Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 37:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Thuận theo lời nàng, Thẩm Chu Vân chợt thông tỏ, chậm rãi bổ sung: “Chỉ là hắn không ngờ Lương Dự lại dẫn hoạ về phía ngươi. Để bảo toàn kế hoạch mưu sát Đàm Tú Lâm, hắn liền dứt khoát đẩy thuyền theo dòng, biến ngươi thành kẻ chịu tội thay.”
Lý Tinh Lộ gật đầu tỏ vẻ đồng tình với suy đoán này. Nàng vừa định lên tiếng, bỗng nhìn thấy bóng dáng Trần Duệ khuất sau khúc quanh: “Chúng ta phải theo sát hắn.”
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, đồng loạt cất bước lao nhanh vào hành lang rảo bước đuổi theo. Tới khúc rẽ, bóng dáng Trần Duệ trở lại trong tầm mắt, cả hai mới giảm tốc độ giữ một khoảng cách vừa phải, âm thầm bám sát phía sau.
Hai người theo chân Trần Duệ qua một đoạn đường, cuối cùng thấy hắn đi vào một gian phòng hẻo lánh. Lý Tinh Lộ chăm chú nhìn cánh cửa đã đóng kín, do dự trong giây lát rồi rón rén bước lên bậc thềm áp tai vào cửa lắng nghe. Tuy nhiên nàng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.
Bất đắc dĩ, nàng đành thối lui một bước, quay lại đứng bên cạnh Thẩm Chu Vân khẽ hỏi: “Trong phòng có người, chúng ta không tiện xông vào. Thẩm đại nhân có cách nào để biết tình hình bên trong không?”
Thẩm Chu Vân không đáp lời, chỉ giơ tay lên chỉ về phía trên.
Lý Tinh Lộ thuận theo hướng tay hắn nhìn lên, mái hiên xếp chồng những viên gạch đỏ đập vào mắt. Ý của Thẩm Chu Vân không lẽ là muốn lên nóc nhà để quan sát tình hình trong phòng?
“Lên mái nhà có thể nhìn rõ mọi động tĩnh bên trong.”
Nghe vậy, khóe miệng Lý Tinh Lộ giật giật, trong lòng không khỏi thầm thở dài, quả là sợ điều gì thì điều ấy lại đến: “Nhưng làm sao lên được? Ta không biết khinh công, chẳng lẽ lại mất công đi tìm thang...”
“Ta biết.”
Thẩm Chu Vân cắt ngang lời nàng, ngắn gọn nói: “Ta sẽ mang ngươi lên.”
Mang nàng lên?
Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Lý Tinh Lộ. Nàng định lên tiếng từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy ánh mắt Thẩm Chu Vân mang ý thông báo, không phải thỉnh cầu.
Hành động của hắn cũng quả quyết như vậy, Lý Tinh Lộ còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay Thẩm Chu Vân đã siết chặt lấy lưng nàng, cả người bị hắn vác lên vai. Chỉ trong chớp mắt, khi cúi đầu nhìn xuống, cảnh tượng dưới chân nàng đã từ sàn gỗ biến thành lớp ngói lợp nhà.
Nàng bị Thẩm Chu Vân mang lên mái nhà!
Lý Tinh Lộ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, không muốn để lộ cảm xúc khác thường, nhưng cảm giác quay cuồng trong dạ dày khiến nàng không nhịn được làm động tác nôn khan.
Trong khi đó kẻ gây ra tất cả vẫn ung dung tự tại, Thẩm Chu Vân tháo nhẹ một viên ngói trên mái, ánh sáng lách qua khe hở chiếu xuống căn phòng bên dưới. Lý Tinh Lộ đành nén cảm giác khó chịu bò tới bên cạnh hắn, cẩn thận quan sát.
Nàng áp người trên mái nhà, mặt hướng xuống dưới, dõi mắt qua kẽ ngói nhìn vào bên trong, nhưng căn phòng lại trống rỗng không hề có ai.
Lý Tinh Lộ dụi dụi mắt, không khỏi cúi đầu nhìn thêm lần nữa, nhưng khung cảnh đập vào mắt vẫn là căn phòng trống không: “Ta rõ ràng nhìn thấy Trần công tử bước vào gian phòng này…”
Lý Tinh Lộ gật đầu tỏ vẻ đồng tình với suy đoán này. Nàng vừa định lên tiếng, bỗng nhìn thấy bóng dáng Trần Duệ khuất sau khúc quanh: “Chúng ta phải theo sát hắn.”
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, đồng loạt cất bước lao nhanh vào hành lang rảo bước đuổi theo. Tới khúc rẽ, bóng dáng Trần Duệ trở lại trong tầm mắt, cả hai mới giảm tốc độ giữ một khoảng cách vừa phải, âm thầm bám sát phía sau.
Hai người theo chân Trần Duệ qua một đoạn đường, cuối cùng thấy hắn đi vào một gian phòng hẻo lánh. Lý Tinh Lộ chăm chú nhìn cánh cửa đã đóng kín, do dự trong giây lát rồi rón rén bước lên bậc thềm áp tai vào cửa lắng nghe. Tuy nhiên nàng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.
Bất đắc dĩ, nàng đành thối lui một bước, quay lại đứng bên cạnh Thẩm Chu Vân khẽ hỏi: “Trong phòng có người, chúng ta không tiện xông vào. Thẩm đại nhân có cách nào để biết tình hình bên trong không?”
Thẩm Chu Vân không đáp lời, chỉ giơ tay lên chỉ về phía trên.
Lý Tinh Lộ thuận theo hướng tay hắn nhìn lên, mái hiên xếp chồng những viên gạch đỏ đập vào mắt. Ý của Thẩm Chu Vân không lẽ là muốn lên nóc nhà để quan sát tình hình trong phòng?
“Lên mái nhà có thể nhìn rõ mọi động tĩnh bên trong.”
Nghe vậy, khóe miệng Lý Tinh Lộ giật giật, trong lòng không khỏi thầm thở dài, quả là sợ điều gì thì điều ấy lại đến: “Nhưng làm sao lên được? Ta không biết khinh công, chẳng lẽ lại mất công đi tìm thang...”
“Ta biết.”
Thẩm Chu Vân cắt ngang lời nàng, ngắn gọn nói: “Ta sẽ mang ngươi lên.”
Mang nàng lên?
Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Lý Tinh Lộ. Nàng định lên tiếng từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy ánh mắt Thẩm Chu Vân mang ý thông báo, không phải thỉnh cầu.
Hành động của hắn cũng quả quyết như vậy, Lý Tinh Lộ còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay Thẩm Chu Vân đã siết chặt lấy lưng nàng, cả người bị hắn vác lên vai. Chỉ trong chớp mắt, khi cúi đầu nhìn xuống, cảnh tượng dưới chân nàng đã từ sàn gỗ biến thành lớp ngói lợp nhà.
Nàng bị Thẩm Chu Vân mang lên mái nhà!
Lý Tinh Lộ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, không muốn để lộ cảm xúc khác thường, nhưng cảm giác quay cuồng trong dạ dày khiến nàng không nhịn được làm động tác nôn khan.
Trong khi đó kẻ gây ra tất cả vẫn ung dung tự tại, Thẩm Chu Vân tháo nhẹ một viên ngói trên mái, ánh sáng lách qua khe hở chiếu xuống căn phòng bên dưới. Lý Tinh Lộ đành nén cảm giác khó chịu bò tới bên cạnh hắn, cẩn thận quan sát.
Nàng áp người trên mái nhà, mặt hướng xuống dưới, dõi mắt qua kẽ ngói nhìn vào bên trong, nhưng căn phòng lại trống rỗng không hề có ai.
Lý Tinh Lộ dụi dụi mắt, không khỏi cúi đầu nhìn thêm lần nữa, nhưng khung cảnh đập vào mắt vẫn là căn phòng trống không: “Ta rõ ràng nhìn thấy Trần công tử bước vào gian phòng này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.