Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 10: “Hoàng Đế” Đi Tuần
Xảo Hùng
14/06/2024
Thua keo này ta bày keo khác. Phương Lê Nhân chính là con gián đánh mãi không chết.
Mục đích của cô là thu thập bằng chứng cho thấy Dương Mộ Vân và Lục Phù có tư tình, để dành sau này dùng để vu khống, vậy mà ngày hôm đó lại lơ ngơ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chụp ảnh giường chiếu, cho nên đành lui lại một bước, nếu có thể chụp được những bức ảnh bọn họ chung khung hình cũng không tồi.
Từ trong nguyên tác, cô biết Dương Mộ Vân sắp xếp hành trình ngày thứ ba của Lục Phù là đi Nam Sơn khảo sát hoàn cảnh xây dựng nhà máy tàu thủy, tâm bất tử lại rục rịch.
Dựa theo nguyên tác, sau khi ở cùng nhau trong một căn phòng vào đêm đó, hai người Dương Lục này đúng là có chút mập mờ -- Ít nhất cũng là Lục Phù đơn phương, vì vậy trong chuyến đi lên núi này cũng sẽ có một số "tình tiết" xảy ra.
Mặc dù trên thực tế không biết đêm đó Lục Phù đã chết dí ở chỗ nào, nhưng Phương Lê Nhân vẫn rất có lòng tin đối với Dương Mộ Vân - - Đây chính là nữ chính sẽ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào hơi có cảm giác tồn tại trên thế giới này ít nhiều bị cô ấy mê hoặc.
Suốt một ngày làm bạn bên cạnh Lục Phù ở vùng hoang vu ngoại ô núi, cô ấy đều chỉ đường cho anh, giải thích cho anh, nói chuyện cười đùa với anh. Núi xa sương mù, mỹ nhân như họa, Dương Mộ Vân vừa đẹp lại dịu dàng, Phương Lê Nhân không tin Lục Phù không rung động!
Ít nhất không có khả năng trừng mắt lạnh lùng cự tuyệt người khác ngàn dặm đi!
Nếu lại xảy ra một tai nạn khác, chẳng hạn như đường núi quá trơn, cỏ quá rậm rạp, hay khả năng giữ thăng bằng của Dương Mục Vân quá kém, nói không chừng sẽ xảy ra một số sự việc không thể cưỡng lại được như nắm bàn tay nhỏ bé, ôm cái eo nhỏ.
Nói tóm lại, một nam một nữ ở chung một chỗ, chỉ cần không cách nhau khá xa, tìm góc độ để che khuất, ngồi xổm một ngày, chụp một hai tấm ảnh chỉ hươu bảo ngựa vẫn không khó.
Cho dù không chụp được tấm nào rõ ràng, cùng lắm thì Photoshop một chút, phối hợp với bản lĩnh ăn không nói có của cô, có thể dùng là được. Dù sao chỉ số thông minh của mọi người trong một quyển thương chiến văn này cũng sẽ không cao gì.
Ôm tâm tính lạc quan như vậy, sáng sớm Phương Lê Nhân đã lái chiếc BMW màu trắng của mình ra cửa.
Chạy đến cửa khẩu cách Nam Sơn còn có mấy cây số, trước mặt có một rào chắn tạm thời dựng lên, nhân viên công tác thông báo hôm nay phong tỏa đường. Phương Lê Nhân đã sớm có chuẩn bị, lấy ra tờ giấy thông hành có được nhờ quan hệ mới thành công vào núi.
Biệt thự Nhất Phẩm nằm trên đỉnh núi là nơi mà nhóm người kia phải đi qua. Đây là một câu lạc bộ cao cấp chỉ tiếp đãi khách hàng trong danh sách, dựa theo sự sắp xếp của Dương Mộ Vân, buổi trưa sẽ mời Lục Phù thưởng thức món ăn đặc sắc do đầu bếp nổi tiếng nhất bản địa chế biến ra.
Phương Lê Nhân không có bản lĩnh lấy được vé vào cửa ở nơi này, nhưng lại có bản lĩnh trèo tường. Cô tìm được một chỗ sơ hở ở cửa sau của biệt thự, đột nhập thành công, khom lưng trái tránh phải tránh một đường chạy tới cửa trước.
Lấy ra thuốc chống muỗi đã chuẩn bị sẵn phun khắp cơ thể một lượt, ẩn thân vào trong bụi cỏ rậm rạp, bắt đầu chờ đợi hồi lâu. Sau khi im lặng vượt qua hai mươi mấy màn Candy Crush, cuối cùng trước cổng núi yên lặng cũng có động tĩnh.
Một tốp nhân viên biệt thự mặc đồng phục vội vàng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương phân ra hai bên, hiển nhiên là có nhân vật quan trọng đang đến.
Sau đó, một đoàn xe dài xuất hiện trên con đường núi quanh co, thân xe màu đen đồng đều, tốc độ ổn định, khoảng cách giữa mỗi chiếc xe là như nhau. Điểm khác biệt duy nhất chính là thương hiệu của chiếc xe ở giữa, là một thương hiệu cũ có thể thể hiện sự khiêm tốn và tôn quý.
Đơn giản mà nói, không chỉ đắt tiền, mà có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Chiếc xe kia dừng lại ở cửa biệt thự, Phương Lê Nhân duỗi dài cổ, vừa nhìn thấy cửa xe mở ra, ngay cả một mảnh góc áo cũng không nhìn thấy, thì có ít nhất bốn người vây quanh, “xoạt” một cái mở chiếc ô che nắng màu xanh lam trong tay ra.
Phương Lê Nhân chỉ biết người dưới ô kia rất cao, thân thể thon dài, Dương Mộ Vân đi theo phía sau anh, chứng tỏ anh là Tiểu Lục gia không thể nghi ngờ. Về phần diện mạo của anh, bất kể cô nhìn trái nhìn phải, duỗi cổ hoặc là quỳ rạp trên mặt đất, cho đến khi anh đi vào trong phòng cũng không thấy rõ.
Mẹ nó, thật phô trương! Cho rằng mình là hoàng đế đi tuần hay gì! Phương Lê Nhân oán hận nắm chặt nắm đấm.
Mục đích của cô là thu thập bằng chứng cho thấy Dương Mộ Vân và Lục Phù có tư tình, để dành sau này dùng để vu khống, vậy mà ngày hôm đó lại lơ ngơ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chụp ảnh giường chiếu, cho nên đành lui lại một bước, nếu có thể chụp được những bức ảnh bọn họ chung khung hình cũng không tồi.
Từ trong nguyên tác, cô biết Dương Mộ Vân sắp xếp hành trình ngày thứ ba của Lục Phù là đi Nam Sơn khảo sát hoàn cảnh xây dựng nhà máy tàu thủy, tâm bất tử lại rục rịch.
Dựa theo nguyên tác, sau khi ở cùng nhau trong một căn phòng vào đêm đó, hai người Dương Lục này đúng là có chút mập mờ -- Ít nhất cũng là Lục Phù đơn phương, vì vậy trong chuyến đi lên núi này cũng sẽ có một số "tình tiết" xảy ra.
Mặc dù trên thực tế không biết đêm đó Lục Phù đã chết dí ở chỗ nào, nhưng Phương Lê Nhân vẫn rất có lòng tin đối với Dương Mộ Vân - - Đây chính là nữ chính sẽ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào hơi có cảm giác tồn tại trên thế giới này ít nhiều bị cô ấy mê hoặc.
Suốt một ngày làm bạn bên cạnh Lục Phù ở vùng hoang vu ngoại ô núi, cô ấy đều chỉ đường cho anh, giải thích cho anh, nói chuyện cười đùa với anh. Núi xa sương mù, mỹ nhân như họa, Dương Mộ Vân vừa đẹp lại dịu dàng, Phương Lê Nhân không tin Lục Phù không rung động!
Ít nhất không có khả năng trừng mắt lạnh lùng cự tuyệt người khác ngàn dặm đi!
Nếu lại xảy ra một tai nạn khác, chẳng hạn như đường núi quá trơn, cỏ quá rậm rạp, hay khả năng giữ thăng bằng của Dương Mục Vân quá kém, nói không chừng sẽ xảy ra một số sự việc không thể cưỡng lại được như nắm bàn tay nhỏ bé, ôm cái eo nhỏ.
Nói tóm lại, một nam một nữ ở chung một chỗ, chỉ cần không cách nhau khá xa, tìm góc độ để che khuất, ngồi xổm một ngày, chụp một hai tấm ảnh chỉ hươu bảo ngựa vẫn không khó.
Cho dù không chụp được tấm nào rõ ràng, cùng lắm thì Photoshop một chút, phối hợp với bản lĩnh ăn không nói có của cô, có thể dùng là được. Dù sao chỉ số thông minh của mọi người trong một quyển thương chiến văn này cũng sẽ không cao gì.
Ôm tâm tính lạc quan như vậy, sáng sớm Phương Lê Nhân đã lái chiếc BMW màu trắng của mình ra cửa.
Chạy đến cửa khẩu cách Nam Sơn còn có mấy cây số, trước mặt có một rào chắn tạm thời dựng lên, nhân viên công tác thông báo hôm nay phong tỏa đường. Phương Lê Nhân đã sớm có chuẩn bị, lấy ra tờ giấy thông hành có được nhờ quan hệ mới thành công vào núi.
Biệt thự Nhất Phẩm nằm trên đỉnh núi là nơi mà nhóm người kia phải đi qua. Đây là một câu lạc bộ cao cấp chỉ tiếp đãi khách hàng trong danh sách, dựa theo sự sắp xếp của Dương Mộ Vân, buổi trưa sẽ mời Lục Phù thưởng thức món ăn đặc sắc do đầu bếp nổi tiếng nhất bản địa chế biến ra.
Phương Lê Nhân không có bản lĩnh lấy được vé vào cửa ở nơi này, nhưng lại có bản lĩnh trèo tường. Cô tìm được một chỗ sơ hở ở cửa sau của biệt thự, đột nhập thành công, khom lưng trái tránh phải tránh một đường chạy tới cửa trước.
Lấy ra thuốc chống muỗi đã chuẩn bị sẵn phun khắp cơ thể một lượt, ẩn thân vào trong bụi cỏ rậm rạp, bắt đầu chờ đợi hồi lâu. Sau khi im lặng vượt qua hai mươi mấy màn Candy Crush, cuối cùng trước cổng núi yên lặng cũng có động tĩnh.
Một tốp nhân viên biệt thự mặc đồng phục vội vàng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương phân ra hai bên, hiển nhiên là có nhân vật quan trọng đang đến.
Sau đó, một đoàn xe dài xuất hiện trên con đường núi quanh co, thân xe màu đen đồng đều, tốc độ ổn định, khoảng cách giữa mỗi chiếc xe là như nhau. Điểm khác biệt duy nhất chính là thương hiệu của chiếc xe ở giữa, là một thương hiệu cũ có thể thể hiện sự khiêm tốn và tôn quý.
Đơn giản mà nói, không chỉ đắt tiền, mà có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Chiếc xe kia dừng lại ở cửa biệt thự, Phương Lê Nhân duỗi dài cổ, vừa nhìn thấy cửa xe mở ra, ngay cả một mảnh góc áo cũng không nhìn thấy, thì có ít nhất bốn người vây quanh, “xoạt” một cái mở chiếc ô che nắng màu xanh lam trong tay ra.
Phương Lê Nhân chỉ biết người dưới ô kia rất cao, thân thể thon dài, Dương Mộ Vân đi theo phía sau anh, chứng tỏ anh là Tiểu Lục gia không thể nghi ngờ. Về phần diện mạo của anh, bất kể cô nhìn trái nhìn phải, duỗi cổ hoặc là quỳ rạp trên mặt đất, cho đến khi anh đi vào trong phòng cũng không thấy rõ.
Mẹ nó, thật phô trương! Cho rằng mình là hoàng đế đi tuần hay gì! Phương Lê Nhân oán hận nắm chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.