi chìm vào trong nước, lòng nàng mắng to một tiếng: shit! Quên tính tới chuyện tên này kịp phản công, đúng là sai lầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.