Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 7:
Sương Tuyết Tình
12/12/2024
Phỉ Vân Thảo là một loại thực vật quý chỉ mọc ở Tây Vực, không những không có độc tính mà còn nổi tiếng với công dụng chữa bệnh và bồi dưỡng sức khỏe.
"A Tú vốn thân thể khỏe mạnh, tại sao lại cần dùng đến dược liệu như Phỉ Vân Thảo?"
Ngay khi Lý Tinh Lộ vừa dứt lời, tiếng chất vấn của Đàm phu nhân vang lên. Từ ánh mắt của Đàm phu nhân, nàng đọc ra sự nghi ngờ nặng nề, rõ ràng đối phương không tin vào kết quả giám định thi thể của nàng.
Lý Tinh Lộ đảo mắt nhìn quanh, phát hiện hầu hết mọi người đều mang vẻ mặt hoài nghi tương tự Đàm phu nhân. Hiển nhiên những người đang có mặt tại đây không ai tin tưởng lời của một "nghi phạm giết người" như nàng.
Thế nhưng, ánh mắt của một người lại hoàn toàn khác biệt, lúc Lý Tinh Lộ nhìn về phía Thẩm Chu Vân, nàng thoáng kinh ngạc khi nhận ra trong ánh mắt hắn có vài phần hứng thú.
Khuôn mặt của Thẩm Chu Vân vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng không giống vẻ nghiêm khắc cứng nhắc của Phan huyện lệnh, sự lạnh lùng của hắn không khiến Lý Tinh Lộ cảm thấy chán ghét. Có lẽ vì nàng hiểu rằng thái độ đó không nhắm riêng vào nàng mà là đối với tất cả những người ở đây.
Đúng vào khoảnh khắc này, Thẩm Chu Vân đứng đối diện nàng hiếm hoi để lộ chút cảm xúc khác lạ. Lý Tinh Lộ thầm nghĩ, nếu nàng không hiểu nhầm thì dường như hắn đang khích lệ nàng tiếp tục nói.
Vững tâm lại, Lý Tinh Lộ dùng giọng nói mềm mại nhưng rõ ràng đáp lại lời chất vấn của Đàm phu nhân: "Nam Cương có lưu truyền một loại hợp độc tên là Hương Tiêu Ngọc Tẫn, dùng Nam Hạnh Nhân làm dẫn, phối cùng Phỉ Vân Thảo. Hai loại dược liệu này nếu được dùng liên tiếp, nạn nhân sẽ tử vong chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà. Vừa rồi ta đã phát hiện trong dạ dày của tiểu thư còn sót lại tàn dư của Nam Hạnh Nhân chưa tiêu hóa hoàn toàn."
Lời nói của nàng lập tức khiến cả sảnh đường xôn xao, Đàm phu nhân và Đàm lão gia đều tỏ ra dao động, nhưng ánh mắt của Lý Tinh Lộ cuối cùng vẫn dừng lại ở Thẩm Chu Vân.
Nàng nhìn thấy Thẩm Chu Vân nghiêng người nói gì đó với mấy Đề hình vệ bên cạnh. Không lâu sau, bọn họ rời đi về phía dược phòng.
Khi trở lại, trong tay bọn họ cầm theo một tờ giấy, một người bước tới trao tờ giấy cho Thẩm Chu Vân, hắn chăm chú nhìn rồi chậm rãi đọc: "Qua kiểm tra, dược phòng Đàm phủ còn lại hai trong ba cây Phỉ Vân Thảo. Không có ghi chép nào trong sổ sách về việc sử dụng số Phỉ Vân Thảo đã mất. Theo lời khai, chỉ có gia chủ mới được phép lấy loại dược liệu này."
Lời của Thẩm Chu Vân rõ ràng ngụ ý, nếu không ai trong gia chủ dùng số Phỉ Vân Thảo, vậy khả năng còn lại là có người đã lén lấy trộm.
Lý Tinh Lộ khẽ nhíu mày, vẻ đẹp thanh lệ vương nét u sầu. Nàng hiểu rằng dù đã đưa ra những bằng chứng rõ ràng thì nghi ngờ nhắm vào nàng vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn, Thẩm Chu Vân dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua khả năng đó.
"Vừa rồi bản quan đã hứa nếu ngươi tìm ra manh mối sẽ cho ngươi cơ hội biện bạch."
Thẩm Chu Vân không biết từ lúc nào đã bước tới trước mặt Lý Tinh Lộ, đôi môi mỏng khẽ động, thốt ra một câu: "Hiện giờ ngươi có thể biện bạch cho mình."
"Bẩm đại nhân, tối nay nô tỳ theo tiểu thư ra ngoài dự lễ hội hoa đăng..."
Đối diện với cơ hội mà Thẩm Chu Vân đưa ra, Lý Tinh Lộ không dám chậm trễ, nàng sắp xếp ngôn từ, kể lại những gì đã xảy ra đêm nay: "Nô tỳ bị người đánh vào sau gáy, ngất xỉu. Khi tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy chính là thi thể của tiểu thư."
"A Tú vốn thân thể khỏe mạnh, tại sao lại cần dùng đến dược liệu như Phỉ Vân Thảo?"
Ngay khi Lý Tinh Lộ vừa dứt lời, tiếng chất vấn của Đàm phu nhân vang lên. Từ ánh mắt của Đàm phu nhân, nàng đọc ra sự nghi ngờ nặng nề, rõ ràng đối phương không tin vào kết quả giám định thi thể của nàng.
Lý Tinh Lộ đảo mắt nhìn quanh, phát hiện hầu hết mọi người đều mang vẻ mặt hoài nghi tương tự Đàm phu nhân. Hiển nhiên những người đang có mặt tại đây không ai tin tưởng lời của một "nghi phạm giết người" như nàng.
Thế nhưng, ánh mắt của một người lại hoàn toàn khác biệt, lúc Lý Tinh Lộ nhìn về phía Thẩm Chu Vân, nàng thoáng kinh ngạc khi nhận ra trong ánh mắt hắn có vài phần hứng thú.
Khuôn mặt của Thẩm Chu Vân vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng không giống vẻ nghiêm khắc cứng nhắc của Phan huyện lệnh, sự lạnh lùng của hắn không khiến Lý Tinh Lộ cảm thấy chán ghét. Có lẽ vì nàng hiểu rằng thái độ đó không nhắm riêng vào nàng mà là đối với tất cả những người ở đây.
Đúng vào khoảnh khắc này, Thẩm Chu Vân đứng đối diện nàng hiếm hoi để lộ chút cảm xúc khác lạ. Lý Tinh Lộ thầm nghĩ, nếu nàng không hiểu nhầm thì dường như hắn đang khích lệ nàng tiếp tục nói.
Vững tâm lại, Lý Tinh Lộ dùng giọng nói mềm mại nhưng rõ ràng đáp lại lời chất vấn của Đàm phu nhân: "Nam Cương có lưu truyền một loại hợp độc tên là Hương Tiêu Ngọc Tẫn, dùng Nam Hạnh Nhân làm dẫn, phối cùng Phỉ Vân Thảo. Hai loại dược liệu này nếu được dùng liên tiếp, nạn nhân sẽ tử vong chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà. Vừa rồi ta đã phát hiện trong dạ dày của tiểu thư còn sót lại tàn dư của Nam Hạnh Nhân chưa tiêu hóa hoàn toàn."
Lời nói của nàng lập tức khiến cả sảnh đường xôn xao, Đàm phu nhân và Đàm lão gia đều tỏ ra dao động, nhưng ánh mắt của Lý Tinh Lộ cuối cùng vẫn dừng lại ở Thẩm Chu Vân.
Nàng nhìn thấy Thẩm Chu Vân nghiêng người nói gì đó với mấy Đề hình vệ bên cạnh. Không lâu sau, bọn họ rời đi về phía dược phòng.
Khi trở lại, trong tay bọn họ cầm theo một tờ giấy, một người bước tới trao tờ giấy cho Thẩm Chu Vân, hắn chăm chú nhìn rồi chậm rãi đọc: "Qua kiểm tra, dược phòng Đàm phủ còn lại hai trong ba cây Phỉ Vân Thảo. Không có ghi chép nào trong sổ sách về việc sử dụng số Phỉ Vân Thảo đã mất. Theo lời khai, chỉ có gia chủ mới được phép lấy loại dược liệu này."
Lời của Thẩm Chu Vân rõ ràng ngụ ý, nếu không ai trong gia chủ dùng số Phỉ Vân Thảo, vậy khả năng còn lại là có người đã lén lấy trộm.
Lý Tinh Lộ khẽ nhíu mày, vẻ đẹp thanh lệ vương nét u sầu. Nàng hiểu rằng dù đã đưa ra những bằng chứng rõ ràng thì nghi ngờ nhắm vào nàng vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn, Thẩm Chu Vân dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua khả năng đó.
"Vừa rồi bản quan đã hứa nếu ngươi tìm ra manh mối sẽ cho ngươi cơ hội biện bạch."
Thẩm Chu Vân không biết từ lúc nào đã bước tới trước mặt Lý Tinh Lộ, đôi môi mỏng khẽ động, thốt ra một câu: "Hiện giờ ngươi có thể biện bạch cho mình."
"Bẩm đại nhân, tối nay nô tỳ theo tiểu thư ra ngoài dự lễ hội hoa đăng..."
Đối diện với cơ hội mà Thẩm Chu Vân đưa ra, Lý Tinh Lộ không dám chậm trễ, nàng sắp xếp ngôn từ, kể lại những gì đã xảy ra đêm nay: "Nô tỳ bị người đánh vào sau gáy, ngất xỉu. Khi tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy chính là thi thể của tiểu thư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.