Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 30:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
“Hắn say rượu rồi.”
Lý Tinh Lộ khẽ nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười giả tạo rồi chỉ tay về phía Đàm Tu đang bị Thẩm Chu Vân vác trên vai, nói với chưởng quầy tửu lâu.
Không rõ là vì nàng đã trả đủ tiền rượu, hay bởi sắc mặt âm trầm của Thẩm Chu Vân dọa người mà chưởng quầy không nói thêm lời nào đã phóng khoáng cho ba người rời đi.
Ra khỏi tửu lâu Thất Lý Hương, bọn họ đi được vài dặm đường. Khi đến một ngã rẽ, Thẩm Chu Vân đột ngột dừng bước, ném thẳng Đàm Tu đang hôn mê bất tỉnh xuống đất như ném một bao tải. Ngay lập tức mấy Đề hình vệ từ trong con hẻm lao ra, nhanh gọn kéo Đàm Tu đi mất.
Nhìn thấy hành động mau lẹ của bọn họ, Lý Tinh Lộ vừa tặc lưỡi kinh ngạc vừa không khỏi dâng lên cảm giác hả hê.
“Bẩm đại nhân, toàn bộ người trong Đàm phủ hiện đều tập trung tại chính sảnh...”
Ánh mắt của Lý Tinh Lộ chuyển về phía Thẩm Chu Vân đang lặng lẽ nghe Đề hình vệ báo cáo tình hình Đàm phủ. Từ lời của Đề hình vệ, nàng cũng nắm được đôi điều: Đàm phu nhân vì manh mối từ Phi Vân Thảo mà điên cuồng chỉ trích, hạch tội di nương và đám con thứ trong sảnh, khiến cả phủ loạn như tổ ong vỡ.
Đàm phu nhân…
Trong đầu Lý Tinh Lộ vô thức hiện lên hình ảnh một mỹ phụ với dáng vẻ gần như điên dại. Theo ký ức còn lưu lại, Đàm phu nhân từng là biểu tượng của sự thanh nhã, đoan trang, nhưng giờ đây chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua chốn phố chợ mà bà ta từng khinh thường.
Song, Đàm phu nhân thành ra như vậy cũng chỉ vì cái chết oan khuất của con gái ruột.
Chỉ là Lý Tinh Lộ không rộng lượng đến mức vì thế mà bỏ qua những lời nhục mạ và sự đả kích từ bà ta. Nhưng nàng vẫn nghĩ, so với Đàm lão gia đầy giả tạo thì phản ứng của Đàm phu nhân lại giống một người mẹ thực thụ hơn.
Nàng thở dài một hơi, cảm thán về cảnh hỗn loạn của Đàm phủ nhưng đồng thời cũng nhận ra đây chính là thời cơ thuận lợi nhất cho bọn họ.
Lý Tinh Lộ dẫn theo Thẩm Chu Vân và những người khác quay lại con đường cũ, lẻn vào Đàm phủ từ cổng sau không người canh gác. Men theo con đường rợp bóng cây, bọn họ vòng đến tiền viện rồi dừng lại trước tiểu viện của tam tiểu thư Đàm Vũ Diệu.
Lúc này trời vừa hửng sáng, màn sương mờ buổi sớm tan dần, ánh nắng chiếu rọi lên những mái ngói xanh gạch đỏ của tiền viện.
Tiểu viện của Đàm Vũ Diệu có tên gọi là Thúy Viên, cánh cổng viện rộng mở. Sau khi xác nhận với Đề hình vệ rằng tất cả mọi người trong Đàm phủ đều đang ở chính sảnh, Lý Tinh Lộ mới nhấc chân bước vào Thúy Viên.
Ao nước, hành lang, gian phòng, mọi kiến trúc trong Thúy Viên đều có thể dùng một chữ "nhỏ" để hình dung, đặc biệt khi so sánh với các viện khác trong Đàm phủ thì nơi này càng thêm phần tĩnh mịch và chật hẹp.
Những luống bách hợp trắng trong vườn là điểm sáng duy nhất của khu viện giản dị này, nhưng nếu so với đầm sen hồng kiều diễm tại Liên Cư của Đàm Tú Lâm thì lại có phần nhạt nhòa.
Lý Tinh Lộ khẽ nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười giả tạo rồi chỉ tay về phía Đàm Tu đang bị Thẩm Chu Vân vác trên vai, nói với chưởng quầy tửu lâu.
Không rõ là vì nàng đã trả đủ tiền rượu, hay bởi sắc mặt âm trầm của Thẩm Chu Vân dọa người mà chưởng quầy không nói thêm lời nào đã phóng khoáng cho ba người rời đi.
Ra khỏi tửu lâu Thất Lý Hương, bọn họ đi được vài dặm đường. Khi đến một ngã rẽ, Thẩm Chu Vân đột ngột dừng bước, ném thẳng Đàm Tu đang hôn mê bất tỉnh xuống đất như ném một bao tải. Ngay lập tức mấy Đề hình vệ từ trong con hẻm lao ra, nhanh gọn kéo Đàm Tu đi mất.
Nhìn thấy hành động mau lẹ của bọn họ, Lý Tinh Lộ vừa tặc lưỡi kinh ngạc vừa không khỏi dâng lên cảm giác hả hê.
“Bẩm đại nhân, toàn bộ người trong Đàm phủ hiện đều tập trung tại chính sảnh...”
Ánh mắt của Lý Tinh Lộ chuyển về phía Thẩm Chu Vân đang lặng lẽ nghe Đề hình vệ báo cáo tình hình Đàm phủ. Từ lời của Đề hình vệ, nàng cũng nắm được đôi điều: Đàm phu nhân vì manh mối từ Phi Vân Thảo mà điên cuồng chỉ trích, hạch tội di nương và đám con thứ trong sảnh, khiến cả phủ loạn như tổ ong vỡ.
Đàm phu nhân…
Trong đầu Lý Tinh Lộ vô thức hiện lên hình ảnh một mỹ phụ với dáng vẻ gần như điên dại. Theo ký ức còn lưu lại, Đàm phu nhân từng là biểu tượng của sự thanh nhã, đoan trang, nhưng giờ đây chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua chốn phố chợ mà bà ta từng khinh thường.
Song, Đàm phu nhân thành ra như vậy cũng chỉ vì cái chết oan khuất của con gái ruột.
Chỉ là Lý Tinh Lộ không rộng lượng đến mức vì thế mà bỏ qua những lời nhục mạ và sự đả kích từ bà ta. Nhưng nàng vẫn nghĩ, so với Đàm lão gia đầy giả tạo thì phản ứng của Đàm phu nhân lại giống một người mẹ thực thụ hơn.
Nàng thở dài một hơi, cảm thán về cảnh hỗn loạn của Đàm phủ nhưng đồng thời cũng nhận ra đây chính là thời cơ thuận lợi nhất cho bọn họ.
Lý Tinh Lộ dẫn theo Thẩm Chu Vân và những người khác quay lại con đường cũ, lẻn vào Đàm phủ từ cổng sau không người canh gác. Men theo con đường rợp bóng cây, bọn họ vòng đến tiền viện rồi dừng lại trước tiểu viện của tam tiểu thư Đàm Vũ Diệu.
Lúc này trời vừa hửng sáng, màn sương mờ buổi sớm tan dần, ánh nắng chiếu rọi lên những mái ngói xanh gạch đỏ của tiền viện.
Tiểu viện của Đàm Vũ Diệu có tên gọi là Thúy Viên, cánh cổng viện rộng mở. Sau khi xác nhận với Đề hình vệ rằng tất cả mọi người trong Đàm phủ đều đang ở chính sảnh, Lý Tinh Lộ mới nhấc chân bước vào Thúy Viên.
Ao nước, hành lang, gian phòng, mọi kiến trúc trong Thúy Viên đều có thể dùng một chữ "nhỏ" để hình dung, đặc biệt khi so sánh với các viện khác trong Đàm phủ thì nơi này càng thêm phần tĩnh mịch và chật hẹp.
Những luống bách hợp trắng trong vườn là điểm sáng duy nhất của khu viện giản dị này, nhưng nếu so với đầm sen hồng kiều diễm tại Liên Cư của Đàm Tú Lâm thì lại có phần nhạt nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.