Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 12:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Chuyện này nằm trong dự liệu của nàng. Dù sao nguyên chủ đã bị bán vào Đàm phủ từ nhiều năm trước, cho nên lời giải thích vừa rồi của nàng rất khó kiểm chứng. Nhưng chính điều đó cũng là mục đích của Lý Tinh Lộ, nàng không cần Thẩm Chu Vân phải tin, chỉ cần qua mặt được hắn lúc này là đủ.
Thế nhưng đôi môi vừa hé ra của đối phương cho nàng biết, chủ đề này không dễ dàng bị bỏ qua như vậy.
Đột nhiên trán nàng như đụng phải thứ gì đó, cơn đau bất chợt ập đến khiến Lý Tinh Lộ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Trước mắt nàng là một cánh cổng lớn, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, chỉ thấy phía trên cánh cổng treo một tấm biển bằng bạch ngọc. Trên tấm biển là hai chữ "Liên Cư" được khắc bằng nét chữ thanh thoát, đoan chính.
Trên đường đi phải ứng phó với những câu hỏi từ Thẩm Chu Vân, nàng đã hao tổn không ít tâm tư. Đến khi nhận ra thì bọn họ đã đến nơi từ lúc nào, cũng là đích đến của chuyến đi này, viện của Đàm Tú Lâm.
Nhưng với nàng, thời điểm này lại cực kỳ thuận lợi.
"Đại nhân, chúng ta đến rồi."
Lý Tinh Lộ nhanh chóng lên tiếng, cố ý ngắt lời Thẩm Chu Vân trước khi hắn kịp tiếp tục tra vấn. Nói xong, nàng không đợi phản ứng của đối phương đã trực tiếp đưa tay đẩy cửa Liên Cư.
Phía sau cánh cửa, một tiểu viện cổ kính hiện ra trước mắt. Dù là hồ nước nằm giữa sân hay những cây thông cao lớn được trồng quanh tường viện, tất cả đều mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc.
Đây chính là khung cảnh trong ký ức của nguyên chủ.
Nàng dẫn Đề hình vệ bước qua cây cầu nhỏ bắc ngang hồ nước, men theo vài hành lang quanh co, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của Đàm Tú Lâm, hay đúng hơn là bị buộc phải dừng lại.
Một nam tử trung niên với nụ cười như dán trên gương mặt đang đứng trước cửa phòng, bên cạnh còn có hai tên tiểu đồng. Đối mặt với đoàn người hùng hổ tiến tới, ông ta không hề nhường bước.
Chỉ liếc qua, Lý Tinh Lộ đã nhận ra người này chính là Đàm Quý, quản gia của Đàm phủ. Nghĩ đến thân phận tỳ nữ hiện tại của mình, nàng do dự, không dám tùy tiện mở miệng thương lượng.
Nhưng Đàm Quý lại chủ động lên tiếng giải thích lý do ông ta xuất hiện ở đây: "Lão gia biết việc khám xét nơi ở của người chết là quy trình điều tra, nhưng dù sao đại tiểu thư cũng đã khuất, lại chưa xuất giá. Nếu để một đám nam nhân xa lạ xông vào khuê phòng, lật tung mọi thứ, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh tiết của tiểu thư sao? Mong các vị nể tình người chết mà dừng chân tại đây."
Nghe xong, Lý Tinh Lộ không khỏi nhếch môi cười khẩy. Toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi đều diễn ra ngay trước mắt Thẩm Chu Vân và Đề hình vệ, khi đó tại sao Đàm lão gia không lên tiếng ngăn cản? Ông ta chẳng qua không dám đối đầu trực diện với Thẩm Chu Vân, chỉ đợi sau lưng giở trò cản trở, lại không nghĩ đến làm chậm trễ điều tra sẽ khiến nữ nhi của mình chết không nhắm mắt?
Trong lòng âm thầm khinh bỉ Đàm lão gia, nàng xoay đầu quan sát phản ứng của Thẩm Chu Vân. Không ngờ hắn tiến lên đối diện với Đàm Quý, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy: "Việc điều tra là cần thiết, bổn quan không ngại cưỡng ép làm việc. Nếu bổn quan muốn xông vào, ngươi định làm thế nào?"
Vừa dứt lời, đôi mắt hạnh của Lý Tinh Lộ trừng lớn. Nàng kinh ngạc trước phong thái ngang ngược của Thẩm Chu Vân, trong lòng nghĩ chẳng trách hắn lại hay bị người khác dâng sớ tố cáo. Đồng thời cũng lén liếc xem phản ứng của Đàm Quý.
Thế nhưng đôi môi vừa hé ra của đối phương cho nàng biết, chủ đề này không dễ dàng bị bỏ qua như vậy.
Đột nhiên trán nàng như đụng phải thứ gì đó, cơn đau bất chợt ập đến khiến Lý Tinh Lộ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Trước mắt nàng là một cánh cổng lớn, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, chỉ thấy phía trên cánh cổng treo một tấm biển bằng bạch ngọc. Trên tấm biển là hai chữ "Liên Cư" được khắc bằng nét chữ thanh thoát, đoan chính.
Trên đường đi phải ứng phó với những câu hỏi từ Thẩm Chu Vân, nàng đã hao tổn không ít tâm tư. Đến khi nhận ra thì bọn họ đã đến nơi từ lúc nào, cũng là đích đến của chuyến đi này, viện của Đàm Tú Lâm.
Nhưng với nàng, thời điểm này lại cực kỳ thuận lợi.
"Đại nhân, chúng ta đến rồi."
Lý Tinh Lộ nhanh chóng lên tiếng, cố ý ngắt lời Thẩm Chu Vân trước khi hắn kịp tiếp tục tra vấn. Nói xong, nàng không đợi phản ứng của đối phương đã trực tiếp đưa tay đẩy cửa Liên Cư.
Phía sau cánh cửa, một tiểu viện cổ kính hiện ra trước mắt. Dù là hồ nước nằm giữa sân hay những cây thông cao lớn được trồng quanh tường viện, tất cả đều mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc.
Đây chính là khung cảnh trong ký ức của nguyên chủ.
Nàng dẫn Đề hình vệ bước qua cây cầu nhỏ bắc ngang hồ nước, men theo vài hành lang quanh co, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của Đàm Tú Lâm, hay đúng hơn là bị buộc phải dừng lại.
Một nam tử trung niên với nụ cười như dán trên gương mặt đang đứng trước cửa phòng, bên cạnh còn có hai tên tiểu đồng. Đối mặt với đoàn người hùng hổ tiến tới, ông ta không hề nhường bước.
Chỉ liếc qua, Lý Tinh Lộ đã nhận ra người này chính là Đàm Quý, quản gia của Đàm phủ. Nghĩ đến thân phận tỳ nữ hiện tại của mình, nàng do dự, không dám tùy tiện mở miệng thương lượng.
Nhưng Đàm Quý lại chủ động lên tiếng giải thích lý do ông ta xuất hiện ở đây: "Lão gia biết việc khám xét nơi ở của người chết là quy trình điều tra, nhưng dù sao đại tiểu thư cũng đã khuất, lại chưa xuất giá. Nếu để một đám nam nhân xa lạ xông vào khuê phòng, lật tung mọi thứ, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh tiết của tiểu thư sao? Mong các vị nể tình người chết mà dừng chân tại đây."
Nghe xong, Lý Tinh Lộ không khỏi nhếch môi cười khẩy. Toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi đều diễn ra ngay trước mắt Thẩm Chu Vân và Đề hình vệ, khi đó tại sao Đàm lão gia không lên tiếng ngăn cản? Ông ta chẳng qua không dám đối đầu trực diện với Thẩm Chu Vân, chỉ đợi sau lưng giở trò cản trở, lại không nghĩ đến làm chậm trễ điều tra sẽ khiến nữ nhi của mình chết không nhắm mắt?
Trong lòng âm thầm khinh bỉ Đàm lão gia, nàng xoay đầu quan sát phản ứng của Thẩm Chu Vân. Không ngờ hắn tiến lên đối diện với Đàm Quý, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy: "Việc điều tra là cần thiết, bổn quan không ngại cưỡng ép làm việc. Nếu bổn quan muốn xông vào, ngươi định làm thế nào?"
Vừa dứt lời, đôi mắt hạnh của Lý Tinh Lộ trừng lớn. Nàng kinh ngạc trước phong thái ngang ngược của Thẩm Chu Vân, trong lòng nghĩ chẳng trách hắn lại hay bị người khác dâng sớ tố cáo. Đồng thời cũng lén liếc xem phản ứng của Đàm Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.