Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 45: Hình Nộm
Xảo Hùng
14/06/2024
Lục Phù chỉ thấy cô nhìn chăm chú vào chiếc gối, trong lồng ngực dâng lên một cơn tức giận, anh vô cảm mà kìm nén.
Anh cười lạnh một tiếng: "Cần nghiên cứu lâu như vậy sao, hay là cô đang cùng nó bồi dưỡng tình cảm? Kêu nó một tiếng anh Gia Hàn, có thể giúp ích được gì không?" Phương Lê Nhân tức giận liếc anh một cái, không nói lời nào. Thật sự xấu hổ quá đi mất, kêu cô làm chuyện đó với gối ôm...
Cô cắn cắn môi, chộp lấy ba món đồ rơi ra từ túi xách trên bàn cà phê: khăn lau khử trùng, bút đánh dấu và bao cao su.
Đầu tiên cô lau cẩn thận lớp da bên ngoài của vỏ gối, sau đó cắn nắp bút mở ra, vẽ hai vòng tròn nhỏ lên vị trí tương ứng của gối để làm núm vú, đồng thời vẽ hình ‘gậy thịt’ của đàn ông.
Lục Phù: "..."
Phương Lê Nhân hít một hơi thật sâu, đậy nắp bút lại và đặt nó xuống đất, nói như một anh hùng sắp hi sinh trên pháp trường: “Tôi bắt đầu đây!” Lữ Phù tùy ý giơ lên bàn tay đang giữ cò súng, thật ra là muốn nhìn cô có thể làm được gì.
Phương Lê Nhân trầm mặc hai ba giây, sau đó giơ tay tuột xuống một dây đeo vai.
Chiếc váy ngắn này là kiểu dáng áo ống, có phần đệm ngực bên trong nên không cần phải mặc thêm áo ngực. Tuy nhiên, khi không có sự hỗ trợ của dây đeo vai, phần cổ áo trễ vai xung quanh ngực cứ tụt xuống từng chút một.
Mặc dù Phương Lê Nhân đã kịp thời dùng tay giữ lại nhưng đôi bồng đào bên trong vẫn run rẩy hoảng hốt.
Yết hầu của Lục Phù gần như nhấp lên nhấp xuống ngay lập tức.
Cô nghiêng người cúi xuống, hai quả đào trên ngực lăn về phía trước, như thể muốn tràn ra ngoài. Tuy nhiên, Lục Phù nhanh chóng không thể tập trung vào cặp ngực mềm mại kia, bởi vì cô thực sự đã thè đầu lưỡi đỏ tươi ra và liếm vào bề mặt da gối.
Đồng tử của Lục Phù đột nhiên giãn ra, hai tay đặt trên đầu gối căng thẳng. Phương Lê Nhân không để ý đến sự biến hóa của anh, cô xấu hổ cau mày, cố gắng bắt chước hành động hôn, mút và liếm chiếc gối cho đến khi nó phát ra tiếng chụt chụt, để lại một vệt nước đầy dâm mĩ.
“Ưm…” Nụ hôn kéo dài rất lâu, anh không khỏi phát ra một tiếng khó thở. Lục Phù hít một hơi thật sâu, ngả người ra sau và bắt chéo hai chân dài vào nhau. “Đủ rồi!” Anh nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Phương Lê Nhân thu hồi đầu lưỡi và cắn môi dưới. Kế tiếp theo, kế tiếp... Tim cô lỡ nhịp, cô đưa tay vào trong lấy bộ ngực nặng trĩu sắp rơi ra ngoài kia, đứng dậy cởi phần trên chiếc váy xuống đến thắt lưng, để lộ những đường nét duyên dáng, mịn màng của bờ vai và tấm lưng.
Việc cô phải làm là chống cánh tay gầy gò của mình xuống hai bên gối, để bộ ngực treo ngược như đồng hồ cát, phía trên có một hạt cườm màu đỏ tươi rơi xuống vòng tròn nhỏ vẽ trên gối, vây quanh hai vòng tròn đó và từ từ phác họa theo.
Cô đang dùng núm vú của mình để xoa mặt núm vú của "hình nộm". Không có kỹ năng, không có thiết kế, chỉ có trực giác. Lòng bàn tay của Lục Phù chậm rãi nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Làm thế nào mà cô có được ý tưởng đấy? Làm thế nào cô có thể nghĩ đến việc thực hiện điều đấy?
Anh không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nếu người ở bên dưới cô, được cọ xát bởi bộ ngực mềm mại kia là một người đàn ông thực sự.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh phát điên.
Anh cười lạnh một tiếng: "Cần nghiên cứu lâu như vậy sao, hay là cô đang cùng nó bồi dưỡng tình cảm? Kêu nó một tiếng anh Gia Hàn, có thể giúp ích được gì không?" Phương Lê Nhân tức giận liếc anh một cái, không nói lời nào. Thật sự xấu hổ quá đi mất, kêu cô làm chuyện đó với gối ôm...
Cô cắn cắn môi, chộp lấy ba món đồ rơi ra từ túi xách trên bàn cà phê: khăn lau khử trùng, bút đánh dấu và bao cao su.
Đầu tiên cô lau cẩn thận lớp da bên ngoài của vỏ gối, sau đó cắn nắp bút mở ra, vẽ hai vòng tròn nhỏ lên vị trí tương ứng của gối để làm núm vú, đồng thời vẽ hình ‘gậy thịt’ của đàn ông.
Lục Phù: "..."
Phương Lê Nhân hít một hơi thật sâu, đậy nắp bút lại và đặt nó xuống đất, nói như một anh hùng sắp hi sinh trên pháp trường: “Tôi bắt đầu đây!” Lữ Phù tùy ý giơ lên bàn tay đang giữ cò súng, thật ra là muốn nhìn cô có thể làm được gì.
Phương Lê Nhân trầm mặc hai ba giây, sau đó giơ tay tuột xuống một dây đeo vai.
Chiếc váy ngắn này là kiểu dáng áo ống, có phần đệm ngực bên trong nên không cần phải mặc thêm áo ngực. Tuy nhiên, khi không có sự hỗ trợ của dây đeo vai, phần cổ áo trễ vai xung quanh ngực cứ tụt xuống từng chút một.
Mặc dù Phương Lê Nhân đã kịp thời dùng tay giữ lại nhưng đôi bồng đào bên trong vẫn run rẩy hoảng hốt.
Yết hầu của Lục Phù gần như nhấp lên nhấp xuống ngay lập tức.
Cô nghiêng người cúi xuống, hai quả đào trên ngực lăn về phía trước, như thể muốn tràn ra ngoài. Tuy nhiên, Lục Phù nhanh chóng không thể tập trung vào cặp ngực mềm mại kia, bởi vì cô thực sự đã thè đầu lưỡi đỏ tươi ra và liếm vào bề mặt da gối.
Đồng tử của Lục Phù đột nhiên giãn ra, hai tay đặt trên đầu gối căng thẳng. Phương Lê Nhân không để ý đến sự biến hóa của anh, cô xấu hổ cau mày, cố gắng bắt chước hành động hôn, mút và liếm chiếc gối cho đến khi nó phát ra tiếng chụt chụt, để lại một vệt nước đầy dâm mĩ.
“Ưm…” Nụ hôn kéo dài rất lâu, anh không khỏi phát ra một tiếng khó thở. Lục Phù hít một hơi thật sâu, ngả người ra sau và bắt chéo hai chân dài vào nhau. “Đủ rồi!” Anh nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Phương Lê Nhân thu hồi đầu lưỡi và cắn môi dưới. Kế tiếp theo, kế tiếp... Tim cô lỡ nhịp, cô đưa tay vào trong lấy bộ ngực nặng trĩu sắp rơi ra ngoài kia, đứng dậy cởi phần trên chiếc váy xuống đến thắt lưng, để lộ những đường nét duyên dáng, mịn màng của bờ vai và tấm lưng.
Việc cô phải làm là chống cánh tay gầy gò của mình xuống hai bên gối, để bộ ngực treo ngược như đồng hồ cát, phía trên có một hạt cườm màu đỏ tươi rơi xuống vòng tròn nhỏ vẽ trên gối, vây quanh hai vòng tròn đó và từ từ phác họa theo.
Cô đang dùng núm vú của mình để xoa mặt núm vú của "hình nộm". Không có kỹ năng, không có thiết kế, chỉ có trực giác. Lòng bàn tay của Lục Phù chậm rãi nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Làm thế nào mà cô có được ý tưởng đấy? Làm thế nào cô có thể nghĩ đến việc thực hiện điều đấy?
Anh không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nếu người ở bên dưới cô, được cọ xát bởi bộ ngực mềm mại kia là một người đàn ông thực sự.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.