Chương 82: BÀI KIỂM TRA CỦA TẦN DUYỆT
Nhất Lịch Sa
08/09/2020
Trong bóng tối, tiếng thở dốc, tiếng cửa sắt và dây xích sắt, đôi giày da đạp ‘rầm rầm’ lên
mặt đất……Có người kéo cô về trước, đầu cô rất đau, trên người lại bủn
rủn đến mức vô lực.
Hai mí mắt cứ díu lại với nhau, cô cố gắng mở to mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia sáng le lói trong bóng tối, vầng sáng dần được mở rộng ra, một hình dáng càng trở nên rõ ràng…….
“Đây là đâu?”
Tô Nhiên Nhiên ngồi dậy, bởi vì vùng vậy mà cổ tay bị dây thừng ma sát làm đau đớn.
Phan Duy quay đầu lại nhìn cô một cái, hắn đi tới nới lỏng sợi dây thừng ra cho cô, “Tốt hơn hết là bây giờ em đừng có cử động, tôi không muốn khiến em bị thương đâu.”
Cô theo bản năng mà rụt người lại, ánh mắt lướt qua vai hắn mà quan sát cả căn phòng: Khoảng chừng 20 đến 30m2, tường bong tróc thành từng mảng, góc bàn ghế bị mốc meo hết lên, hình như đây là một văn phòng đã bỏ hoang đã lâu.
“Chúng ta vẫn còn ở trong nhà kho đông lạnh ban đầu.”
Phan Duy di chuyển cơ thể để Tô Nhiên Nhiên có thể nhìn thấy cửa kính lớn đằng sau, thấy rõ các cơ quan nội tạng và mô người bị đóng băng ở kho lạnh bên kia.
“Không thể nào!” Tô Nhiên Nhiên không thể tin mà mở to đôi mắt, lúc nãy khi cô đến rõ ràng không có những thứ này, hơn nữa, họ đã từng kiểm tra nhà kho đông lạnh này rồi, vốn không phát hiện ra căn phòng này.
“Bởi vì nhà kho đông lạnh này vốn có hai tầng.”
Một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến, sắc mặt Tần Mộ trắng bệch, cổ áo sơ mi bị mở bung ra, đầu dựa vào góc tường, anh ấy cười khổ giải thích với cô.
Lúc trước là do anh ấy chọn chỗ này, bởi vì nhà kho đông lạnh này được thiết kế đặc biệt thành hai tầng trong ngoài, mặt bên trong được giấu trong cánh cửa bí mật, rất kín đáo, cho dù có bị cảnh sát phát hiện thì cũng có thể che giấu hoàn hảo.
Bây giờ thì hay rồi, đúng là một thuyết minh hoàn hảo cho việc mua dây buộc mình……..
“Khó trách…….”
Tô Nhiên Nhiên bỗng hiểu ra, khó trách lúc trước bọn họ không tìm được gì cả, hơn nữa cũng không tìm được dấu vết di dời đồ vậy, hoá ra những nội tạng đó chẳng bị đưa đi đâu mà là được giấu ở bên trong.
Việc này còn tồi tệ hơn nữa, cho dù có người biết bọn họ tới nhà kho đông lạnh thì cũng chỉ tìm kiếm bên ngoài thôi, sau đó sẽ tưởng rằng bọn họ đã di chuyển đi, vốn sẽ chẳng có ai nghĩ bọn họ sẽ giấu bên trong.
Cô nghi ngờ nhìn về phía Tần Mộ cũng đang bị trói: “Tại sao hắn phải bắt anh? Không phải hai người cùng phe sao?”
Tần Mộ nhún vai, vẻ mặt vô tội: Anh con mẹ nó biết được thì tốt rồi.
Vì thế, hai tầm mắt nghi ngờ cùng nhìn về phía Phan Duy: Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?
Phan Duy rót ly nước đặt trước mặt hai người, cười yếu ớt: “Tôi muốn một số tiền khổng lồ, nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người mà tôi quen thì chỉ có Tần tổng là khá đáng tiền thôi.”
“Tần Duyệt đâu?” Tần Mộ hỏi.
“Yên tâm đi, cậu ta không sao cả, tôi sẽ giữ cậu ta lại để giúp tao kiếm tiền.”
“Vậy tấm hình…..” Tần Mộ vẫn không hiểu.
“Là hình ghép……”
Tô Nhiên Nhiên dùng mũi chân khều ly nước lại, sau đó khó khăn dùng tay bị trói lấy ly nước.
Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Tần Mộ thì đã vỡ lẽ, tấm hình được Phan Duy chụp lén Tần Duyệt vào tối hôm đó, sau đó photoshop lại thành kiểu lén tấn công rồi gửi cho cô và Tần Mộ. Chỉ trách hai người quan tâm quá nên bị hoảng loạn, vì vậy mới tưởng rằng Tần Duyệt ở trong tay bọn họ, thế là vội vã dâng mình tới cửa.
Phan Duy tốt bụng đặt ly nước vào trong tay cô, “Đúng vậy, dù sao tôi cũng phải giữ lại tên ngu dốt giúp tôi làm việc chứ, hai người đều ở đây thì tôi cũng chẳng sợ cậu ta không nghe lời.”
Cùng lúc đó, chuyện Tần Mộ mất tích và Tần Nam Tùng bệnh nặng đã được truyền ra ngoài, tin tức tập đoàn Tần thị như rắn mất đầu lập tức lan truyền nhanh chóng……
Vô số phóng viên đứng bu quanh cổng biệt thự nhà họ Tần, tiếng chất vấn, tiếng xì xào bàn tán như thuỷ triều muốn xô ngã cổng mà ùa vào.
Bà Tần khóc đến nỗi sắp ngất, Tần Duyệt ngậm điếu thuốc lá đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng anh hạ quyết tâm chạy vọt ra ngoài cửa, đứng trước biết bao nhiêu là ống kính, nói: “2 giờ chiều nay, tôi sẽ mở cuộc họp báo và trả lời tất cả câu hỏi của mọi người ở khách sạn InterContinental, còn bây giờ…….” Anh cau mày, giơ tay lên: “Cút hết ra khỏi nhà tôi!”
Sau cùng, cả đám phóng viên xô đẩy nhau giải tán, Tần Duyệt vào nhà dặn dò bà Tần vài câu, sau đó gọi xe đi thẳng đến Tần thị.
Anh triệu tập tất cả nhóm cổ đông đến mở họp đến tận mấy tiếng liền, giữa cuộc họp có mấy lần truyền ra tiếng thương lượng, quát tháo từ trong phòng hội nghị, lúc thư ký vào trong đổi cà phê thì thấy sếp Tần nhỏ luôn kiêu ngạo đang ăn nói khép nép như cầu xin nhóm cổ đông điều gì đó……
2 giờ chiều, cả đám truyền thông chen chúc đầy trong phòng hội nghị của khách sạn InterContinental, Tần Duyệt dẫn nhóm cổ đông bước lên bục, anh liếc mắt nhìn một lượt bên dưới, “Hôm nay mời mọi người tới đây là muốn thông báo một vài tin tức. Bởi vì lý do sức khoẻ nên bố tôi Tần Nam Tùng sẽ tạm thời từ chức chủ tịch của tập đoàn Tần thị. Còn anh trai tôi là Tần Mộ, hiện đang đàm phán một dự án hợp tác quan trọng ở nước ngoài, vì vậy tôi sẽ tạm thời giữ chức vụ chủ tịch và lo liệu hết mọi việc của tập đoàn Tần thị. Tuy rằng tôi còn non kinh nghiệm, nhưng cũng may có nhóm chú bác lớn tuổi dẫn dắt, xin mọi người cứ yên tâm rằng Tần thị sẽ tiếp tục hoạt động như bình thường cho đến khi anh trai Tần Mộ của tôi trở về. Cũng xin các anh chị truyền thông giơ cao đánh khẽ, cùng chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tiếp đó, anh đứng lên, cúi đầu thật sâu trước mặt mọi người bên dưới, lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt luôn bất cần đời nay đã hiện lên nét trầm tĩnh.
Dưới sân khấu lập tức xôn xao, rất nhiều phóng viên gấp gáp muốn đứng lên đặt câu hỏi, còn Tần Duyệt thì vẫn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi hoặc giao cho nhóm cổ đông bên cạnh trả lời, nửa tiếng sau, anh đứng lên tuyên bố kết thúc cuộc họp báo.
Sau cuộc họp báo, cổ phiếu của Tần thị giảm mạnh, nhưng ít ra thì Tần Duyệt đã dùng hết mọi cách để trấn an mấy cổ đông quan trọng, cùng anh diễn một màn kịch trước mặt truyền thông, cứu vãn một cuộc khủng hoảng sắp bùng nổ.
Tận cho đến khi trời tối, Tần Duyệt mới lê thân xác mệt mỏi về tới nhà, anh ném áo vest vắt trên vai xuống đất, lại kéo lỏng cà vạt ra, ngửa mặt ngã ngồi xuống sô pha, anh nhắm nghiền đôi mắt rồi xoa giữa hai hàng mày.
Lỗ Trí Thâm kêu “chít chít” nhảy phắt lên người anh, dường như đang dỗ dành mà cọ tới cọ lui trên cánh tay anh, lúc này Tần Duyệt mới cảm thấy mũi cay cay, anh ôm nó bằng một tay rồi vùi đôi mắt đỏ ngầu vào nhúm lông trên cổ của nó.
Cả ngày nay anh bận rộn xử lý những trở ngại của Tần thị, vốn không dám suy nghĩ tới sự an toàn của hai người họ, có quá nhiều chuyện đang chờ anh đi giải quyết, tuyệt đối không có chỗ cho sự yếu đuối và hoảng loạn được.
Nhưng tận cho đến giờ phút này, một mình anh ngồi trong căn phòng tối tăm, chỉ có thể dựa vào Lỗ Trí Thâm để tìm kiếm sự ấm áo, anh cố chịu sự sợ hãi cả ngày nay, cuối cùng cũng có thể trào ra khỏi cổ họng của mình.
“Nhiên Nhiên, em có khoẻ không? Không có em, anh sắp chịu không nổi nữa rồi……”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cổ tay đang ôm Lỗ Trí Thâm của anh run lên, vội vàng nghe máy, giọng nói run rẩy: “Alo.”
“Đồ tao muốn đã chuẩn bị xong chưa?”
Anh ngồi bật dậy, ánh mắt trong bóng tối sáng quắng, “Tao muốn nghe giọng của cô ấy.”
Phan Duy lưỡng lự trong giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại đi đến cạnh Tô Nhiên Nhiên, đưa mắt ý bảo cô không được nói bậy.
Tô Nhiên Nhiên thò mặt lại gần điện thoại, nghĩ đến anh ở đầu dây bên kia thì cô không kìm được mà giọng nói trở nên nghẹn ngào, “Tần Duyệt, em lạnh lắm…….”
Lòng Tần Duyệt bỗng co rút lại, đang định nói gì thì đầu dây bên kia đã đổi thành tiếng của Phan Duy: “Mày nghe được rồi, tiền và thuốc tao đều phải có, ngày mai giao dịch ở đường Tương Bắc. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát!”
Tần Duyệt nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng “Tút, tút”, anh giơ tay che đi đôi mắt đã ướt đẫm, sau đó anh rút điếu thuốc ra và bật lửa lên: Tháng Tám ở Hân Thành, còn chỗ nào sẽ cảm thấy lạnh chứ…….
Phan Duy cất điện thoại đi, ánh mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên chòng chọc, sau đó cúi đầu thở dài: “Em nói nhiều quá.”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy sợ hãi dưới cái nhìn chòng chọc này, cô không kìm được mà rúc người ra sau, lại quay đầu không chịu khuất phục mà mím môi.
Phan Duy cứ nhìn cô như thế một lúc, hắn đột ngột kẹp dưới nách cô, giả vờ như muốn kéo cô ra ngoài………
Tần Mộ gấp gáp lết về trước nhưng không thể tháo được dây thừng trên người, anh ấy vội vàng lên tiếng: “Phan Duy, mày là một nhà khoa học chứ không phải tội phạm giết người, cũng không phải là cầm thú, tốt nhất là mày nên nhớ kỹ điều này!”
Phan Duy nghiêng người liếc mắt nhìn anh ấy nhưng bàn tay vẫn không hề dừng lại mà trực tiếp kéo Tô Nhiên Nhiên ra ngoài, Tần Mộ gấp gáp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, anh ấy tức giận đến mức đá gãy một chân của cái bàn bên cạnh.
Tô Nhiên Nhiên xây xẩm mặt mày bị hắn kéo lê tới bên cạnh cửa sắt, sau đó cô thấy hắn kéo cửa sắt ra, rồi lại ném chìa khoá vào ngăn dưới của hộp sắt ngoài cửa.
Cô chỉ yên lặng ghi nhớ ghi vị trí của chìa khoá, rồi đột ngột bị hắn bế lên, ôm thẳng tới bên hòn đá ngoài nhà khó mới thả cô xuống.
Bởi vì chỗ này khá hẻo lánh, bây giờ lại là đêm khuya nên xung quanh cực kỳ yên tĩnh, bên đường chỉ có vài chiếc đèn đường bị hỏng, mấy con muỗi nhỏ xíu đang vờn quanh đèn dây tóc mờ. Hai người ngồi dưới tán cây, ánh trăng trên bầu trời bị che khuất nửa sáng nửa tối, nơi xa xa là ánh đèn neon chiếu rọi.
Phan Duy châm một điếu thuốc trong ánh đèn xa xăm ẩn giấu trong bóng đêm, hắn khẽ nhả ra vài vòng khói thuốc, rồi bỗng quay đầu nhìn cô.
Ngón tay của Tô Nhiên Nhiên trong tích tắc trở nên lạnh lẽo, cô cố ý muốn làm dịu đi bầu không khí giữa hai người: “Tôi nhớ trước kia anh không hút thuốc lá.”
Phan Duy kẹp điếu thuốc, cười nói: “Có một số việc, thử một lần thì sẽ trở thành thói quen.”
“Anh làm gì với số tiền này? Rời đi sao?”
Phan Duy khẽ khảy điếu thuốc: “Theo kinh nghiệm của em, người đi đến đường cùng như tôi, ngoại trừ bỏ chạy ra thì còn có con đường nào khác sao?”
“Anh thật sự bằng lòng sống những ngày trốn chui trốn nhủi thế sao?”
Tô Nhiên Nhiên bỗng mềm lòng, Phan Duy là một thiên tài ở phương diện sinh vật học, là niềm tự hào của trường Y, hắn vốn không nên trở thành thế này.
“Không bằng lòng, có điều cũng may, tôi còn có hi vọng cuối cùng.” Phan Duy híp mắt lại, hắn nhìn làn khói xanh lơ lửng bay lên từ trên đầu ngón tay. trong mắt hiện lên ánh sáng xảo quyệt.
“Anh định mang T18 đi!” Tô Nhiên Nhiên bỗng sực hiểu ra.
“Đúng vậy, tôi đã gọi điện thoại cho thầy rồi, vì cô, ông ấy nhất định sẽ giao thuốc cho tôi.”
“Đã đến nước này rồi mà anh còn không định từ bỏ hay sao?”
“Tại sao tôi phải từ bỏ…….Tôi đã phải trả giá thế nào cho T18, bị Hàn Sâm lợi dụng, đẩy người bạn thân nhất của tôi vào trong phòng khí độc, trơ mắt nhìn mấy thứ kinh tởm xảy ra……Thậm chí…..Tôi còn tự tay giết người!”
Phan Duy siết chặt điếu thuốc trong tay, trên mặt là vẻ không cam lòng: “Mang T18 đi chính là hi vọng cuối cùng của tôi, tôi sẽ tìm một nơi để tiếp tục nghiên cứu, rồi một ngày nào đó, thầy sẽ phải cảm ơn tôi, mấy người cũng sẽ phải cảm ơn tôi……”
“Anh điên rồi! T18 không nên được hoàn thành bởi một kẻ điên!” Tô Nhiên Nhiên quay đầu đi, trên mặt hiện rõ vẻ ghê tởm.
Vẻ mặt Phan Duy đột ngột thay đổi, hắn bỗng ném điếu thuốc xuống đất, rồi cúi đầu cười giễu: “Thật ra có chuyện này, tôi không biết có nên nói với em hay không. Khi đó tôi nói thích em là thật……”
Hắn đột nhiên bóp chặt cằm cô: “Em đoán xem, hai ta lâu như thế còn chưa quay lại, Tần Mộ sẽ cảm thấy hai ta đang làm gì nhỉ?”
Hai mí mắt cứ díu lại với nhau, cô cố gắng mở to mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia sáng le lói trong bóng tối, vầng sáng dần được mở rộng ra, một hình dáng càng trở nên rõ ràng…….
“Đây là đâu?”
Tô Nhiên Nhiên ngồi dậy, bởi vì vùng vậy mà cổ tay bị dây thừng ma sát làm đau đớn.
Phan Duy quay đầu lại nhìn cô một cái, hắn đi tới nới lỏng sợi dây thừng ra cho cô, “Tốt hơn hết là bây giờ em đừng có cử động, tôi không muốn khiến em bị thương đâu.”
Cô theo bản năng mà rụt người lại, ánh mắt lướt qua vai hắn mà quan sát cả căn phòng: Khoảng chừng 20 đến 30m2, tường bong tróc thành từng mảng, góc bàn ghế bị mốc meo hết lên, hình như đây là một văn phòng đã bỏ hoang đã lâu.
“Chúng ta vẫn còn ở trong nhà kho đông lạnh ban đầu.”
Phan Duy di chuyển cơ thể để Tô Nhiên Nhiên có thể nhìn thấy cửa kính lớn đằng sau, thấy rõ các cơ quan nội tạng và mô người bị đóng băng ở kho lạnh bên kia.
“Không thể nào!” Tô Nhiên Nhiên không thể tin mà mở to đôi mắt, lúc nãy khi cô đến rõ ràng không có những thứ này, hơn nữa, họ đã từng kiểm tra nhà kho đông lạnh này rồi, vốn không phát hiện ra căn phòng này.
“Bởi vì nhà kho đông lạnh này vốn có hai tầng.”
Một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến, sắc mặt Tần Mộ trắng bệch, cổ áo sơ mi bị mở bung ra, đầu dựa vào góc tường, anh ấy cười khổ giải thích với cô.
Lúc trước là do anh ấy chọn chỗ này, bởi vì nhà kho đông lạnh này được thiết kế đặc biệt thành hai tầng trong ngoài, mặt bên trong được giấu trong cánh cửa bí mật, rất kín đáo, cho dù có bị cảnh sát phát hiện thì cũng có thể che giấu hoàn hảo.
Bây giờ thì hay rồi, đúng là một thuyết minh hoàn hảo cho việc mua dây buộc mình……..
“Khó trách…….”
Tô Nhiên Nhiên bỗng hiểu ra, khó trách lúc trước bọn họ không tìm được gì cả, hơn nữa cũng không tìm được dấu vết di dời đồ vậy, hoá ra những nội tạng đó chẳng bị đưa đi đâu mà là được giấu ở bên trong.
Việc này còn tồi tệ hơn nữa, cho dù có người biết bọn họ tới nhà kho đông lạnh thì cũng chỉ tìm kiếm bên ngoài thôi, sau đó sẽ tưởng rằng bọn họ đã di chuyển đi, vốn sẽ chẳng có ai nghĩ bọn họ sẽ giấu bên trong.
Cô nghi ngờ nhìn về phía Tần Mộ cũng đang bị trói: “Tại sao hắn phải bắt anh? Không phải hai người cùng phe sao?”
Tần Mộ nhún vai, vẻ mặt vô tội: Anh con mẹ nó biết được thì tốt rồi.
Vì thế, hai tầm mắt nghi ngờ cùng nhìn về phía Phan Duy: Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?
Phan Duy rót ly nước đặt trước mặt hai người, cười yếu ớt: “Tôi muốn một số tiền khổng lồ, nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người mà tôi quen thì chỉ có Tần tổng là khá đáng tiền thôi.”
“Tần Duyệt đâu?” Tần Mộ hỏi.
“Yên tâm đi, cậu ta không sao cả, tôi sẽ giữ cậu ta lại để giúp tao kiếm tiền.”
“Vậy tấm hình…..” Tần Mộ vẫn không hiểu.
“Là hình ghép……”
Tô Nhiên Nhiên dùng mũi chân khều ly nước lại, sau đó khó khăn dùng tay bị trói lấy ly nước.
Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Tần Mộ thì đã vỡ lẽ, tấm hình được Phan Duy chụp lén Tần Duyệt vào tối hôm đó, sau đó photoshop lại thành kiểu lén tấn công rồi gửi cho cô và Tần Mộ. Chỉ trách hai người quan tâm quá nên bị hoảng loạn, vì vậy mới tưởng rằng Tần Duyệt ở trong tay bọn họ, thế là vội vã dâng mình tới cửa.
Phan Duy tốt bụng đặt ly nước vào trong tay cô, “Đúng vậy, dù sao tôi cũng phải giữ lại tên ngu dốt giúp tôi làm việc chứ, hai người đều ở đây thì tôi cũng chẳng sợ cậu ta không nghe lời.”
Cùng lúc đó, chuyện Tần Mộ mất tích và Tần Nam Tùng bệnh nặng đã được truyền ra ngoài, tin tức tập đoàn Tần thị như rắn mất đầu lập tức lan truyền nhanh chóng……
Vô số phóng viên đứng bu quanh cổng biệt thự nhà họ Tần, tiếng chất vấn, tiếng xì xào bàn tán như thuỷ triều muốn xô ngã cổng mà ùa vào.
Bà Tần khóc đến nỗi sắp ngất, Tần Duyệt ngậm điếu thuốc lá đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng anh hạ quyết tâm chạy vọt ra ngoài cửa, đứng trước biết bao nhiêu là ống kính, nói: “2 giờ chiều nay, tôi sẽ mở cuộc họp báo và trả lời tất cả câu hỏi của mọi người ở khách sạn InterContinental, còn bây giờ…….” Anh cau mày, giơ tay lên: “Cút hết ra khỏi nhà tôi!”
Sau cùng, cả đám phóng viên xô đẩy nhau giải tán, Tần Duyệt vào nhà dặn dò bà Tần vài câu, sau đó gọi xe đi thẳng đến Tần thị.
Anh triệu tập tất cả nhóm cổ đông đến mở họp đến tận mấy tiếng liền, giữa cuộc họp có mấy lần truyền ra tiếng thương lượng, quát tháo từ trong phòng hội nghị, lúc thư ký vào trong đổi cà phê thì thấy sếp Tần nhỏ luôn kiêu ngạo đang ăn nói khép nép như cầu xin nhóm cổ đông điều gì đó……
2 giờ chiều, cả đám truyền thông chen chúc đầy trong phòng hội nghị của khách sạn InterContinental, Tần Duyệt dẫn nhóm cổ đông bước lên bục, anh liếc mắt nhìn một lượt bên dưới, “Hôm nay mời mọi người tới đây là muốn thông báo một vài tin tức. Bởi vì lý do sức khoẻ nên bố tôi Tần Nam Tùng sẽ tạm thời từ chức chủ tịch của tập đoàn Tần thị. Còn anh trai tôi là Tần Mộ, hiện đang đàm phán một dự án hợp tác quan trọng ở nước ngoài, vì vậy tôi sẽ tạm thời giữ chức vụ chủ tịch và lo liệu hết mọi việc của tập đoàn Tần thị. Tuy rằng tôi còn non kinh nghiệm, nhưng cũng may có nhóm chú bác lớn tuổi dẫn dắt, xin mọi người cứ yên tâm rằng Tần thị sẽ tiếp tục hoạt động như bình thường cho đến khi anh trai Tần Mộ của tôi trở về. Cũng xin các anh chị truyền thông giơ cao đánh khẽ, cùng chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tiếp đó, anh đứng lên, cúi đầu thật sâu trước mặt mọi người bên dưới, lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt luôn bất cần đời nay đã hiện lên nét trầm tĩnh.
Dưới sân khấu lập tức xôn xao, rất nhiều phóng viên gấp gáp muốn đứng lên đặt câu hỏi, còn Tần Duyệt thì vẫn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi hoặc giao cho nhóm cổ đông bên cạnh trả lời, nửa tiếng sau, anh đứng lên tuyên bố kết thúc cuộc họp báo.
Sau cuộc họp báo, cổ phiếu của Tần thị giảm mạnh, nhưng ít ra thì Tần Duyệt đã dùng hết mọi cách để trấn an mấy cổ đông quan trọng, cùng anh diễn một màn kịch trước mặt truyền thông, cứu vãn một cuộc khủng hoảng sắp bùng nổ.
Tận cho đến khi trời tối, Tần Duyệt mới lê thân xác mệt mỏi về tới nhà, anh ném áo vest vắt trên vai xuống đất, lại kéo lỏng cà vạt ra, ngửa mặt ngã ngồi xuống sô pha, anh nhắm nghiền đôi mắt rồi xoa giữa hai hàng mày.
Lỗ Trí Thâm kêu “chít chít” nhảy phắt lên người anh, dường như đang dỗ dành mà cọ tới cọ lui trên cánh tay anh, lúc này Tần Duyệt mới cảm thấy mũi cay cay, anh ôm nó bằng một tay rồi vùi đôi mắt đỏ ngầu vào nhúm lông trên cổ của nó.
Cả ngày nay anh bận rộn xử lý những trở ngại của Tần thị, vốn không dám suy nghĩ tới sự an toàn của hai người họ, có quá nhiều chuyện đang chờ anh đi giải quyết, tuyệt đối không có chỗ cho sự yếu đuối và hoảng loạn được.
Nhưng tận cho đến giờ phút này, một mình anh ngồi trong căn phòng tối tăm, chỉ có thể dựa vào Lỗ Trí Thâm để tìm kiếm sự ấm áo, anh cố chịu sự sợ hãi cả ngày nay, cuối cùng cũng có thể trào ra khỏi cổ họng của mình.
“Nhiên Nhiên, em có khoẻ không? Không có em, anh sắp chịu không nổi nữa rồi……”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cổ tay đang ôm Lỗ Trí Thâm của anh run lên, vội vàng nghe máy, giọng nói run rẩy: “Alo.”
“Đồ tao muốn đã chuẩn bị xong chưa?”
Anh ngồi bật dậy, ánh mắt trong bóng tối sáng quắng, “Tao muốn nghe giọng của cô ấy.”
Phan Duy lưỡng lự trong giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại đi đến cạnh Tô Nhiên Nhiên, đưa mắt ý bảo cô không được nói bậy.
Tô Nhiên Nhiên thò mặt lại gần điện thoại, nghĩ đến anh ở đầu dây bên kia thì cô không kìm được mà giọng nói trở nên nghẹn ngào, “Tần Duyệt, em lạnh lắm…….”
Lòng Tần Duyệt bỗng co rút lại, đang định nói gì thì đầu dây bên kia đã đổi thành tiếng của Phan Duy: “Mày nghe được rồi, tiền và thuốc tao đều phải có, ngày mai giao dịch ở đường Tương Bắc. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát!”
Tần Duyệt nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng “Tút, tút”, anh giơ tay che đi đôi mắt đã ướt đẫm, sau đó anh rút điếu thuốc ra và bật lửa lên: Tháng Tám ở Hân Thành, còn chỗ nào sẽ cảm thấy lạnh chứ…….
Phan Duy cất điện thoại đi, ánh mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên chòng chọc, sau đó cúi đầu thở dài: “Em nói nhiều quá.”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy sợ hãi dưới cái nhìn chòng chọc này, cô không kìm được mà rúc người ra sau, lại quay đầu không chịu khuất phục mà mím môi.
Phan Duy cứ nhìn cô như thế một lúc, hắn đột ngột kẹp dưới nách cô, giả vờ như muốn kéo cô ra ngoài………
Tần Mộ gấp gáp lết về trước nhưng không thể tháo được dây thừng trên người, anh ấy vội vàng lên tiếng: “Phan Duy, mày là một nhà khoa học chứ không phải tội phạm giết người, cũng không phải là cầm thú, tốt nhất là mày nên nhớ kỹ điều này!”
Phan Duy nghiêng người liếc mắt nhìn anh ấy nhưng bàn tay vẫn không hề dừng lại mà trực tiếp kéo Tô Nhiên Nhiên ra ngoài, Tần Mộ gấp gáp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, anh ấy tức giận đến mức đá gãy một chân của cái bàn bên cạnh.
Tô Nhiên Nhiên xây xẩm mặt mày bị hắn kéo lê tới bên cạnh cửa sắt, sau đó cô thấy hắn kéo cửa sắt ra, rồi lại ném chìa khoá vào ngăn dưới của hộp sắt ngoài cửa.
Cô chỉ yên lặng ghi nhớ ghi vị trí của chìa khoá, rồi đột ngột bị hắn bế lên, ôm thẳng tới bên hòn đá ngoài nhà khó mới thả cô xuống.
Bởi vì chỗ này khá hẻo lánh, bây giờ lại là đêm khuya nên xung quanh cực kỳ yên tĩnh, bên đường chỉ có vài chiếc đèn đường bị hỏng, mấy con muỗi nhỏ xíu đang vờn quanh đèn dây tóc mờ. Hai người ngồi dưới tán cây, ánh trăng trên bầu trời bị che khuất nửa sáng nửa tối, nơi xa xa là ánh đèn neon chiếu rọi.
Phan Duy châm một điếu thuốc trong ánh đèn xa xăm ẩn giấu trong bóng đêm, hắn khẽ nhả ra vài vòng khói thuốc, rồi bỗng quay đầu nhìn cô.
Ngón tay của Tô Nhiên Nhiên trong tích tắc trở nên lạnh lẽo, cô cố ý muốn làm dịu đi bầu không khí giữa hai người: “Tôi nhớ trước kia anh không hút thuốc lá.”
Phan Duy kẹp điếu thuốc, cười nói: “Có một số việc, thử một lần thì sẽ trở thành thói quen.”
“Anh làm gì với số tiền này? Rời đi sao?”
Phan Duy khẽ khảy điếu thuốc: “Theo kinh nghiệm của em, người đi đến đường cùng như tôi, ngoại trừ bỏ chạy ra thì còn có con đường nào khác sao?”
“Anh thật sự bằng lòng sống những ngày trốn chui trốn nhủi thế sao?”
Tô Nhiên Nhiên bỗng mềm lòng, Phan Duy là một thiên tài ở phương diện sinh vật học, là niềm tự hào của trường Y, hắn vốn không nên trở thành thế này.
“Không bằng lòng, có điều cũng may, tôi còn có hi vọng cuối cùng.” Phan Duy híp mắt lại, hắn nhìn làn khói xanh lơ lửng bay lên từ trên đầu ngón tay. trong mắt hiện lên ánh sáng xảo quyệt.
“Anh định mang T18 đi!” Tô Nhiên Nhiên bỗng sực hiểu ra.
“Đúng vậy, tôi đã gọi điện thoại cho thầy rồi, vì cô, ông ấy nhất định sẽ giao thuốc cho tôi.”
“Đã đến nước này rồi mà anh còn không định từ bỏ hay sao?”
“Tại sao tôi phải từ bỏ…….Tôi đã phải trả giá thế nào cho T18, bị Hàn Sâm lợi dụng, đẩy người bạn thân nhất của tôi vào trong phòng khí độc, trơ mắt nhìn mấy thứ kinh tởm xảy ra……Thậm chí…..Tôi còn tự tay giết người!”
Phan Duy siết chặt điếu thuốc trong tay, trên mặt là vẻ không cam lòng: “Mang T18 đi chính là hi vọng cuối cùng của tôi, tôi sẽ tìm một nơi để tiếp tục nghiên cứu, rồi một ngày nào đó, thầy sẽ phải cảm ơn tôi, mấy người cũng sẽ phải cảm ơn tôi……”
“Anh điên rồi! T18 không nên được hoàn thành bởi một kẻ điên!” Tô Nhiên Nhiên quay đầu đi, trên mặt hiện rõ vẻ ghê tởm.
Vẻ mặt Phan Duy đột ngột thay đổi, hắn bỗng ném điếu thuốc xuống đất, rồi cúi đầu cười giễu: “Thật ra có chuyện này, tôi không biết có nên nói với em hay không. Khi đó tôi nói thích em là thật……”
Hắn đột nhiên bóp chặt cằm cô: “Em đoán xem, hai ta lâu như thế còn chưa quay lại, Tần Mộ sẽ cảm thấy hai ta đang làm gì nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.