Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 30: Rút Điểu Vô Tình
Xảo Hùng
14/06/2024
(Rút điểu vô tình có nghĩa là sau khi ‘ăn’ con gái người ta xong thì kéo quần lạnh lùng bỏ đi)
Trọng lượng trên người cô đột nhiên nhẹ đi, Phương Lê Nhân nghe thấy một câu hỏi từ đằng xa, thanh âm rất nhẹ: “Cô, gọi tôi là gì?” Cô còn chưa kịp trả lời, một cơn buồn ngủ nặng nề đã ập đến, kéo cô vào trạng thái mê man trong xứ sở mộng mơ.
Khi thanh âm xa xa kia lại vang lên, trở thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Lê Nhân, cô được lắm.”
Sáng sớm, Phương Lê Nhân bị tiếng chim hót líu lo đánh thức, không khí trong lành trên núi khiến cô cảm thấy sảng khoái vô cùng. Ánh nắng buổi sáng mù sương xuyên qua tấm kính phía trên đầu cô, tạo thành một mảng ánh sáng che phủ eo cô.
Cô hiếm khi dậy sớm như vậy, khá hài lòng với chính mình, tâm trạng không tồi nhìn sang bên cạnh thì thấy nửa giường còn lại trống rỗng. Cô ngây người trong chốc lát, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô bước chân trần xuống giường, giẫm lên sàn gỗ lạnh lẽo, trước tiên nhìn sân sau một chút, sau đó không hỏi tiếng nào mở cửa phòng tắm, bên trong không có ai cả.
A Niên đi đâu rồi? Đầu tiên cô nghĩ ra câu hỏi này, sau đó do dự: Chắc là tên này nhỉ… Tối qua sau khi uống rượu vào cô hoàn toàn ngơ ngác. Đối với những gì xảy ra tiếp theo chỉ ấn tượng mơ mơ hồ hồ. Hình như là bị A Niên đè xuống giường, cuối cùng là làm, hay là không làm?
Giữa hai chân có một cảm giác kỳ lạ không quá rõ ràng, khi cô nhấc áo choàng tắm lên xem là một mảnh khô ráo. Phương Lê Nhân thiếu kinh nghiệm nên không thể đưa ra kết luận chính xác, đồng thời cũng cực kỳ ngượng ngùng nếu tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này. Có làm hay không thì quan trọng gì? Quan trọng nhất là tìm được người trước đã.
Cô mặc áo khoác đi ra ngoài, nhìn quanh, trên đường bắt gặp một nhân viên quen thuộc, cô hỏi bừa: “Người đàn ông hôm qua đi cùng tôi đâu rồi?” Nhân viên ôm một chồng khăn mặt tỏ vẻ bối rối: “Tôi ...Tôi không biết."
Phương Lê Nhân buông cô nhân viên ra rồi quay vào nhà lục lọi bàn trà và tủ đầu giường, nhưng không tìm thấy một tờ giấy hay tờ ghi chú nào có lời nhắn. Tên A Niên đó và tất cả sự điên rồ ngày hôm qua giống như một giấc mơ đối với cô.
Cô ngồi trên thảm cười ngốc nghếch, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là: Vậy thì nhất định là đã làm rồi, nếu không sao có thể rút điểu vô tình như thế?
Ba mươi phút sau, một chiếc BMW nhỏ màu trắng lái ra khỏi bãi đậu xe của hội quán suối nước nóng, Phương Lê Nhân ngồi trong xe đeo kính râm, lái xe trở lại cuộc sống thường ngày của một nữ phụ độc ác. Dưới cặp kính râm, đôi mắt sáng ngời của cô bộc lộ sự cứng rắn và lạnh lùng.
Lúc này cô đã lấy lại được động lực to lớn muốn phá hủy mối quan hệ giữa Dương Mộ Vân và Chu Gia Hàn — tình cái gì tình, yêu cái gì yêu! Tất cả chỉ là sự giả vờ, tin đồn, lừa đảo! Mụ nội nó con gấu bông, nhiệm vụ của bà đây chính là kết thúc một tình yêu!
Một chân nhấn ga suýt gãy bàn đạp, chiếc BMW nhỏ biến thành một dư ảnh đầy gió, lá cây hai bên đường núi lần lượt rơi xuống.
Trọng lượng trên người cô đột nhiên nhẹ đi, Phương Lê Nhân nghe thấy một câu hỏi từ đằng xa, thanh âm rất nhẹ: “Cô, gọi tôi là gì?” Cô còn chưa kịp trả lời, một cơn buồn ngủ nặng nề đã ập đến, kéo cô vào trạng thái mê man trong xứ sở mộng mơ.
Khi thanh âm xa xa kia lại vang lên, trở thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Lê Nhân, cô được lắm.”
Sáng sớm, Phương Lê Nhân bị tiếng chim hót líu lo đánh thức, không khí trong lành trên núi khiến cô cảm thấy sảng khoái vô cùng. Ánh nắng buổi sáng mù sương xuyên qua tấm kính phía trên đầu cô, tạo thành một mảng ánh sáng che phủ eo cô.
Cô hiếm khi dậy sớm như vậy, khá hài lòng với chính mình, tâm trạng không tồi nhìn sang bên cạnh thì thấy nửa giường còn lại trống rỗng. Cô ngây người trong chốc lát, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô bước chân trần xuống giường, giẫm lên sàn gỗ lạnh lẽo, trước tiên nhìn sân sau một chút, sau đó không hỏi tiếng nào mở cửa phòng tắm, bên trong không có ai cả.
A Niên đi đâu rồi? Đầu tiên cô nghĩ ra câu hỏi này, sau đó do dự: Chắc là tên này nhỉ… Tối qua sau khi uống rượu vào cô hoàn toàn ngơ ngác. Đối với những gì xảy ra tiếp theo chỉ ấn tượng mơ mơ hồ hồ. Hình như là bị A Niên đè xuống giường, cuối cùng là làm, hay là không làm?
Giữa hai chân có một cảm giác kỳ lạ không quá rõ ràng, khi cô nhấc áo choàng tắm lên xem là một mảnh khô ráo. Phương Lê Nhân thiếu kinh nghiệm nên không thể đưa ra kết luận chính xác, đồng thời cũng cực kỳ ngượng ngùng nếu tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này. Có làm hay không thì quan trọng gì? Quan trọng nhất là tìm được người trước đã.
Cô mặc áo khoác đi ra ngoài, nhìn quanh, trên đường bắt gặp một nhân viên quen thuộc, cô hỏi bừa: “Người đàn ông hôm qua đi cùng tôi đâu rồi?” Nhân viên ôm một chồng khăn mặt tỏ vẻ bối rối: “Tôi ...Tôi không biết."
Phương Lê Nhân buông cô nhân viên ra rồi quay vào nhà lục lọi bàn trà và tủ đầu giường, nhưng không tìm thấy một tờ giấy hay tờ ghi chú nào có lời nhắn. Tên A Niên đó và tất cả sự điên rồ ngày hôm qua giống như một giấc mơ đối với cô.
Cô ngồi trên thảm cười ngốc nghếch, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là: Vậy thì nhất định là đã làm rồi, nếu không sao có thể rút điểu vô tình như thế?
Ba mươi phút sau, một chiếc BMW nhỏ màu trắng lái ra khỏi bãi đậu xe của hội quán suối nước nóng, Phương Lê Nhân ngồi trong xe đeo kính râm, lái xe trở lại cuộc sống thường ngày của một nữ phụ độc ác. Dưới cặp kính râm, đôi mắt sáng ngời của cô bộc lộ sự cứng rắn và lạnh lùng.
Lúc này cô đã lấy lại được động lực to lớn muốn phá hủy mối quan hệ giữa Dương Mộ Vân và Chu Gia Hàn — tình cái gì tình, yêu cái gì yêu! Tất cả chỉ là sự giả vờ, tin đồn, lừa đảo! Mụ nội nó con gấu bông, nhiệm vụ của bà đây chính là kết thúc một tình yêu!
Một chân nhấn ga suýt gãy bàn đạp, chiếc BMW nhỏ biến thành một dư ảnh đầy gió, lá cây hai bên đường núi lần lượt rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.