Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 22: Lá Gan Không Nhỏ
Xảo Hùng
14/06/2024
Lục Phù ‘phụt’ cười, Phương Lê Nhân mở to mắt: "Ánh mắt gì đấy! Cô xem ngoại hình của anh ta đi. Nếu muốn cưỡng hiếp thì nên là tôi cưỡng hiếp anh ta mới phải!" Nghe thấy những lời này, Lục Phù nhướng mày đầy ẩn ý sau lưng cô.
Chà, đừng chỉ nói suông mà không thực hành!
Quyết định đến đây chỉ trong nhất thời nên không kịp mang theo đồ bơi, Phương Lê Nhân lôi kéo Lục Phù đến siêu thị trong hội quán để mua ít đồ. “Cái này thế nào?” Cô nhảy ra khỏi phòng thay đồ với chiếc áo hai dây mỏng diềm xếp nếp màu táo xanh. Màu xanh tươi mát khiến làn da của cô đặc biệt trắng trẻo, đôi bồng đào trước ngực giống như hai chú thỏ con mập mạp mềm mại, nhảy lên nhảy xuống.
Lục Phù nheo mắt lại và huýt sáo với cô. Phương Lê Nhân đỏ mặt, phồng má lên, cố nén cười: “Đồ lưu manh!” Khi đến lượt Lục Phù chọn, anh không quan tâm đến kiểu dáng hay hoa văn, chỉ liếc nhìn hai ba món được nhân viên bán hàng trưng bày, không hài lòng chê “nhỏ quá”.
Phương Lê Nhân không nói nên lời: Anh trai à, rốt cuộc anh muốn rộng đến mức nào? Mãi cho đến khi Lục Phù xuất hiện ở hồ suối nước nóng của sân sau với hai chân dài màu lúa mì và một “cái lều” phồng to ở giữa, một vài ký ức ngủ yên chợt thức tỉnh trong đầu cô — cô thiếu chút nữa quên mất anh chàng này quả thực rất mê người.
Hai người cùng ngâm mình trong dòng suối nước nóng bốc khói, tựa lưng vào những tảng đá ngắm nhìn phong cảnh núi non mờ mịt sương mù, quả thực là một sự hưởng thụ lớn trong cuộc đời.
Trong lúc ngâm mình, Phương Lê Nhân phát hiện cánh tay của người đàn ông bên cạnh cô ngày càng duỗi dài ra, anh từ từ tiến lại gần, như muốn vòng tay qua vai cô. Cô nheo mắt lại, bất ngờ lấy một vốc nước rồi tạt lên mặt anh.
Những giọt nước từ tóc mái của Lục Phù nhỏ xuống trán, Phương Lê Nhân cười ha hả, đắc ý làm mặt quỷ với anh, Lục Phù cũng nhoẻn miệng cười, khen ngợi nói: "Lá gan không nhỏ."
Anh nắm lấy cánh tay của Phương Lê Nhân và kéo cô về phía mình, không để ý đến sự giãy giụa như gãi ngứa của cô, anh ấn người cô vào tảng đá lớn cạnh đó, bụng dưới chạm vào bụng dưới, ngực áp vào ngực.
Mũi của Phương Lê Nhân suýt chút nữa chạm vào xương quai xanh của anh, sức nóng từ cơ ngực bên dưới lan ra, một đường thiêu đốt toàn bộ khuôn mặt cô. Cô nuốt nước bọt một cách vô thức và thở dốc không kiểm soát được.
Lục Phù nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó gõ nhẹ vào đầu cô: “Tôi bảo, cô có thể đứng đắn hơn được không?” Phương Lê Nhân sửng sốt, nghĩ thầm mình còn chưa bao giờ thể hiện vai nữ phụ độc ác trước mặt anh đâu đấy, thắc mắc hỏi: “Tôi có chỗ nào không đứng đắn?”
Lục Phù nghiêng đầu nhìn cô: "Lúc đi ngang qua nhà tắm công cộng, cô có nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia không?" Khu vực của bọn họ nằm ở phía trên suối nước nóng, trên đường đi vào gặp được một chàng trai dáng đẹp bắt mắt, chỉ mặc một cái quần bơi, Phương Lê Nhân thực sự không thể không liếc nhìn thêm vài lần.
Không ngờ trong mắt anh lại nhìn thấy điều đó, Phương Lê Nhân vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Tôi nhìn thì sao, anh ghen tị à?” Vốn dĩ cô chỉ hỏi vặn lại một cách mỉa mai, không ngờ tới Lục Phù lại nghiêm túc đè giọng xuống và nói: “Không được ghen sao?”
Chà, đừng chỉ nói suông mà không thực hành!
Quyết định đến đây chỉ trong nhất thời nên không kịp mang theo đồ bơi, Phương Lê Nhân lôi kéo Lục Phù đến siêu thị trong hội quán để mua ít đồ. “Cái này thế nào?” Cô nhảy ra khỏi phòng thay đồ với chiếc áo hai dây mỏng diềm xếp nếp màu táo xanh. Màu xanh tươi mát khiến làn da của cô đặc biệt trắng trẻo, đôi bồng đào trước ngực giống như hai chú thỏ con mập mạp mềm mại, nhảy lên nhảy xuống.
Lục Phù nheo mắt lại và huýt sáo với cô. Phương Lê Nhân đỏ mặt, phồng má lên, cố nén cười: “Đồ lưu manh!” Khi đến lượt Lục Phù chọn, anh không quan tâm đến kiểu dáng hay hoa văn, chỉ liếc nhìn hai ba món được nhân viên bán hàng trưng bày, không hài lòng chê “nhỏ quá”.
Phương Lê Nhân không nói nên lời: Anh trai à, rốt cuộc anh muốn rộng đến mức nào? Mãi cho đến khi Lục Phù xuất hiện ở hồ suối nước nóng của sân sau với hai chân dài màu lúa mì và một “cái lều” phồng to ở giữa, một vài ký ức ngủ yên chợt thức tỉnh trong đầu cô — cô thiếu chút nữa quên mất anh chàng này quả thực rất mê người.
Hai người cùng ngâm mình trong dòng suối nước nóng bốc khói, tựa lưng vào những tảng đá ngắm nhìn phong cảnh núi non mờ mịt sương mù, quả thực là một sự hưởng thụ lớn trong cuộc đời.
Trong lúc ngâm mình, Phương Lê Nhân phát hiện cánh tay của người đàn ông bên cạnh cô ngày càng duỗi dài ra, anh từ từ tiến lại gần, như muốn vòng tay qua vai cô. Cô nheo mắt lại, bất ngờ lấy một vốc nước rồi tạt lên mặt anh.
Những giọt nước từ tóc mái của Lục Phù nhỏ xuống trán, Phương Lê Nhân cười ha hả, đắc ý làm mặt quỷ với anh, Lục Phù cũng nhoẻn miệng cười, khen ngợi nói: "Lá gan không nhỏ."
Anh nắm lấy cánh tay của Phương Lê Nhân và kéo cô về phía mình, không để ý đến sự giãy giụa như gãi ngứa của cô, anh ấn người cô vào tảng đá lớn cạnh đó, bụng dưới chạm vào bụng dưới, ngực áp vào ngực.
Mũi của Phương Lê Nhân suýt chút nữa chạm vào xương quai xanh của anh, sức nóng từ cơ ngực bên dưới lan ra, một đường thiêu đốt toàn bộ khuôn mặt cô. Cô nuốt nước bọt một cách vô thức và thở dốc không kiểm soát được.
Lục Phù nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó gõ nhẹ vào đầu cô: “Tôi bảo, cô có thể đứng đắn hơn được không?” Phương Lê Nhân sửng sốt, nghĩ thầm mình còn chưa bao giờ thể hiện vai nữ phụ độc ác trước mặt anh đâu đấy, thắc mắc hỏi: “Tôi có chỗ nào không đứng đắn?”
Lục Phù nghiêng đầu nhìn cô: "Lúc đi ngang qua nhà tắm công cộng, cô có nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia không?" Khu vực của bọn họ nằm ở phía trên suối nước nóng, trên đường đi vào gặp được một chàng trai dáng đẹp bắt mắt, chỉ mặc một cái quần bơi, Phương Lê Nhân thực sự không thể không liếc nhìn thêm vài lần.
Không ngờ trong mắt anh lại nhìn thấy điều đó, Phương Lê Nhân vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Tôi nhìn thì sao, anh ghen tị à?” Vốn dĩ cô chỉ hỏi vặn lại một cách mỉa mai, không ngờ tới Lục Phù lại nghiêm túc đè giọng xuống và nói: “Không được ghen sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.