Nữ Phụ Ác Độc Bị Cường Thủ Hào Đoạt
Chương 7:
Thanh Sam
10/11/2022
Giọng điệu của cô lộ vẻ vội vàng và kích động: “Bạn học à, tôi bị kẹt ở trên tường, cậu có thể giúp tôi một chút được không?”
Tầm mắt của Giang Hạc di chuyển từ đôi chân rũ xuống bên ngoài bức tường lên trên, cuối cùng rơi vào khuôn mặt của Nam Hoan.
Do được ánh nắng phản xạ, đôi mắt trong veo toát lên ánh nước sóng sánh dịu dàng, đượm vẻ yêu thương như có như không.
Đột nhiên, trái tim của Giang Hạc tăng tốc dữ dội, yết hầu chuyển động lên xuống mấy cái.
Cố gắng đè nén cảm giác khô khốc, Giang Hạc bước đến mấy bước: “Cậu nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ cậu.”
Nam Hoan hơi do dự, nhưng hệ thống đã thấy gương mặt cô bị nắng chiếu tới đỏ bừng, nên nó đau lòng lên tiếng: “Mau nhảy đi Bảo Bối, tôi thấy cậu ta có vẻ tươm tất đàng hoàng, có lẽ tin được.”
Dĩ nhiên hệ thống có lòng tin vào sắc đẹp của Nam Hoan.
Người đến mặc đồng phục giống hệt của Nam Hoan, những chàng trai ở tuổi này nhìn thấy cô gái bơ vơ, nhất là người như Nam Hoan, chắc chắn không thể nào thờ ơ mà thậm chí còn trêu ghẹo nữa kìa.
Tất nhiên hệ thống đã đoán đúng.
Nam Hoan nhắm mắt lại và nhảy xuống, quả nhiên cô không bị đập đầu xuống đất mà rơi vào một lồng ngực thoang thoảng bột giặt hương bạc hà.
Nam Hoan vui mừng ngẩng đầu lên: “Cậu thật sự đỡ được tôi rồi! Cảm ơn cậu!”
“Tôi đã ngồi trên đó rất lâu rồi, nếu không nhờ cậu, chẳng biết tôi còn ngồi trên đó bao lâu nữa.”
Giang Hạc cảm nhận sự mềm mại trong ngực, còn có đường cong phập phồng dán lên người mình, lỗ tai cậu đỏ lên, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành lấy tay chân cứng ngắc kéo Nam Hoan xuống.
“Không sao, cậu…” Tên là gì?
Cậu còn chưa nói xong câu kế tiếp thì hình như Nam Hoan đã nhớ ra chuyện gì, bỗng la lên một tiếng: “Chết! Sắp không kịp rồi, tôi đi trước đây, lần sau có cơ hội tôi sẽ cảm ơn cậu!”
Giang Hạc chưa kịp phản ứng, chỉ đành ngơ ngác nhìn Nam Hoan biến mất trong tầm mắt của mình.
Tần số nhịp tim của cậu vẫn chưa giảm xuống, tỏ rõ lần này cậu đã rung động thật rồi.
“Giang Hạc?”
Giọng nữ xa lạ từ đằng sau truyền tới làm Giang Hạc phục hồi tinh thần.
Giang Hạc xoay người, lọt vào mắt cậu là một cô gái xa lạ.
Cậu kìm nén sự mong đợi khó hiểu trong lòng, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày rồi xoay người rời đi, không định để ý đến đối phương.
Chuyện này không thể trách cậu, dựa vào thành tích quanh năm xuất sắc và vẻ ngoài điển trai của Giang Hạc chính là vũ khí thu phục nhiều trái tim của thiếu nữ.
Thế nên từ nhỏ đến lớn, cậu luôn được các cô gái tỏ tình.
Các cô ấy có đủ loại cách thức, có nhiệt tình to gan, có ngây thơ ngượng ngùng, nhưng đều nhận được kết quả bị từ chối.
Chẳng qua trong số họ từng có một cô gái cực kỳ cuồng nhiệt, dù bị từ chối vẫn cứ dây dưa với cậu khiến cậu hết sức đau đầu, thế nên không thể không dùng gương mặt lạnh lùng để từ chối.
Suy cho cùng, điều kiện của gia đình Giang Hạc không cho phép cậu có tâm trạng yêu đương.
Tầm mắt của Giang Hạc di chuyển từ đôi chân rũ xuống bên ngoài bức tường lên trên, cuối cùng rơi vào khuôn mặt của Nam Hoan.
Do được ánh nắng phản xạ, đôi mắt trong veo toát lên ánh nước sóng sánh dịu dàng, đượm vẻ yêu thương như có như không.
Đột nhiên, trái tim của Giang Hạc tăng tốc dữ dội, yết hầu chuyển động lên xuống mấy cái.
Cố gắng đè nén cảm giác khô khốc, Giang Hạc bước đến mấy bước: “Cậu nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ cậu.”
Nam Hoan hơi do dự, nhưng hệ thống đã thấy gương mặt cô bị nắng chiếu tới đỏ bừng, nên nó đau lòng lên tiếng: “Mau nhảy đi Bảo Bối, tôi thấy cậu ta có vẻ tươm tất đàng hoàng, có lẽ tin được.”
Dĩ nhiên hệ thống có lòng tin vào sắc đẹp của Nam Hoan.
Người đến mặc đồng phục giống hệt của Nam Hoan, những chàng trai ở tuổi này nhìn thấy cô gái bơ vơ, nhất là người như Nam Hoan, chắc chắn không thể nào thờ ơ mà thậm chí còn trêu ghẹo nữa kìa.
Tất nhiên hệ thống đã đoán đúng.
Nam Hoan nhắm mắt lại và nhảy xuống, quả nhiên cô không bị đập đầu xuống đất mà rơi vào một lồng ngực thoang thoảng bột giặt hương bạc hà.
Nam Hoan vui mừng ngẩng đầu lên: “Cậu thật sự đỡ được tôi rồi! Cảm ơn cậu!”
“Tôi đã ngồi trên đó rất lâu rồi, nếu không nhờ cậu, chẳng biết tôi còn ngồi trên đó bao lâu nữa.”
Giang Hạc cảm nhận sự mềm mại trong ngực, còn có đường cong phập phồng dán lên người mình, lỗ tai cậu đỏ lên, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành lấy tay chân cứng ngắc kéo Nam Hoan xuống.
“Không sao, cậu…” Tên là gì?
Cậu còn chưa nói xong câu kế tiếp thì hình như Nam Hoan đã nhớ ra chuyện gì, bỗng la lên một tiếng: “Chết! Sắp không kịp rồi, tôi đi trước đây, lần sau có cơ hội tôi sẽ cảm ơn cậu!”
Giang Hạc chưa kịp phản ứng, chỉ đành ngơ ngác nhìn Nam Hoan biến mất trong tầm mắt của mình.
Tần số nhịp tim của cậu vẫn chưa giảm xuống, tỏ rõ lần này cậu đã rung động thật rồi.
“Giang Hạc?”
Giọng nữ xa lạ từ đằng sau truyền tới làm Giang Hạc phục hồi tinh thần.
Giang Hạc xoay người, lọt vào mắt cậu là một cô gái xa lạ.
Cậu kìm nén sự mong đợi khó hiểu trong lòng, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày rồi xoay người rời đi, không định để ý đến đối phương.
Chuyện này không thể trách cậu, dựa vào thành tích quanh năm xuất sắc và vẻ ngoài điển trai của Giang Hạc chính là vũ khí thu phục nhiều trái tim của thiếu nữ.
Thế nên từ nhỏ đến lớn, cậu luôn được các cô gái tỏ tình.
Các cô ấy có đủ loại cách thức, có nhiệt tình to gan, có ngây thơ ngượng ngùng, nhưng đều nhận được kết quả bị từ chối.
Chẳng qua trong số họ từng có một cô gái cực kỳ cuồng nhiệt, dù bị từ chối vẫn cứ dây dưa với cậu khiến cậu hết sức đau đầu, thế nên không thể không dùng gương mặt lạnh lùng để từ chối.
Suy cho cùng, điều kiện của gia đình Giang Hạc không cho phép cậu có tâm trạng yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.