Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 9:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Vợ chồng Đàm gia, Phan huyện lệnh cùng đám thuộc hạ của Đề Hình Tư đều nghĩ Lý Tinh Lộ muốn van nài Thẩm Chu Vân tin nàng vô tội. Trong lòng không khỏi âm thầm xót xa cho lời cầu khẩn vốn dĩ đã định sẵn sẽ bị cự tuyệt của một kẻ hèn mọn như nàng, nhưng trái ngược với sự mong đợi của mọi người, Lý Tinh Lộ không hề rơi lệ hay lên tiếng cầu xin, nàng chỉ lặng lẽ bước trở lại bên cạnh thi thể của Đàm Tú Lâm.
“Bộ Quảng tụ lưu tiên mà tiểu thư khoác lên người hôm nay quả thực kinh diễm bốn phương, dù là khách khứa trong yến tiệc của phủ huyện lệnh hay dân chúng trên đường phố cũng đều không thể không ấn tượng sâu sắc, nhưng hãy nhìn thi thể của nàng mà xem…”
Lý Tinh Lộ chỉ vào thi thể vốn chỉ được che đậy qua loa bằng vài mảnh vải rách: “Bộ y phục đó đâu? Ta không thấy nó ở hiện trường, nếu ta thực sự là hung thủ thì đã có thể mang bộ y phục đi, tại sao ta còn quay lại nơi này?”
Ánh mắt của Thẩm Chu Vân lập tức trở nên sắc bén, hắn ra lệnh cho Đề hình vệ lục soát kỹ càng xung quanh. Ngay sau đó lại nhờ Đàm phu nhân kiểm tra thân thể Lý Tinh Lộ, kết quả cả hai phía đều không thu được gì.
“Phan huyện lệnh, dựa trên những manh mối hiện tại, khả năng nữ nhân này là hung thủ thấp hơn so với những người khác trong Đàm phủ.”
Thẩm Chu Vân phân tích tình hình, cuối cùng đưa ra phán đoán: “Nếu kết luận nàng là hung thủ sẽ có quá nhiều điểm không thể giải thích. Còn nếu áp giải nàng về huyện nha, chẳng phải tất cả những người trong Đàm phủ cũng đều phải theo chân vào đại lao sao?”
Lời này chẳng khác nào ra hiệu cho Phan huyện lệnh thả người, đồng thời cũng cảnh cáo Đàm lão gia không nên vội vàng quy kết tội danh cho Lý Tinh Lộ.
Nghe giọng điệu của Thẩm Chu Vân, không ai dám phản bác, bởi hắn hiện là tân quý của triều đình, lại nắm giữ vị trí quan trọng ở Giang Châu. Ngay cả thái thú Giang Châu cũng phải nể mặt, huống hồ là hai người họ.
Lý Tinh Lộ nhìn thấu từng lời nói, cử chỉ của những người xung quanh. Nàng biết nguy cơ trước mắt tạm thời đã được hóa giải, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không khỏi cười lạnh, quan lớn một bậc đè chết người, mà thân phận như nàng chẳng phải chỉ là con sâu cái kiến, ai cũng có thể dẫm đạp sao?
“Hiện trường đã xem xét xong, tiếp theo cần lục soát nơi ở của người chết. Lý cô nương là nha hoàn thân cận của Đàm Tú Lâm, ngươi có thể dẫn đường không?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Lý Tinh Lộ nhanh chóng nhận ra đối tượng được nhắc đến chính là mình.
Chưa kịp đáp lời thì Thẩm Chu Vân đã đứng thẳng người dậy, ánh trăng rọi xuống dáng người cao lớn của hắn, tạo thành một cái bóng dài bao phủ lên nơi nàng đang đứng.
Áp lực vô hình trong không khí dường như lan tỏa, kết hợp với ngữ điệu tuy là câu hỏi nhưng lại mang sắc thái mệnh lệnh không thể kháng cự. Lý Tinh Lộ biết mình không có quyền từ chối, nàng im lặng nhận lấy đèn lồng từ tay một Đề hình vệ, dựa vào trí nhớ, dẫn đường về phía viện của Đàm Tú Lâm.
Màn đêm đen kịt, ánh sáng từ mấy chục chiếc đèn lồng chỉ chiếu được một khoảng mờ mịt. Ánh sáng lốm đốm đổ bóng lên gương mặt thanh tú của Lý Tinh Lộ, nàng đi ở đầu đội hình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Thẩm Chu Vân ở phía sau.
Nhưng đến lần thứ ba quay đầu, bóng dáng của hắn bỗng dưng biến mất. Chưa kịp ngạc nhiên, nàng đã nhận ra cái bóng dài đang phủ lên người mình. Ngẩng mặt lên nhìn, dáng người cao lớn của Thẩm Chu Vân hiện ra ngay trước mắt.
“Bộ Quảng tụ lưu tiên mà tiểu thư khoác lên người hôm nay quả thực kinh diễm bốn phương, dù là khách khứa trong yến tiệc của phủ huyện lệnh hay dân chúng trên đường phố cũng đều không thể không ấn tượng sâu sắc, nhưng hãy nhìn thi thể của nàng mà xem…”
Lý Tinh Lộ chỉ vào thi thể vốn chỉ được che đậy qua loa bằng vài mảnh vải rách: “Bộ y phục đó đâu? Ta không thấy nó ở hiện trường, nếu ta thực sự là hung thủ thì đã có thể mang bộ y phục đi, tại sao ta còn quay lại nơi này?”
Ánh mắt của Thẩm Chu Vân lập tức trở nên sắc bén, hắn ra lệnh cho Đề hình vệ lục soát kỹ càng xung quanh. Ngay sau đó lại nhờ Đàm phu nhân kiểm tra thân thể Lý Tinh Lộ, kết quả cả hai phía đều không thu được gì.
“Phan huyện lệnh, dựa trên những manh mối hiện tại, khả năng nữ nhân này là hung thủ thấp hơn so với những người khác trong Đàm phủ.”
Thẩm Chu Vân phân tích tình hình, cuối cùng đưa ra phán đoán: “Nếu kết luận nàng là hung thủ sẽ có quá nhiều điểm không thể giải thích. Còn nếu áp giải nàng về huyện nha, chẳng phải tất cả những người trong Đàm phủ cũng đều phải theo chân vào đại lao sao?”
Lời này chẳng khác nào ra hiệu cho Phan huyện lệnh thả người, đồng thời cũng cảnh cáo Đàm lão gia không nên vội vàng quy kết tội danh cho Lý Tinh Lộ.
Nghe giọng điệu của Thẩm Chu Vân, không ai dám phản bác, bởi hắn hiện là tân quý của triều đình, lại nắm giữ vị trí quan trọng ở Giang Châu. Ngay cả thái thú Giang Châu cũng phải nể mặt, huống hồ là hai người họ.
Lý Tinh Lộ nhìn thấu từng lời nói, cử chỉ của những người xung quanh. Nàng biết nguy cơ trước mắt tạm thời đã được hóa giải, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không khỏi cười lạnh, quan lớn một bậc đè chết người, mà thân phận như nàng chẳng phải chỉ là con sâu cái kiến, ai cũng có thể dẫm đạp sao?
“Hiện trường đã xem xét xong, tiếp theo cần lục soát nơi ở của người chết. Lý cô nương là nha hoàn thân cận của Đàm Tú Lâm, ngươi có thể dẫn đường không?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Lý Tinh Lộ nhanh chóng nhận ra đối tượng được nhắc đến chính là mình.
Chưa kịp đáp lời thì Thẩm Chu Vân đã đứng thẳng người dậy, ánh trăng rọi xuống dáng người cao lớn của hắn, tạo thành một cái bóng dài bao phủ lên nơi nàng đang đứng.
Áp lực vô hình trong không khí dường như lan tỏa, kết hợp với ngữ điệu tuy là câu hỏi nhưng lại mang sắc thái mệnh lệnh không thể kháng cự. Lý Tinh Lộ biết mình không có quyền từ chối, nàng im lặng nhận lấy đèn lồng từ tay một Đề hình vệ, dựa vào trí nhớ, dẫn đường về phía viện của Đàm Tú Lâm.
Màn đêm đen kịt, ánh sáng từ mấy chục chiếc đèn lồng chỉ chiếu được một khoảng mờ mịt. Ánh sáng lốm đốm đổ bóng lên gương mặt thanh tú của Lý Tinh Lộ, nàng đi ở đầu đội hình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Thẩm Chu Vân ở phía sau.
Nhưng đến lần thứ ba quay đầu, bóng dáng của hắn bỗng dưng biến mất. Chưa kịp ngạc nhiên, nàng đã nhận ra cái bóng dài đang phủ lên người mình. Ngẩng mặt lên nhìn, dáng người cao lớn của Thẩm Chu Vân hiện ra ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.