Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 13: Công Bằng 

Xảo Hùng

14/06/2024

"Sao thế, cô lại chuyển sang nghề mới là dọn dẹp nhà vệ sinh nam rồi à?" Nói câu này tỉnh bơ như trò chuyện bình thường, người đàn ông thong thả lau khô nơi đó, mặc quần vào, kéo khóa rồi đi đến bồn rửa, cúi xuống rửa tay.

Mọi động tác vẫn không chút hoang mang như vậy.

Phương Lê Nhân chỉ muốn hỏi: Tại sao lại là anh? Hai lần, đều xuất hiện vào thời điểm cô xấu hổ nhất, đây là duyên phận gì vậy!

Sau khi rửa tay xong, người đàn ông rút tờ khăn giấy dưới gương ra, lau nước trên tay, vò lại ném vào thùng rác, kế tiếp quay người nhẹ nhàng tựa vào trước bồn rửa tay, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống cô.

Kể từ lần cuối gặp nhau, trong lòng Phương Lê Nhân đã đặt biệt danh cho anh là "Duệ Ca*". Đó là bởi vì trông anh luôn rất bình tĩnh và thờ ơ dù có chuyện gì xảy ra.

(*) Duệ Ca: Anh trai chảnh chọe, ý Phương Lê Nhân chê anh nhà quá chảnh.

Dường như không có gì có thể khiến người này ngạc nhiên, cũng không có gì có thể khiến anh hoảng loạn, anh vĩnh viễn luôn lười biếng và tản mạn như vậy - chảnh cái rắm chứ chảnh!

Phương Lê Nhân không thể giải thích tình huống hiện tại là gì, bèn hỏi ngược lại: "Anh, anh đến chỗ này làm gì?"

"Tôi? Tôi đến đây ăn cơm." Duệ Ca nhún vai và trả lời điều đương nhiên. Phương Lê Nhân khẳng định suy đoán trong lòng mình, người này chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với Lục Phù, có lẽ là em trai của Lục Phù, hoặc là bạn bè thân thiết!

Về phần tại sao cô không đoán được anh chính là Lục Phù, không phải vì cô thiếu trí tưởng tượng, mà chủ yếu là vì người này có vẻ quá vô tư cà lơ phất phơ, trái ngược trầm trọng với ấn tượng mà Lục Phù để lại cho cô trong nguyên tác.

Trong nguyên tác vị Tiểu Lục Gia này độc ác tàn nhẫn đến mức có thể chặt đứt cánh tay của đối phương mà không hề thay đổi sắc mặt chỉ vì một câu nói. Còn anh chàng trước mặt cô - thoạt nhìn ngay cả con gà cũng lười giết.

Hơn nữa, là một nữ phụ độc ác, cô không có nhiều cảnh tiếp xúc với nam chính thứ hai Lục Phù. Vậy nên làm sao có chuyện bọn họ gặp nhau nhiều lần và nói chuyện với nhau nhiều lần như vậy? Chắc anh chàng này chỉ là người qua đường mà thôi.



Phương Lê Nhân suy nghĩ một lúc rồi nảy ra một ý tưởng, cô đứng dậy từ góc nơi mình đang ngồi xổm và khập khiễng bước tới dù chân đang tê dại, tỏ vẻ thần bí đưa mặt mình lại gần anh, anh cũng cúi xuống phối hợp thò tai về phía cô.

Chỉ nghe thấy Phương Lê Nhân thổi hơi ấm dễ chịu vào tai anh và nói: “Nói thật cho anh biết, thật ra tôi là thám tử tư!” Duệ Ca nhướng mày, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phương Lê Nhân đáp lại bằng vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt ngoan cường.

"Ồ." Duệ Ca bất giác gật đầu, "Tôi xin lỗi. Vậy thì cô đến đây —" "Là có nhiệm vụ trong người," Phương Lê Nhân nói tiếp, "Tôi đã nhận một nhiệm vụ điều tra một vụ ngoại tình."

“Ngoại tình?” Duệ Ca dường như có chút hứng thú, bật chế độ hóng hớt hỏi: “Ai với ai thế?”

"Quản lý bộ phận thương mại của Ninh Dương, với —- tôi có nói ra thì anh cũng đừng quá kinh ngạc nhé." Phương Lê Nhân hạ giọng, "Với vị Tiểu Lục Gia kia!" Duệ Ca giật giật khóe miệng, ánh mắt hơi phức tạp: "Không phải chứ?"

"Chắc chắn!" Là một người xuyên sách với góc nhìn của Chúa, Phương Lê Nhân khẳng định một trăm phần trăm. Cho dù bây giờ chưa xảy ra thì sau này cũng sẽ xảy ra, nếu không một diễn viên tầm trung như Lục Phù, làm sao có thể trở thành nam chính thứ hai được chứ?

Cô sờ cằm tỏ vẻ uyên thâm: “Thật ra lần trước tôi xuất hiện ở bức tường ngoài khách sạn là để lấy bằng chứng chứng minh giữa họ có quan hệ tình cảm.” Duệ Ca nhếch khóe miệng lên, phối hợp khen ngợi: “Vậy thì cô quá chuyên nghiệp rồi.”

"Ai nói không phải chứ!" Phương Lê Nhân giơ khuỷu tay lên chạm vào cánh tay anh, "Này, chúng ta cũng coi như người quen cũ, anh có thể giúp tôi một việc được không?" Duệ Ca hỏi, "Giúp như thế nào?"

"Nếu anh có thể vào bên trong đó ăn cơm, vậy thì giúp tôi chụp hai bức ảnh bọn họ ngồi cùng nhau được không, cũng không khó lắm phải không?"

"..."



Phương Lê Nhân chu môi, có chút nũng nịu nói: "Có chút việc nhỏ này mà anh cũng không muốn giúp tôi sao? Yên tâm, chỉ là việc cỏn con thôi, sẽ không gây tổn hại gì cho vị Tiểu Lục Gia kia đâu!" Duệ Ca không bị dáng vẻ của cô mê hoặc, anh nheo mắt lại và nói: "Tại sao tôi phải giúp cô?"

Gặp phải đối thủ xảo quyệt, Phương Lê Nhân cảnh giác đàm phán: "Tôi sẽ cho anh một nửa phí hoa hồng! Số tiền tầm này!" Cô xòe năm ngón tay trắng nõn ra.

Duệ Ca lắc đầu với một nụ cười kỳ lạ. “Vậy anh muốn như thế nào?” Phương Lê Nhân hỏi.

Duệ Ca thực sự nghiêm túc suy nghĩ, anh nhìn lên trần nhà, đường quai hàm lộ ra rõ ràng và nam tính. Sau đó ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, đôi môi hơi mỏng nhẹ nhàng mở ra khép lại: "Tính cả lần trước nữa, tôi đã bị cô nhìn hai lần, cô cũng nên cho tôi nhìn lại một lần mới công bằng chứ?"

"Nhìn cái gì?" Lúc đầu Phương Lê Nhân còn thắc mắc, sau đó kinh hãi, "Chẳng lẽ..." Duệ Ca xác nhận hướng suy nghĩ màu vàng* của cô bằng vẻ mặt đầy ẩn ý.

(*màu vàng – tư duy tích cực

màu trắng – tư duy khách quan

màu đỏ – tư duy cảm xúc

màu xanh dương – tư duy tổ chức

màu xanh lá – tư duy sáng tạo

màu đen – tư duy mạo hiểm)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Lê Nhân đỏ bừng lên, cô điên cuồng nói: "Có nhầm lẫn gì không? Cũng không phải là tôi muốn nhìn!" "Vậy cô tìm người khác giúp đỡ đi!" Duệ Ca làm bộ muốn rời đi, nhưng bị cô túm lấy tay áo giữ chặt, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn nhìn thì nhìn!” Dù sao cũng không mất miếng thịt nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook