Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 37: Có Ý Nghĩ
Xảo Hùng
14/06/2024
Sau khi uống mấy ngụm nước, Phương Lê Nhân cuối cùng cũng ổn định được cơ thể, kéo lan can và ngẩng đầu lên khỏi mặt nước. Cô nhìn thấy Lục Phù cẩn thận đặt Dương Mộ Vân ướt đẫm trên mặt đất, trong khi quần áo và tóc của anh đều nhỏ nước.
Dương Mộ Vân sợ nước và ngất đi trong thoáng chốc vì quá sợ hãi. Lục Phù vòng tay qua vai cô ấy, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng anh thậm chí còn không liếc nhìn Phương Lê Nhân lấy một lần.
Tóc tai Phương Lê Nhân rối bù, che đi khuôn mặt, cô không hiểu tại sao cùng vớt lên từ trong nước nhưng Dương Mộ Vân lại được ánh trăng soi sáng, làn da trong suốt như tuyết, giống như một nàng tiên cá trong trẻo và mỏng manh, còn cô...
Là một “nữ phụ độc ác”, cô đã làm rất nhiều chuyện và có nhiều khoảnh khắc xấu hổ hơn thế này.
Nhưng lần này trong lòng cô như có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc, có lẽ xen lẫn sự bất bình, cô chưa kịp phân biệt, đã gọn gàng bò ra khỏi nước, đi đến trước mặt Chu Gia Hàn vẫn chưa hoàn hồn lại sau sự hỗn loạn trước mặt. Cô nắm lấy cánh tay anh ta, chanh chua chỉ vào hai người kia và nói một cách gay gắt: "Anh Gia Hàn, nhìn bọn họ kìa! Anh còn có thể nói giữa bọn họ không có bất kỳ sự mập mờ nào sao?"
Trong mắt Chu Gia Hàn, một người trong lạnh ngoài nóng như Tiểu Lục Gia, lại tỏ ra lo lắng bất thường đối với vị hôn thê của mình. Anh ta rút cánh tay về, kìm nén cảm xúc, bước về phía trước, lịch sự nói với Lục Phù: "Cảm ơn Tiểu Lục Gia đã cứu giúp, bây giờ giao Mộ Vân cho tôi là được."
Anh ta đưa tay ra, nhưng Lục Phù không hề nhúc nhích, anh nhìn Phương Lê Nhân đang đứng lẻ loi một mình, trên môi nở nụ cười lạnh lùng: “Anh không thấy em gái Tiểu Lê của anh cũng rơi xuống nước sao, không quan tâm đến em ấy à?" Chu Gia Hàn chỉ nhìn thấy Lục Phù ôm chặt Dương Mộ Vân không buông, tức giận lặp lại: "Tiểu Lục Gia, xin hãy giao Mộ Vân cho tôi!"
Lúc này ánh mắt của Lục Phù mới rơi vào khuôn mặt lạnh như dao của anh ta: "Phương Lê Nhân ướt đẫm cả người, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, anh mù à?" Chu Gia Hàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trong mắt càng thêm ý vị căm thù: "Tiểu Lục Gia, nếu anh còn tiếp tục ôm vị hôn thê của tôi không buông, tôi đây không thể không hoài nghi, đúng như lời đồn, anh có ý gì đó với Mộ Vân!"
Khóe môi Lục Phù hiện lên một nụ cười mỉa mai, anh đang nói chuyện với Chu Gia Hàn, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Phương Lê Nhân đang run rẩy vì lạnh: “Anh không cần phải nghi ngờ, mấy ngày qua tôi và quản lý Dương ở bên nhau rất vui vẻ, tôi đối xử với cô ấy —thực sự có ý nghĩ không an phận.”
Nhắc tới thân phận của Lục Phù, trong lời nói chỉ cần có bốn chữ “bên nhau vui vẻ”, cũng chứa đựng đủ ý nghĩa.
Chu Gia Hàn giật mình khi nhìn thấy Dương Mộ Vân ngoan ngoãn nép vào trong ngực Lục Phù, sắc mặt mấy lần chuyển từ trắng sang xanh, gân xanh trên trán nổi lên như loài bò sát, cuối cùng anh ta nghiến răng giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Dương Mộ Vân rên rỉ một tiếng, mở mắt ra. Vừa rồi cô ấy vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, ngơ ngác lo lắng đưa tay về phía bóng dáng của Chu Gia Hàn, hơi thở mong manh kêu gọi: "Gia Hàn..."
Chu Gia Hàn dừng lại một chút, cuối cùng vẫn tiến về phía trước mà không quay đầu lại. "Anh Gia Hàn!" Lại sắp có một màn kịch lớn để xem, Phương Lê Nhân "Lo lắng" mà kêu một tiếng, nhanh chân chạy theo sau anh ta. "Phương Lê Nhân." Lục Phù trầm giọng gọi tên cô.
Phương Lê Nhân quay đầu lại, vẻ mặt giống như thời tiết thay đổi vào tháng sáu, nhìn anh một cách cực kỳ lạnh lùng. Lục Phù nhếch khóe miệng lên và cười nói: "Tôi đã nói theo chỉ thị của cô, cô bày ra vẻ mặt này cho tôi xem là có ý gì?"
Phương Lê Nhân cắn môi dưới, rời khỏi mái nhà dưới ánh mắt lạnh lùng như sói của anh.
Dương Mộ Vân sợ nước và ngất đi trong thoáng chốc vì quá sợ hãi. Lục Phù vòng tay qua vai cô ấy, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng anh thậm chí còn không liếc nhìn Phương Lê Nhân lấy một lần.
Tóc tai Phương Lê Nhân rối bù, che đi khuôn mặt, cô không hiểu tại sao cùng vớt lên từ trong nước nhưng Dương Mộ Vân lại được ánh trăng soi sáng, làn da trong suốt như tuyết, giống như một nàng tiên cá trong trẻo và mỏng manh, còn cô...
Là một “nữ phụ độc ác”, cô đã làm rất nhiều chuyện và có nhiều khoảnh khắc xấu hổ hơn thế này.
Nhưng lần này trong lòng cô như có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc, có lẽ xen lẫn sự bất bình, cô chưa kịp phân biệt, đã gọn gàng bò ra khỏi nước, đi đến trước mặt Chu Gia Hàn vẫn chưa hoàn hồn lại sau sự hỗn loạn trước mặt. Cô nắm lấy cánh tay anh ta, chanh chua chỉ vào hai người kia và nói một cách gay gắt: "Anh Gia Hàn, nhìn bọn họ kìa! Anh còn có thể nói giữa bọn họ không có bất kỳ sự mập mờ nào sao?"
Trong mắt Chu Gia Hàn, một người trong lạnh ngoài nóng như Tiểu Lục Gia, lại tỏ ra lo lắng bất thường đối với vị hôn thê của mình. Anh ta rút cánh tay về, kìm nén cảm xúc, bước về phía trước, lịch sự nói với Lục Phù: "Cảm ơn Tiểu Lục Gia đã cứu giúp, bây giờ giao Mộ Vân cho tôi là được."
Anh ta đưa tay ra, nhưng Lục Phù không hề nhúc nhích, anh nhìn Phương Lê Nhân đang đứng lẻ loi một mình, trên môi nở nụ cười lạnh lùng: “Anh không thấy em gái Tiểu Lê của anh cũng rơi xuống nước sao, không quan tâm đến em ấy à?" Chu Gia Hàn chỉ nhìn thấy Lục Phù ôm chặt Dương Mộ Vân không buông, tức giận lặp lại: "Tiểu Lục Gia, xin hãy giao Mộ Vân cho tôi!"
Lúc này ánh mắt của Lục Phù mới rơi vào khuôn mặt lạnh như dao của anh ta: "Phương Lê Nhân ướt đẫm cả người, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, anh mù à?" Chu Gia Hàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trong mắt càng thêm ý vị căm thù: "Tiểu Lục Gia, nếu anh còn tiếp tục ôm vị hôn thê của tôi không buông, tôi đây không thể không hoài nghi, đúng như lời đồn, anh có ý gì đó với Mộ Vân!"
Khóe môi Lục Phù hiện lên một nụ cười mỉa mai, anh đang nói chuyện với Chu Gia Hàn, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Phương Lê Nhân đang run rẩy vì lạnh: “Anh không cần phải nghi ngờ, mấy ngày qua tôi và quản lý Dương ở bên nhau rất vui vẻ, tôi đối xử với cô ấy —thực sự có ý nghĩ không an phận.”
Nhắc tới thân phận của Lục Phù, trong lời nói chỉ cần có bốn chữ “bên nhau vui vẻ”, cũng chứa đựng đủ ý nghĩa.
Chu Gia Hàn giật mình khi nhìn thấy Dương Mộ Vân ngoan ngoãn nép vào trong ngực Lục Phù, sắc mặt mấy lần chuyển từ trắng sang xanh, gân xanh trên trán nổi lên như loài bò sát, cuối cùng anh ta nghiến răng giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Dương Mộ Vân rên rỉ một tiếng, mở mắt ra. Vừa rồi cô ấy vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, ngơ ngác lo lắng đưa tay về phía bóng dáng của Chu Gia Hàn, hơi thở mong manh kêu gọi: "Gia Hàn..."
Chu Gia Hàn dừng lại một chút, cuối cùng vẫn tiến về phía trước mà không quay đầu lại. "Anh Gia Hàn!" Lại sắp có một màn kịch lớn để xem, Phương Lê Nhân "Lo lắng" mà kêu một tiếng, nhanh chân chạy theo sau anh ta. "Phương Lê Nhân." Lục Phù trầm giọng gọi tên cô.
Phương Lê Nhân quay đầu lại, vẻ mặt giống như thời tiết thay đổi vào tháng sáu, nhìn anh một cách cực kỳ lạnh lùng. Lục Phù nhếch khóe miệng lên và cười nói: "Tôi đã nói theo chỉ thị của cô, cô bày ra vẻ mặt này cho tôi xem là có ý gì?"
Phương Lê Nhân cắn môi dưới, rời khỏi mái nhà dưới ánh mắt lạnh lùng như sói của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.