Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 42: Kiên Nhẫn Nhỉ
Xảo Hùng
14/06/2024
Trời thấy còn thương, đây thực sự là một sự oan uổng đối với Phương Lê Nhân. Cô nghe đâu đó bảo rằng rằng việc bỏ bao cao su vào túi có thể giúp ích cho vận may nên cô đã hình thành thói quen dễ gây hiểu lầm này!
Sau khi nghe lời giải thích hoảng loạn của cô, Lục Phù không tỏ ý kiến gì, không bảo tin hay không tin. Anh lật ngược chiếc túi lại, có vài thứ rơi ra, trong đó có một vật nhỏ màu đen, hình dạng như một con chip, chỉ bằng nửa móng tay. Phương Lê Nhân không nhớ rõ có một thứ như vậy trong túi của mình.
Lục Phù cầm hai gói thuốc cảm lên, nhẹ nhàng ném vào trán cô: “Bên kia có cốc và nước ấm, tự pha đi, xong mang qua đây uống.”
Phương Lê Nhân làm theo lời anh yêu cầu, khi quay lại, dường như anh vừa kết nối xong thiết bị nào đó với màn hình TV trước mặt, anh ngồi trên ghế sofa và cầm điều khiển từ xa lên, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh: "Lại đây ngồi đi."
Phương Lê Nhân không dám từ chối. Lục Phù vừa lựa chọn menu trên màn hình vừa giải thích với cô: “Đây là công cụ chụp ảnh có thiết bị theo dõi.” “À... Hả?” Sau khi phản ứng lại, Phương Lê Nhân sửng sốt. Ai đó bỏ nó vào túi của cô khi nào vậy?
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình đã giải đáp những nghi ngờ của cô - ngay khi cô đang đi qua đám đông trong quán bar, có ai đó va vào vai cô. Phương Lê Nhân nghĩ đến việc mình treo người ngoài cửa sổ lén lút chụp ảnh thật ngu ngốc - hóa ra cái này mới gọi là chuyên nghiệp...
Lục Phù uể oải tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên màn hình như đang xem phim, nhếch mép nói: “Nếu để tôi phát hiện cô có bất cứ hành động nào quyến rũ Chu Gia Hàn…” Anh không nói hết câu, chỉ xoay người lại cười với Phương Lê Nhân.
Lông tơ trên người Phương Lê Nhân dựng đứng hết lên, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại.
Đoạn dài đầu tiên là quá trình Phương Lê Nhân đưa Chu Gia Hàn vào khách sạn, hình cảnh cực kỳ rung lắc và vô nghĩa nhưng Lục Phù lại kiên nhẫn và cẩn thận theo dõi từng chút một. Sau khi vào phòng, có mười phút hình ảnh bất động và chỉ có âm thanh — Chu Gia Hàn đang nôn mửa trong nhà vệ sinh, Phương Lê Nhân đứng bên cạnh đưa giấy vệ sinh.
Sắc mặt Lục Phù vốn đã có chút không vui, anh quay đầu nhìn xem Phương Lê Nhân có ngoan ngoãn uống thuốc cảm hay không, thuận miệng oán giận một câu: “Cô đối với người khác cũng kiên nhẫn phết nhỉ.” Phương Lê Nhân cười ha hả một tiếng, tim đập như trống đánh.
Khi Phương Lê Nhân mặc váy ngắn mát mẻ leo lên giường và dùng nửa ngực nói chuyện với Chu Gia Hàn, Lục Phù nhấn nút tạm dừng, trên môi nở nụ cười nhưng đôi đồng tử đen láy lại đốt lên ngọn lửa u ám: "Phải nói cho hết ý chứ, từ đó trở đi cô liền đối với hắn… Như thế nào?
Phương Lê Nhân nghiêm túc nói: “Tôi đối với hắn như anh lớn và tôn kính tựa như dòng sông cuồn cuộn triền miên không dứt.” “Ồ.” Lục Phù nhướng mày tò mò, “Thật tuyệt vời. Hắn đã dạy cô nhảy như thế nào thế, tôi có vinh dự được xem màn biểu diễn đó không?”
Nhảy kiểu gì... Tôi có biết đâu! Phương Lê Nhân chỉ đọc theo lời thoại trong nguyên tác, còn câu chuyện xa xưa đằng sau lời thoại đó, trong nguyên tác không hề mô tả chi tiết: “Thời gian quá, quá lâu rồi, tôi không nhớ rõ."
Lục Phù lạnh lùng nhìn cô, trên mặt anh viết rõ dòng chữ "Cô có nhảy hay không". Phương Lê Nhân nén giận đứng dậy, đứng giữa phòng khách và nhảy điệu nhảy duy nhất mà cô biết, điệu nhảy ba con gấu mà cô học được khi xem phim truyền hình Hàn Quốc.
Chịu đựng màn biểu diễn đáng xấu hổ này, vẻ mặt Lục Phù dịu đi một chút, bấm nút play tiếp tục nhìn màn hình, nhìn thấy cô đang cởi quần áo của Chu Gia Hàn xuống.
Sau khi nghe lời giải thích hoảng loạn của cô, Lục Phù không tỏ ý kiến gì, không bảo tin hay không tin. Anh lật ngược chiếc túi lại, có vài thứ rơi ra, trong đó có một vật nhỏ màu đen, hình dạng như một con chip, chỉ bằng nửa móng tay. Phương Lê Nhân không nhớ rõ có một thứ như vậy trong túi của mình.
Lục Phù cầm hai gói thuốc cảm lên, nhẹ nhàng ném vào trán cô: “Bên kia có cốc và nước ấm, tự pha đi, xong mang qua đây uống.”
Phương Lê Nhân làm theo lời anh yêu cầu, khi quay lại, dường như anh vừa kết nối xong thiết bị nào đó với màn hình TV trước mặt, anh ngồi trên ghế sofa và cầm điều khiển từ xa lên, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh: "Lại đây ngồi đi."
Phương Lê Nhân không dám từ chối. Lục Phù vừa lựa chọn menu trên màn hình vừa giải thích với cô: “Đây là công cụ chụp ảnh có thiết bị theo dõi.” “À... Hả?” Sau khi phản ứng lại, Phương Lê Nhân sửng sốt. Ai đó bỏ nó vào túi của cô khi nào vậy?
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình đã giải đáp những nghi ngờ của cô - ngay khi cô đang đi qua đám đông trong quán bar, có ai đó va vào vai cô. Phương Lê Nhân nghĩ đến việc mình treo người ngoài cửa sổ lén lút chụp ảnh thật ngu ngốc - hóa ra cái này mới gọi là chuyên nghiệp...
Lục Phù uể oải tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên màn hình như đang xem phim, nhếch mép nói: “Nếu để tôi phát hiện cô có bất cứ hành động nào quyến rũ Chu Gia Hàn…” Anh không nói hết câu, chỉ xoay người lại cười với Phương Lê Nhân.
Lông tơ trên người Phương Lê Nhân dựng đứng hết lên, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại.
Đoạn dài đầu tiên là quá trình Phương Lê Nhân đưa Chu Gia Hàn vào khách sạn, hình cảnh cực kỳ rung lắc và vô nghĩa nhưng Lục Phù lại kiên nhẫn và cẩn thận theo dõi từng chút một. Sau khi vào phòng, có mười phút hình ảnh bất động và chỉ có âm thanh — Chu Gia Hàn đang nôn mửa trong nhà vệ sinh, Phương Lê Nhân đứng bên cạnh đưa giấy vệ sinh.
Sắc mặt Lục Phù vốn đã có chút không vui, anh quay đầu nhìn xem Phương Lê Nhân có ngoan ngoãn uống thuốc cảm hay không, thuận miệng oán giận một câu: “Cô đối với người khác cũng kiên nhẫn phết nhỉ.” Phương Lê Nhân cười ha hả một tiếng, tim đập như trống đánh.
Khi Phương Lê Nhân mặc váy ngắn mát mẻ leo lên giường và dùng nửa ngực nói chuyện với Chu Gia Hàn, Lục Phù nhấn nút tạm dừng, trên môi nở nụ cười nhưng đôi đồng tử đen láy lại đốt lên ngọn lửa u ám: "Phải nói cho hết ý chứ, từ đó trở đi cô liền đối với hắn… Như thế nào?
Phương Lê Nhân nghiêm túc nói: “Tôi đối với hắn như anh lớn và tôn kính tựa như dòng sông cuồn cuộn triền miên không dứt.” “Ồ.” Lục Phù nhướng mày tò mò, “Thật tuyệt vời. Hắn đã dạy cô nhảy như thế nào thế, tôi có vinh dự được xem màn biểu diễn đó không?”
Nhảy kiểu gì... Tôi có biết đâu! Phương Lê Nhân chỉ đọc theo lời thoại trong nguyên tác, còn câu chuyện xa xưa đằng sau lời thoại đó, trong nguyên tác không hề mô tả chi tiết: “Thời gian quá, quá lâu rồi, tôi không nhớ rõ."
Lục Phù lạnh lùng nhìn cô, trên mặt anh viết rõ dòng chữ "Cô có nhảy hay không". Phương Lê Nhân nén giận đứng dậy, đứng giữa phòng khách và nhảy điệu nhảy duy nhất mà cô biết, điệu nhảy ba con gấu mà cô học được khi xem phim truyền hình Hàn Quốc.
Chịu đựng màn biểu diễn đáng xấu hổ này, vẻ mặt Lục Phù dịu đi một chút, bấm nút play tiếp tục nhìn màn hình, nhìn thấy cô đang cởi quần áo của Chu Gia Hàn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.