Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 32:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Ngay khi nàng định kiểm tra kỹ hơn, một Đề hình vệ bất ngờ chạy vào sân bẩm báo chính sảnh Đàm phủ càng lúc càng hỗn loạn. Đàm lão gia vì muốn giữ thể diện đã đuổi hết đám di nương, tiểu thư và hạ nhân ra ngoài, vì thế hiện giờ tam tiểu thư Đàm Vũ Diệu đang trên đường trở về Thúy Viên.
Lý Tinh Lộ thầm kêu không ổn, liếc nhìn Thẩm Chu Vân. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho Đề hình vệ khôi phục lại luống bách hợp. Hành động của hắn khiến nàng không khỏi bị lay động, nhưng tay vẫn tiếp tục làm việc.
Nàng xé một mảnh vải từ vạt váy cẩn thận bọc lấy cánh tay, định tìm nơi khác để tra xét thêm.
Lý Tinh Lộ và Thẩm Chu Vân sóng vai rời khỏi Thúy Viên, để lại Đề hình vệ ở lại giải quyết phần còn lại. Lần nà trên con đường rợp bóng cây dẫn về cửa sau của Đàm phủ, lòng nàng rối bời, không khỏi nghiêng đầu hỏi Thẩm Chu Vân:
"Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"
"Ngươi ôm vật này trong tay, tuyệt đối không thể lưu lại Đàm phủ."
Không rõ vì duyên cớ gì, trước khi cánh tay bị đứt kia được đào lên thì trong viện chỉ có mình Lý Tinh Lộ ngửi thấy một mùi rất nhạt. Nhưng ngay khi nàng lấy nó từ trong bụi hoa ra, mùi kỳ dị lập tức lan tỏa khắp toàn bộ Thúy Viên.
Lý Tinh Lộ khẽ nhíu mày, tiếp lời Thẩm Chu Vân rồi hỏi: "Thẩm đại nhân, ngài có biết nơi nào kín đáo tránh được tai mắt của người khác để ta kiểm tra cánh tay này không?"
Lời vừa dứt, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Chu Vân. Chỉ thấy hắn dường như cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Tại huyện nha Thanh Viễn.
Lý Tinh Lộ đứng trước đại sảnh huyện nha, ngơ ngác nhìn quanh, giọng điệu pha lẫn sự hoài nghi: "Đây chính là nơi mà đại nhân bảo là kín đáo, tránh được tai mắt người khác sao?"
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "tránh được tai mắt".
Ai ngờ Thẩm Chu Vân lại làm như không nghe ra sự mỉa mai trong lời nàng, thản nhiên đáp: "Bổn quan đã dặn dò Đề hình vệ dẫn Phan huyện lệnh và những người khác rời khỏi đây. Hơn nữa, tay chân của bất kỳ ai cũng không thể vươn vào huyện nha này. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ kín đáo sao?"
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất?
Lý Tinh Lộ nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do phản bác. Thẩm Chu Vân lại chẳng hề có ý muốn bàn luận thêm, trực tiếp bước lên trước. Nàng đành phải vén váy bước theo sau hắn, cuối cùng hai người dừng lại trước một phòng nghiệm thi.
Đẩy cửa bước vào, mùi xà phòng và thảo mộc đắng chát thoảng qua làm Lý Tinh Lộ cảm thấy có chút quen thuộc. Vừa thấy trong phòng bày biện đầy đủ dụng cụ nghiệm thi, nàng liền quên hết mọi thứ xung quanh, lập tức chìm vào công việc của mình.
Nàng mở chiếc túi vải trên bàn, để lộ ra cánh tay bị đứt bên trong.
Nhìn chăm chú một hồi, Lý Tinh Lộ lấy ra một sợi dây gai mảnh buộc chặt phần tay bị đứt, sau đó cố định đầu dây còn lại lên một thanh trúc để cánh tay treo lơ lửng giữa không trung.
Lý Tinh Lộ thầm kêu không ổn, liếc nhìn Thẩm Chu Vân. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho Đề hình vệ khôi phục lại luống bách hợp. Hành động của hắn khiến nàng không khỏi bị lay động, nhưng tay vẫn tiếp tục làm việc.
Nàng xé một mảnh vải từ vạt váy cẩn thận bọc lấy cánh tay, định tìm nơi khác để tra xét thêm.
Lý Tinh Lộ và Thẩm Chu Vân sóng vai rời khỏi Thúy Viên, để lại Đề hình vệ ở lại giải quyết phần còn lại. Lần nà trên con đường rợp bóng cây dẫn về cửa sau của Đàm phủ, lòng nàng rối bời, không khỏi nghiêng đầu hỏi Thẩm Chu Vân:
"Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"
"Ngươi ôm vật này trong tay, tuyệt đối không thể lưu lại Đàm phủ."
Không rõ vì duyên cớ gì, trước khi cánh tay bị đứt kia được đào lên thì trong viện chỉ có mình Lý Tinh Lộ ngửi thấy một mùi rất nhạt. Nhưng ngay khi nàng lấy nó từ trong bụi hoa ra, mùi kỳ dị lập tức lan tỏa khắp toàn bộ Thúy Viên.
Lý Tinh Lộ khẽ nhíu mày, tiếp lời Thẩm Chu Vân rồi hỏi: "Thẩm đại nhân, ngài có biết nơi nào kín đáo tránh được tai mắt của người khác để ta kiểm tra cánh tay này không?"
Lời vừa dứt, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Chu Vân. Chỉ thấy hắn dường như cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Tại huyện nha Thanh Viễn.
Lý Tinh Lộ đứng trước đại sảnh huyện nha, ngơ ngác nhìn quanh, giọng điệu pha lẫn sự hoài nghi: "Đây chính là nơi mà đại nhân bảo là kín đáo, tránh được tai mắt người khác sao?"
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "tránh được tai mắt".
Ai ngờ Thẩm Chu Vân lại làm như không nghe ra sự mỉa mai trong lời nàng, thản nhiên đáp: "Bổn quan đã dặn dò Đề hình vệ dẫn Phan huyện lệnh và những người khác rời khỏi đây. Hơn nữa, tay chân của bất kỳ ai cũng không thể vươn vào huyện nha này. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ kín đáo sao?"
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất?
Lý Tinh Lộ nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do phản bác. Thẩm Chu Vân lại chẳng hề có ý muốn bàn luận thêm, trực tiếp bước lên trước. Nàng đành phải vén váy bước theo sau hắn, cuối cùng hai người dừng lại trước một phòng nghiệm thi.
Đẩy cửa bước vào, mùi xà phòng và thảo mộc đắng chát thoảng qua làm Lý Tinh Lộ cảm thấy có chút quen thuộc. Vừa thấy trong phòng bày biện đầy đủ dụng cụ nghiệm thi, nàng liền quên hết mọi thứ xung quanh, lập tức chìm vào công việc của mình.
Nàng mở chiếc túi vải trên bàn, để lộ ra cánh tay bị đứt bên trong.
Nhìn chăm chú một hồi, Lý Tinh Lộ lấy ra một sợi dây gai mảnh buộc chặt phần tay bị đứt, sau đó cố định đầu dây còn lại lên một thanh trúc để cánh tay treo lơ lửng giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.