Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường
Chương 25
Ngữ Song
30/07/2023
Khung cảnh Hạ Thanh được Trần Nguyệt Quang ôm trong lòng như bức tranh được
họa sĩ gom đủ tinh hoa hội tụ .Hoa cũng phải nở , chim không ngừng hót
,cây không ngừng sinh sôi sự sống.
Bức tranh đẹp bao nhiêu ,lãng mạn bao nhiêu thì đám người và Can Tuấn Kiệt,Tạ Đông thảm bấy nhiêu.
Mộc Mộc nhanh chóng vọt tới ,không cần biết chuyện gì xảy ra liền nắm lấy đầu Can Tuấn Kiệt giật xuống.
- Ai cho anh bắt Hạ Thanh ?
- Đau đau ,em mau bỏ anh ra !!!
Can Tuấn Kiệt đau đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy . Cậu oán hận mà mắt trợn trừng Mộc Mộc. Là con gái chứ đâu phải con tinh tinh sao mà hung dữ như thế ?
- Em thả tóc anh ra ,Mộc Mộc.
Mộc Mộc bỏ lời nói của Tuấn Kiệt ra ngoài tai ,ra sức nắm tóc cậu giựt lên rồi giựt xuống.
- Không thả ! Anh bắt Hạ Thanh làm gì ???
- Aaaaa, tổ tông tôi ơi ,rụng tóc rồi , rụng tóc rồi . Anh không biết mà , em hỏi Tạ Đông đi !
Can Tuấn Kiệt gào khóc tiếng mán trong lòng . Tóc cậu nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay chưa kịp tạo kiểu liền bị Mộc Mộc nhổ như nhổ cỏ. Đau đớn vô cùng.
Khuôn mặt phong lưu bỗng chốc xám tro. Can Tuấn Kiệt đổ hết mọi việc cho Tạ Đông.
Tạ Đông vất vả ,lê lết trên hành lang không biết chuyện gì lại lạnh sống lưng. Cậu vẫn vô tư lê lết đến phòng kỉ luật ,ai oán Mộc Mộc ra tay nhẫn tâm.
Đến nơi liền thấy Mộc Mộc như hung thần ,ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm .Tạ Đông thầm nuốt nước miếng, cười gượng :
- Sao vậy nhóc con ?
- Chính là Tạ Đông kêu anh bắt Hạ Thanh của em ,cái gì anh cũng không biết !
Can Tuấn Kiệt uất ức chỉ tay về hướng Tạ Đông. Anh em hoạn nạn có nhau ,Tạ Đông cứ việc hưởng lấy.
Tạ Đông thấy Tuấn Kiệt bán mình liền hoảng hốt, tay chân bất giác cũng bủn rủn.
Người run rẩy , Tạ Đông sợ hãi khua tay liên tục ríu rít :
- Nhóc con ,không phải do anh đâu . Thật sự không phải anh.
Mộc Mộc không nói nhiều lời liền chạy như cắt đến chỗ Tạ Đông.
Đau đớn ,hoảng sợ cậu hét như thể tận thế tới nơi.
- Đau quá nhóc con. Tuấn Kiệt ,mau kéo nhóc con ra , em ấy gặm đầu tao rồi . Aaaaa ,Tuấn Kiệt!!!!
- Tao ở đây sẽ cầu bình an cho mày .
Tuấn Kiệt cũng sợ hãi không kém. Nói về gì chứ nói về sự hung dữ ,đáng sợ của Mộc Mộc không ai hiểu qua cậu.
Tuấn Kiệt nhìn Tạ Đông vật vã , người uốn éo tránh Mộc Mộc chỉ biết lắc đầu thương xót. Cậu và Tạ Đông dù sao cũng là bạn thân nên thân ai nấy lo thôi .
Tạ Đông bị cạp đầu đến uất nghẹn . Càng uất ức hơn khi thấy cảnh Trần Nguyệt Quang ôm Hạ Thanh một bên còn chưa buông ra.
- Chết tiệt !!! Người kêu mình bắt người là Nguyệt Quang. Người được ôm giai nhân lại là Nguyệt Quang! Nhưng người bị hành hạ lại là Tạ Đông mình đây !?
Tạ Đông thê lương như một oán phụ mà tay run rẩy chỉ lấy Trần Nguyệt Quang.
Trần Nguyệt Quang còn đang ôm Hạ Thanh nghe xong mặt liền đỏ lựng ,ngại ngùng.
Hắn vội buông lỏng Hạ Thanh , lấy tinh thần chững chạc nói :
- Là anh nhờ mọi người đến lớp học của em kêu em đến.
Nhìn đôi mắt quyến rũ ,dịu dàng của Trần Nguyệt Quang, Hạ Thanh chỉ tiếc không thể ôm lâu thêm một chút.
- Anh Trần kêu em đến có việc gì ạ ?
Không cho Trần Nguyệt Quang trả lời ,Mộc Mộc tức giận ,phụng phịu đôi má bầu bĩnh xen vào :
- Kêu thì kêu sao lại bắt người ? Xách cả nách Hạ Thanh lên chạy như xách vịt. Lát sau lại còn khiêng Hạ Thanh lên trên không thua kém gì con đuông dừa ngọ nguậy trong chén mắm !
Nghe Mộc Mộc miêu tả mà ai cũng tái hết mặt mày. Thật là một miêu tả cổ quái và vô tri !
- Còn có chuyện này à ?
Trần Nguyệt Quang mỉm cười quay đầu hỏi Tạ Đông và Tuấn Kiệt. Ánh mắt cong lại dịu dàng nhưng hai người Tạ Đông , Tuấn Kiệt lại sợ run người.
Ai nói Trần Nguyệt Quang dịu dàng ấm áp chứ bọn họ không nói.Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn có bao giờ thấy Trần Nguyệt Quang hiền từ bao giờ. Có tà tà âm hiểm thì không thiếu !
- A ha ha , Hạ Thanh em ấy hỏi nhưng cậu chưa trả lời .
Tuấn Kiệt ngốc ngốc ,vô tri đánh lạc hướng. Tạ Đông thấy vậy cũng nhanh chóng phụ họa " Đúng đúng ".
- Không phải em nói sắp thi sao ? Anh kèm em học .
Trần Nguyệt Quang không quan tâm đến bọn họ nữa mà quay đầu dịu dàng nói với Hạ Thanh.
Hạ Thanh chưa kịp trả lời liền có một giọng nói ngọt ngào , ngốc bạch vang lên :
- Oa , Quang ca ca kèm Thanh Thanh học sao ? Hoa Hoa có thể học chung được không ?
Ngọc Bạch Hoa bất ngờ xuất hiện đứng bên cạnh cánh cửa phòng kỉ luật.
Người e dè ,rụt rè núp một nửa sau cánh cửa . Đôi mắt to tròn như có nước bên trong lay động không ngừng. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ chu ra làm nũng. Thật sự khiến cho tâm can mọi người ngứa ngáy.
- Hoa Hoa và Trí ca ca học cùng được không Quang ca ca ?
Bức tranh đẹp bao nhiêu ,lãng mạn bao nhiêu thì đám người và Can Tuấn Kiệt,Tạ Đông thảm bấy nhiêu.
Mộc Mộc nhanh chóng vọt tới ,không cần biết chuyện gì xảy ra liền nắm lấy đầu Can Tuấn Kiệt giật xuống.
- Ai cho anh bắt Hạ Thanh ?
- Đau đau ,em mau bỏ anh ra !!!
Can Tuấn Kiệt đau đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy . Cậu oán hận mà mắt trợn trừng Mộc Mộc. Là con gái chứ đâu phải con tinh tinh sao mà hung dữ như thế ?
- Em thả tóc anh ra ,Mộc Mộc.
Mộc Mộc bỏ lời nói của Tuấn Kiệt ra ngoài tai ,ra sức nắm tóc cậu giựt lên rồi giựt xuống.
- Không thả ! Anh bắt Hạ Thanh làm gì ???
- Aaaaa, tổ tông tôi ơi ,rụng tóc rồi , rụng tóc rồi . Anh không biết mà , em hỏi Tạ Đông đi !
Can Tuấn Kiệt gào khóc tiếng mán trong lòng . Tóc cậu nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay chưa kịp tạo kiểu liền bị Mộc Mộc nhổ như nhổ cỏ. Đau đớn vô cùng.
Khuôn mặt phong lưu bỗng chốc xám tro. Can Tuấn Kiệt đổ hết mọi việc cho Tạ Đông.
Tạ Đông vất vả ,lê lết trên hành lang không biết chuyện gì lại lạnh sống lưng. Cậu vẫn vô tư lê lết đến phòng kỉ luật ,ai oán Mộc Mộc ra tay nhẫn tâm.
Đến nơi liền thấy Mộc Mộc như hung thần ,ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm .Tạ Đông thầm nuốt nước miếng, cười gượng :
- Sao vậy nhóc con ?
- Chính là Tạ Đông kêu anh bắt Hạ Thanh của em ,cái gì anh cũng không biết !
Can Tuấn Kiệt uất ức chỉ tay về hướng Tạ Đông. Anh em hoạn nạn có nhau ,Tạ Đông cứ việc hưởng lấy.
Tạ Đông thấy Tuấn Kiệt bán mình liền hoảng hốt, tay chân bất giác cũng bủn rủn.
Người run rẩy , Tạ Đông sợ hãi khua tay liên tục ríu rít :
- Nhóc con ,không phải do anh đâu . Thật sự không phải anh.
Mộc Mộc không nói nhiều lời liền chạy như cắt đến chỗ Tạ Đông.
Đau đớn ,hoảng sợ cậu hét như thể tận thế tới nơi.
- Đau quá nhóc con. Tuấn Kiệt ,mau kéo nhóc con ra , em ấy gặm đầu tao rồi . Aaaaa ,Tuấn Kiệt!!!!
- Tao ở đây sẽ cầu bình an cho mày .
Tuấn Kiệt cũng sợ hãi không kém. Nói về gì chứ nói về sự hung dữ ,đáng sợ của Mộc Mộc không ai hiểu qua cậu.
Tuấn Kiệt nhìn Tạ Đông vật vã , người uốn éo tránh Mộc Mộc chỉ biết lắc đầu thương xót. Cậu và Tạ Đông dù sao cũng là bạn thân nên thân ai nấy lo thôi .
Tạ Đông bị cạp đầu đến uất nghẹn . Càng uất ức hơn khi thấy cảnh Trần Nguyệt Quang ôm Hạ Thanh một bên còn chưa buông ra.
- Chết tiệt !!! Người kêu mình bắt người là Nguyệt Quang. Người được ôm giai nhân lại là Nguyệt Quang! Nhưng người bị hành hạ lại là Tạ Đông mình đây !?
Tạ Đông thê lương như một oán phụ mà tay run rẩy chỉ lấy Trần Nguyệt Quang.
Trần Nguyệt Quang còn đang ôm Hạ Thanh nghe xong mặt liền đỏ lựng ,ngại ngùng.
Hắn vội buông lỏng Hạ Thanh , lấy tinh thần chững chạc nói :
- Là anh nhờ mọi người đến lớp học của em kêu em đến.
Nhìn đôi mắt quyến rũ ,dịu dàng của Trần Nguyệt Quang, Hạ Thanh chỉ tiếc không thể ôm lâu thêm một chút.
- Anh Trần kêu em đến có việc gì ạ ?
Không cho Trần Nguyệt Quang trả lời ,Mộc Mộc tức giận ,phụng phịu đôi má bầu bĩnh xen vào :
- Kêu thì kêu sao lại bắt người ? Xách cả nách Hạ Thanh lên chạy như xách vịt. Lát sau lại còn khiêng Hạ Thanh lên trên không thua kém gì con đuông dừa ngọ nguậy trong chén mắm !
Nghe Mộc Mộc miêu tả mà ai cũng tái hết mặt mày. Thật là một miêu tả cổ quái và vô tri !
- Còn có chuyện này à ?
Trần Nguyệt Quang mỉm cười quay đầu hỏi Tạ Đông và Tuấn Kiệt. Ánh mắt cong lại dịu dàng nhưng hai người Tạ Đông , Tuấn Kiệt lại sợ run người.
Ai nói Trần Nguyệt Quang dịu dàng ấm áp chứ bọn họ không nói.Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn có bao giờ thấy Trần Nguyệt Quang hiền từ bao giờ. Có tà tà âm hiểm thì không thiếu !
- A ha ha , Hạ Thanh em ấy hỏi nhưng cậu chưa trả lời .
Tuấn Kiệt ngốc ngốc ,vô tri đánh lạc hướng. Tạ Đông thấy vậy cũng nhanh chóng phụ họa " Đúng đúng ".
- Không phải em nói sắp thi sao ? Anh kèm em học .
Trần Nguyệt Quang không quan tâm đến bọn họ nữa mà quay đầu dịu dàng nói với Hạ Thanh.
Hạ Thanh chưa kịp trả lời liền có một giọng nói ngọt ngào , ngốc bạch vang lên :
- Oa , Quang ca ca kèm Thanh Thanh học sao ? Hoa Hoa có thể học chung được không ?
Ngọc Bạch Hoa bất ngờ xuất hiện đứng bên cạnh cánh cửa phòng kỉ luật.
Người e dè ,rụt rè núp một nửa sau cánh cửa . Đôi mắt to tròn như có nước bên trong lay động không ngừng. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ chu ra làm nũng. Thật sự khiến cho tâm can mọi người ngứa ngáy.
- Hoa Hoa và Trí ca ca học cùng được không Quang ca ca ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.