Nữ Phụ Ác Độc Baby Show Bị Bé Cưng Phản Dame
Chương 45:
Nguyệt Lạc Miên Tinh
29/08/2023
Tiểu Diễn nhà tôi…
Bốn chữ thốt ra rất đỗi tự hào.
Đầu ngón tay của Quân Diễn khẽ run rẩy, có người dám xưng là mẹ của cậu ư?
Ánh nhìn lạnh thấu xương quét qua khuôn mặt của cô.
Nửa đánh giá, nửa nhìn kỹ.
Người phụ nữ đứng ở đó, khi giải vây cho chính mình, giọng điệu của cô vô cùng chính đáng.
Quân Diễn nhìn người kia một lúc lâu rồi thờ ơ đảo mắt ra chỗ khác.
Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng… Cậu thực sự không ghét bỏ cảm giác này.
Trần Như Di không tin lắm, cô ta cười mỉa chế nhạo.
“Cao cấp? Quần áo cao cấp có thể bắt chước, nhưng khí chất thì có thể không?”
Diêm Nguyệt Thanh không trả lời cô ta, cô chuyển chủ đề.
“Mạt Mạt bị nhốt, Tiểu Diễn vô tình phát hiện, vốn dĩ nó chỉ tiện tay giúp người thôi, cô cũng đã nói cảm ơn với nó rồi! Cô vẫn nên quan tâm đến Mạt Mạt trước đi, một cô bé bị nhốt lâu như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy rất sợ đó.”
Làm mẹ mà không làm tròn trách nhiệm chút nào, bây giờ con gái cô ta đang đầm đìa nước mắt mà cô ta vẫn còn thời gian để bắt chuyện với người khác á?
Trần Như Di cau mày.
Diêm Nguyệt Thanh nói rõ.
“Nếu cô muốn cảm ơn thì cô dứt khoát gửi tiền luôn đi. Chúng tôi cứu Mạt Mạt, cô đưa chúng tôi vài nghìn tệ để tỏ lòng biết ơn chắc cũng không có gì xấu đâu nhỉ?”
Trần Như Di im lặng, giống… Con buôn quá rồi đó.
Không ngờ Quân Diễn ở đằng sau lặng lẽ gật đầu, dường như cậu cũng đồng ý với lời nói của cô.
Hoàng tử nhỏ của nhà họ Quân thiếu tiền đến thế ư?
Không thể nào!
Phản ứng của cậu khiến Trần Như Di lập tức rơi từ bệ thờ trên cao xuống chợ…
Xem ra hôm nay cô ta tiếp cận sai báu vật rồi ư?
Cô ta tưởng đối phương là cục vàng, ai ngờ là cục đất?
Nghĩ lại cảnh mình ân cần với một kẻ bình thường như thế, Trần Như Di cực kỳ bất mãn, cô ta lập tức thu lại nụ cười, thậm chí còn không thèm làm mấy việc tốn thời gian nữa mà thờ ơ quay đầu đi… Không trả lời hai mẹ con cô, mà dứt khoát kéo Thời Mạt Tịch đi khỏi đó.
Cô bé lưu luyến nhìn hai người họ, cô bé đi rất chậm và cẩn thận nhưng vẫn không thay đổi được mẹ mình, đành phải nước mắt lưng tròng đi về.
Đợi hai người họ ra ngoài, Diêm Nguyệt Thanh mới quay đầu lại.
“Xin lỗi em nhiều, khi nãy chị đã mượn thân phận mẹ của em.”
Đôi mắt của Quân Diễn tối dần đi.
“Không cần giải thích.” Cậu mím môi, giọng nói nhỏ rất trưởng thành, mang theo vẻ oan ức có phần nghiêm túc: “Em phải cảm ơn chị mới đúng…”
Cậu lớn lên năm tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cậu biết cảm giác được mẹ che chở là như thế nào?
Diêm Nguyệt Thanh ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi cậu.
“Có muốn chị đưa em đi tìm cha mẹ không?”
Quân Diễn lắc đầu: “Đã hai mươi phút rồi.”
Mặc dù nhân viên bảo vệ vẫn chưa phát hiện, nhưng đám vệ sĩ đi theo đã tìm được cậu.
Quả nhiên, vừa dứt lời, một tên vệ sĩ vội vàng chạy tới từ đằng xa.
“Cậu Diễn!”
Diêm Nguyệt Thanh nghe cách xưng hô này, không thể nghi ngờ gì thêm nữa Quân Diễn thực sự là cậu chủ nhỏ của gia tộc lớn! Nhưng với phản ứng khi nãy của cậu, chắc hẳn cậu cũng không muốn để lộ danh tính gia đình của mình.
Dù sao cũng đã có người đến đón, sau khi chắc chắn đứa trẻ được an toàn, Diêm Nguyệt Thanh cũng không hỏi thêm gì nữa, cô chỉ đơn giản chào một tiếng rồi đứng dậy tạm biệt.
Vệ sĩ vẫn chưa kịp định hình tình huống thì đã thấy cô bước nhanh đi, đầu của anh ta đầm đìa mồ hôi, nhìn về phía Quân Diễn với vẻ nghi ngờ.
“Cậu Diễn, cô ấy…”
Quân Diễn nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy có chút lưu luyến không diễn tả được.
Khi nhận ra loại cảm xúc này vốn không nên xuất hiện trong lòng, cậu đột nhiên hơi sửng sốt! Sau đó cậu cố đè nén mọi cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh.
“Về nhà thôi!”
Vệ sĩ gật đầu lia lịa.
“Rõ.”
Đêm đến.
Đường vành đai thủ đô, tỉnh Bích Sơn Ngọc.
Trên từng tấc đất tấc vàng ở thủ đô, những người có thể sở hữu một căn biệt thự ở hai bên vành đai vốn đã giàu có vô cùng rồi! Nhưng nhà họ Quân đã thẳng tay mua luôn vị trí có phong cảnh đẹp nhất ở Bích Sơn rồi xây dựng một trang viên trên đó, điều này đã cho thấy nhà bọn họ thật thâm sâu khó lường.
Bốn chữ thốt ra rất đỗi tự hào.
Đầu ngón tay của Quân Diễn khẽ run rẩy, có người dám xưng là mẹ của cậu ư?
Ánh nhìn lạnh thấu xương quét qua khuôn mặt của cô.
Nửa đánh giá, nửa nhìn kỹ.
Người phụ nữ đứng ở đó, khi giải vây cho chính mình, giọng điệu của cô vô cùng chính đáng.
Quân Diễn nhìn người kia một lúc lâu rồi thờ ơ đảo mắt ra chỗ khác.
Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng… Cậu thực sự không ghét bỏ cảm giác này.
Trần Như Di không tin lắm, cô ta cười mỉa chế nhạo.
“Cao cấp? Quần áo cao cấp có thể bắt chước, nhưng khí chất thì có thể không?”
Diêm Nguyệt Thanh không trả lời cô ta, cô chuyển chủ đề.
“Mạt Mạt bị nhốt, Tiểu Diễn vô tình phát hiện, vốn dĩ nó chỉ tiện tay giúp người thôi, cô cũng đã nói cảm ơn với nó rồi! Cô vẫn nên quan tâm đến Mạt Mạt trước đi, một cô bé bị nhốt lâu như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy rất sợ đó.”
Làm mẹ mà không làm tròn trách nhiệm chút nào, bây giờ con gái cô ta đang đầm đìa nước mắt mà cô ta vẫn còn thời gian để bắt chuyện với người khác á?
Trần Như Di cau mày.
Diêm Nguyệt Thanh nói rõ.
“Nếu cô muốn cảm ơn thì cô dứt khoát gửi tiền luôn đi. Chúng tôi cứu Mạt Mạt, cô đưa chúng tôi vài nghìn tệ để tỏ lòng biết ơn chắc cũng không có gì xấu đâu nhỉ?”
Trần Như Di im lặng, giống… Con buôn quá rồi đó.
Không ngờ Quân Diễn ở đằng sau lặng lẽ gật đầu, dường như cậu cũng đồng ý với lời nói của cô.
Hoàng tử nhỏ của nhà họ Quân thiếu tiền đến thế ư?
Không thể nào!
Phản ứng của cậu khiến Trần Như Di lập tức rơi từ bệ thờ trên cao xuống chợ…
Xem ra hôm nay cô ta tiếp cận sai báu vật rồi ư?
Cô ta tưởng đối phương là cục vàng, ai ngờ là cục đất?
Nghĩ lại cảnh mình ân cần với một kẻ bình thường như thế, Trần Như Di cực kỳ bất mãn, cô ta lập tức thu lại nụ cười, thậm chí còn không thèm làm mấy việc tốn thời gian nữa mà thờ ơ quay đầu đi… Không trả lời hai mẹ con cô, mà dứt khoát kéo Thời Mạt Tịch đi khỏi đó.
Cô bé lưu luyến nhìn hai người họ, cô bé đi rất chậm và cẩn thận nhưng vẫn không thay đổi được mẹ mình, đành phải nước mắt lưng tròng đi về.
Đợi hai người họ ra ngoài, Diêm Nguyệt Thanh mới quay đầu lại.
“Xin lỗi em nhiều, khi nãy chị đã mượn thân phận mẹ của em.”
Đôi mắt của Quân Diễn tối dần đi.
“Không cần giải thích.” Cậu mím môi, giọng nói nhỏ rất trưởng thành, mang theo vẻ oan ức có phần nghiêm túc: “Em phải cảm ơn chị mới đúng…”
Cậu lớn lên năm tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cậu biết cảm giác được mẹ che chở là như thế nào?
Diêm Nguyệt Thanh ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi cậu.
“Có muốn chị đưa em đi tìm cha mẹ không?”
Quân Diễn lắc đầu: “Đã hai mươi phút rồi.”
Mặc dù nhân viên bảo vệ vẫn chưa phát hiện, nhưng đám vệ sĩ đi theo đã tìm được cậu.
Quả nhiên, vừa dứt lời, một tên vệ sĩ vội vàng chạy tới từ đằng xa.
“Cậu Diễn!”
Diêm Nguyệt Thanh nghe cách xưng hô này, không thể nghi ngờ gì thêm nữa Quân Diễn thực sự là cậu chủ nhỏ của gia tộc lớn! Nhưng với phản ứng khi nãy của cậu, chắc hẳn cậu cũng không muốn để lộ danh tính gia đình của mình.
Dù sao cũng đã có người đến đón, sau khi chắc chắn đứa trẻ được an toàn, Diêm Nguyệt Thanh cũng không hỏi thêm gì nữa, cô chỉ đơn giản chào một tiếng rồi đứng dậy tạm biệt.
Vệ sĩ vẫn chưa kịp định hình tình huống thì đã thấy cô bước nhanh đi, đầu của anh ta đầm đìa mồ hôi, nhìn về phía Quân Diễn với vẻ nghi ngờ.
“Cậu Diễn, cô ấy…”
Quân Diễn nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy có chút lưu luyến không diễn tả được.
Khi nhận ra loại cảm xúc này vốn không nên xuất hiện trong lòng, cậu đột nhiên hơi sửng sốt! Sau đó cậu cố đè nén mọi cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh.
“Về nhà thôi!”
Vệ sĩ gật đầu lia lịa.
“Rõ.”
Đêm đến.
Đường vành đai thủ đô, tỉnh Bích Sơn Ngọc.
Trên từng tấc đất tấc vàng ở thủ đô, những người có thể sở hữu một căn biệt thự ở hai bên vành đai vốn đã giàu có vô cùng rồi! Nhưng nhà họ Quân đã thẳng tay mua luôn vị trí có phong cảnh đẹp nhất ở Bích Sơn rồi xây dựng một trang viên trên đó, điều này đã cho thấy nhà bọn họ thật thâm sâu khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.